“Này, ầm ĩ cái gì, không nghe được khách hàng nói gì cả!” Một người ngồi ở mép đột nhiên tháo tai nghe ra và hét lên.
Người đàn ông đá Sở Hiểu Đồng rời đi ngay lập tức.
Cả văn phòng lại lần nữa chìm vào trong bận rộn.
Trong mắt Sở Hiều Đồng hiện lên vẻ u ám, cô để ly nước lên trên máy nước nóng nước lạnh, sau đó dựng vali lên, giũ áo khoác về phía cửa sổ, kéo vali để sang bên cạnh nhà vệ sinh.
Lúc này mới bưng ly nước đưa đến cho Kim Bình Bình.
Qua tấm kính, Sở Hiểu Đồng nhìn thấy Kim Bình Bình đang gọi điện thoại cho ai đó, vẻ mặt thẹn thùng, và khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ ấy có thể nói là có hơi kinh dị.
“Chị Bình, nước chị cần.”
Đặt ly nước lên bàn Kim Bình Bình, Sở Hiểu Đồng quay đầu rời đi.
“Đợi đã! Ai bảo cô lấy nước lạnh?” Kim Bình Bình nhìn ly nước, không uống.
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, cầm ly nước lên: “Vậy tôi đổi cho chị ly khác.”
Lần này cô đổi nước nóng, thế nhưng lúc bưng đến Kim Bình Bình lại cười khẩy: “Tôi cũng không nói tôi muốn nước nóng!”
Tính tình của Sở Hiểu Đồng lập tức nổi lên: “Cô thích uống gì thì tự đi mà lấy, tôi không phải giun đũa trong bụng cô.”
“Này cô!” Nhìn thấy Sở Hiểu Đồng xoay người rời đi, sắc mặt Kim Bình Bình bỗng tối sầm lại.
“Là một người mới, chảnh cái gì mà chảnh!”
Sở Hiểu Đồng lắc đầu, cảm thấy bầu không khí của văn phòng này thật lòng chẳng ra làm sao, một Giang thị to như vậy, theo lý mà nói thì văn phòng không nên như thế này mới đúng nhỉ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy hàng chữ viết phía trên cánh cửa văn phòng này: Phòng tổng hợp (Văn phòng nhân viên cơ bản).
Sở Hiểu Đồng thoáng sửng sốt, cô lập tức bước ra khỏi cửa, lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên.
Bên cạnh cánh cửa, còn viết một hàng chữ nhỏ: Văn phòng cấp cao, tầng trên cùng.
Sở Hiểu Đồng nhìn tầng này, tầng ba.
Thảo nào cô đã cảm thấy không ổn khi vừa bước vào!
Cô bỗng nhìn Kim Bình Bình đang ngồi trong văn phòng, Kim Bình Bình lúc này đã cúp điện thoại, sửa sang xong quần áo đi về phía cửa sau.
Đối diện cửa sau chính là thang máy!
Người phụ nữ này!
Trong chốc lát Sở Hiểu Đồng có chút tức giận, Kim Bình Bình này lại đưa cô đến văn phòng nhân viên cơ bản, là có ý gì?
Cô lập tức xách vali lên, đi về phía thang máy bên này.
Nhân viên phòng tổng hợp nhìn thấy như vậy thì có hơi sững sờ, người này không phải là người mới sao? Sao lại đi rồi?
Người đàn ông vừa rồi cố ý gây chuyện cũng sửng sốt, anh ta nói với người bên cạnh: “Sao người kia đi rồi? Có phải là tôi làm quá đáng không?”
“Ha! Cậu cũng biết mình làm quá đáng à, một cô gái xinh đẹp như vậy, cậu cũng ra tay được, cậu xứng đáng độc thân đấy!”
Bây giờ mọi người đều đang bận, nếu không một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải đuổi theo rót nước.
Nào biết thẳng nam thích bắt nạt người mới này, cũng không bỏ qua cả cô gái xinh đẹp.
“Nhưng tại sao cô ấy bỏ đi chứ?”
“Ai biết, làm việc trước đi, hai hôm nay là cao điểm bán hàng, tôi đoán hôm nay hoặc ngày mai Giang thiếu gia có thể sẽ đến xem xét.”
Lại một lần nữa mọi người tập trung vào công việc.
Mà Sở Hiểu Đồng lúc này đã đi ra khỏi thang máy ở tầng trên cùng, đập vào mắt cô chính là hành lang bằng kính với tầm nhìn rộng.
Đại sảnh giống như hoàng cung!
Nơi này quả thực là trên trời dưới đất với văn phòng tổng hợp nhân viên cơ bản ở tầng ba vừa rồi.
Có lẽ Giang Quân sẽ đặt văn phòng của cô ở nơi này, lúc đến Giang Quân đã nói cô là cấp cao của công ty, nhưng chức vụ của cô sẽ được công bố vào ba ngày sau.
Trong đại sảnh này có ba bốn cái bàn đặt máy tính ở phía trên, chỉ có hai người đàn ông đang sử dụng.
Sở Hiểu Đồng không phát ra âm thanh, hai người đó cũng không nhìn thấy.
Cô để vali ở góc sau cánh cửa, rồi mới đi vào bên trong.
“Sao cô lại đến đây? Ai cho cô đến nơi này!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, ngay sau đó bóng dáng của Kim Bình Bình từ cửa sau đi tới, kéo cánh tay Sở Hiểu Đồng: “Cô có bệnh à, cô là người mới, ai cho cô đến nơi này?”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày: “Giang thiếu đã nói với tôi, tôi là cấp cao trong nội bộ công ty, vừa rồi tôi đã nhìn thấy, tầng cô đưa tôi đến là văn phòng nhân viên cơ bản.”
Kim Bình Bình thoáng sửng sốt, rồi bỗng nhiên cười phá lên: “Cô nói cái gì, cô là cấp cao?”
Sở Hiểu Đồng gật đầu.
“Ồ, nếu cô là cấp cao thì tôi chính là tổng giám đốc! Đó là Giang thiếu dỗ cô thôi, biết không? Bỏ đi bỏ đi, dù sao hôm nay hầu hết mọi người đều nghỉ phép, bây giờ cô ngồi ở đại sảnh đi!”
Kim Bình Bình nhíu mày, bực bội chịu không nổi: “Một người mới, còn mơ mộng hão huyền leo lên cấp cao.”
“Này, Kim Bình Bình, người này là ai thế? Thật là một cô gái xinh đẹp.” Hai người đàn ông ngồi ở đại sảnh cười nhìn sang.
“À, một người mới mà thôi, đến từ Dương Thành.” Kim Bình Bình khinh thường nói.
Hai người đàn ông vừa nghe đến từ thành phố nhỏ, thì cũng lập tức mất hết hứng thú.
Họ cảm thấy, người phụ nữ từ thành phố nhỏ có thể đến thành phố Giang, chắc chắn đều đã bị quy tắc ngầm, cho nên họ không có hứng thú với loại phụ nữ đó.
Món đồ chơi rách nát, ai hiếm lạ?
Trừ phi là đàn ông chưa từng nhìn thấy phụ nữ, họ đều là cấp cao của Giang thị, có biết bao nhiêu người mới muốn leo lên giường của họ, tội gì họ phải tìm một chiếc xe buýt.
楚清音眸子越发暗沉,一声不吭的坐在大厅的办公桌上,正打算给秦立发个消息问问他到哪了。
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng càng thêm âm u, im lặng không nói ngồi vào bàn làm việc ở đại sảnh, đang định gửi tin nhắn cho Tần Tranh hỏi anh đã đến đâu.
“Đúng rồi, lát nữa có một khách hàng, nói muốn bàn chuyện đầu tư vào mỹ phẩm mới, dường như muốn tham gia.” Hai người đàn ông đột nhiên nói.
Đang nói như vậy, bên Sở Hiểu Đồng có một cuộc điện thoại: “A lô, xin chào?”
“Sở tiểu thư phải không? Tôi là Giang Quân.”
“Giang thiếu, sao vậy?” Sở Hiểu Đồng sửng sốt hỏi.
“Như thế này, lát nữa có một khách hàng sẽ đến bàn hợp đồng, bởi vì là chuyện mỹ phẩm mới, cần cô phải đích thân ra mặt một chuyến, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đã ở công ty rồi, tầng trên cùng phải không?” Sở Hiểu Đồng tiếp tục trả lời.
“Đúng vậy, tôi bảo người sắp xếp một văn phòng cho cô, cô đến đó đi, văn phòng có phòng nghỉ, cô dọn dẹp một chút, khoảng nửa tiếng sau, khách sẽ đến.”
Nói xong, Giang Quân nhìn thời gian: “Tần Tranh sắp đến rồi, tôi đi đón cậu ấy, lát nữa gặp ở công ty.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng đứng dậy nhìn Kim Bình Bình đang ngồi bên cạnh hai người đàn ông: “Giang thiếu gọi điện thoại cho tôi, nói đã sắp xếp một văn phòng mới cho tôi, ở đâu vậy?”
Kim Bình Bình sửng sốt: “Cái gì?”
“Văn phòng mới.” Sở Hiểu Đồng hít sâu một hơi.
“Cô chính là người phụ trách mỹ phẩm kia ư?” Một người đàn ông trong đó ngạc nhiên kêu lên, “Thảo nào Bình Bình nói cô là người mới, quả thật là người mới, văn phòng của cô ở bên kia.”
Sở Hiểu Đồng liếc mắt nhìn: “Cảm ơn.” Sau đó xách vali đi đến đó.
“Anh quan tâm cô ta làm gì?” Kim Bình Bình nhíu mày nhìn người đàn ông.
“Sau này đều là đồng nghiệp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, đừng làm quá cứng nhắc.”
“Cắt, tôi nhìn cô ta là khó chịu, người đến từ thành phố nhỏ còn muốn ngồi lên đầu chúng ta, cô ta là cái gì chứ? Nhìn dáng vẻ phóng đãng kia kìa! Không phải chỉ có chút sắc đẹp thôi sao? Chúng ta mới là tiền bối, anh nhìn thái độ của cô ta xem!”
Kim Bình Bình hừ lạnh.
Người đàn ông không nói gì nữa, cũng không đi giúp Sở Hiểu Đồng.
Họ đều có quan điểm như nhau, quá thấp kém, khinh thường, loại người cấp độ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế.
Họ đã gặp nhiều cấp cao đến từ thành phố nhỏ, nhưng đã bị thay thế chỉ trong vòng hai tháng.
Cho nên, họ cũng không định lãng phí thời gian, nói chuyện với một người phụ nữ đã bị quy tắc ngầm.
Đẩy cửa văn phòng ra, Sở Hiểu Đồng thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Văn phòng rộng lớn khoảng bốn mươi mét vuông, bên cạnh còn có một gian phòng nhỏ, đi vào là một phòng ngủ nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, và một phòng vệ sinh mười mét vuông.
Có thể nói là không hề thua kém căn phòng của khách sạn năm sao.
Xem ra Giang Quân cũng rất quan tâm đến cô.
Sở Hiểu Đồng lập tức vội vàng đi dọn phòng vệ sinh, nửa tiếng sau vừa đi ra thì cô nhận được điện thoại của Tần Tranh.
“Vợ, anh đến rồi.” Giọng của Tần Tranh rất vui vẻ, “Em ở đâu, anh và Giang Quân lên tìm em.”
Sự u ám trong lòng Sở Hiểu Đồng đã được xua tan bởi tiếng “Vợ” này của Tần Tranh, cô lập tức nở nụ cười: “Em ở tầng trên cùng, lát nữa sẽ đến phòng họp số một bàn việc.”
“Được, vậy anh và Giang Quân đi thẳng lên phòng họp số một.”
Cúp điện thoại, Tần Tranh nhìn Giang Quân: “Phòng họp số một ở đâu?”
“Ở tầng ba mươi.” Giang Quân nói.
Tòa nhà ngày có tổng cộng ba mươi mốt tầng, tất cả phòng họp đều ở hai tầng hai chín và ba mươi.
Mà phòng họp số một là phòng họp cỡ vừa, có thể chứa hơn chục người.
Sở Hiểu Đồng đi ra khỏi văn phòng thì đi xuống dưới lầu, đúng lúc gặp phải Kim Bình Bình đi cùng với một người đàn ông lớn tuổi.
“Lưu tổng, ông hãy yên tâm về mỹ phẩm này, lượng bán ra hai hôm nay của chúng tôi ông cũng nhìn thấy rồi đấy, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì!” Kim Bình Bình cười nói.
“Ồ? Cô nói là tính ư? Giang thiếu của các cô đã nói, bảo tôi gặp mặt người phụ trách, tôi nhớ cô không quản mảng này mà.” Người đàn ông lớn tuổi cười hà hà, bàn tay thành thật sờ lên mông Kim Bình Bình.
Kim Bình Bình liền nở nụ cười nũng nịu: “Ôi, như nhau cả! Người phụ trách kia là người mới, không hiểu những thứ này…”
“Ai nói tôi không hiểu? Đây là dự án của tôi, vẫn nên giao cho tôi đi.” Sở Hiểu Đồng đi lên nói, cô nhìn người đàn ông, “Ngài chính là Lưu Hồng Đào Lưu tổng đúng không?”
Ánh mắt Lưu Hồng Đào bỗng sáng lên, ông ta nhìn Sở Hiểu Đồng từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói: “Là tôi là tôi.” Trong lòng lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thượng hạng!
Bản thân Kim Bình Bình muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lưu Hồng Đào, cô ta liền thông suốt, đột nhiên cười nói: “Ôi chao, không phải tôi chỉ đùa thôi sao, vào đi, cùng vào nào.”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, trong lòng lập tức đề phòng, không biết Kim Bình Bình này đang giở trò gì!
Đột nhiên lại bảo cô đi vào.
Ba người đi vào phòng họp, Lưu Hồng Đào đặc biệt không cho trợ lý của ông ta đi theo.
Sau khi đi vào, ông ta nháy mắt với Kim Bình Bình, Kim Bình Bình lập tức mím môi đẩy Sở Hiểu Đồng: “Cô ngồi cùng Lưu tổng đi, dễ nói chuyện.”
Sở Hiểu Đồng không nghi ngờ cô ta, ngồi xuống bên cạnh Lưu Hồng Đào.
Thấy vậy, Kim Bình Bình ngồi bên cạnh Sở Hiểu Đồng, bí mật đưa tay ra hiệu với Lưu Hồng Đào.
Nhưng người phụ nữ này biết ông ta thích gì, biết thỏa mãn ông ta thì cô ta sẽ có lợi, không ngờ cô ta lại tinh mắt nhìn thấy ông ta trúng ý Sở Hiểu Đồng.
Trong lòng Lưu Hồng Đào rất vui mừng, lấy hợp đồng ra đưa cho Sở Hiểu Đồng: “Em gái, cô xem hợp đồng này một chút, nếu cô không hài lòng, tôi có thể tăng thêm số tiền đầu tư.”
Nói xong, ông ta đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Hiểu Đồng: “Muốn bao nhiêu tiền, cô cứ nói.”
Chương 82: Người đề hôn
Bụp!
Sở Hiểu Đồng rút tay nhanh như chớp, bàn tay của sếp Lưu lập tức rơi xuống bàn.
Nhất thời, sắc mặt của sếp Lưu bỗng tối sầm lại.
Kim Bình Bình cũng lập tức cau mày, vội vàng nhân lúc sếp Lưu còn chưa nổi giận, bước lên phía trước, vỗ vào đầu Sở Hiểu Đồng: “Cô đang làm gì vậy? Sếp Lưu khen ngợi cô, đó là may mắn của cô!”
Mắt Sở Hiểu Đồng tối sầm lại, cô đột nhiên đứng dậy: “Nếu khách hàng hợp tác cũng có tính khí như này, vậy thì mỹ phẩm của tôi không cần phải hợp tác với Sếp Lưu nữa.”
Vừa nói, Sở Hiểu Đồng lấy lại hợp đồng, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại cho tôi!” Kim Bình Bình mặt đỏ bừng, “Nói cô mấy câu cô đã thái độ như vậy? Ngồi xuống cho tôi, hợp đồng này cô nhất định phải kí cho tôi!”
“Hừ, tại sao tôi phải nghe lời cô, tôi mới là người phụ trách.” Sở Hiểu Đồng cười nhạt.
“Người phụ trách? Tôi để cô vào đây chỉ là để giữ thể diện cho cô! Tôi muốn sa thải cô, chỉ cần vài phút! Cô hiểu không?” Kim Bình Bình nhìn chằm chằm Sở Hiểu Đồng, khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ nhìn rất dữ tợn.
“Ai sa thải ai?”
Kim Bình Bình vừa nói xong, có một giọng nói vang lên, theo sau đó là Giang Quân và Tần Tranh bước vào.
Nhìn thấy Kim Bình Bình đang chỉ vào Sở Hiểu Đồng mắng mỏ, tên sếp Lưu kia cũng đang nhìn Sở Hiểu Đồng với vẻ mặt đắc ý.
Ánh mắt của Tần Tranh lập tức tối sầm lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?” Giang Quân cùng lúc đó cũng hỏi, “Ai muốn sa thải ai? Cô sao?”
Anh ấy nói, và chỉ về phía Kim Bình Bình.
Kim Bình Bình nhíu mày, cô ta không quen biết Tần Tranh, liền không thèm để ý đến, và nhìn về phía Giang Quân: “Người phụ nữ này không biết phải trái, tưởng rằng mình là người phụ trách được Giang thiếu gia đề bạt, liền nhìn sếp Lưu với vẻ mặt ngạo mạn ngút trời.”
“Thậm chí trực tiếp hủy bỏ hơp tác với sếp Lưu, tôi không thể đứng nhìn vậy được, nên dạy dỗ cô ta vài câu mà thôi.”
Kim Bình Bình nói một cách ngạo mạn, sau cùng, còn nhìn về phía Sở Hiểu Đồng cười nhạt.
Bốp!
Đột nhiên, cô ta không thể ngờ được, một cái tát giáng thẳng vào mặt cô ta, khiến cho khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta bị móp một nửa!
“Cô ấy là cấp bậc gì, cần cô dạy dỗ sao? Tôi nói cho cô biết, Kim Bình Bình, cô thấy người mới là bắt nạt bọn họ, tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng! Cô Sở là do tôi mời tới, không phải do tôi đề bạt!”
“Cô hiểu chưa?”
“Toàn bộ công ty này, ngoài tôi, và chủ nhân của nhà họ Sở, nhà họ Giang ra, không ai có thể sa thải cô ấy, hiểu không?”
Giang Quân rút tay lại và nói một cách lạnh lùng.
Tần Tranh nhìn sang Giang Quân, kéo Sở Hiểu Đồng đến bên cạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Sở Hiểu Đồng thở dài, kể cho Tần Tranh nghe mọi chuyện từ khi xuống máy bay đến giờ.
Tần Tranh càng nghe, trong lòng càng tức giận, ức hiếp người mới lại còn bắt nạt vợ của anh!
“Sếp Lưu phải không?” Tần Tranh đột nhiên nhìn về phía Lưu Hồng Đào.
Lưu Hồng Đào kia nhíu mày, anh ta cũng nhìn về phía Tần Tranh, anh ta là sếp của công ty khác, anh ta chắc chắn những người ở đây dù thế nào cũng sẽ không làm gì được anh ta.
“Anh là ai?” Lưu Hồng Đào nhìn Tần Tranh với ánh mắt khinh thường.
“Tôi là chồng của cô ấy.” Tần Tranh chỉ về phía Sở Hiểu Đồng, sau đó ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay của Lưu Hồng Đào, “Nếu sếp Lưu cảm thấy đôi tay của mình quá bất tiện, có thể đến tìm Tần Tranh tôi, tôi là bác sĩ Đông y chuyên điều trị bệnh Parkinson.”
Sắc mặt của Lưu Hồng Đào lập tức đỏ bừng: “Cậu nói cái gì? Giang Quân, đây là cách tiếp khách của cậu sao?”
“Đúng!”
Lưu Hồng Đào vốn tưởng rằng Giang Quân sẽ khiển trách Tần Tranh vài câu, nhưng không ngờ anh ấy chỉ quay đầu lại và cười khẩy.
Lưu Hồng Đào sững sờ một lúc, cái này ... không giống với những gì anh ta nghĩ!
“Sếp Lưu, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, Tập đoàn Giang thị, vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ dự án hợp tác nào với công ty của anh nữa!”
Giang Quân không hề chần chừ, ông chủ của một công ty là người không đàng hoàng, điều này gián tiếp cho thấy chất lượng sản phẩm của công ty họ!
Vì hôm nay anh ấy đã chứng kiến, vậy nên anh sẽ không nhân nhượng!
Lưu Hồng Đào sửng sốt: “Giang thiếu gia, cậu...”
Anh ta đột nhiên có chút hoảng sợ, thành phố Giang là do nhà họ Giang thống trị, bọn họ muốn làm ăn ở đây, nhất định phải hợp tác với nhà họ Giang!
Giang Quân hôm nay lại buông ra một câu như vậy, Lưu Hồng Đào hoàn toàn hoảng sợ!
“Không phải, Giang thiếu gia, có chuyện gì từ từ nói, cậu vẫn chưa xem hợp đồng của tôi đúng không? Còn có rất nhiều phương án kinh doanh…”
“Không cần nữa.” Mặt Giang Quân lạnh tanh, giống như một vị vua sắt nhìn Lưu Hồng Đào, “Anh Lưu, mời anh về.”
Khoé miệng Lưu Hồng Đào run lên, đôi mắt đỏ ngầu, quay người lại tát Kim Bình Bình một cái thật mạnh: “Đều tại cô!”
Cái tát này lập tức làm cho sống mũi của Kim Bình Bình bị gãy.
Lúc này, khuôn mặt của cô ta trông giống như một con búp bê bị bóp méo, cực kỳ kinh khủng!
Sợ là sau này muốn hồi phục lại, cũng cần rất nhiều tiền!
Kim Bình Bình bị đánh đau, trong lòng thì không thể hiểu, Sở Hiểu Đồng này rốt cuộc là ai?
Vừa rồi Giang thiếu gia có nói…trừ anh ấy và chủ nhân nhà họ Giang ra, không ai có thể sa thải?
“Xin lỗi cậu Tần, đã gây phiền toái cho cậu rồi, cô Sở, xin lỗi cô, tối nay tôi mời cô ăn cơm, chúng ta từ từ nói chuyện, cô muốn phạt tôi như thế nào cũng được.”
Giang Quân cười gượng: “Ở đây tôi nhất định cho dọn dẹp sạch sẽ!”
Tần Tranh lập tức xua tay: “Anh với tôi không cần khách sáo!”
Giang Quân gật đầu: “Vậy thì tốt, nếu đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay, Kim Bình Bình sẽ bị sa thải khỏi tập đoàn Giang thị.”
Kim Bình Bình sửng sốt, lập tực nhìn về phía Giang Quân nói: “Ông chủ, Giang thiếu gia tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên bắt nạt người mới, anh hãy cho tôi một cơ hội!”
Giang Quân thậm chí không nhìn cô ta, đối với anh ấy, dường như việc cho từ chức một quản lý cấp cao chẳng qua chỉ là một cái phẩy tay mà thôi.
Anh ấy cũng không mảy may lo lắng, việc Kim Bình Bình biết những bí mật kinh doanh và đem bán cho đối thủ.
Quyền lực của gia tộc họ Giang, ở thành phố Giang không chỉ là trên lời nói.
Cách xử lý của Giang Quân khiến Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng đứng nhìn, sợ hai người họ không vừa ý còn quay đầu lại hỏi.
Sở Hiểu Đồng không nói gì, cô đã thấy thỏa mãn. Từ lúc Kim Bình Bình bị sa thải, cô không còn tức giận nữa.
Mà Tần Tranh đương nhiên không muốn xen vào quyết định của Giang Quân, cho nên cũng không nói gì.
Ngay lập tức, lệnh của Giang Quân được truyền đi, tập đoàn Giang thị đã tuyên bố điều đó trên toàn bộ trang mạng, cắt đứt mọi hợp tác với Tập đoàn của sếp Lưu!
Toàn bộ các tập đoàn lớn khác ở thành phố Giang đều rất sốc trước thông tin này.
Thậm chí có một vài công ty đang hợp tác với sếp Lưu, thấy vậy cũng lập tức dừng hợp đồng, sợ làm mất lòng tập đoàn Giang thị.
Tập đoàn của sếp Lưu, ngày hôm đó đã xuất hiện hiện tượng sụt giảm giá cổ phiếu!
Sếp Lưu thấy vậy cảm thấy vô cùng hối hận, anh ta không nên coi thường Sở Hiểu Đồng, càng không nên động chân động tay với Sở Hiểu Đồng!
“Ai bảo em xinh đẹp như vậy, vậy nên bất kì người đàn ông nào cũng muốn động chạm vào em.” Tần Tranh cười trêu chọc Sở Hiểu Đồng.
Anh lái xe đưa Giang Quân và Sở Hiểu Đồng đến khách sạn đã đặt trước để ăn tối.
“Hay là tới cung điện Minh Đình, tôi đặt phòng ăn riêng trước một ngày rồi.” Giang Quân đang nói, cũng đáp lại, “Đúng vậy, em dâu thực sự là quốc sắc thiên hương, sau này cứ đi theo sát bên cậu Tần thì tốt hơn.”
Sở Hiểu Đồng cười gượng: “Các anh đừng trêu nữa, sếp Lưu đó vốn có tính háo sắc, e là Kim Bình Bình chính là một trong những người tình của anh ta.”
“Hừ! Kim Bình Bình dù sao cũng là nhân viên cũ của tôi, cái gì cũng không biết! Mấy năm trở lại đây, vấn đề bắt nạt người mới xuất hiện hết lần này tới lần khác!”
Giang Quân lắc đầu: “Sa thải cũng tốt, lần này cũng là có lý do chính đáng.”
Tần Tranh cười đáp: “Chúng tôi vừa tới đây, đã làm cho anh mất một đối tác kinh doanh, sa thải một quản lý cấp cao. Anh không sợ sau một thời gian, công ty sẽ bị phá sản sao?”
“Haizz! Tôi có thể để tâm mấy vẫn đề này sao? Hơn nữa, thực lực của Tần Tranh cậu, tôi không tin sẽ khiến tôi phá sản.” Giang Quân cười lớn đáp, “Tổng thành tích bán hàng sẽ được công bố vào ngày mai, tôi đoán là sẽ tốt, phải là quán quân bán hàng năm nay.
Sở Hiểu Đồng lúc này mới ngắt lời: “Đúng vậy, tới cuối năm rồi, trong tương lai cũng không bán được nhiều, về cơ bản là con số là cố định.”
“Không sai. Đúng rồi, cậu Tần, nhân tiện tôi có hẹn với người khác cùng ăn cơm, có thể coi như là giới thiệu với cậu một người. Người giống như cậu.”
Giang Quân nói, trên mặt hiện lên một nụ cười tinh quái.
Tần Tranh sửng sốt, là người như thế nào?
“Bác sĩ?”
“Đông y! tên Nhậm Hải, sư phụ của anh ấy là một thần y được người dân thành phố Giang kính trọng, và anh ấy đã mở một phòng khám chữa bệnh lớn tên là Hưng Phong Đường!”
“Tôi nghĩ cậu tới thành phố Giang mở phòng khám, nhất định sẽ có hứng thú với Đông Y! Nhưng sư phụ của anh ấy rất bận, tôi liền mời anh ấy tới một chuyến, tiện thể giới thiệu các cậu làm quen với nhau.”
“Hơn nữa người này, thời gian trước còn cầu hôn em gái tôi, nhưng bị em gái tôi từ chối rồi.”
“Hôm qua gia đình chàng trai đó lại tới gặp em gái tôi, hỏi em gái tôi vì sao không đồng ý kết hôn với anh ấy, cậu đoán Giang Nhiễm nói gì?”
Tần Tranh chợt có một linh cảm không tốt, nhìn Giang Quân cau mày: “Không phải là lại lấy tôi làm lá chắn chứ?”
Giang Quân nghe vậy cười gượng nói: “Cậu đoán không sai. Con bé nói, cả đời này Tần Tranh là thần tượng của nó nếu muốn nó yêu, thì trước tiên phải đạt tới trình độ của Tần Tranh đã!”
“Cho nên hôm nay tôi mời Nhậm Hải tới, anh ấy mới tích cực như vậy.”
Trong một khoảnh khắc, Tần Tranh cảm thấy mình rơi xuống hố, còn bị Giang Quân vùi lấp.
Ánh mắt của Sở Hiểu Đồng cũng bỗng chốc trở nên sắc bén, trong ánh mắt nhìn lóe lên sát khí.
Cô nhớ Giang Nhiễm, không ngờ cô gái này vẫn cứ như âm hồn bất tán!
Ba người nhanh chóng dừng lại ở cung điện Minh Đình, đi một mạch tới phòng ăn riêng, lúc mở cửa mới nhìn thấy.
Bên trong đã có hai người ngồi rồi.
Một trong số đó là một người đàn ông có ngoại hình hơi nữ tính, và người còn lại là Giang Nhiễm với khuôn mặt lạnh lùng.
Chương 83: Tai nạn xe
"Tần Tranh, đã lâu không gặp." Giang Nhiễm vốn đang ngồi đột nhiên đứng lên, đi về phía Tần Tranh.
Sở Hiểu Đồng vừa ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, thì phía bên kia của Tần Tranh đã bị Giang Nhiễm chiếm giữ.
Ngay lập tức hai người phụ nữ lần thứ hai đối đầu trực diện!
Giang Quân thấy vậy thì nhịn cười và rời khỏi vị trí này, tới ngồi cùng Nhậm Hải.
"Cậu Tần, người này chính là Nhậm Hải, bác sĩ trung y trẻ tuổi của thành phố Giang chúng tôi. Vị này chính là người tôi đã từng kể qua, thần y của Dương Thành, Tần Tranh.”
Giang Quân giới thiệu hai người với nhau.
Tần Tranh mỉm cười vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Tần Tranh."
Nhậm Hải cười lạnh một tiếng, không hề muốn bắt tay với Tần Tranh, hếch mũi lên trời: "Biết rồi."
Tần Tranh cười cười không nói gì, thu tay lại đặt lên bàn, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Rất hiển nhiên, Nhậm Hải đã coi anh là tình địch, mặc dù bản thân anh không có một chút hứng thú gì với Giang Nhiễm.
Cho dù có tình cảm, cũng chỉ có thể nói giống như Giang Quân, coi như em gái mà thôi.
“Hừ, anh cũng chỉ là ỷ vào danh tiếng của sư phụ mà thôi, có gì mà lợi hại?”
Tần Tranh không nói gì, Giang Nhiễm lại cười lạnh một tiếng.
Nhậm Hải nhất thời đỏ mặt, vươn cổ ra phản bác: "Vậy thì sao, ít nhất tôi còn có danh tiếng ở thành phố Giang, nhưng còn cậu ta thì sao? Cậu ta chỉ là tên nhà quê đến từ một Dương Thành nhỏ bé mà thôi, thế mà em lại xem cậu ta như là thần tượng!"
"Danh tiếng có ăn thay cơm được không? Thực lực mới là chính đạo! Anh có bản lĩnh so danh tiếng với Tần Tranh, thật sự có bản lĩnh thì so thực lực đi!" Giang Nhiễm khinh thường nói.
Cô ấy ghét nhất loại đàn ông tự cho mình là cao thượng này, nếu không phải sư phụ của Nhậm Hải có danh tiếng không nhỏ ở thành phố Giang, cô đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta!
Nhậm Hải đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: "So thì so, cậu dám không?"
Tần Tranh vẻ mặt cạn lời, hai người cãi nhau, đừng châm lửa lên người tôi có được không?
"So cái gì?" Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng người ta đã mở miệng khiêu khích, Tần Tranh đương nhiên cũng không thể lùi bước.
“Nếu đã đều là Đông y, vậy chúng ta so về châm cứu!” Nhậm Hải đắc ý nói, "Kỹ thuật châm cứu của tôi là do sư phụ truyền lại, không phải châm cứu bình thường nào cũng có thể so sánh được!"
Ngụ ý là, tiểu tử cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên nhà quê, không cách nào so sánh với một người được kế thừa cao quý như tôi!
Vẫn nên tự nhận thua đi thì hơn!
Đáng tiếc, Nhậm Hải tuyệt đối không thể tưởng tượng được, nói đến châm cứu, người trước mắt anh ta, lại chính là tổ sư gia!
“So sánh thế nào?” Tần Tranh căn bản không để ý Nhậm Hải nói gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Không nghĩ tới Tần Tranh lại thẳng thắn như vậy, thế mà lại thật sự muốn so tài với anh ta!
Trong lòng Nhậm Hải đột nhiên cảm thấy khinh bỉ, cái đồ quê mùa!
Đã nói cho cậu biết tôi là người kế thừa thuật châm cứu rồi, vậy mà còn muốn nghênh chiến!
Kiêu ngạo! Không có não!
"Hôm nay ở đây không có cách nào so được, sáng mai, Hưng Phong Đường ở phía sau đường Hải Thiên! Chúng ta tìm bệnh nhân có cùng bệnh, xem ai có thể châm cứu chữa khỏi nhanh nhất!"
Nhậm Hải nói rồi nhìn Tần Tranh với bộ dạng như muốn nói ‘cậu dám’.
"Được." Tần Tranh lập tức gật đầu, vừa hay anh cũng muốn xem Hưng Phong Đường trông ra sao.
Anh đã từng đi qua đường Hải Thiên, không phải là con đường có khách sạn mới khai trương của Giang Nhiễm sao!
Không ngờ Tần Tranh đồng ý dứt khoát như vậy, sắc mặt Nhậm Hải trong nháy mắt tối sầm lại.
Giang Nhiễm ở bên cạnh nhìn đến hai mắt lóe sáng, đột nhiên nói: "Nếu anh thắng Tần Tranh, tôi sẽ đồng ý hẹn hò với anh, nếu anh không thắng được, sau này đừng tới tìm tôi nữa!"
Trong nháy mắt, Tần Tranh lập tức nhìn về phía Giang Nhiễm.
Người phụ nữ này thật sự điên rồi!
"Em nói thật ư?" Nhậm Hải trợn to hai mắt, theo anh ta thấy, Tần Tranh căn bản không có khả năng thắng được anh ta!
"Thật." Giang Nhiễm cười nhìn Tần Tranh, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Tần Tranh lắc đầu cạn lời.
Ăn một bữa cơm mà Tần Tranh như bị gai đâm sau lưng, ánh mắt Nhậm Hải vẫn gắt gao nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nuốt sống anh vậy.
Vất vả ăn cơm xong, Giang Quân đề nghị dẫn Tần Tranh đi xem biệt thự đã chuẩn bị cho anh ở thành phố Giang.
"Anh chuẩn bị cho tôi sao?" Tần Tranh ngạc nhiên, anh còn muốn tự mình mua.
"Nhà họ Giang vốn đã kinh doanh ngành bất động sản, làm sao có thể để cho cậu tự mua được." Giang Quân lái xe, dẫn Tần Tranh đi thẳng đến khu biệt thự.
Đây là trung tâm thành phố Giang, một nơi tương đối phồn hoa, cách tập đoàn Giang Thị rất gần.
"Mảnh đất này tương đối lớn, cũng tương đối sạch sẽ." Giang Quân dẫn Tần Tranh tiến vào biệt thự.
Bãi cỏ đã được xây dựng, trang trí của đại sảnh rất đơn giản.
Tần Tranh hài lòng gật đầu: "Làm phiền anh rồi."
"Không phiền, nhưng có một chuyện, bố tôi bảo tôi hỏi ý kiến của cậu."
Giang Quân nói đến đây, khẽ nhíu mày.
"Chuyện gì vậy?" Tần Tranh nghi hoặc, chủ nhà họ Giang thì có chuyện hỏi ý kiến của anh?
"Lúc trước tôi đã nói với cậu, huyết ngọc kia là lễ vật nhà chúng tôi muốn tặng cho cụ nội của nhà họ Giang ở Kinh Thành, vốn là để cho ông ấy lên tiếng, để nhà họ Giang gia chúng tôi trở về Kinh Thành."
"Chuyện năm đó rất phức tạp, tôi không thể một câu nói rõ với cậu được, tóm lại năm đó chúng tôi bị một số người của nhà họ Giang ở Kinh Thành gài bẫy, mới để chia cắt nhà họ Giang chúng tôi ra như vậy."
"Ước mơ nửa đời sau của bố tôi là có thể quay trở về. Kết quả là gần đây nhận được tin, sức khỏe của cụ nội xảy ra vấn đề nghiêm trọng, ở nước ngoài đã tuyên bố bệnh tình nguy kịch, và có thể qua đời đi trong vòng hai tháng."
“Đại thọ của ông là vào thứ hai tuần sau, ý của bố tôi và tôi là, muốn cậu đi theo chúng tôi qua đó, xem có thể dành thời gian lén chữa khỏi cho ông ấy không?
Tần Tranh ngây ngẩn người, lén chữa khỏi?
Chuyện này có chút phức tạp!
"Tôi tới đây là để hỏi ý kiến của cậu, nếu cậu đồng ý, thứ hai tuần sau tôi sẽ dẫn cậu qua đó! Nếu như cậu có thể giúp được việc này, bố tôi nói, nhà họ Giang bằng lòng làm súng đạn cho Tần Tranh cậu cả đời!"
Lúc Giang Quân nói những lời này, trong mắt tràn đầy kiên định.
Anh ấy coi trọng người anh em Tần Tranh này, đương nhiên cũng hiểu được nếu để Tần Tranh ra tay, thì Tần Tranh sẽ gặp phải phiền phức gì!
Cho nên, anh ấy mới hứa hẹn như vậy với Tần Tranh!
Trong lòng Tần Tranh run lên: "Mặc kệ kết quả như thế nào, cho dù không có lời hứa này của anh, tôi cũng sẽ đi, bởi vì anh là anh em của tôi, hơn nữa nhà họ Giang còn đối xử không bạc với tôi! Không phải là chữa bệnh sao, cứ để cho tôi!"
Tần Tranh dứt lời, hốc mắt Giang Quân chợt đỏ bừng, ôm mạnh lấy Tần Tranh: "Anh em tốt!"
Tần Tranh cười nói: "Bên phía vợ tôi, còn phải nhờ anh giúp đỡ!"
"Haizz, chuyện hôm nay, là lỗi của tôi! Vốn định ba ngày sau mới công bố thân phận của cô Sở, xem ra, ngày mai phải triệu tập một cuộc họp toàn thể nhân viên rồi."
"Tôi dự định để cho vợ cậu đảm nhiệm vị trí CEO của công ty mỹ phẩm tập đoàn Giang Thị. Ngày mai sẽ trực tiếp công bố!"
Tần Tranh giật mình: "CEO? Anh chắc chứ?"
"Đương nhiên là chắc chắn! Từ trước đến nay, công ty mỹ phẩm đều nằm dưới sự giám sát của tôi, nhưng một tay của tôi khó có thể địch lại bốn. Bên dưới tập đoàn Giang Thị, có quá nhiều doanh nghiệp, tôi không thể nào có thể chăm sóc tốt hết được. "
“Mỹ phẩm là mấy năm gần đây tôi mới mới thành lập, cho nên vẫn luôn tự mình kiểm soát, giờ có người lo thay tôi, tôi vui còn không kịp."
Tần Tranh và Giang Quân nhìn nhau: "Tôi sẽ không nghi ngờ quyết định của anh, Hiểu Đồng cũng là một người nghiêm túc, giao cho cô ấy ít nhất cũng có đảm bảo anh không thua lỗ."
Giang Quân cười lớn thành tiếng: "Như thế là đủ rồi!"
Hai người ở đại sảnh nói chuyện một hồi, Giang Quân liền lái xe rời đi.
"Vẫn còn sớm, em nhớ gần đây có một cửa hàng bách hóa, với em đi mua chút đồ dùng hàng ngày đi." Sở Hiểu Đồng thay quần áo bình thường, mái tóc dài bị cô buộc lên cao, trông rất gọn gàng.
"Được, nhưng mà xe còn ở Dương Thành vẫn chưa lái tới, ngày mai anh cho người lái tới." Tần Tranh chỉ chỉ ra ngoài cửa, "Bắt taxi qua đó đi."
“Cũng không xa lắm, đi bộ qua đó đi." Sở Hiểu Đồng thuận miệng nói.
Tần Tranh gật đầu, hai người đi ra khỏi biệt thự, đi về phía cửa hàng bách hóa xa xa.
Cửa hàng bách hóa này cũng ở trung tâm thành phố Giang, một trung tâm mua sắm tương đối đầy đủ, có đến tầng mười.
Tầng một là siêu thị, tầng hai là các cửa hàng bách hóa khác nhau.
Tầng bốn và tầng năm là đủ loại quần áo nam nữ hàng đầu, đi lên trên có túi xách, mỹ phẩm các loại.
Ông chủ của trung tâm mua sắm này, cũng là Giang Quân!
"Cảm giác như toàn bộ thành phố Giang đều bị nhà họ Giang độc chiếm." Ánh mắt Sở Hiểu Đồng sáng len, "Em cũng hy vọng một ngày nào đó, một thành phố thủ phủ sẽ bị em độc chiếm.
Tần Tranh mỉm cười: "Ngày đó sẽ không quá xa."
“Đúng vậy!” Sở Hiểu Đồng cười nói, "Anh biết không, đây là lần đầu tiên anh với em, hai người cùng nhau nhàn nhã đi mua sắm như vậy.”
Đối với họ, cuộc sống hàng ngày của các cặp vợ chồng bình thường, phải mất gần hai năm để thực hiện!
Tuy nhiên, hạnh phúc đến muộn, nhưng càng làm cho người ta trân trọng.
Mùa đông ở phương bắc trời tối sớm, lúc này mới tám giờ tối, trời đã tối hẳn.
Đèn neon chiếu sáng mọi con đường lớn, nhưng không mấy chú ý đến những con hẻm nhỏ.
Tính tình của Sở Hiểu Đồng đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là khi đối mặt với Tần Tranh, không biết từ khi nào chỉ còn sự ủng hộ ấm áp.
"Qua đèn xanh đèn đỏ là tới rồi." Sở Hiểu Đồng chỉ về phía đối diện, đèn lúc này vừa hay đèn xanh, cô vừa định bước nhanh qua vạch kẻ đường.
Nhưng một giây sau, một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ lao thẳng về phía Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng!
Đồng tử của cảnh sát giao thông bên đường đột nhiên co lại, chạy tới vẫy tay ngăn cản như điên, nhưng tài xế lại không nhìn, nhấn ga đến cùng!
Rất rõ ràng không đụng chết hai người Tần Tranh, thì sẽ không từ bỏ!
Chương 84: Vô số rắc rối
"Tuýt--!"
"Aaa!"
Trong phút chốc, đường phố trở nên hỗn loạn, người đi bộ và xe điện nhỏ bên đường trộn lẫn vào nhau!
Nhiều ô tô chạy chậm ở phía trước bị một tiếng nổ văng ra xa!
Cảnh sát giao thông không ngừng tuýt còi!
Tần Tranh đưa ra quyết định dứt khoát, nắm lấy vai Sở Hiểu Đồng, mạnh mẽ đẩy cô ra xa mười mét!
Sở Hiểu Đồng đột nhiên ngã xuống đất, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh!
"Tần Tranh!"
Thịt người là hoàn toàn không thể đấu lại xe tải lớn!
Tần Tranh là người, không phải thần tiên. Những lời đồn đại cái gì người tu luyện có thể làm nổ tung một chiếc xe tải lớn chỉ bằng một cú đấm, tất cả đều là vô lý!
Trong tình huống như vậy, anh chỉ có thể kịp đẩy Sở Hiểu Đồng ra, sau đó điên cuồng chạy về một bên khác!
Tốc độ, lúc này, thứ duy nhất có thể chiến thắng tất cả chính là tốc độ!
Tần Tranh liều mạng điên cuồng di chuyển hai chân, anh đã dùng hết tốc độ mà cả đời này học được rồi!
Nhanh như chớp, biến mất trước chiếc xe tải lớn!
Bùm!
Bùm!
Chiếc xe tải lớn lao thẳng vào hồ nước xanh, toàn bộ thân xe kẹt trong đó, đầu xe va phải một cây bạch quả lớn mới đột ngột dừng lại!
Nhưng rồi sau đó, chiếc xe bốc khói, ngay giây sau, nó phát nổ tại chỗ!
Xe cứu thương!
Xe cứu hỏa!
Xe cảnh sát!
Lúc này đang cùng chạy đua trên đường.
Con đường ngay lập tức bị chặn.
Sở Hiểu Đồng được lính cứu hỏa đỡ sang bên kia đường, Tần Tranh cũng không còn sức lực từ dưới đất đứng lên.
Người qua đường và cảnh sát giao thông nhìn thấy từ đầu đến cuối, lúc này đều nhìn Tần Tranh với ánh mắt kinh ngạc!
Đây là lần đầu tiên cho đến nay họ nhìn thấy một người như vậy. Khi một chiếc ô tô đâm vào mình, anh đã đẩy vợ mình ra và tự mình thoát thân!
Cả đời này họ sẽ không bao giờ quên tốc độ chạy đó của anh!
Nhưng những người này đều không ai nhìn thấy một màu đen giống như vòng xoáy trong mắt Tần Tranh giờ phút này!
"Chồng ơi!"
Cánh tay của Sở Hiểu Đồng bị bầm tím, nhưng cô không quan tâm đến bản thân mình: "Anh sao rồi?"
“Không sao, chỉ là mất sức một chút thôi.” Tần Tranh cười với Sở Hiểu Đồng, sau đó đứng dậy, “Em còn muốn tới cửa hàng bách hóa không?”
Sở Hiểu Đồng không nhịn được khóc cười thành tiếng: "Anh đã như vậy rồi, còn đi gì nữa? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
"Chuyện gì xảy ra, trở về sẽ biết." Giọng nói Tần Tranh lạnh như băng.
Từ chối sự giúp đỡ của lính cứu hỏa, Tần Tranh đi đến cái hồ xanh để xem, người lái xe đã chết rồi!
Sự cố đột ngột này, nhất định là có người đã lên kế hoạch trước! Mục đích chính là giết anh và Sở Hiểu Đồng, còn đó là ai?
Anh tới thành phố Giang không bao lâu, cộng thêm lúc trước tới nữa, người anh quen biết, người có thù oán với mình, Tần Tranh một bàn tay là có thể đếm hết.
Mà người mong cho mình chết, chỉ sợ cũng chỉ có hai người!
Một người là Kim Bình Bình, một người là Lưu Hồng Đào!
Không phải Tần Tranh xem thường Kim Bình Bình, mà là lá gan của Kim Bình Bình không lớn như vậy, cũng không quan hệ rộng, càng không có thừa tiền đi thuê người giết anh.
Vì thế, chỉ còn lại một người là Lưu Hồng Đào!
Tần Tranh đưa Sở Hiểu Đồng về nhà trước, sau khi Sở Hiểu Đồng ổn định, liền gọi cho Giang Quân.
"Cho tôi địa chỉ nhà của Lưu Hồng Đào."
Giang Quân nghe thấy điện thoại thì sững người: "Được, tôi cho cậu. Nhưng mà, cậu muốn địa chỉ của anh ta để làm gì?"
“Thằng khốn đó muốn tôi chết. Dù thế nào tôi cũng phải dạy dỗ anh ta một chút." Đôi mắt Tần Tranh lạnh lùng.
"Cái gì? Anh ta đã ra tay với cậu? Khi nào vậy?" Giang Quân bị dọa tới mức đứng dậy khỏi bàn ăn.
Giang Lợi Dân ngồi đối diện anh ấy, và ông bà cụ nội nhà họ Giang đều sửng sốt.
"Vừa rồi, thuê người lái xe tới đâm. Tôi như thế nào cũng không sao cả, nhưng bên cạnh tôi còn có vợ tôi, cô ấy không có năng lực phản ứng giống như tôi, nếu như hôm nay tôi không ở bên cạnh cô ấy, tên kia ra tay với cô ấy thì... bây giờ tôi đã là người độc thân rồi!"
Đây là lần đầu tiên Tần Tranh nói những lời thô tục, anh thật sự rất tức giận!
Bất cứ ai. Mắng anh, xúc phạm anh, đánh anh đều được.
Nhưng tuyệt đối không được ra tay với gia đình anh!
Sau khi cha mẹ mất tích, bố mẹ vợ, Sở Hiểu Đồng và Sở Tử Đàn chính là người nhà duy nhất mà bây giờ Tần Tranh có.
Sắc mặt Giang Quân dần trở nên âm trầm: "Bây giờ em dâu thế nào rồi?"
“Cô ấy không sao, anh yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý.” Tần Tranh dứt lời, liền cúp điện thoại.
Nhưng Giang Quân làm sao có thể để Tần Tranh tự mình xử lý được, lúc này anh ấy cũng không ăn cơm nữa, quay đầu ra cửa.
Nếu Tần Tranh đã nói đi gặp Lưu Hồng Đào, vậy thì anh ấy cũng chỉ có thể khiến Lưu Hồng Đào hoàn toàn phá sản. Và...
Đi tù.
Những người làm ăn không trong sạch.
Muốn anh ta phá sản, muốn tìm thấy dấu hiệu vi phạm của anh ta, quá dễ dàng!
Mà giờ phút này, tại khu biệt thự Minh Nguyệt.
Đây là một khu biệt thự ở ngoại hoàn thành phố Giang, Lưu Hồng Đào vẫn luôn sống một mình ở đây, thỉnh thoảng đưa tiểu tam tiểu tứ đến vui chơi.
Vợ và mẹ già đều đã được anh ta đưa về quê. Để có thể tận hưởng niềm vui của tiền một mình!
Lúc này, anh ta ngồi ở trên giường, nhìn người phụ nữ đang nằm sấp trước mặt mình, thoải mái thở dài một hơi.
"Thật thoải mái cục cưng." Lưu Hồng Đào mặt đỏ bừng, đánh một cái vào mông của người phụ nữ!
Người phụ nữ vặn vẹo mông và dùng lực!
Đột nhiên Lưu Hồng Đào run lên.
Ngay sau đó, thứ đen tối kia lại đứng dậy. Lưu Hồng Đào lập tức đè người phụ nữ dưới thân!
"Bố mày bây giờ con vui vẻ, diệt trừ được một tai họa! Hôm nay anh sẽ cưng chiều em..."
"Lưu Hồng Đào." Đột nhiên một giọng nói từ cửa sổ truyền đến, cắt ngang lời Lưu Hồng Đào.
Nụ cười nham hiểm trên mặt Lưu Hồng Đào lập tức đông cứng lại, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai!"
Chợt, khi Lưu Hồng Đào nhìn thấy Tần Tranh đang đứng ở cửa sổ, sợ tới mức co rút lại ngay lập tức, đẩy người phụ nữ ra, sau đó không ngừng lui về phía sau: "Cậu là người hay quỷ?"
Tần Tranh vốn còn có chút không chắc chắn, nhưng khi nghe được những lời này của Lưu Hồng Đào, Tần Tranh liền nở nụ cười.
"Anh nói xem?" Anh một bước vượt qua cửa sổ, nhìn cũng không thèm nhìn người phụ nữ, "Không muốn chết thì cút ra ngoài!"
Người phụ nữ vội vàng bò ra ngoài. Ngay cả quần áo cũng không dám lấy.
Lúc đi còn đóng cửa phòng lại!
Lưu Hồng Đào vốn định rời đi cùng người phụ nữ, nhưng đã bị Tần Tranh một cước đá trở về: "Sốt ruột rời đi làm gì? Trả lời hai câu hỏi của tôi trước."
“Cút! Cậu là cái thá gì mà cậu hỏi tôi phải trả lời chứ? Mau cút đi!" Lưu Hồng Đào dường như biết Tần Tranh định hỏi gì, lập tức chộp lấy điện thoại cạnh giường, "Nếu cậu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
“Báo đi! Tôi chờ anh gọi cảnh sát đấy." Tần Tranh làm động tác mời, "Vừa hay, chúng ta cùng tới đồn cảnh sát. Để cho cảnh sát hỏi anh cũng giống nhau cả thôi.”
Lưu Hồng Đào sợ hãi, hôm nay lúc ký hợp đồng anh ta cũng chỉ động đến người phụ nữa đó một chút mà thôi, thế nhưng lại bị tập đoàn Giang Thị trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ!
Các tập đoàn khác thấy vậy, căn bản không dám đối nghịch với Giang Thị, tất cả các hạng mục hợp tác của công ty bọn họ đều bị chấm dứt với số lượng lớn!
Cổ phiếu trong nháy mắt giảm mạnh, một giờ trước, đã xuống tới giá thấp nhất!
Cứ tiếp tục như vậy, anh ta nhất định sẽ tổn thất hơn phân nửa!
Nguyên nhân của tất cả chuyện này là do cặp vợ chồng đó!
Cho nên, anh ta mới thuê người muốn báo thù, muốn giết hai người bọn họ!
Nhưng. Người mà anh ta thuê vừa báo cáo với anh ta là đã ra tay, nhưng tại sao người này vẫn còn sống?
Đột nhiên, điện thoại của anh ta vang lên, Lưu Hồng Đào nhìn qua!
Trên trang điện thoại di động, một còi báo động màu đỏ không ngừng nhấp nháy, lúc này sắc mặt Lưu Hồng Đào lập tức trở nên xám xịt.
Còi báo động này là của kẻ giết người mà anh ta thuê. Nếu thành công, kẻ giết người sẽ đến tìm anh ta lấy tiền, nếu như không thành công, báo động tự động trên người tên giết người sẽ vang lên sau ba mươi phút.
“Sao cậu có thể tránh được!” Lưu Hồng Đào hét lớn về phía Tần Tranh.
Giống như một con chó bị mắc bệnh dại!
Ánh mắt của Tần Tranh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. Một bước đi tới, hung hăng nắm lấy đầu Lưu Hồng Đào đập vào tường!
Bụp!
Mắt Lưu Hồng Đào nhất thời hiện lên những ngôi sao, đầu anh ta đen lại, máu mũi cũng nhanh chóng chảy ra.
Thấy Tần Tranh lại muốn ra tay. Lưu Hồng Đào sợ tới mức ôm lấy cánh tay Tần Tranh, khóc lên: "Đại ca đừng đánh nữa, sẽ chết người sẽ chết người! Tha cho tôi, tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi không nên động thủ gây phiền phức cho cậu..."
"Phiền phức? Anh là muốn mạng của tôi!" Tần Tranh cười lạnh, "Anh một lòng muốn mạng của người khác, quay đầu liền dùng lời xin lỗi để giải quyết?"
Lưu Hồng Đào hoàn toàn chết lặng.
Anh ta không hiểu Tần Tranh sống sót như thế nào, không hiểu tại sao mình sẽ thất bại, càng không hiểu tại sao Tần Tranh lại lợi hại hơn tưởng tượng của anh ta?
Anh ta cũng là một người tu luyện, nhưng ở trước mặt Tần Tranh, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có!
Ném Lưu Hồng Đào giống như giẻ rách xuống đất xong, Tần Tranh chậm rãi mở miệng: "Hoặc là tôi chặt hai tay anh, hoặc là... Vĩnh viễn rời khỏi thành phố Giang, anh tự lựa chọn đi!"
Tần Tranh không muốn giết người, anh và Sở Hiểu Đồng không sao, tên giết người kia đã chết, Lưu Hồng Đào cũng đã nhận được giáo huấn.
Lúc này Lưu Hồng Đào liền nằm rạp dưới đất: "Tôi, tôi sẽ lập tức cút ra khỏi thành phố Giang!"
Tần Tranh gật đầu, vừa định rời đi, nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đá văng ra!
Năm sáu người mặc quần áo đen trong nháy mắt xông vào, triệt để vây quanh Tần Tranh.
Một trong những thanh niên đi đến bên cạnh Lưu Hồng Đào: "Anh, anh nói, nếu 10 giờ tối nay không thấy anh gọi điện thì đến đây tìm anh. Em tới đây, anh còn ổn không?"
Bước chân của Tần Tranh đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt như băng lạnh vạn năm nhìn thẳng vào Lưu Hồng Đào.
Lúc này Lưu Hồng Đào không giống bộ dáng uể oải vừa rồi, mà đứng lên vỗ vỗ thanh niên kia: "Làm tốt lắm!"
Sau đó anh ta nhìn về phía Tần Tranh: "Diễn xuất hiểu không? Hừ, thật không thể tin được, trên đời còn tồn tại loại người diệt cỏ không diệt tận gốc như cậu!"