Đúng lúc Tần Tranh nhìn thấy cảnh này, anh nhíu mày ra tay.
Nhưng dường như người đàn ông này đã sớm có chuẩn bị, anh ta lập tức rụt tay lại, Tần Tranh không kịp phản ứng, ngón tay không cẩn thận đụng vào váy của Giang Nhiễm.
Ngay lúc này Giang Nhiễm lại đột nhiên quay lại nhìn về phía Tần Tranh, đúng lúc thấy Tần Tranh rút tay lại, vẻ mặt lập tức trở nên tức giận.
Cô ấy vung túi xách trong tay lên đập về phía Tần Tranh: ''Háo sắc! Anh có bệnh à, bản tiểu thư cũng dám sờ!''
Mặt Tần Tranh bị đánh đau, anh thấp giọng kêu một tiếng.
Có người ở sau lưng không chịu được: ''Đôi tình nhân trước mặt ơi, làm phiền hai người nói nhỏ chút, con tôi đang ngủ.''
Tần Tranh nghe vậy suýt thì phun ra một ngụm máu, mặt Giang Nhiễm đỏ bừng: ''Ai yêu đương với anh ta chứ!''
Nói xong cũng ngồi xuống không nói tiếp.
Nhưng ánh mắt vẫn giận dữ nhìn Tần Tranh không dời.
Ngồi xuống ghế rồi nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn cảm nhận được độ ấm trên mông, cảm giác này khiến cô ấy không nhịn được mà đỏ mặt.
Tên lưu manh này, đồ háo sắc!
''Vừa rồi có người muốn sờ cô, tôi chỉ muốn ngăn cản mà thôi.'' Tần Tranh thở dài giải thích.
''Ai mà tin được chứ!" Ai ngờ Giang Nhiễm không cảm kích chút nào, cô ấy nhận định bàn tay heo sờ mó mình chính là Tần Tranh!
''Nhìn mặc âu phục đi giày da nhưng hóa ra lại là mặt người dạ thú, loại đàn ông như anh tôi gặp nhiều rồi!'' Giang Nhiễm nói, nhưng không hiểu sao trong lòng có chút không chắc chắn.
Cô ấy cũng không chắc vừa rồi có phải là Tần Tranh hay không, vì Tần Tranh chỉ đụng trúng váy của cô ấy, đúng lúc cô ấy quay đầu thấy.
Tần Tranh không có tâm trạng tranh cãi với Giang Nhiễm, người phụ nữ này đúng là không thể nói lý được.
Máy bay từ từ cất cánh, Tần Tranh dứt khoát đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Giang Nhiễm thấy vậy thì hừ lạnh một cái, mở màn hình ra xem phim, chỉ là ánh mắt của cô ấy thỉnh thoảng lại liếc về phía Tần Tranh một cái.
Máy bay di chuyển chậm rãi, Tần Tranh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên bị đẩy một cái.
''Sao vậy?'' Anh lấy tai nghe xuống, nhìn người bên cạnh, lúc này mặt Giang Nhiễm đã đỏ bừng lên, cô ấy nhìn anh.
''Tôi muốn đi vệ sinh, anh tránh ra một chút.''
Tần Tranh ồ một cái rồi đứng lên.
Giang Nhiễm lập tức đi về phía nhà vệ sinh, Tần Tranh không để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Nhưng anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy một tiếng kêu đằng sau.
Sau đó là giọng nói tức giận của Giang Nhiễm: ''Anh muốn chết à, sao dám sờ tôi!''
Tần Tranh lập tức quay đầu lại nhìn, anh thấy vẻ mặt bực tức của Giang Nhiễm, một tay cô ấy che lấy mông mình, bây giờ còn đang to tiếng với một người đàn ông ngồi bên ngoài.
Sắc mặt người đàn ông kia cũng không tốt: ''Tôi không có!''
Lúc này hành khách ngồi trong khoang đều quay lại nhìn: ''Người này sao lại vậy chứ!''
''Bây giờ đúng là loại người nào cũng có trên máy bay.''
''Sờ con gái người ta cái gì chứ, thật là, đói khát quá thì đến quán bar đi!''
Tiếp viên nghe thấy ồn ào cũng lập tức đi đến.
''Tiểu thư, sao vậy?''
Giang Nhiễm thấy tiếp viên đến, lập tức được tiếp thêm sức mạnh: ''Người đàn ông này sờ mông tôi!''
Ánh mắt tiếp viên hiện lên sự chán ghét, nhìn người đàn ông kia: ''Vị tiên sinh này, xin mời anh nói lời xin lỗi với cô gái này. Chúng ta nên biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.''
''Ai mẹ nó đụng vào cô ta chứ, ông đây nói không đụng!'' Người đàn ông kia đột nhiên đứng lên, dáng người to lớn cao đến mét chín của anh ta dọa tiếp viên và Giang Nhiễm lùi về sau một bước.
Người xung quanh xem kịch vui cũng lập tức cúi đầu không nói gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ bản thân gặp rắc rối.
Sắc mặt Giang Nhiễm hơi tái lại, tiếp viên vẫn cố giả vờ bình tĩnh: ''Tiên sinh, chúng ta đều là người văn minh, nếu như anh làm thì thừa nhận, không làm thì chúng tôi tuyệt đối không đổ oan cho người tốt!''
''Mẹ nó cô điếc à? Nghe không hiểu tiếng người à?" Người đàn ông kia nói rồi đưa tay ra đẩy tiếp viên hàng không.
Tiếp viên hàng không bị dọa lùi về phía sau, đột nhiên sau lưng có người, cô ấy vừa định quay lại xin lỗi.
''Tất cả mọi người không được nhúc nhích!''
Người kia cầm súng từ từ đứng dậy, chiều cao và dáng người gần như khớp với người sàm sỡ!
Lúc này sắc mặt tên sàm sỡ kia cũng từ từ trở lại bình thường, anh ta nhanh chóng lấy khẩu súng giấu bên hông xuống, cười ha ha nhìn người đàn ông kia: ''Lần này không tệ.''
''Kỹ xảo của anh cũng không tệ.'' Người đàn ông kia nói.
Hành khách trong khoang hoàn toàn ngây người.
Sắc mặt Giang Nhiễm thay đổi, không ngừng lùi về phía sau.
''Cướp máy bay.'' Sàm sỡ cười lạnh, nâng súng trên tay lên, mở một cái túi ra, bắt đầu đi về phía trước: ''Tất cả mọi người lấy điện thoại và túi tiền bỏ vào trong túi cho tôi.''
Người đàn ông vừa dứt lời, hành khách trong khoang mới phản ứng kịp, ai nấy bắt đầu thét chói tai chạy khắp nơi.
Có rất nhiều người nằm trên đất vừa bò vừa kêu, người nào gần nhà vệ sinh thì lập tức chạy vào bên trong, khóa chặt cửa rồi mở điện thoại báo cảnh sát!
Nhưng lúc này máy bay ở trên trời, cho dù có báo cảnh sát thì căn bản cũng không làm được gì.
Giang Nhiễm không ngừng lùi lại, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cô ấy rồi kéo về phía sau.
Giang Nhiễm hoảng sợ, vừa định la to thì lại có một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, Tần Tranh ôm lấy Giang Nhiễm, nhét cô vào một nhà vệ sinh khác: ''Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, khóa cửa lại, ai gọi cũng không được mở!''
''Anh muốn làm gì?'' Toàn thân Giang Nhiễm run bần bật: ''Anh cũng mau vào đi!''
Tần Tranh nhìn tình hình lúc này thì nhíu mày, không có chuyện anh ngồi yên không làm gì được.
''Cô vào đi, không cần quan tâm đến tôi.''
Tần Tranh đẩy Giang Nhiễm vào trong, đợi cô ấy khóa cửa rồi mới buông tay ra đi về phía hai người đàn ông lực lưỡng kia.
Anh có thể bỏ qua cho người đùa giỡn Giang Nhiễm, nhưng anh tuyệt đối không thể thả tên cướp hành hung trên máy bay!
Trong khoang rối loạn, tiếng hét phẫn nộ và chói tai vang lên, sắc mặt hai tên cướp đen lại.
Ầm!
''Ai mẹ nó hét một tiếng thì tao đập chết!''
Mọi người lập tức không dám nói tiếp, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Xong, lần này xong rồi!
