• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ ly tinh ở phòng khám?

Tần Tranh hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên hiểu ra, vừa định lên tiếng, Hàn Anh đã lạnh lùng nói.

''Đàn ông có tiền vào là xấu đi, tôi biết ngay mà, không có bố mẹ thì tốt đẹp gì cơ chứ! Thiếu giáo dục, sớm muộn gì cũng là tai họa mà thôi, nếu đã thích vụng trộm như vậy thì ly hôn đi!''

Sở Kinh nhíu mày: ''Bà trật tự, bớt cãi nhau đi.'' Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh, từ khi Tần Tranh giúp đỡ ông ta, thái độ của Sở Kinh đối với Tần Tranh đã thay đổi rất nhiều, trong lòng ông ta cũng xem Tần Tranh là người nhà.

''Cậu giải thích đi!''

Sắc mặt Sở Tử Đàn cũng không hề tốt, khuôn mặt Sở Hiểu Đồng lạnh lẽo, không nhìn anh.

Tần Tranh cạn lời: ''Mọi người hiểu lầm rồi, đó là nhân viên của con, ở đâu ra hồ ly tinh chứ.''

Nói rồi anh đi đến bên cạnh Sở Hiểu Đồng: ''Trước đó tôi đã muốn nói cho em biết rồi nhưng bận quá lại quên mất. Người này là lính đặc chủng, tôi gặp cô ấy lúc bị thương nặng, sau đó cô ấy vẫn luôn ở lại làm việc cho tôi, không phải như mọi người nghĩ đâu.''

''Trong nhà có bà xã xinh đẹp như vậy thì sao tôi lại đi tìm hồ ly tinh chứ.''

Khóe miệng Tần Tranh hơi nâng lên, lần này là anh không đúng.

Sở Hiểu Đồng nói một tiếng, sắc mặt nhìn tốt hơn không ít: ''Bớt nói lại! Anh nhìn xem đây là cái gì?''

Nói rồi Sở Hiểu Đồng ném một sấp ảnh chụp đến trước mặt Tần Tranh..

Lúc này sắc mặt Tần Tranh lạnh đi, trên những bức ảnh này đều là ảnh chụp sinh hoạt của anh và Lương Khanh.

Có bức anh cúi đầu viết đơn thuốc, Lương Khanh đưa nước cho anh.

Có ảnh Lương Khanh lấy cơm cho anh ăn, thậm chí có một bức Lương Khanh cúi đầu lau mồ hôi cho anh, góc độ chụp ảnh khiến ai mới nhìn qua cũng tưởng Lương Khanh đang hôn anh!

Tần Tranh lạnh lùng nhìn ảnh.

''Ai đưa những bức ảnh này cho em?''

Sở Hiểu Đồng lắc đầu: ''Không biết, thư nặc danh.''

Tần Tranh xé nát những bức ảnh kia, nhìn về phía bố mẹ vợ sắc mặt tốt hơn một chút: ''Chuyện này con sẽ xử lý, đúng lúc con có việc muốn nói cho mọi người biết.''

''Con có mua một căn biệt thự ở Thiên Hào, hôm nay mới bắt đầu trang trí, mọi người đồng ý ở căn biệt thự đó thì ở, không đồng ý con cũng không miễn cưỡng.''

''Còn nữa người phụ nữ trên ảnh tên Lương Khanh, cô ấy không có bố mẹ, từ nhỏ đã bị tổ chức đặc biệt huấn luyện, không có chỗ ở nên con mới giúp đỡ cô ấy.''

Tần Tranh giải thích như vậy, sắc mặt Hàn Anh lập tức trở nên áy náy: ''Chuyện này... Con rể, không phải mẹ nói, có một số việc con nên nói sớm cho chúng ta biết, nếu không chúng ta sẽ hiểu lầm.''

"Những lời mẹ mới nói với con, con cũng đừng để ở trong lòng. Con mua biệt thự sao? Vậy thì con và Hiểu Đồng qua đó ở đi, Tử Đàn muốn qua cũng được, mẹ và bố con ở căn nhà này đã lâu, không nỡ bỏ đi.''

Hàn Anh vừa nói xin lỗi, bầu không khí trong nhà lập tức bình thường.

Sở Hiểu Đồng thở dài, kéo Tần Tranh ngồi xuống: ''Anh ăn cơm chưa, ngồi xuống ăn cùng đi.''

''Ồ.'' Tần Tranh gật đầu, vừa ngồi xuống, Sở Kinh đã đưa một bát cơm cho anh: ''Ăn nhiều một chút, gần đây trong nhà đều dựa hết vào con nên mới càng ngày càng tốt.''

"Cô gái kia cũng thật đáng thương, hay là dẫn cô ấy đến biệt thự ở cùng với chúng ta đi.'' Sở Hiểu Đồng đột nhiên nói: ''Có lẽ chúng tôi có thể ở chung với nhau tốt.''

Tần Tranh mỉm cười: ''Được.''

Nếu như Lương Khanh và Sở Hiểu Đồng, còn có Sở Tử Đàn có thể sống chung thật tốt thì không còn gì tốt bằng.

Tần Tranh không nói đến chuyện hợp đồng, ngày mai rồi nói.

Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Tranh còn đang trong chăn, ở dưới nhà đã truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, anh nhíu mày ngồi dậy vuốt mái tóc như ổ gà của mình.

Lúc này từ cửa chính có ba người đang bước vào, một đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, dáng người người đàn ông cao ráo, trên sống mũi là một đôi kính gọng vàng, mái tóc chia theo tỉ lệ 3:7, nhìn rất thời trang.

''Ôi chao, lão Lý, cũng phải mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau, từ khi chúng tôi chuyển đến tiểu khu tài chính thì phải, cũng phải năm sáu năm rồi!''

Người đàn ông vừa vào cũng gật đầu cười ha ha nói: ''Đúng vậy, lúc trước khi ông đi, Tiểu Khiêm cũng mới mười tám mười chín tuổi, chỉ chớp mắt một cái đã hơn hai mươi rồi.''

''Bây giờ Tiểu Khiêm đẹp trai hơn nhiều rồi, chú nhớ hồi cháu mười mấy tuổi còn nhuộm một đầu tóc vàng, bây giờ nhìn thật tinh anh!'' Sở Kinh vừa nói vừa mời mấy người họ ngồi xuống.

''Hiểu Đồng đâu? Sao không thấy Hiểu Đồng?'' Người phụ nữ trung niên hỏi.

Vừa nghe thấy mẹ nhắc đến Sở Hiểu Đồng, Lý Khiêm lập tức kích động, lần này anh ta trở về, người anh ta muốn gặp nhất chính là Sở Hiểu Đồng!

Hai người họ chính là thanh mai trúc mã, họ học với nhau từ mẫu giáo đến cấp ba.

Anh ta thích Sở Hiểu Đồng đã lâu, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Sở Hiểu Đồng có gặp cũng không chào đón anh ta.

Hai năm trước, khi Lý Khiêm biết Sở Hiểu Đồng kết hôn, lúc biết đối tượng là một người câm, anh ta thiếu chút nữa tức chết!

Nữ thần trong trái tim mình vậy mà lại gả cho một người câm ăn hại, nghe nói đồ bỏ đi kia lúc học đại học cũng bị mọi người khinh bỉ!

''Hiểu Đồng, Tử Đàn, hai đứa mau ra đây, nhà chú Lý các con đến chơi.'' Sở Kinh nói.

Sở Hiểu Đồng và Sở Tử Đàn đang rửa mặt, nghe vậy thì lập tức đi ra ngoài.

Dáng người hai chị em đều rất đẹp, chỉ là tính tình Sở Tử Đàn nóng nảy, khi còn nhỏ Lý Khiêm đùa giỡn cô ta, thiếu chút nữa bị cô ta dùng gạch đập chết.

Từ đó về sau anh ta không dám chơi với Sở Tử Đàn nữa.

Hai người đều mặc quần lửng đi ra, Sở Tử Đàn thoải mái ngồi xuống ghế sopha, tự rót nước cho mình.

Thuận tiễn vẫy tay: ''Chào chú dì.''

Sở Hiểu Đồng mỉm cười, hơi cúi đầu: ''Chú, dì.''

Nhìn thấy Sở Hiểu Đồng, Lý Khiêm lập tức ngồi thẳng lưng lên, khi thấy Sở Hiểu Đồng chỉ mặc quần lửng phô bày được dáng người tuyệt đẹp khiến anh ta suýt chút nữa có phản ứng.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Khiêm, Sở Hiểu Đồng hơi nhíu mày, Sở Tử Đàn trực tiếp đứng dậy kéo Sở Hiểu Đồng ngồi xuống bên cạnh mình, cô ta còn che chắn cho Sở Hiểu Đồng, sau đó quay lại, lạnh lẽo nhìn Lý Khiêm.