''Anh muốn đập chết ai?''
Một giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Tranh đang đi từ dưới cuối cabin lên.
Người kia là ai vậy?
Không muốn sống nữa sao?
''Này, sao anh lại tự nhiên trêu hai tên cướp này chứ, đưa di động và ví cho bọn họ là được, anh như vậy khiến họ nổi giận rồi đánh chết chúng tôi thì sao?''
''Đúng đấy, đừng có xen vào chuyện của người khác!''
''Cút đi nhanh lên!''
''Mấy người muốn đánh thì đánh người này đi, đừng đánh chúng tôi!''
Tần Tranh vừa nói xong thì mấy phụ nữ trung niên, thậm chí còn có mấy thanh niên đều gào thét.
Lúc này hai tiếp viên hàng không từ khoang thương gia đi tới, họ nghe một tiếng ''rầm'' vang lên nên muốn đến xem có chuyện gì.
''Lập tức báo cảnh sát!'' Một người hô to, một người khác thì lập tức muốn trốn tránh.
Tên cướp kia vốn đang bình tĩnh, nghe thấy báo cảnh sát thì như chim sợ cành cong, súng ngắn trong tay chĩa về phía tiếp viên hàng không đang la hét!
Sau đó dữ tợn bóp cò!
Trong ánh mắt tiếp viên hàng không kia lộ ra sự khủng hoảng, cô ấy muốn né tránh, nhưng cô ấy biết điều đó là không thể.
Nhưng đúng lúc này, cô ấy thấy một bóng đen lóe lên, bóng đen này giống như ánh chớp, chỉ một giây đã lao đến!
Sau đó tiếng súng còn chưa kêu lên thì người đàn ông to lớn kia đã như diều đứt dây ngã mạnh xuống ghế.
m thanh cạch cạch cạch vang lên từ người đàn ông to lớn, mọi người kinh ngạc nhìn xương cốt người đàn ông lực lưỡng kia như đứt gãy từng đoạn, anh ta mềm nhũn nằm trên sàn, ngay cả xương sống cũng không thẳng được!
''Ai!''
"Xảy ra chuyện gì vậy?''
''Vừa rồi mới có chuyện gì vậy?''
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ có phải bản thân mình đã gặp ảo giác không.
''Đại ca!'' Tên cướp kia mở to mắt gào lên, gã ta cắn chặt răng: ''Con mẹ nó là ai làm!''
''Chúng mày dám ra tay thì đừng trách tao không khách sáo!''
Gã ta gào lên, đột nhiên nhắm thẳng về phía ngực tiếp viên kia mà bóp cò, nếu lập tức bóp cò thì căn bản người kia sẽ không có thời gian phản ứng.
Tình huống này hoàn toàn không giống lúc nãy!
Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng Tần Tranh thì anh lại lập tức mạnh mẽ xông lên.
Nhưng đây đã lần thứ ba anh ra tay, hôm nay Tần Tranh đã giúp Giang Quân đánh một trận, vừa rồi mới đạp gã đàn ông nổ súng kia, điều này đã vượt quá giới hạn của anh.
Lần này anh cũng không có tự tin!
Dù sao anh cũng chỉ là con người, không phải là người tu tiên, cũng không có siêu năng lực gì, tất cả chỉ dựa vào phản ứng và tốc độ chân của anh mà thôi.
Nhưng anh tuyệt đối không thể đứng nhìn tiếp viên hàng không kia cứ vậy mà bỏ mạng được!
Mọi người chỉ thấy bóng đen kia lại lần nữa xuất hiện, hai tiếp viên hàng không kia đều lập tức nhìn sang.
Ánh mắt người tiếp viên hàng không kia cũng xuất hiện sự hi vọng.
Nhưng chỉ một giây sau!
Rầm!
Chương 67: Tai nạn
Rắc rắc!
Theo tiếng súng vang lên, tiếng gãy xương khiến người khác rợn người cũng vang lên.
Bộp.
Trong tay người đàn ông to cao kia còn cầm súng lục, nhưng cánh tay đã bị bẻ gãy.
Hai chân gã ta khuỵu xuống đất, cổ cũng bị gãy theo một góc vô cùng kỳ lạ, nhưng không tắt thở, gã ta cũng không thể lộn xộn.
Mọi người hít một hơi lạnh, lập tức nhìn về phía bóng đen mới lao đến.
Bóng đen quay lưng về phía mọi người, trong lòng còn đang ôm nữ tiếp viên hàng không mới bị bắt cóc.
''Anh...Anh không sao chứ?'' Giọng tiếp viên hàng không hơi run, cô ấy từ từ đứng lên, đi ra khỏi vòng tay của Tần Tranh.
Cô ấy cẩn thận cúi đầu nhìn rồi đột nhiên la lên một tiếng: ''A! Anh chảy máu rồi!"
Cô ấy nói xong thì lập tức nhìn về hành khách trong khoang: ''Có bác sĩ không, mau cứu anh ấy đi!''
Tất cả mọi người không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tần Tranh có chút sợ hãi.
Có thể bẻ gãy xương của bọn cướp, người này tuyệt đối không đơn giản.
Tần Tranh che cánh tay, từ từ đứng dậy.
Mặc dù tốc độ của anh rất nhanh nhưng vẫn không thể nhanh hơn đạn được, giây cuối cùng anh dùng cánh tay mình để cản lại.
Đạn bay qua cánh tay, quẹt qua ngực rồi mới ghim vào ghế hành khách.
''Không sao.'' Tần Tranh mở miệng, hơi kéo tiếp viên hàng không lại.
''Chỉ trầy da thôi.'' Anh nói rồi nhìn về người nằm dưới chân: ''Còn bao lâu nữa thì đến?''
Tiếp viên hàng không từ từ bình tĩnh lại: ''Nhiều nhất mười phút nữa.''
Tần Tranh gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chỉ là người hơi lắc lư.
Anh nhìn xung quanh một vòng, không yêu cầu ai giúp mình, mà nhờ tiếp viên hàng không mang hộp cứu thương đến, cởi áo ra, tự mình làm sạch xử lí vết thương.
Hai tên cướp bị không ít dây thừng trói lại, có người đến nhà vệ sinh thông báo cho người bên trong, bên ngoài đã an toàn.
Giang Nhiễm từ trong đi ra, vừa thấy Tần Tranh đã lập tức đi tới, vừa muốn hỏi anh có sao không đã thấy anh đang dùng băng gạc băng bó vết thương.
''Anh bị thương rồi?''
Giang Nhiễm nhíu mày: ''Anh nói anh không ở lại bên trong với tôi, cuối cùng thành như thế này? Cứu người là dùng bản thân anh cứu sao? Nhiều người như vậy, anh lợi hại lắm sao?''
Tiếp viên hàng không được Tần Tranh cứu nghe thấy vậy thì không nhịn được mà tức giận nói: ''Cô gái, cho dù cô là bạn gái của anh ấy tôi cũng thấy cô đang quá đáng đấy.''
''Nếu không nhờ có anh ấy thì tất cả mọi người hôm nay đều có thể xảy ra chuyện gì. Là anh ấy ra tay cứu mọi người, hơn nữa còn kiềm chế đám cướp! Vết thương trên người anh ấy cũng là vì cứu tôi khỏi tay đám cướp!''
''Mời cô tôn trọng bạn trai của cô một chút, anh ấy cũng không dễ dàng.''
Dứt lời tiếp viên hàng không trực tiếp rời đi.
Cô ấy nghe thấy lời Giang Nhiễm nói với Tần Tranh, trong lòng cảm thấy không thoải mái nên mới nói vài câu. Nhưng cô ấy cũng biết bây giờ có rất nhiều nữ sinh không tôn trọng bạn trai.
Nhưng hôm nay thì khác, người này đã cứu được cả một khoang người!
Giang Nhiễm bị tiếp viên hàng không nói cho ngẩn người, phản ứng lại kịp mà quay qua nhìn Tần Tranh, ánh mắt hơi nghi ngờ: ''Cô ấy nói anh?''
Tần Tranh không nói chuyện, cúi đầu mặc áo khoác vào.
Nhớ lại hai ngày trước cô ấy có nói mình thích đàn ông mạnh mẽ, giống như người xông vào đám cháy cứu người vậy...
Không phải Tần Lập này...
''Này, anh chắc chắn không phải vì muốn lấy lòng tôi nên mới cứu họ chứ?''
Tần Tranh nghe xong thì nhìn Giang Nhiễm giống như đang nhìn đứa ngốc.
Giang Nhiễm cũng cảm thấy câu nói này của mình có chút tự mình đa tình, cả hai lập tức đều im lặng.
Nhưng không hiểu sao trong lòng Giang Nhiễm lại có chút áy náy: ''Thật xin lỗi, ngay từ đầu tôi cho rằng anh là tên háo sắc, hóa ra thật sự có kẻ háo sắc.''
Cô ấy nói xin lỗi nhưng lại không nói trực tiếp mà tùy ý tìm một sự kiện trước đó.
Tần Tranh nhíu mày gật đầu, xem như chấp nhận.
Tiếp viên đã thông báo cơ trưởng, lúc này cơ trưởng đang gọi điện cho hãng hàng không.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Dương Thành, hai tên cướp đã bị cảnh sát vũ trang mang đi, Tần Tranh từ chối sự giúp đỡ của hãng hàng không, một mình bắt xe định về phòng khám sát trùng vết thương cẩn thận.
Loại súng đạn này rất bẩn, nếu không cẩn thận có khả năng để lại di chứng.
Hơn nữa lần này anh không mang theo ngân châm, nên cũng không tiện chữa trị cho mình.
''Này, anh đi đâu vậy?''
Tần Tranh vừa ra khỏi sân bay thì giọng Giang Nhiễm đã vang lên sau lưng.
''Về nhà.'' Tần Tranh nói.
''Tôi không quá hiểu biết về Dương Thành, bạn học tôi nói hôm nay cô ấy không rảnh, nói tôi tự tìm nơi ở. Dương Thành này là quê hương anh, anh biết nhiều về nó, anh tìm chỗ ở cho tôi đi.'' Giang Nhiễm nói như chuyện đương nhiên.
Lần đầu tiên Tần Tranh được trải nghiệm một người phụ nữ có thể vô lý đến mức nào.
Tần Tranh hít sâu một hơi, nhịn cơn tức trong lòng xuống, mang Giang Nhiễm đến câu lạc bộ Hoàng Đồ, ở trong đó có tầng xa hoa nhất.
Sau khi sắp xếp xong cho Giang Nhiễm, Tần Tranh mới rời đi.
Nhưng anh vừa rời đi thì đã nhận được tin nhắn của Giang Nhiễm: ''Tôi không quen thuộc với Dương Thành, anh là bạn anh tôi, đương nhiên anh phải chăm sóc tôi rồi, dù sao tôi cũng nhỏ hơn anh! Cho nên ngày mai tôi đi tìm anh, anh lo cơm cho tôi một ngày.''
Tần Tranh thiếu chút nữa tức đến mức không thở nổi, may mắn cho anh là Sở Hiểu Đồng không phải người như vậy!''
Nếu không anh chắc chắn sẽ điên!
Khó trách Giang Quân lúc nào cũng lạnh lùng, hơn nửa là do bị Giang Nhiễm đè đầu!
Tần Tranh nhanh chóng đồng ý rồi bắt xe quay về phòng khám.
Mấy ngày anh không ở đây, phòng khám đều do Lương Khanh mở cửa khám bệnh, cũng không tiếp đãi bất kỳ bệnh nhân nào.
Lúc Tần Tranh đến nơi còn thấy bóng dáng Lương Khanh đang ngồi ở quầy thu ngân, bên cạnh cô ấy còn có một người khác.
Cao Tử Lâm.
Hai người đang nói chuyện gì đó, Cao Tử Lâm không ngừng khóc.
Tần Tranh hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
Sau khi Chu Bình nhậm chức hình như đã đối phó với cả Cao Khải Lượng và Phương Mậu, khiến hai người đó sa sút.
Vợ Phương Mậu mang theo con ra nước ngoài, mẹ Cao Tử Lâm lại bỏ cô ấy và Cao Khải Lượng lại, một mình rời đi.
Bây giờ nhà họ Cao có thể nói là tan thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng... Tần Tranh thở dài, chuyện này cũng không thể trách người khác được, Cao Khải Lượng bị đưa chứng cứ tham nhũng ra, hơn nữa số tiền cũng không ít, ít nhất phải nhận án mười năm trong tù.
Hai cô gái đang nói chuyện, không chú ý Tần Tranh đã đến.
Tần Tranh vừa định nói chuyện thì nghe thấy Cao Tử Lâm to tiếng: ''Đều tại con khốn đó, là nó cấu kết với người khác lừa bố tôi! Bố tôi bị oan, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ!''
Lương Khanh đang đóng rất tốt vai trò người nghe của mình, cô ấy đưa khăn tay cho Cao Tử Lâm nhưng không nói lời nào.
Cao Tử Lâm tiếp tục nói: ''Bố tôi xảy ra chuyện, con khốn đó lập tức gửi rất nhiều hình ảnh cho mẹ tôi, những bức ảnh đó đều là giả, nhưng mẹ tôi vẫn tin mà rời đi!''
Lương Khanh nghe đến đó thì không nhịn được mà hỏi: ''Đồ khốn mà cô nói là ai vậy.''
''À... Cô ta là một cô nhi nghèo khó luôn được bố tôi hỗ trợ, đang học đại học ở Dương Thành, năm nay học năm tư, tên Trần Kỳ Mạn. Cô biết không, vì để hỗ trợ cho cô ta mà tiền sinh hoạt tháng của tôi còn không nhiều bằng cô ta!''
''Cũng vì cô ta không bố không mẹ nên mới vậy, nhưng sau này tôi mới biết người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ đi nhận bố nuôi khắp Dương Thành này! Ngay cả hiệu trưởng đại học Dương Thành cũng là bố nuôi của cô ta!''
Ai?
Tần Tranh hơi ngạc nhiên, Trần Kỳ Mạn?
Cái tên này nghe rất quen... Là ai nhỉ?
Đột nhiên trong đại não Tần Tranh xuất hiện khuôn mặt một người phụ nữ đeo dây chuyền Chanel, ở cửa hàng lớn tiếng gầm thét nói Tử Đàn là kẻ trộm.
Trần Kỳ Mạn này không phải là bạn học cùng lớp của Sở Tử Đàn sao?
Tần Tranh nhớ lúc đó Trần Kỳ Mạn còn nói rằng bố cô ta là hiệu trưởng, nếu như Sở Tử Đàn không xin lỗi thì sẽ khiến Sở Tử Đàn không tốt nghiệp được!
''Tần Tranh?''
Đột nhiên Lương Khanh đứng lên kinh ngạc nói.
Cao Tử Lâm cũng lau khô nước mắt, nhìn Tần Tranh miễn cưỡng cười: "Đã lâu không gặp.''
Tần Tranh gật đầu cười, rõ ràng Cao Tử Lâm trước kia là một cô gái ngọt ngào tinh xảo, bây giờ sắc mặt lại hơi vàng, thậm chí mái tóc dài cũng đã bị cắt ngắn.
Hóa ra một người có thể đột nhiên thay đổi nhiều như vậy!
''Đúng là đã lâu không gặp.'' Tần Tranh đi vào vỗ vai Lương Khanh: "Cô vất vả rồi.''
Cao Tử Lâm cúi đầu xuống: ''Không có việc gì thì tôi đi trước, Tiểu Khanh, tôi tìm cô sau nhé.''
Lương Khanh gật đầu, cô ấy nói chuyện không khéo, nói cô ấy đánh nhau có khi còn đơn giản hơn cả việc dỗ dành người khác.
Lương Khanh không nói nhưng Tần Tranh lại lên tiếng: ''Đi cái gì, nói rõ ràng đã rồi hãy đi, rốt cuộc cục trưởng Cao xảy ra chuyện gì vậy?''
Cơ thể Cao Tử Lâm như cứng lại, cô ấy run rẩy quay lại nhìn Tần Tranh: ''Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, tôi chỉ giải tỏa chút cảm xúc mà thôi.''
''Chuyện này quá phức tạp, anh không nên biết thì tốt hơn, bố tôi chắc chắn cũng không muốn anh bị liên lụy.''
''Tần Tranh, anh là người tốt. Anh, tôi và bọn họ không giống nhau.''
Chương 68: Cứ việc đi, không tiễn
Lời của Cao Tử Lâm khiến Tần Tranh vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới ông lão đã từng dạy anh.
Ông lão đó cũng từng nói những câu như vậy, ông ấy nói….
“Cậu là một đứa bé thanh thuần, không giống như tôi hay bọn họ, tôi hy vọng cậu sẽ luôn thanh thuần như thế, và đạt được thành tựu cao hơn tôi và bọn họ.”
Tần Tranh chớp chớp mắt, lúc định thần lại, nhớ ra điều mình cần nói, thì phát hiện ra Cao Tử Lâm đã rời đi rồi.
Tần Tranh vội bước ra cửa, nhìn đám đông, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó đâu cả.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Có vẻ như lúc Cao Tử Lâm nói những lời đó với anh, vẻ ngây thơ trên khuôn mặt trắng trẻo khiến Tần Tranh có chút khó mất kiểm soát.
Anh muốn giúp đỡ Cao Tử Lâm, giúp đỡ Cao Khải Lượng, người đã đối xử tốt với anh.
Nếu Cao Khải Lượng thực sự làm sai, Tần Tranh sẽ không bao che, cũng sẽ không can thiệp. Nhưng vì anh biết Cao Khải Lượng bị oan, nên anh nhất định không thể ngồi yên không quan tâm được.
Nhưng ….giúp như thế nào?
Giúp như thế nào mới là vấn đề.
Không thể vội vàng, nhưng cũng tuyệt đối không thể để đó.
Tần Tranh suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra ngày mai có một cuộc gặp gỡ của các doanh nhân, nhà họ Giang cũng sẽ tới, hay là để Giang Sơ Tuyết ra mặt tới nói chuyện với Chu Bình?
“Ông chủ?” Lương Khanh cũng nhìn ra tâm tư của Tần Tranh, lập tức tiến lên phía trước, “Anh muốn tôi làm gì?”
Tần Tranh cười nói: “Không cần làm gì, mọi chuyện cứ giao cho tôi, cô yên tâm trông coi cửa tiệm này, đọc thêm sách y khoa mà tôi đưa cho cô.”
Lương Khanh gật đầu, chợt nhìn Tần Tranh chằm chằm: “Ông chủ, anh bị thương à?
“Vết thương nhỏ.” Tần Tranh tháo băng gạc ra, qua một hai tiếng, vết thương đã có chút mủ.
“Trên máy bay đã gặp phải một một tên không tặc, nhưng tiếc là tên đó mang theo súng và bắt một con tin, nếu không tôi không thể sẩy tay thế được.”
Lương Khanh ngẩn người: “Anh...dùng tay không đánh với bọn côn đồ?”
Tần Tranh cười gượng: “Tôi không mang theo túi kim châm cứu, cũng không có vũ khí, chỉ có thể dùng tay không.”
Lương Khanh càng kinh ngạc hơn, dùng tay không đấu với một tên côn đồ có súng, còn có thể thắng được sao?
Lính đặc chủng cũng không có mấy người có thể làm được như vậy!
Hiện tại trong lòng Lương Khanh đã xác định vị trí cho Tần Tranh, ít nhất Tần Tranh còn mạnh hơn cục tình báo quân đội của bọn họ!
“Đúng rồi.” Tần Tranh nhớ ra điều gì đó, “ Cô còn nhớ những chuyện xảy ra trước khi tổ chức của cô tan rã không? Lần Trước tôi có nhớ là cô từng nói tới rồi, đội đó rất tốt phải không?
Lương Khanh gật đầu: “Tôi có nhớ, nhưng không nhiều lắm. Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi.”
“Có từng nghĩ tới việc tìm lại những người đồng đội còn sống sót của cô không?” Tần Tranh đứng thẳng người dậy, bỏ ống tay áo xuống.
Anh đã dùng thuốc mỡ của mình, khoảng mười phút là vết thương đã đóng vảy rồi.
Lương Khanh vốn dĩ trong lòng đầy những kí ức, đột nhiên nghe thấy Tần Tranh nói những lời này, cô ấy mở to hai mắt nhìn Tần Tranh: “Ông chủ, anh nói gì?”
“Tìm lại đồng đội của cô.” Tần Tranh mỉm cười, “Nếu như muốn, tôi có thể giúp cô.”
Chứng liệt cơ mặt trước giờ của Lương Khanh lúc này đột nhiên biến mất, đôi mắt của cô ấy đỏ lên, mũi giật nhẹ: “Thật sao?”
“Thật sự có thể tìm thấy sao?”
Tần Tranh thầm than thở trong lòng, Lương Khanh bề ngoài mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn là một người mỏng manh yếu ớt.
“Cô đưa cho tôi những tài liệu của họ.” Tần Tranh đứng lên, “Đợi tin của tôi là được.”
Lương Khanh gật đầu, ngay lập tức bước đến máy tính và gõ ra tất cả thông tin trong đầu cô ấy.
Tần Tranh đợi ở bên cạnh.
Nhân viên MI19 bao gồm tổng cộng mười hai thành viên. Một đội trưởng và một đội phó.
Hai tay súng bắn tỉa và hai xung phong.
Sáu người còn lại chịu trách nhiệm về các phương diện điều tra khác nhau.
Nhưng thưc lực của 12 người đó đều không yếu, cho dù là tay không, nếu phải đối mặt với 20 người đàn ông bình thường, nhiều nhất là hai phút là đã có thể xử lý xong toàn bộ bọn họ.
Tần Tranh nhìn thấy điều này thì không khỏi ngạc nhiên, một đội mạnh như vậy, cấp trên lại nhẫn tâm loại bỏ.
Nhưng ngay sau đó, Tần Tranh sững sờ.
Trong mười hai người, Lương Khanh chỉ viết tên và thông tin của mười người: “Đây là những người muốn tìm?”
Còn hai người nữa? Tần Tranh muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng.
Anh không muốn động đến chuyện riêng tư của người khác.
“Được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm giúp cô.” Tần Tranh in tài liệu ra, bỏ vào túi đựng tài liệu.
“Đi thôi, về biệt thự, hôm nay tới đây thôi.”
Lương Khanh gật đầu, cùng Tần Tranh bắt taxi trở về biệt thự.
Kết quả lúc đi ngang qua một cửa hàng 4S, Tần Tranh đột nhiên kéo Lương Khanh xuống xe: “Vào mua xe đi.”
Lương Khanh sững người: “Ở nhà không phải có một chiếc rồi sao?”
“Đó là của bà chủ của cô, hai chúng tôi rất ít ra ngoài cùng nhau.” Tần Tranh cười cười, trực tiếp đi vào cửa hàng 4S.
Lương Khanh gật đầu, vẫn cảm thấy có chút lãng phí.
Sau khi bước vào, Tần Tranh nhìn các loại thương hiệu xe trong cửa hàng.
Land Rover, Mercedes và Jeep.
Tần Tranh đi thẳng đến chiếc Land Rover, anh cảm thấy loại xe này rất tiện dụng, hơn nữa phong cách anh cũng rất thích.
Quan trọng nhất là, khi còn học trung học, anh đã rất muốn sở hữu một chiếc Land Rover.
Rất nam tính, rất phong cách.
Vốn dĩ định chọn ngày để đi xem, nhưng lại nghĩ ram là không cần thiết, dù sao số tiền này anh cũng không thiếu.
“Xin chào, xin hỏi anh cần gì?”
Nhìn thấy Tần Tranh và Lương Khanh tiến vào, lập tức có người đi tới, chỉ là bọn họ nhìn Tần Tranh cũng không mấy thân thiện.
Thực sự là Tần Tranh hôm nay chỉ mặc trang phục đơn giản, cộng thêm vụ đánh nhau trên máy bay, ống tay áo rách rưới, nhất là vết máu đã được lau sạch trên đó.
Cứ tưởng là một tên cướp ở đâu đó tới.
“Cho tôi xem chiếc Land Rover tốt nhất ở đây.” Tần Tranh kiêu ngạo nói.
Nhân viên phục vụ lập tức nhìn Tần Tranh như kẻ ngốc, nhưng anh ta vẫn tùy ý chỉ vào chiếc ở giữa sảnh: “Mẫu mới nhất, xe chống đạn Land Rover! Giá năm triệu!”
Anh ta nói xong đắc ý ngẩng cổ lên, trong bụng thầm nghĩ tên dốt nát này từ chỗ quái nào chui ra vậy, chắc là dẫn bạn gái đến để giả bộ khoe khoang, nếu anh đã muốn khoe khoang, vậy thì tôi sẽ giới thiệu cho anh con đắt nhất.
Sao nào, nghe thấy cái giá này đã thấy chột dạ chưa? Hừ!
Nhân viên phục vụ vừa nói, lập tức nhìn về phía Tần Tranh, phát hiện Tần Tranh thần sắc không có chút nào thay đổi, ngược lại ánh mắt lại sáng hơn một chút.
Sau đó liền nhìn thấy Tần Tranh đi về phía chiếc xe Land Rover chống đạn, mở cửa xe muốn ngồi vào!
“Này này, ai cho anh vào, nếu anh không mua thì đừng động vào!”
Tần Tranh nhíu mày: “Không lái thử thì làm sao mua xe được? Tôi làm sao biết xe của anh có lái tốt hay không?”
“Hừ, Đây là loại xe được bán với số lượng giới hạn trên toàn quốc, làm sao có thể không tốt chứ? Anh đang nghi ngờ về chất lượng của Land Rover à? Nếu muốn chạm vào cũng được, đặt cọc trước tiền, nếu như anh làm hỏng chiếc xe tôi đưa cho anh thử, vậy không phải là tôi lỗ vốn à?”
Tần Tranh nghĩ thấy cũng có lý, lập tức móc ví tiền ra: “Tiền đặt cọc bao nhiêu?”
“Ba triệu.” Người phục vụ cười nhạt.
Tần Tranh cau mày: “Tiền đặt cọc bằng ba phần năm giá xe?”
“Đúng vậy, đặt thì đặt không đặt thì thôi.” Nhân viên phục vụ tiếp tục cười nhạt, anh ta nhìn thấy Tần Tranh lúc này chắc là không có khả năng rồi.
Sắc mặt của Tần Tranh không tốt.
Cửa hàng 4S này cách khu biệt thự Thiên Hào không xa, nằm ở giữa phòng khám và biệt thự.
Tần Tranh đi qua mấy lần, thấy có rất nhiều người mua nên quyết định đến đây xem thử.
Không ngờ ở đây không cho phép lái thử, lại phải đặt cọc cao như vậy.
Luôn cảm thấy không có gì đảm bảo.
“Ông chủ, bên cạnh còn có một cửa hàng 4S, anh qua đó xem thử không?” Lương Khanh cũng cảm thấy có chút không đáng tin, chỉ tay ra bên ngoài.
Bên cạnh?
Tần Tranh hơi bất ngờ, anh không nhớ là còn có một cửa hàng khác? Mới mở à?
“Hình như mới mở, ngoài cửa còn có lẵng hoa.” Lương Khanh nói.
Tần Tranh lập tức đi về phía cửa: “Vậy đi thôi, sang cửa hàng bên cạnh xem một chút.”
Nhân viên phục vụ nghe thấy hai người nói như vậy, khinh thường nói: “Xe bên đó đều là xe Rolls-Royce Phantom! Xe của tôi ở đây các anh đã mua không nổi, còn định đi sang cửa hàng bên cạnh sao?”
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Tần Tranh dừng chân lại, không mua nổi sao?
Vừa rồi anh tưởng người phục vụ đang làm theo thủ tục, bây giờ anh mới biết rằng anh ta coi thường anh vì cho rằng anh không mua được chiếc xe năm triệu nên cố ý ở đây làm khó anh!
Tần Tranh cười nói: “Tôi mua nổi hay không, anh không cần lo lắng, nhưng nếu như ông chủ của anh biết anh hôm nay đã nhường cho cửa hàng bên cạnh một khách hàng, tôi đoán rằng ông ấy sẽ hận anh chết.”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ bỗng tối sầm lại: “Cứ việc đi không tiễn!”
Nhìn thấy Tần Tranh rời đi, anh ta hừ một tiếng: Tưởng mình là “chim tốt” gì sao? Cũng không tự nhìn lại xem mình là ai? Bộ quần áo rách nát đó, ngay cả người ăn xin cũng không mặc!
Nhưng trong vòng mười phút, bên ngoài có tiếng động cơ vang lên, sau đó một chiếc xe thể thao Lamborghini lao trên đường, chạy qua chạy lại bên này.
Rồi đỗ ngay trước cửa hàng Land Rover này.
Sau đó Tần Tranh xuống xe, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho chủ cửa hàng mới đi ra: “Quẹt thẻ, thanh toán hết một lần.”
Ông chủ kia sững người, sau đó lập tức nở nụ cười: “Được ạ!”
Tần Tranh gật đầu, đóng cửa xe lại, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn người phục vụ của cửa hàng Land Rover đó.
Tần Tranh nhếch miệng, vỗ vỗ chiếc Lamborghini bên cạnh, sau đó giơ ngón giữa lên hướng về phía người phục vụ trong cửa hàng kia!
Ngay lập tức, nhân viên phục vụ kia sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Chương 69: Chỉ là một Dương Thành mà thôi
Tần Tranh cười lạnh một tiếng, lúc này chủ cửa hàng đã đưa thẻ ngân hàng ra, Lương Khanh cũng đi theo.
Lúc Tần Tranh vừa lái xe rời đi, nhân viên phục vụ của cửa hàng xe Land Rover kia lập tức đi tới, túm lấy chủ cửa hàng bên cạnh.
"Xe kia của các anh là hãng gì, giá bao nhiêu vậy?"
Ông chủ sững người lại: "Đây là xe thể thao Lamborghini đời mới, giá mười triệu, thanh toán hết toàn bộ."
Nam nhân viên phục vụ kinh ngạc trố mắt: "Đắt thế mà anh cũng dám để cho loại người này thử sao?"
Ông chủ hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên như nghĩ thông suốt điều gì đó, cười nói: “Xem ra sếp của cậu không thiếu tiền, cho nên mới có loại nhân viên như cậu, nhưng mà tôi cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một khách hàng lớn."
Dứt lời, ông chủ đó xoay người rời đi.
Khuôn mặt của nam nhân viên phục vụ lập tức run rẩy, sắc mặt tái xanh. Anh ta đột nhiên nhớ tới thẻ ngân hàng mà Tần Tranh đưa vừa rồi, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc.
Người kia trả trực tiếp mười triệu luôn sao?
Sau khi chủ cửa hàng kia trở về, lắc đầu cười khẩy, đi về phía nhân viên của mình: "Có nhìn thấy bên cạnh không? Ban đầu khách hàng đến tìm bọn họ, nhưng sau đó lại đến đây."
"Tôi còn tưởng rằng khách hàng không thích xe của bọn họ, nhưng vừa rồi nhân viên của họ đã hỏi tôi một câu."
Một số nhân viên tò mò nhìn qua.
"Câu gì vậy ông chủ?"
Chủ cửa hàng cười lạnh: "Cậu ta hỏi tôi sao dám để loại người như vậy lái thử xe thể thao."
Ủa……
Trong nháy mắt, tất cả nhân viên đều sửng sốt: "Người kia không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Không thử lái thì làm sao mua?"
Chủ cửa hàng lắc đầu: "Cậu ta xem thường người khác, nhưng lại không biết người khác cao quý hơn cậu ta."
"Trong cửa hàng này của tôi, tuyệt đối không được phép nhìn mặt mà bắt hình dong, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!"
Tần Tranh đỗ xe trong ga ra ở nhà, cầm chìa khóa xuống xe: “Vốn định muốn đến mua một chiếc xe địa hình để lái, cứ nghĩ là khó.”
Lương Khanh nghiêng đầu: "Vừa rồi không phải anh lái rất vui sao?"
"Tôi còn chưa nói xong." Tần Tranh cười nói: "Là tôi thiển cận, không nghĩ tới chiếc xe này lại dễ lái như vậy, quả nhiên hàng tốt không rẻ."
"Về rồi sao không vào, đứng trong gara làm gì thế?"
Hai người đang nói chuyện bỗng có một giọng nói truyền đến, sau đó bóng dáng của Sở Hiểu Đồng đi tới.
Vẫn gương mặt xinh đẹp và thân hình đầy những đường cong.
Có lẽ là vừa mới gội đầu, không chải tóc mà buông xõa trước ngực.
"Mua xe mới sao?" Sở Hiểu Đồng khá bất ngờ: "Đây là...Lamborghini mẫu mới nhất đúng không? Sao anh lại mua loại đắt như vậy?"
Tần Tranh cười khổ, đem chuyện vừa rồi kể cho Sở Hiểu Đồng nghe, vừa nói vừa đi vào biệt thự.
“Hừ, mắt chó coi thường người khác.” Sở Hiểu Đồng lắc đầu: “Bạn em còn nói sẽ đi chỗ đó mua xe, vậy em sẽ bảo cậu ấy qua cửa hàng bên cạnh luôn.”
“Đúng rồi, buổi gặp mặt ngày mai là vào buổi trưa, tổng giám đốc Giang cũng tới đó, nói nhất định phải dẫn anh đi.” Sở Thanh m nói, rồi đưa cho Tần Tranh một tách trà.
Tần Tranh uống một hớp: "Được, để anh đi thu dọn một chút."
Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Tranh đã lái xe cùng Sở Hiểu Đồng đến chỗ hẹn.
Địa điểm được chọn lần này là hội quán sang trọng nhất ở Dương Thành, hội quán Hoàng Đồ.
Nơi đây khá lớn, cũng có không ít hạng mục giải trí.
Toàn bộ hội quán hôm nay đã được bao hết, nghe nói Chu Bình còn đích thân đến hiện trường để động viên tất cả doanh nhân.
Tuy nhiên, điều mà mọi người quan tâm không phải là Chu Bình có đến hay không, mà là tổng giám đốc của Giang thị ở Dương Thành sẽ đến!
Đây chính là cánh tay phải đắc lực của thiếu gia nhà họ Giang!
Lúc Tần Tranh đến, dưới lầu đã có không ít xe đậu, nhưng rõ ràng chúng khác với những chiếc xe sang trọng mà anh nhìn thấy ở thành phố Giang không chỉ một bậc.
Đó đều là Rolls Royce, Maserati.
Ở đây nhiều nhất cũng chỉ là BMW Land Rover, trong đó còn có chiếc Lamborghini của Tần Tranh, có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Thành phố nhỏ vẫn là thành phố nhỏ, quả nhiên vẫn phải tới thành phố Giang để phát triển.
Tần Tranh nghĩ, hôm nay trở về sẽ nói với Sở Hiểu Đồng chút chuyện xưa.
Hai người bước vào cổng, người gác cửa nhận lấy thư mời, rồi dẫn bọn họ đi lên tầng cao nhất.
Bữa tiệc hôm nay chủ yếu được tổ chức ở tầng trên cùng, kể một số chuyện, bố trí rất nhiều bàn rượu, mọi người có thể hỏi thông tin liên lạc của nhau.
Nói trắng ra thì là một sự kiện giao lưu quy mô lớn.
Chẳng qua chỉ cao cấp hơn chút thôi.
Khi Tần Tranh lên đến tầng cao nhất, phát hiện đã có khá đông người đến, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, cùng nói về chuyện gì đó.
Lúc nhìn thấy hai người Tần Tranh bước vào, tất cả đều nhìn sang, phần lớn đều đặt mắt lên trên người Sở Hiểu Đồng một lúc.
Toàn bộ tầng trên cùng được bao bọc như pha lê.
Ở phía cuối, gian hàng bằng kính bao quanh thành hình vòng cung, mặt sàn trải thảm lông dê, bước lên vô cùng mềm mại.
Trong đại sảnh có mười mấy chiếc bàn tròn, mỗi bàn có sáu cái ghế.
Tần Tranh đã từng nhìn thấy cảnh tụ họp ở thành phố Giang, không khỏi cảm thấy nơi này quả thực rất bình thường.
"Sở Hiểu Đồng?"
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau đi tới, tiếp đến là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài bằng vải cotton màu đen, quấn một chiếc khăn choàng lông chồn màu trắng, cổ đeo một sợi dây chuyền dày bằng vàng, mái tóc được uốn xoăn như Teddy.
Cô ta uốn éo đi tới: "Tôi bảo cô tới, không ngờ cô thật sự tới đấy."
Sở Hiểu Đồng cau mày, người đến chính là Lưu Tú Cầm, quản lý của cô ở Công ty mỹ phẩm Thiên Ưng.
Nói xong, cô ta nhìn đánh giá Sở Hiểu Đồng từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên vẻ đố kỵ, nhưng lại giả vờ đắc ý: "Biết ngay cô từ chức sẽ không có tiền đồ gì mà, xem cô đang mặc quần áo gì thế này?"
Sở Hiểu Đồng nhíu mày tự nhìn mình, sau đó im lặng trợn tròn mắt.
Cô đã mua chiếc váy này tại Quốc Tế Vinh Hoa, đó là chiếc váy dạ hội mùa đông mới của Dior.
Một chiếc váy trắng dài chấm đất, đai đeo tinh tế, là kiểu dáng hở lưng. Bên ngoài có một chiếc khăn choàng lông thỏ dài, đã bị cô ném trên xe.
"Tôi mặc quần áo gì thì liên quan gì đến cô? Sau khi tôi từ chức thì thế nào, cũng đâu liên quan đến cô chứ?"
Sở Hiểu Đồng không có thiện cảm với Lưu Tú Cầm, dù sao cô đã sớm nghỉ việc tại công ty, thế nên cô sẽ không nể mặt người này nữa!
Tần Tranh thấy vậy cũng đi tới, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng một người phụ nữ xinh đẹp như tiên từ xa bước đến.
Giang Sơ Tuyết!
"Anh Tần, đã lâu không gặp." Giang Sơ Tuyết đi thẳng về phía Tần Tranh.
Tần Tranh gật đầu: "Đúng vậy, gần đây tôi đi thành phố Giang."
“Tôi có nghe tổng giám đốc Giang nói.” Giang Sơ Tuyết nhìn Tần Tranh với đôi mắt lấp lánh, cô ấy đã nghe chuyện của Tần Tranh tại thành phố Giang.
Tần Tranh vừa định nói gì đó, đột nhiên điện thoại rung lên, anh móc từ trong túi ra, nhìn thấy ID người gọi thì có hơi ngạc nhiên.
Chết tiệt...
Quên mất còn một tiểu tổ tông nữa!
Người gọi không ai khác chính là Giang Nhiễm!
Tần Tranh nhắm hai mắt lại, lập tức bắt máy.
Nhất thời đầu dây bên kia truyền đến tiếng quát: "Tần Tranh, anh là đồ không có lương tâm, nói hôm nay bao cơm đâu? Tôi đói cả buổi sáng rồi!"
Tần Tranh mím môi: “Hôm nay tôi phải tham dự một buổi tiệc, trở về sẽ đền tội với cô được không?”
"Chó má, tôi đây sẽ tin lời lừa gạt của anh à! Tiệc gì, nói địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm anh." Giang Nhiễm cầm túi muốn đi ra ngoài.
"Này, này! Đây là buổi gặp mặt của các doanh nhân tại Dương Thành, cô tới làm gì?"
"Hừ! Chỉ là một buổi gặp mặt của các doanh nhân Dương Thành thôi, sao tôi không thể đi? Kinh tế của Dương Thành vẫn do Giang Thị của chúng tôi dẫn dắt đấy!"
Tần Tranh bó tay, Giang Nhiễm nói không sai, nhưng...
Được rồi.
“Cô tới đi, lên tầng cao nhất.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói.
"Lên tầng cao nhất làm gì? Không phải nói đi dự tiệc sao?" Giang Nhiễm nhíu mày.
“Tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất, không phải cô đang ở trong phòng sao?” Tần Tranh vuốt vuốt lông mày, nhìn về phía Giang Sơ Tuyết: “Cô có thể giúp tôi đón một người không?”
Giang Sơ Tuyết gật đầu: "Ở đâu?"
“Phòng ở tầng hai, tiểu thư nhà họ Giang, Giang Nhiễm.” Tần Tranh nói.
Giang Sơ Tuyết ngạc nhiên, lập tức trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ đi ngay."
Em gái của Giang thiếu gia thực sự đến đây?
Còn đang ở tại tầng hai?
Mặc dù là phòng cao cấp tại Hoàng Đồ, nhưng nói một câu không dễ nghe, thì vẫn là khách sạn.
Đến Dương Thành ở khách sạn, còn gọi cho Tần Tranh?
Giang Sơ Tuyết không khỏi suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ Tần Tranh muốn trở thành con rể của nhà họ Giang sao?
Cô ấy vội vã ra khỏi thang máy đón người.
Tần Tranh bảo Giang Nhiễm chờ rồi cúp điện thoại, đang định nói với Sở Hiểu Đồng.
Kết quả anh vừa quay đầu, liền thấy Lưu Tú Cầm giơ tay tát vào mặt Sở Hiểu Đồng!
Ai ngờ Sở Hiểu Đồng không phải là người ăn chay, cô bị Lưu Tú Cầm chọc giận, mở miệng hét một tiếng tiện nhân, sau đó nhanh như tia chớp, một phát bắt được tay của Lưu Tú Cầm.
"Tôi bây giờ không phải là cô gái mà cô có thể đánh, cô tốt nhất nên tôn trọng tôi một chút!"
Lưu Tú Cầm không thể tưởng tượng nổi, nhìn bàn tay bị bắt lấy của mình: "Cô mà cũng dám cản tôi à! Cô thì là cái thá gì chứ? Còn không phải là người tôi có thể đánh? Dù cô có đi xa đến đâu, thì cô cũng chỉ từng là một con chó dưới trướng của Lưu Tú Cầm tôi thôi!"
Bốp!
Chương 70: Tự chuốc họa vào thân
Tiếng tát rất mạnh vang lên, khuôn mặt của Lưu Tú Cầm bị nghiêng sang một bên.
Sở Hiểu Đồng sửng sốt, nhìn Tần Tranh ở bên cạnh.
Tần Tranh thu tay lại: “Loại người này, cần được dạy dỗ, tát một cái là được rồi.”
Anh không thích đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt mà không làm gì cả!
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng lấp lánh, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, người đàn ông này, mình thật sự có thể dựa vào!
“A!”
Đột nhiên, Lưu Tú Cầm hét lên như điên, vươn tay bóp cổ Tần Tranh, nhưng chiều cao của cô ta làm sao có thể chạm tới Tần Tranh?
“Anh là một tên rác rưởi, là kẻ câm ở rể nhà họ Sở mà thôi, anh lại dám đánh tôi!”
Lưu Tú Cầm hét lên, những gì cô ta vừa nói ra khiến đôi mắt của Sở Hiểu Đồng trở nên sắc lạnh!
Khoảng hơn chục người đang trò chuyện xung quanh lúc này cũng nhìn sang.
Bọn họ đều là doanh nhân ở Dương Thành, nhưng danh tiếng không lớn, bọn họ không biết Tần Tranh, Tần Tranh cũng không biết bọn họ.
“Tú Cầm?”
Cùng lúc đó, một người từ phía sau đi tới, chính là giám đốc trước đây của Sở Hiểu Đồng!
Khi còn ở Công ty mỹ phẩm Thiên Ưng, người đàn ông này đã yêu cầu Sở Hiểu Đồng đi tiếp khách!
“Giám đốc!” Lưu Tú Cầm nhìn thấy có người tới, cô nhìn về phía người đàn ông với gương mặt ra vẻ đáng thương.
Người đàn ông lập tức đi tới: “Có chuyện gì ở vậy?”
Anh ta hỏi, đột nhiên nhìn thấy vết tát trên mặt Lưu Tú Cầm: “Cái này... ai đánh cô à?”
Lưu Tú Cầm bỗng khóc lớn hơn, chỉ vào Tần Tranh hét lớn: “Anh ta!”
Người đàn ông lập tức nổi giận: “Anh đánh phụ nữ, anh thật không biết xấu hổ!”
“Đúng rồi, tôi biết, anh là chồng của Sở Hiểu Đồng đúng không?”
Người đàn ông lại nhìn Sở Hiểu Đồng: “Cô lại để chồng mình đánh Lưu chủ quản, cô còn không mau xin lỗi Lưu chủ quản đi! Về viết cho tôi một lá thư xin lỗi dài 10.000 từ và viết bản tự kiểm điểm 10.000 từ gửi cho tôi !”
Sở Hiểu Đồng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông: “Xin lỗi là điều không thể, hơn nữa tôi cũng không còn là nhân viên của anh, cho nên cả đời này anh cũng không thể nhìn thấy thư xin lỗi cùng bản tự kiểm điểm đâu.”
Người đàn ông trợn trừng mắt: “Cô nói cái gì? Sở Hiểu Đồng, lúc cô ở công ty, tôi không ít lần giúp đỡ cô? Lưu chủ quản cũng không ít lần tạo điều kiện tốt cho cô? Bây giờ cô rời đi rồi, cô lại trở mặt, coi như không quen biết sao?”
“Chủ quản mới phê bình cô một hai câu, cô đã bảo chồng cô đánh người sao?”
Nói rồi, anh ta đột nhiên hét lên: “Mọi người lại đây nói xem, đôi cẩu nam nữ này, có phải là nên xin lỗi hay không!”
Anh ta hét lớn, xung quanh rất nhiều người không rõ nguyên nhân, nhất thời đều không trả lời.
Nhưng cho dù không có ai đáp lời, người đàn ông vẫn vênh váo tự đắc nhìn Sở Hiểu Đồng: “Bất kể như thế nào, cô hôm nay nhất định phải xin lỗi!”
Sắc mặt Tần Tranh tối sầm lại, vừa định tiến lên một bước nói chuyện, lại bị Sở Hiểu Đồng ngăn lại, rõ ràng cô muốn tự mình giải quyết.
Tần Tranh không nói gì, nhưng cũng vươn tay che chở cho Sở Hiểu Đồng ở bên cạnh.
Sở Hiểu Đồng trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Tạo điều kiện tốt cho tôi? Giúp tôi sao?”
“Ai là người hàng tháng tìm lý do để trừ lương của tôi, bắt tôi làm thêm giờ, không trả tiền làm thêm giờ cho tôi? Chính là chủ quản Lưu Tú Cầm!”
“Ai là người có ý đồ xấu bảo tôi đi uống rượu với khách hàng? Chính là anh, một người đàn ông trong đầu toàn những suy nghĩ khiêu dâm rác rưởi!”
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng tối sầm: “Tôi không cần phải xin lỗi, Lưu Tú Cầm mở miệng ra là mắng tôi, chồng tôi thấy vậy thì ra tay, có làm sao? Chỉ biết bắt nạt người khác, còn chúng tôi thì không được phép đánh lại đúng không?”
Người đàn ông nghe những câu nói này, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận đến mức hét lớn: “Sở Hiểu Đồng! cô nghĩ đây là nơi nào? Là nơi mà loại người rác rưởi như cô có thể nói chuyện sao?’
Bụp!
Người đàn ông còn đang nói, thì bất ngờ bị đá, ngã xuống đất.
Tần Tranh lập tức cau mày, Sở Hiểu Đồng cũng tức giận với đôi mắt ngấn lệ.
“A! Giám đốc!” Lưu Tú Cầm hét lớn, tiến lên phía trước, “Anh làm sao vậy?”
“Đôi cẩu nam nữ các người, lại dám ra tay đánh người, người đâu báo cảnh sát đi!” Lưu Tú Cầm quay người lại, chỉ vào Tần Tranh và chửi rủa!
Tần Tranh lập tức tiến lên một bước: “Tôi chịu đựng cô, nhưng không có nghĩa là tôi sợ cô!”
Anh hét lên một tiếng, Lưu Tú Cầm vội vàng rút ngón tay, không dám nói nữa, cô ta sợ bị đánh.
Tần Tranh vốn dĩ không muốn đánh người.
Nhưng chuyện này đã động chạm tới giới hạn của anh.
“Đây là bữa tiệc của nhà họ Giang đấy!” Tên giám đốc đang nằm trên mặt đất thở dốc hét lên, “Công ty mỹ phẩm Thiên Ưng của chúng tôi vừa ký hợp đồng với tập đoàn Giang Thị ngày hôm qua, chúng tôi là người của Giang Thị đấy!”
“Anh dám đánh tôi, dám ra tay với nhân viên của tôi!”
Người đàn ông hét lớn từng câu đến khản cả cổ.
Đúng lúc này, tiếng thang máy ở tầng trên cùng vang lên, Giang Nhiễm và Giang Sơ Tuyết bước ra khỏi thang máy.
Giang Sơ Tuyết đi sau Giang Nhiễm nửa bước, không ngừng nói gì đó với Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm vừa lắng nghe vừa gật đầu, đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn đám người trong đại sảnh.
“Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Giang Sơ Tuyết cũng lập tức thay đổi, cô ấy vừa mới rời đi, tại sao đã xảy ra chuyện rồi?
Người đàn ông đó và Lưu Tú Cầm không biết Giang Nhiễm và Giang Sơ Tuyết, khi bọn họ ký hợp đồng mỹ phẩm chỉ gặp qua Giang Trạch.
Ngay lập tức mặt đỏ lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đánh nhau bao giờ sao?”
Giang Nhiễm sững người, kinh ngạc nhìn Lưu Tú Cầm đang mắng mình, rồi nhìn Tần Tranh: “Người này là ai? Có chuyện gì vậy?”
Tần Tranh chậm rãi giải thích.
Sở Hiểu Đồng không biết Giang Nhiễm là ai, nhưng cô luôn cảm thấy cách người phụ nữ này nhìn chồng mình có gì đó không đúng, đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, ngay lập tức, cô đứng lại gần Tần Tranh, không để lại khoảng trống.
Nghe thấy những lời Tần Tranh nói, Lưu Tú Cầm và người đàn ông kia cũng không cảm thấy mình làm sai, ngược lại gương mặt lại trở nên hung dữ: “Tôi là lãnh đạo của cô ta, tôi dạy dỗ cô ta thì có làm sao?”
Sở Hiểu Đồng tức giận nói: “Tôi đã từ chức từ lâu rồi!”
Giang Nhiễm cũng cau mày: “Lập tức gọi bảo vệ đuổi hai người bọn họ ra ngoài cho tôi.”
Giang Sơ Tuyết ngay lập tức gật đầu và nhấc chân nhấn chuông báo động.
Nhưng ai biết được, Lưu Tú Cầm đột nhiên đứng dậy và đẩy về phía Giang Sơ Tuyết, Giang Sơ Tuyết không ngờ tới bị đẩy mạnh và va vào người Giang Nhiễm.
May là Giang Nhiễm không đi giày cao gót, cô ấy đã đỡ Giang Sơ Tuyết, nhưng cũng bị va rất đau.
“Cô làm cái gì vậy!” Giang Nhiễm tức giận, những lúc cô tức giận như này, ngay cả Giang Quân cũng phải sợ!
“Các người là cái thá gì? Ai bảo các người nhúng tay vào chuyện của bọn tôi!” Lưu Tú Cầm chỉ vào Giang Nhiễm, “Còn cô, cái thứ không được dạy dỗ, cô thử báo cảnh sát tôi xem xem!”
Giang Nhiễm chưa bao giờ bị mắng như thế này, ngay lập tức bừng bừng tức giận!
“Cô nói tôi là gì, cô nói lại một lần nữa xem!”
Lưu Tú Cầm rướn cổ lên đầy thách thức: “Tôi là đối tác của tập đoàn Giang Thị đấy, cho dù tôi có nói lại, cô cũng không làm gì được tôi!”
“Ai không thể làm gì được ai?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên, có chút thiếu kiên nhẫn.
Tần Tranh và những người khác đột nhiên ngẩng đầu lên và thấy bóng dáng Giang Trạch bước vào.
Giang Trạch vốn dĩ vẫn đang ở tầng dưới nói chuyện với một khách hàng, thì được mấy người ở tầng trên báo rằng có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây.
Ngay lập tức đi qua đây, còn chưa ra khỏi thang máy, đã nghe thấy tiếng gào thét của Lưu Tú Cầm.
Khi anh ta tiến lên phía trước, mắt anh ta sáng lên, chân thì gần như mềm nhũn!
Anh ta đã nhìn thấy ai?
Đây không phải là Giang Nhiễm, tiểu tổ tông nhà họ Giang sao?
Sao cô ấy lại tới đây?
Nhìn ngón tay của Lưu Tú Cầm chỉ vào Giang Nhiễm, khuôn mặt của Giang Trạch trở nên tái nhợt khi nghĩ đến những gì mình vừa nghe thấy!
Nhưng Lưu Tú Cầm không biết những gì mà Giang Trạch đang nghĩ, vừa nhìn thấy Giang Trạch, cô ta lập tức đứng dậy: “Chào anh, tổng giám đốc Giang, tôi là chủ quản của công ty mỹ phẩm Thiên Ưng, Lưu Tú Cầm!”
“Tôi tới đây để dự tiệc, ai ngờ mấy người này không có mắt, lại còn đánh giám đốc của chúng tôi. Loại người này Giang Thị các anh nhất định phải xử lý! Tôi cần một lời giải thích, đặc biệt là người phụ nữ này, yêu cầu cô ấy phải xin lỗi!”
“Là ai, là cái thá gì, dám la hét ấm ĩ với tôi, cô ấy là đang coi thường chúng tôi với tư cách là đối tác của Tập đoàn Giang Thị!”
Sắc mặt Giang Trạch tối sầm lại: “Công ty mỹ phẩm Thiên Ứng phải không?”
Lưu Tú Cầm ngay lập tức gật đầu: “Đúng vậy!”
Vừa nói, cô ta vừa đắc ý nhìn Tần Tranh, Giang Nhiễm và những người khác, giống như nhìn thấy kết cục của mấy người bọn họ.
Giang Trạch gật đầu: “Kết thúc hợp đồng, Giang Thị sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Cái gì?
Lưu Tú Cầm đột nhiên sửng sốt: “Không đúng, Tổng giám đốc Giang, không phải là anh nên trừng phạt bọn họ sao? Anh có nhầm lẫn không?”
Tên giám đốc kia cũng gượng đứng lên: “Tổng giám đốc Giang, anh có phải là nhầm lẫn gì không!”
Giang Trạch cười nhạt: “Không, không sai! Các người sỉ nhục nhị tiểu thư nhà họ Giang chúng tôi, sỉ nhục cổ đông lớn thứ hai của công ty Giang Thị tại Dương Thành, sỉ nhục bạn của thiếu gia nhà họ Giang chúng ta.”
Giang Trạch nói từng cái tên, và chỉ vào từng người một.
Sau khi nói xong, Lưu Tú Cầm và người đàn ông kia hoàn toàn chết lặng.
Ai?
Ai là ai?
Lúc này Giang Nhiễm mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi, Giang Nhiễm, đã sống nửa đời người, đây là lần đầu tiên tôi bị mắng là có được dạy dỗ hay không! Với câu nói này, tôi sẽ không tha cho cô, chúng ta hẹn gặp lại nhé.”
Nói xong, Giang Nhiễm liễn vẫy tay.
Nhân viên bảo vệ đi theo Giang Trạch ngay lập tức bước tới, tóm lấy Lưu Tú Cầm và tên giám đốc kéo họ ra ngoài.
Trong khoảnh khắc này, hai người họ mới nhớ ra điều gì đó, trong ánh mắt ngoài sự kinh ngạc còn đầy sự hối hận.
Trong mắt Lưu Tú Cầm tràn đầy sự sợ hãi, đột nhiên ngồi sụp xuống đất: “Không được! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, Sở Hiểu Đồng, Sở Hiểu Đồng! Tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Cô ta làm sao có thể ngờ tới, Sở Hiểu Đồng lại là cổ đông lớn thứ hai của Giang Thị, càng không ngờ, người con rể rác rưởi kia, lại là bạn của thiếu gia nhà họ Giang!
Càng không thể ngờ là, cái người đến sau đó, là nhị tiểu thư nhà họ Giang!
Lưu Tú Cầm hoàn toàn chết lặng, vốn dĩ cô ta mời Sở Hiểu Đồng tới, chỉ là muốn khiến Sở Hiểu Đồng mất mặt, dạy cho một bài học... nhưng tại sao lại thành ra thế này?
Rốt cuộc từ khi nào, Sở Hiểu Đồng đã đứng ở vị trí cao như vậy?
Hai người họ bị lôi đi, sắc mặt của Giang Nhiễm vẫn vô cùng lạnh lùng.
Trong lòng Giang Trạch sợ hãi và bất lực, ra sức xin lỗi Giang Nhiễm.
“Hừ! Lời xin lỗi của anh, giữ lại cho anh trai tôi đi.” Giang Nhiễm liếc nhìn Giang Trạch cười nhạt.