Lúc này Lý Khiêm mới cúi đầu xuống sờ mũi, mấy năm không gặp mà con nhãi này vẫn như cũ.

''Hiểu Đồng, Tử Đàn, đã lâu không gặp.'' Lý Khiêm nở nụ cười tự cho là rất đẹp trai, còn đưa tay lên đẩy gọng kính.

Sở Hiểu Đồng hơi mím miệng: "Đã lâu không gặp.'' Cô không có chút hảo cảm nào với Lý Khiêm, cô đứng dậy: ''Cháu còn có việc chưa làm xong, cháu xin phép đi trước.''

Sở Tử Đàn cũng đứng lên rời đi.

''Hiểu Đồng ngày càng xinh đẹp.'' Mẹ của Lý Khiêm, Lý Dung cười ha ha nói, trong lòng lại có chút thất vọng.

Vốn cho rằng Sở Hiểu Đồng sẽ là con dâu của mình, vậy mà cô lại gả cho một người câm.

''Đúng rồi, Tần Tranh đâu? Không phải vẫn còn chưa dậy đấy chứ?'' Lý Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn lên tầng, trong giọng nói mang theo ý cười nhạo.

''Vẫn còn ở trên tầng.'' Sở Kinh cười cười.

''Bây giờ vẫn ăn không ngồi rồi ở nhà, không có chút tiến bộ nào sao?'' Lý Sùng Dương nhíu mày hỏi, ông ta biết Sở Kinh rất bất mãn với người con rể này.

Sở Kinh nghe vậy thì cười: ''Tần Tranh nhà tôi bây giờ rất tiến bộ, tự mình điều hành một phòng khám, còn khám bệnh cho rất nhiều nhân vật lớn nữa!''

''Thôi đi, phòng khám bệnh sao? Cái đó thì có thể kiếm được mấy đồng chứ? Làm không tốt còn bị lây nhiễm bệnh, vẫn chưa tiến bộ như lời chú nói đâu.'' Lý Khiêm cười lạnh.

Trong lòng Sở Kinh không thoải mái, giải thích: ''Tần Tranh đã rất cố gắng...''

''Bố, ai đến vậy?''

Ông ta còn chưa nói xong, Tần Tranh mặc đồ ngủ đã ló đầu ra từ cầu thang.

Lúc này ba người nhà họ Lý lập tức nhíu mày, khuôn mặt đều là sự ghét bỏ.

Đây chính là tiến bộ?

Còn mở phòng khám?

Bạn đã thấy ai mở phòng khám mà bác sĩ ngủ đến mười hai giờ trưa chưa?

Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, thật sự không có thuốc nào cứu được.

Tần Tranh thấy khách trong phòng nhiều như vậy không khỏi sững người.

''Tần Tranh, đây là nhà chú Lý, trước đó bố từng kể với con, hàng xóm trước kia của chúng ta.'' Sở Kinh giới thiệu.

Tần Tranh gật đầu: ''Chào chú dì.''

''Hừ, hóa ra cậu chính là Tần Tranh, thế nào, rảnh rỗi không có việc làm có phải rất khó chịu không?'' Lý Khiêm cười lạnh, đánh giá Tần Tranh từ trên xuống dưới.

Rất bình thường, mặc đồ ngủ ở nhà, nhìn kiểu gì cũng thấy lôi thôi!

Tần Tranh ngạc nhiên, anh có thù với người kia sao?

Lần đầu tiên gặp mặt, hỏi như thế cũng được sao?

Nhưng anh lại gật đầu: ''Rất tốt, so với người một chút cũng không tiến bộ thì thoải mái hơn nhiều.''

Người nhà họ Lý không ngờ Tần Tranh sẽ trả lời như vậy, khóe mắt như căng ra, càng thêm khinh bỉ Tần Tranh.

''Con rể này của ông rất có cá tính.'' Lý Sùng Dương nhìn Sở Kinh nói.

Trong lòng Sở Kinh có chút khó chịu, bây giờ Tần Tranh là con rể tốt của ông ta, anh không giống ngày trước, nhưng ông ta thấy Tần Tranh không nói gì nên cũng không tiện lên tiếng.

Lúc này Sở Kinh mới vẫy tay với Tần Tranh: ''Đi rửa mặt đi, lát nữa ăn cơm trưa mẹ con nấu.''

Tần Tranh gật đầu lên tầng.

Lý Sùng Dương không nhìn được nữa: ''Tôi nói này lão Sở, loại người không có chí tiến thủ này ông nhất định phải quản thật chặt, không thể nuông chiều được, không phải như vậy thì sau này sẽ ngày càng ăn bám sao? Ông cũng không phải bố mẹ ruột của cậu ta, dựa vào đâu mà phải cho cậu ta ăn chứ?''

Trong lòng Sở Kinh cười lạnh, ăn bám?

Một cuộc gọi của Tần Tranh cũng đủ để khiến Lưu Chính gọi anh rồi!

Nhìn Sở Kinh không nói lời nào, Lý Sùng Dương cho rằng ông ta không biết nói gì, trong lòng cảm thấy sảng khoái, quay lại Lý Khiêm: ''Cái gì nhỉ, mang bình rượu con định tặng chú Sở ra đi.''

Lý Khiêm đứng dậy, từ trong hộp quà lấy ra một bình rượu đế: ''Chú Sở, đây là rượu cao lương ủ mười năm, mời chú uống thử.''

''Ôi, không tốt đâu! Khiến cháu tốn kém rồi.'' Sở Kinh vội vàng nhận lấy, ông ta thích đồ cổ và rượu, đây là điều mà mọi người quen đều biết.

Loại rượu cao lương này ngày càng ít hàng ủ thủ công.

''Không tốn kém! Là người khác tặng! Nghe nói một bình này cũng hơn một vạn rồi. Tiểu Khiêm được tập đoàn Giang thị lớn nhất Dương Thành chúng ta tuyển, nghe nói người ta muốn xếp cho nó vào làm quản lí nên có rất nhiều người đến tặng quà, nhờ Tiểu Khiêm để ý hơn!''

Lý Dung cười ha ha nói, giọng nói đều là sự tự hào.

Nhất là khi so sánh với phòng khám của Tần Tranh, con của bà ta được làm quản lý công ty đưa ra thị trường, cảm giác ưu việt tất nhiên là mạnh rồi!

''Ồ, Tiểu Khiêm thật giỏi, chú nghe nói tập đoàn Giang thị kia là tập đoàn lớn nhất ở tỉnh Thanh! Nếu lên làm quản lý thì sau này còn có cơ hội đến thành phố Giang làm đúng không?'' Sở Kinh bình tĩnh nói.

Trong lòng cười lạnh, một người quản lý của nhà mấy người tháng kiếm được bao tiền chứ?

Bây giờ Tần Tranh đã là ông chủ của châu báu Đàm Ký, một tháng kiếm được mấy ngàn vạn cũng không thành vấn đề.

Bình rượu ba ngàn vạn giờ ông ta uống cũng không thấy đau lòng!

Ánh mắt Sở Kinh hơi lóe lên, cười ha ha nói: ''Đúng rồi, lần này ông đến đây là có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp không?''

''Ôi, không có chuyện gì cả, chỉ là chuyện con tôi còn chưa xác định được nên chúng tôi hẹn quản lý cấp cao của bên tập đoàn đi ăn uống tặng quà, muốn xác định rõ chuyện quản lý.''

Lý Sùng Dương nói: ''Chuyện này ông đúng là không giúp được gì, tôi biết ông tự mở công ty, nhưng ông cũng biết tập đoàn Giang thị đấy, có lẽ Tiểu Khiêm sẽ quen biết một số lãnh đạo cấp cao trong giới này.''

''Mọi người muốn tìm quản lý cao cấp của tập đoàn Giang thị sao, có lẽ tôi sẽ giúp được.'' Tần Tranh sửa soạn xong đi xuống tầng, đúng lúc nghe được chủ đề họ đang thảo luận.

Ba người nhà họ Lý lập tức nhìn về phía Tần Tranh.

''Ha ha!'' Lý Khiêm cười to, trong giọng nói đều là sự khinh bỉ: ''Anh? Ha ha, anh chỉ là một bác sĩ khám bệnh mà quen quản lý cao cấp của tập đoàn Giang thị đứng đầu tỉnh Thanh sao?''

''Anh mẹ nó đang đùa tôi đấy à?''

Vẻ mặt vợ chồng nhà họ Lý cũng là cười lạnh và khinh thường, ánh mắt nhìn Tần Tranh giống như nhìn một thằng hề vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK