Hai người con rể gặp mặt, trực tiếp phân ra cao thấp.
Sắc mặt Hàn Anh chợt trở nên âm u không rõ, bàn tay giấu ở chỗ tối, hung hăng véo cánh tay Sở Kinh một cái.
Sở Kinh đau đớn cũng không dám kêu lên tiếng, không phải sợ mà là mất mặt.
Ông cũng không ngờ, chị cả và chị hai trong nhà vì hùa vào cười nhạo mình, vậy mà ngay cả Trình Văn cũng dẫn đến.
Cảnh tượng thân thích cao giẫm thấp này không phải hiếm thấy, lúc này đây ông có thể xem như đã được nếm trải.
Lúc này ánh mắt nhìn Tần Tranh vô cùng khó coi, Sở Hiểu Đồng cũng khẽ nhíu mày.
"Con rể gặp con rể, mới biết ai là phế vật." Sở Tử Đàn thản nhiên nói, trực tiếp ngồi xuống.
Mọi người nghe Sở Tử Đàn nói, sắc mặt cứng đờ, sau khi đám người chị cả chị hai ngồi xuống, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Sắc mặt Hàn Anh vẫn khó coi như trước: "Nói bậy cái gì đó!”
Sở Tử Đàn vẻ mặt vô tội: "Con nói sai sao? Chồng chị Minh, con nhớ là cán bộ cấp khoa của Dương Thành đúng không? Lại nhìn Tần Tranh xem, người thất nghiệp.”
Những lời này nếu để vợ chồng nhà họ Phạm nói ra còn được, kết quả Sở Tử Đàn nói, làm cho hai nhà đều có chút bối rối.
Hàn Anh mím môi, liếc mắt nhìn Tần Tranh.
Sở Hiểu Đồng đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, mà Sở Kinh cũng vừa muốn mở miệng hàn huyên, đã nhìn thấy Trình Văn đứng lên.
"Cậu, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, đây là một chút quà tặng cháu mang đến cho cậu, kính xin cậu nhận cho."
Nói xong, Trình Văn đặt một cái hộp gỗ đàn hương ở chính giữa bàn, sau đó nhìn về phía nhà chị hai: "Dì Hai, cũng có.”
Trình Văn nói xong vừa ngồi xuống, Đỗ Hào nhà chị hai cũng đứng lên: "Cháu cũng mang theo quà tặng, lúc nữa ăn cơm xong sẽ trực tiếp chuyển lên xe cho mọi người, đô ăn và rượu đặc sản từ Kinh Thành, rất tốt cho thân thể.”
"Ai nha, vẫn là Trình Văn và Đỗ Hào có tâm nha, không giống người nào đó, tụ tập hai ba lần rồi, cũng không thấy mang theo quà tặng gì."
Mấy người cười nói ha hả, nói bóng nói gió.
Mà lúc này, Sở Kinh đã để cái hộp kia ở trước mặt mình rồi mở ra.
Khi ông nhìn thấy những thứ bên trong, ông mở to đôi mắt của mình: "Cháu ngoan, cái này … bát lớn Nguyên Thanh Hoa!”
Sở Kinh hét lên, trên mặt Trình Văn lập tức đắc ý: "Cậu, đây là cháu đặc biệt nhờ người từ nông thôn thu tới, biết cậu thích Nguyên Thanh Hoa, nên cố ý đưa cho cậu.”
"Có lòng có lòng, một cái Nguyên Thanh Hoa lớn như vậy, chắc tốn không ít tiền phải không?" Sở Kinh lúc này cũng có chút run rẩy, từ góc độ của ông, màu sắc và hoa văn này, bao gồm cả kết cấu của bát lớn này, đều là hàng thật!
"Không đắt không đắt, với Trình Văn cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc, chỉ có con số này.”
Chị cả còn chưa đợi Trình Văn nói, đã đắc ý vươn ba ngón tay ra.
"Ba mươi vạn?" Đỗ Hào nghi hoặc.
“Ba trăm vạn!” Chị cả trừng mắt nhìn Đỗ Hào một cái, càng thêm đắc ý.
"Ai nha, Trình Văn thật sự là lợi hại. Chị cả, chị đây là đã tìm được một cậu con rể tốt nha!”
"Wow, anh rể anh cũng giỏi, tuy rằng em vừa mới tham gia công tác vào công ty nước ngoài, nhưng ba trăm vạn, em cần phải tốn nhiều năm mới có thể kiếm được." Đỗ Hào đặc biệt sùng bái nhìn về phía Trình Văn.
Trình Văn cười ha hả, khóe mắt liếc về phía Tần Tranh: "Tôi thấy quà tặng của hai tiểu bối chúng ta đều tặng xong rồi, người anh em Tần Tranh thì sao? Dù sao mọi người cũng đều ít khi tụ hội, không phải tới tay không chứ?”
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Tần Tranh.
Hàn Anh âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ bà nào ngờ đám thân thích này lại mang theo quà tặng, sớm biết nhất định mua chút đồ ở ngoài rồi!
Tần Tranh không nói gì, ngẩng đầu nhìn Trình Văn.
"Ồ, đúng rồi, là tôi không đúng. Cậu là một người khuyết tật, không thể nói chuyện, hơn nữa đã kết hôn, chắc chắn không có nhiều tiền trên người không phải, không sao không sao.” Trình Văn cười nói.
Nhưng lời này nghe vào tai người khác đặc biệt chói tai, anh ta lại nói: "Nhưng mà, tuy rằng cậu là người khuyết tật, cũng không thể ỷ vào điểm này để cho em họ một mình nuôi gia đình nha.”
"Nếu không thì như vậy đi, hôm nay tôi sẽ thăng chức trưởng khoa, khoa của chúng ta còn thiếu một người quét rác. Một tháng lương không nhiều cũng chỉ có một ngàn tệ, nếu không cậu đến chỗ tôi?”
Những lời này có thể nói là coi thường Tần Tranh đến bụi bặm!
Sắc mặt Hàn Anh và Sở Kinh càng ngày càng khó coi, hối hận lúc trước sao lại tìm một thằng nhóc như vậy làm con rể!
Sở Hiểu Đồng khẽ nhíu mày, hôm nay thật sự là mất sạch mặt mũi!
Cô còn tưởng rằng Tần Tranh này thay đổi, thay đổi cái rắm! Còn bị chửi cũng không nói được một câu nào!
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô đi ra ngoài làm cái gì, Tần Tranh cũng không có tư cách quản cô!
Vốn dĩ tìm Tần Tranh, chính là vì che dấu mục đích của cô.
Nghĩ tới đây, Sở Hiểu Đồng dứt khoát che chắn chung quanh, cầm di động lướt tin tức.
Sở Tử Đàn mặt đỏ bừng, cắn răng: "Nếu tôi là anh, đã sớm rời đi, còn ngồi ở đây làm mất mặt chị tôi.”
Lời nói của cô ta Tần Tranh nghe thấy rất rõ ràng, anh giật giật miệng chậm rãi mở miệng: "Hôm nay kịp, không mang theo quà tặng, trở về bổ sung cho mọi người.”
Anh vừa dứt lời, hai nhà cười nhạo nhất thời sửng sốt, miệng há to khó tin nhìn Tần Tranh.
"Cậu... cậu không câm sao? Sao cậu lại mở miệng được?”
Lúc bọn họ lấy lại tinh thần, mới giật mình phát hiện vừa rồi Tần Tranh nói cái gì.
Sắc mặt chị hai nhất thời hiện lên vẻ chán ghét: "Thôi đi, cậu có thể tặng cái gì chứ, cho dù... Cái gì, cho dù có thể nói chuyện nhưng cũng chỉ là một người vô dụng cái gì cũng không biết mà thôi.”
Nửa câu sau của bà ta nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị mọi người nghe thấy, nhưng chị hai lại không cảm thấy nói nặng lời chút nào.
Cũng không cảm thấy mất mặt nhà em trai chút nào.
Theo bà ta thấy, lúc lựa chọn người con rể này, Sở Kinh chắc là đã nghĩ đến sẽ chấp nhận những thứ này!
Tần Tranh lại nở nụ cười: "Mặc kệ tôi tặng cái gì, cũng còn thực dụng hơn so với anh rễ Trình đưa ra một cái đồ giả.”
Cái gì?
"Tần Tranh, ý cậu là sao! Cái gì gọi là tôi tặng đồ giả! Đây là tôi cố ý nhận được từ nông thôn, chi phí ba trăm vạn! "Trình Văn mạnh mẽ đứng lên, đập mạnh một cái lên bàn.
"Hay là Tần Tranh, bản thân cậu không có tiền mua, cho nên vu oan Trình Văn sao?"
Chị hai cũng nói theo.
Những người ngồi đây, cho dù Sở Kinh cũng không có đẳng cấp cao như Trình Văn.
Một người lập tức sẽ thăng chức trưởng khoa, một câu nói ra, toàn bộ người trong bàn đều giúp anh ta nói chuyện.
Tần Tranh cười lạnh, một người như vậy làm trưởng khoa, cái khoa kia thật sự là xui xẻo mà.
"Tôi mặc kệ anh có phải tiêu ba trăm vạn hay không, nhận được ở đâu. Nhưng thứ này quả thật là đồ giả không thể nghi ngờ." Tần Tranh dám nói những lời này, chính là bởi vì anh nhìn ra.
Không phải dựa vào kinh nghiệm, mà là xác thực nhìn ra được, bên ngoài bát lớn Nguyên Thanh Hoa, bao bọc một tầng khí đen.
Bát lớn này, sợ là sau khi được mô phỏng, rồi bỏ vào trong mộ, qua mười mấy năm lại lấy ra.
Mà ngôi mộ này còn là một ngôi mộ hung sát âm khí đặc biệt nặng!
Nói cách khác, cái bát Nguyên Thanh Hoa này không chỉ là đồ giả, mà còn là tai hoạ dữ!
Nếu hôm nay Sở Kinh thật sự đem cái bát lớn này về nhà, nhà họ Sở nhất định sẽ xuất hiện thương vong!
Nhưng, hôm nay Tần Tranh vốn dĩ không muốn nói rõ, nghĩ sau khi trở về sẽ phá bỏ hung sát này, nhưng mà Trình Văn hết lần này đến lần khác tìm anh gây phiền toái, anh mới mở miệng nói ra sự thật!
"Cậu nói nhảm! Cậu có bằng chứng gì không?” Trình Văn lúc này rất kích động, bát Thanh Hoa này đúng là anh ta nhận được, nhưng chỉ dùng ba vạn mà thôi.
Người kia cũng nói cho anh ta biết, tuyệt đối không ai có thể nhìn ra nó là hàng giả, bởi vì bọn họ đặt nó bảo dưỡng ở trong ngôi mộ kia!
Đây là những gì người đàn ông kia đã hứa!
Trình Văn càng kích động, càng làm cho mọi người cảm thấy Tần Tranh không đúng, không ai nghĩ tại sao Trình Văn lại kích động như vậy, có phải Tần Tranh thật sự chọc trúng điểm yếu của anh ta hay không!
“Tần Tranh, cậu câm miệng lại!” Sở Kinh giận dữ.
Hàn Anh vẻ mặt khó xử, lúc đến bà đã cảnh cáo Tần Tranh, tiếp tục làm người câm của anh là tốt rồi, không cần nói chuyện!
Ai biết Tần Tranh này lại không nghe lời!
Xem bà trở về dạy dỗ tên này như thế nào!
Vẻ mặt Sở Hiểu Đồng và Sở Tử Đàn không dám tin, Sở Tử Đàn đã che mặt không muốn nhìn Tần Tranh nữa.
Sở Hiểu Đồng vươn tay túm lấy Tần Tranh đứng lên: "Xin lỗi anh rễ!”
Tần Tranh nhíu mày: "Tôi nói là đồ giả thì là lỗi của tôi sao? Vậy các người chưa từng nghĩ, nếu hôm nay bố thật sự đem cái đồ giả này về nhà, khi bị người ngoài nhìn ra là đồ giả, mặt mũi của bố sẽ để ở đâu?”
Sắc mặt Sở Kinh cứng đờ, trong lòng lạnh lẽo.
Đúng vậy, ông vốn định mang về nhà sẽ lôi kéo mấy lão già hàng xóm, mấy người này cũng thích sưu tầm đồ cổ tán gẫu.
Nhưng nếu thật sự là đồ giả, chẳng phải là ông sẽ bị cười chết sao?
Bị một đồ giả mua chuộc?
Nghĩ tới đây, Sở Kinh không nói lời nào nữa.
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng lại âm trầm: "Tôi bảo anh xin lỗi, anh cứ xin lỗi đi, làm gì có nhiều lý do như vậy? Anh vào nhà tôi, thì anh phải nghe tôi!”
Tần Tranh nghe vậy, một lúc lâu sau không nói gì, cuối cùng cười lạnh một tiếng, ngay khi anh muốn mở miệng, cửa phòng bị mở ra, nhân viên phục vụ đi vào bắt đầu phục vụ đồ ăn.
Mà trong nháy mắt cửa đang mở ra, một người đàn ông đi ngang qua ngoài cửa đột nhiên dừng chân, ánh mắt mơ hồ nhìn bóng lưng Tần Tranh.
Ngay sau đó, anh ta đột nhiên hét lên: "Anh Tần!”
Toàn bộ người trong phòng đột nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đang tới.
Phía sau người tới còn có hai người đi theo, nhìn dáng vẻ hai người kia gật đầu khom lưng, rõ ràng người tới là nhân vật lớn.
Tần Tranh sửng sốt một chút, chậm rãi xoay người.
“Lưu, bí thư Lưu?” Trình Văn đang đối diện cửa phòng lập tức đứng lên, vội vàng giới thiệu cho người trên bàn: "Đây là bí thư Lưu ở Dương thành chúng ta!”
Ồ lên!
Mọi người chợt hiểu ra, đây thật đúng là nhân vật lớn!
Quản lý toàn bộ Dương Thành!
Nhưng mà, vừa rồi bí thư Lưu này gọi là ai?
Anh Tần?
Trong này không có họ Tần nha!
Bí thư Lưu đi vào, hoàn toàn không để ý tới Trình Văn, mà là trực tiếp đi tới trước mặt Tần Tranh.
"Anh Tần, không ngờ sẽ gặp anh ở chỗ này! Chuyện hôm nay thật sự là cảm ơn anh, nếu đã gặp nhau, tôi phải kính anh một ly thật tốt!”
Trong nháy mắt, cả nhà chị cả chị hai, ngay cả mấy người Sở Kinh, Hàn Anh đều sững người!
Bên trong phòng ăn riêng, lâm vào trong một màn khiếp sợ.
Bí thư của Dương Thành, vậy mà đang kính rượu tên vô dụng Tần Tranh?
Chương 7: Lưu Chính nhờ vả
Bên trong phòng riêng yên tĩnh, một bầu không khí khó xử từ từ lan rộng.
Sở Hiểu Đồng cũng sững sờ ngay tại chỗ, khắp khuôn mặt của Sở Kinh, Hàn Anh và Sở Tử Đàn đầy vẻ khó tin.
"Phó bí thư Lưu, anh không tìm nhầm người chứ? Tần Tranh chỉ là một kẻ câm còn là một tên phế vật, ăn uống toàn dựa vào vợ cậu ta, một người như vậy, mà anh lại mời rượu cậu ta sao?"
Người đầu tiên phản ứng là Trình Văn, sau đó lập tức mở miệng hỏi.
Lời anh ta nói cũng là điều mọi người muốn hỏi.
Một tên phế vật, tại sao phó bí thư Lưu lại muốn nâng ly chúc mừng anh.
“Phế vật?” Phó bí thư Lưu cười khẩy một tiếng, cau mày nhìn sang Trình Văn.
"Cậu là?"
Thấy Lưu Chính hỏi mình, Trình Văn lập tức nói: "Tôi tên Trình Văn, là trợ lý của trưởng phòng Lưu tại Dương Thành."
"Bí thư, tôi nhớ người này, tháng trước trưởng phòng Lưu có bảo chúng ta bỏ phiếu, cậu ta chính là người sẽ sớm đảm nhiệm chức phó trưởng phòng." Một trong những người phía sau Lưu Chính tiến lên và nói.
“Phó trưởng phòng?” Lưu Chính híp mắt.
Trong nháy mắt, trái tim của Trình Văn như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Nhưng giây tiếp theo, Lưu Chính đột nhiên chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía Tần Tranh lần nữa: "Anh Tần, Trình Văn và anh có mâu thuẫn sao?"
A!
Toàn bộ người trong phòng riêng lúc này đều nhìn về phía Tần Tranh.
Ánh mắt của Trình Văn càng sáng rực, nhìn chằm chằm Tần Tranh, anh ta nghĩ ngàn lần cũng không tới, Tần Tranh vừa mới bị mình chế giễu đến không còn chỗ đứng, vậy mà giờ phút này lại khiến anh ta sợ hãi như thế.
Tần Tranh mỉm cười, anh không biết chữa khỏi bệnh cho bố của Lưu Chính, lại khiến Lưu Chính khách khí với mình như vậy.
Tuy nhiên, điều này cũng làm anh tăng không ít ấn tượng tốt với Lưu Chính.
Mà giờ khắc này, Lưu Chính rõ ràng đang cho anh mặt mũi.
Chỉ sợ người thông minh như Lưu Chính, liếc mắt liền nhìn thấu mọi chuyện đang xảy ra trong phòng riêng ngày hôm nay.
Tần Tranh liếc qua Trình Văn một cái, thấy rõ sự sợ hãi trong mắt Trình Văn, trong lòng chợt cười lạnh.
Không có tiền đồ!
Loại người này anh cũng không thèm dây dưa quá nhiều, hơn nữa Trình Văn này dù sao cũng là họ hàng, nếu làm quá sẽ chỉ khiến nhà họ Sở khó xử.
"Không có, anh ấy là anh rể của tôi, không có mâu thuẫn gì cả. Vừa rồi chỉ đang thảo luận xem món đồ cổ này là thật hay giả thôi."
Tần Tranh thản nhiên nói, khiến cho Trình Văn bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, lúc sau mới phát hiện hai chân anh ta đã mềm nhũn.
Phạm Minh Minh ở bên cạnh, hai mắt sắc bén nhanh chóng đỡ Trình Văn, anh ta mới không ngồi bệt xuống đất.
Thế nhưng câu nói này của Tần Tranh, lại chuyển trọng tâm của toàn bộ người trong phòng riêng sang chiếc bát sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên.
Lưu Chính nghe vậy mỉm cười, không hỏi đến vấn đề của Trình Văn nữa, mà hứng thú nhìn sang: "Đồ cổ? Đây không phải là chiếc bát sứ Thanh Hoa từ thời nhà Nguyên sao? Màu sắc thật đẹp."
"Đúng rồi, Lão Ngô, không phải ông là chuyên gia giám định đồ cổ sao? Ông đến xem đi, đây là thật hay giả."
Lưu Chính đột nhiên quay lại nhìn một người khác sau lưng mình, cười ha ha nói.
Lão Ngô nghe vậy, lắc đầu cười một tiếng: "Bí thư đúng là biết ra đề khó cho tôi, tôi đã không giám định nhiều năm rồi, thế nhưng cái sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên này là chuyên môn của tôi trước đây, nhìn màu sắc thì giống như là đồ thật.”
Bầu không khí ban đầu của tất cả người trong phòng riêng, hoàn toàn bị ba người Lưu Chính kiểm soát, ngoại trừ Tần Tranh, những người khác đều cảm thấy mình giống như đang là học sinh tiểu vậy.
Ngay cả Sở Kinh đã dốc sức làm việc trên thương trường nửa đời người, giờ phút này cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Bí thư à, chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trên TV thôi, bây giờ lại xảy ra ở trong phòng riêng của mình, chuyện trò vui vẻ với Tần Tranh, người mà bọn họ coi thường nhất!
"Cái này thu được từ quê của tôi, bỏ ra tận ba triệu, tôi đã nói là đồ thật mà! Xem ra mắt nhìn của người anh em Tần Tranh vẫn còn khá kém, ha ha ha." Trình Văn đột nhiên cắt đứt sự chú ý của Lão Ngô, mở miệng nói.
Mà lúc này nói chuyện, anh ta lại đột nhiên gọi Tần Tranh là người anh em.
Tần Tranh nghe vậy, suýt chút bật cười thành tiếng, Trình Văn thật đúng là một kẻ co được giãn được, không hề cảm thấy xấu hổ.
Thật tình không ngờ, Trình Văn không phải là kẻ ngốc, vừa rồi anh ta rõ ràng cảm nhận được, lúc Lưu Chính hỏi Tần Tranh, liệu anh ta và Tần Tranh có mâu thuẫn hay không.
Lúc ấy, chỉ cần Tần Tranh mở miệng nói có mâu thuẫn, Lưu Chính sẽ lập tức sai người bên cạnh đem giấc mộng trở thành phó trưởng phòng của anh ta phá nát!
Tuy rằng anh ta không biết tên Tần Tranh này có vận may như thế nào, nhưng anh ta sẽ không tự tìm rắc rối vào lúc này.
“Ha ha ha, Tần Tranh, suýt chút nữa cậu đã vu oan người tốt rồi.” Sở Kinh lúc này cũng phản ứng lại: “Tôi đã nói một đứa trẻ tốt như Trình Văn, sao lại đưa đồ giả cho tôi được chứ?"
Tần Tranh cười lạnh, nhìn về phía Lão Ngô: "Ông cũng cảm thấy là đồ thật?"
Lão Ngô ngược lại nhướng mày: "Nói như vậy, cậu cảm thấy là đồ giả?"
Tần Tranh gật đầu.
Lão Ngô đột nhiên cười to: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Lưu Chính lại coi trọng cậu rồi!"
Phản ứng này của Lão Ngô làm cho không ít người có chút nghi hoặc, chị hai không khỏi hỏi: "Vậy cái sứ Thanh Hoa nhà Nguyên gì này, rốt cuộc là thật hay giả?"
Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, Lão Ngô không vòng vo thêm nữa.
"Vừa rồi tôi cũng đã nói, thoạt nhìn như đồ thật. Thế nhưng lại không phải, đứng từ xa cũng có thể nhìn ra được, đây chỉ là hàng giả chất lượng cao mà thôi, hơn nữa đồ giả này còn được cất giữ trong mộ phần của người chết một khoảng thời gian rồi."
Hả?
"Cái gì? Đồ giả, còn cất ở....người chết" Sở Kinh lập tức đẩy đồ sứ Thanh Hoa nhà Nguyên này ra xa.
Hàn Anh cũng ghét bỏ trốn sang một bên!
Lời của Lão Ngô tựa như một quả bom, ngoại trừ Trình Văn thì tất cả những người khác đều có vẻ kinh ngạc.
Người chết, đây chính là điềm xấu, sự xúi quẩy rất lớn!
"Cậu...Cái này, Trình Văn, cậu... sao cậu có thể tặng thứ này chứ!" Hàn Anh cắn răng nhịn không được mà mở miệng, muốn mắng cũng không dám mắng.
Sắc mặt Trình Văn giờ phút này hoàn toàn trắng bệch, Tần Tranh nói là hàng giả, anh ta còn có thể phản bác.
Nhưng bây giờ, Lão Ngô này là người của Lưu Chính, người ta là học thật biết thật, căn bản sẽ không nhìn nhầm!
"Ha ha ha, bị lừa rồi, chuyện này rất thường gặp. Thế nhưng thứ này không nên mang về nhà, không phải tôi mê tín, mà loại này ở trong mộ có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, hàng chất lượng cao càng dễ sinh sôi vi khuẩn."
"Mang về nhà, vi khuẩn sinh sôi sẽ khiến cả nhà khó chịu."
Lão Ngô cười ha ha nói: "Tần Tranh đúng không? Cậu nhóc này tôi cũng khá thích đấy. Nhưng mà nói thật, đây là hàng nhái cao cấp, giống y như hàng thật, vậy mà cậu có thể nhận ra là đồ giả, cho thấy mắt nhìn của cậu không tệ."
"Sau này nhất định phải hẹn với cậu mới được, cậu nhóc này, tôi thích!"
"Được rồi, được rồi, đồ của ông đều là đồ cổ, anh Tần là quý nhân của tôi đấy." Lưu Chính đẩy Lão Ngô ra với vẻ mặt ghét bỏ.
"Thật không dám giấu diếm anh Tần, tôi vốn định ngày mai tới tìm anh." Lưu Chính nói, nhìn xung quanh một vòng: "Có thể cho tôi mượn nói chuyện một chút được không?"
Tần Tranh gật đầu, đi theo 3 người Lưu Chính ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, toàn bộ người trong phòng riêng bỗng yên lặng.
Địa vị của mấy người Sở Kinh và Hàn Anh đột nhiên đảo ngược, hai gia đình vừa rồi còn đang châm chọc họ, giờ phút này khuôn mặt càng không ngừng co giật.
"Tôi nói này Hàn Anh, Tần Tranh lợi hại như vậy, thế mà mấy người cứ nhất định phải che giấu, cô xem đi, vừa rồi chẳng phải làm trò cười à."
Chị hai gượng cười nói.
Chị cả bên kia cũng là một mặt cay đắng: "Đúng vậy, con rể của mấy người giỏi hơn Trình Văn, lại còn thân thiết với Lưu Chính như thế rồi."
Thái độ của hai nhà làm bốn người Hàn Anh được sủng mà lo sợ, nhưng càng hoài nghi về Tần Tranh hơn.
Tần Tranh quen biết Lưu Chính từ khi nào? Lại còn có quan hệ tốt như vậy?
Nhưng Hàn Anh thích sĩ diện, bà ta cảm thấy lần này xem như Tần Tranh đã tăng thể diện cho mình, lập tức cười to: “Ha ha, đứa bé đó vẫn luôn ủ rũ không thích nói chuyện, nói gì cũng nghe, rất nghe lời."
"Chuyện này chúng tôi cũng không muốn nhắc tới, đây không phải sợ làm hỏng quan hệ của mấy nhà chúng ta sao? Ai ngờ hôm nay Lưu Chính lại tìm tới cửa." Ai cũng có thể nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt Hàn Anh.
Lúc này, trong lòng của hai nhà đều đầy bất mãn, nhất là nhà chị cả, sắc mặt ai nấy đều đỏ tía, vừa rồi bị vả mặt thực sự đau nhức.
“Anh Tần, hôm nay gặp được nhau là duyên phận, tôi có chuyện muốn nhờ anh.” Lưu Chính kéo Tần Tranh đến một góc hành lang nói.
"Lưu Chính, anh khách sáo rồi, cứ việc nói đi, chỉ cần có thể thì tôi sẽ giúp." Tần Tranh nói.
Anh biết diễn xuất hôm nay của Lưu Chính trong phòng riêng, chính là đang lấy lòng anh, nhưng dù cho hôm nay không có Lưu Chính, Tần Tranh vẫn có thể giải quyết được.
"Thật không dám giấu diếm, lý do tại sao bố tôi bị bệnh cũng bởi vì sau một năm ông ấy đến nhà chúng tôi mới bắt đầu phát bệnh. Trước đó, bệnh của bố tôi gần như đã khỏi hẳn rồi."
Tần Tranh khẽ cau mày, cuối cùng anh cũng biết tại sao khi nhìn thấy Lưu Trung Quốc vào lúc ấy, anh lại cảm thấy bệnh tình của Lưu Trung Quốc có chút kỳ lạ.
Lúc đó trên người Lưu Trung Quốc có một luồng khí đen, Tần Tranh nghĩ tới đây, đột nhiên phát hiện luồng khí đen kia không phải là giống hệt luồng khí đen trên bát sứ Thanh Hoa nhà Nguyên sao!
Chương 8: Nhà anh có thứ bẩn thỉu
Luồng khí đen đó, lúc đó vì vội chữa bệnh nên anh không để ý tới, bây giờ nghe thấy Lưu Chính nói như vậy, Tần Tranh đã đoán rằng nguyên nhân xuất hiện rất có thể là ở nhà của Lưu Chính!
“Mà hai tháng gần đây, vợ và con của tôi, thậm chí cả tôi đều cảm thấy cơ thể không khỏe, nhưng khi đi kiểm tra thì lại không phát hiện ra điều gì.”
Những gì Lưu Chính nói một lần nữa càng khiến Tần Tranh khẳng định suy đoán của mình.
“Vì vậy tôi muốn mời anh Tần, có thời gian đến nhà tôi một chuyến, thăm khám cho vợ và con tôi.” Lưu Chính cười gượng, “Cả đời cố gắng làm việc, tôi có lỗi nhất chính là gia đình, vì thế...”
“Tôi hiểu.” Tần Tranh gật đầu, “Ngày mai tôi sẽ đi tới nhà anh.”
“Nhưng mà.” Tần Tranh nói, “Bây giờ để tôi bắt mạch cho anh trước được không?”
Lưu Chính chợt sững người, không ngờ Tần Tranh lại đồng ý dễ dàng như vậy, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, đối với một người như Tần Tranh, anh ta lại càng thêm cảm kích.
“Đương nhiên là được rồi.” Lưu Chính đưa tay mình ra.
Tần Tranh đón lấy tay Lưu Chính, nhắm mắt cẩn thận bắt mạch cho anh ta, mạch rất thuận, không thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe.
“Anh Tần, thế nào ạ?”
Thấy Tần Tranh mở mắt ra, Lưu Chính hỏi.
“Quả nhiên, chỉ dựa vào mạch đập này thì không thấy có điều gì cả.” Tần Tranh nheo mắt, đầu ngón tay buông thõng khẽ búng một cái, một luồng linh lực màu trắng bay vào cơ thể của Lưu Chính.
Ngay sau đó, vốn dĩ đứng trước mặt anh là khuôn mặt cương nghị của Lưu Chính, đột nhiên lóe lên một luồng khí đen mờ nhạt.
Khí đen này hiện ra bên ngoài, nhưng nhìn nó vô cùng kì dị.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với anh tưởng tượng, không biết gia đình Lưu Chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Quả nhiên, tôi đã xem qua Đông y và Tây y thì họ đều nói như vậy.” Ngay lúc Lưu Chính tưởng rằng Tần Tranh cũng không có cách chữa trị.
Nhưng Tần Tranh lại nói: “Tôi biết nguyên nhân của việc này, chỉ cần tôi tới nhà anh thì chắc chắn sẽ chữa khỏi.”
Cái gì?
“Anh Tần, anh nói thật sao?” Lưu Chính sửng sốt, anh ta đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng không có ai dám nói những lời như vậy cả!
“Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”
Tần Tranh cười: “Trăm phần trăm!”
“Tốt quá!” Lưu Chính rất kích động, “Ngày mai tôi sẽ bảo người đến đón anh tới nhà tôi, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho vợ con tôi, tôi nhất định có thưởng!”
Hai người nói chuyện một lúc, Lưu Chính lại đưa Tần Tranh quay vào phòng rồi mới rời đi.
Tần Tranh vừa quay về, hai nhà vừa nãy còn không thèm để ý tới anh, thậm chí còn chửi bới anh, bỗng nhiên trở nên vô cùng thân thiết.
Không ngừng gắp đồ ăn cho Tần Tranh và xin lỗi.
Đỗ Hào thậm chí còn bưng ly rượu tới trước mặt Tần Tranh: “Em rể, không ngờ em lại lợi hại như vậy, ly rượu này anh mời em, sau này anh phải tới tìm chú em xin giúp đỡ rồi!”
Tần Tranh khách sáo nói vài câu, nhấp một ngụm rượu, khóe mắt liếc Trình Văn.
Chiếc bát sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên đó đang đặt cạnh Trình Văn, trên góc của hộp đàn hương đựng chiếc bát sứ lại bị khuyết một mảnh.
Xem ra vừa rồi lúc anh không có ở đây, đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Một bữa cơm quay đi quay lại, đến cuối cùng, vẫn là chị cả và chị hai vô cùng tò mò đưa cả nhà Tần Tranh lên xe rồi mới rời đi.
Bình thường, bọn họ sẽ rời đi mà không thèm nhìn Tần Tranh.
Cả nhà lái xe trở về, trên đường về không một ai nói chuyện.
Ngay cả Hàn Anh, người ngày nào cũng mắng mỏ Tần Tranh một hai câu, hôm nay cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt.
Ngay cả khi trở về nhà, Hàn Anh còn chủ động bảo Tần Tranh nghỉ ngơi sớm.
Sở Tử Đàn cau mày, cô ta rất khó chịu khi thứ phế vật trong nhà đột nhiên được coi trọng như vậy.
“Thật không biết đã gặp được may mắn gì.” Sở Tử Đàn hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng, thầm nghĩ nhất định phải tìm cách đưa Tần Tranh ra ngoài!
Mọi chuyện hôm nay dường như cho thấy địa vị của Tần Tranh trong gia đình cô ta đã bắt đầu tăng lên.
Đây không phải là một điềm báo tốt, chị gái của cô ta nhất định phải do cô ta bảo vệ!
Cô ta tuyệt đối không thể để chị gái mình bị một người đàn ông như vậy chèn ép!
Khi Tần Tranh trở lại phòng, Sở Hiểu Đồng đã ngủ rồi, hai người ngủ trên hai chiếc giường.
Chỉ là, giường của Tần Tranh là giường gấp, một người đàn ông to lớn ngủ trên giường gấp, chân thò ra khỏi giường, vô cùng khó ngủ.
Nhưng Tần Tranh không quan tâm, anh nằm xuống và ngủ thiếp đi, hôm nay một ngày từ lúc mở miệng nói tới bây giờ, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Ngày mai vẫn còn việc phải làm, không được bất cẩn.
Nghe thấy tiếng ngáy ở bên cạnh, nét mặt của Sở Hiểu Đồng đầy sự chán ghét, nghĩ đến chuyện hôm nay xảy ra với Tần Tranh, cô luôn cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại càng khiến cô thêm khó chịu hơn!
Xem ra ngày mai cô phải đi dập lửa rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Hiểu Đồng hiện lên một nụ cười, đã lâu rồi cô không gặp người đó...
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tranh tỉnh lại, Sở Hiểu Đồng đã rời đi, anh cũng không quan tâm Sở Hiểu Đồng sẽ đi đâu.
Hai người đã ở bên nhau được một năm, và anh cũng biết rằng cả hai chẳng qua chỉ là đạt được những gì họ cần mà thôi.
Anh đương nhiên sẽ không nghĩ tới, bởi vì chuyện ngày hôm qua, Sở Hiểu Đồng đột nhiên nhào vào trong lòng anh.
“Bố mẹ đi làm rồi, bữa sáng ở trong bếp, tự ăn đi.” Sở Tử Đàn đang chơi game trên sô pha dưới lầu, thấy Tần Tranh đi xuống, liền cau mày buông một câu, rồi trở về phòng.
Tần Tranh liếc mắt nhìn phòng bếp, nhưng không đi vào, mà là đi ra ngoài cửa gọi điện cho Lưu Chính.
Thực ra tối hôm qua Lưu Chính ngủ không ngon, tối hôm qua lúc trở về nhà, bệnh của con trai càng thêm nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh, gọi bác sĩ cũng vô dụng.
Ước gì nửa đêm có thể đưa Tần Tranh qua đó, vì thế anh ta luôn đợi cuộc gọi của Tần Tranh.
Lúc này khi nhìn thấy cuộc gọi đến, anh ta liền tự mình lái xe đến đón Tần Tranh.
Lúc nhìn thấy Lưu Chính tới bắt chuyện, Tần Tranh có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy luồng khí đen vốn chỉ lưu chuyển trên bề mặt da của Lưu Chính giờ đã lan đến tim phổi, Tần Tranh liền hiểu ra.
Có vẻ như chuyển động của thứ đó càng ngày càng lớn.
Hai người ngầm hiểu ý nhau, lên xe không nói những lời thừa thãi, đi thẳng đến nhà Lưu Chính.
Còn chưa vào tới cửa chính, Tần Tranh đã nghe thấy tiếng thút thít, không phải là tiếng khóc cũng không phải là tiếng gió.
m thanh này vô cùng kì quái, lại có thể ảnh hưởng tới tâm trí của con người.
Tần Tranh ngay lập tức nhìn về phía cửa chính, nhưng nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì.
“Chúng ta đi thôi anh Tần?” Lưu Chính đang vô cùng lo lắng chờ đợi.
Tần Tranh gật đầu: “Đi gặp phu nhân và con của anh trước thôi.”
Lưu Chính vội vàng dẫn Tần Tranh vào phòng chính, hai người vừa mới đi tới phòng chính thì nghe thấy bên trong vang lên một tiếng kêu the thé, tiếng kêu này rất kỳ quái, giống như tiếng quỷ kêu vậy.
Tần Tranh cả người run lên, hai mắt đột nhiên nheo lại.
Anh vốn dĩ tưởng rằng chỉ là do phong thủy của nhà Lưu Chính không đúng, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Trong thế giới nơi con người sống, có rất nhiều thứ không thể dùng lí luận thông thường lý giải được.
Tất cả những năng lực mà anh có được cũng vậy, những y thuật đột nhiên học được cũng vậy, thậm chí ngay cả luồng khí đen kia cũng không thể dùng lí lẽ bình thường mà suy đoán được.
Ngoài những thứ này ra, còn có một thứ rất có cơ sở lí luận, cũng là thứ mà Tần Tranh không muốn đối phó nhất.
Cũng là thứ mà người bình thường hay nói, những thứ bẩn thỉu!
Tiếng khóc của đứa trẻ vừa rồi rõ ràng không phải là tiếng người phát ra!
Lưu Chính cũng sửng sốt trong giây lát, anh ta kinh hãi: “Con tôi, tại sao…”
Anh ta muốn nói, làm sao có thể phát ra âm thanh như vậy?
Nhưng anh ta không dám nói ra, vì bản thân anh ta cũng sợ, quả thực gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện kì quái, là một bí thư, anh ta không nên nghĩ theo hướng đó, dù sao thì bây giờ mê tín dị đoan đang bị bài trừ khắp nơi.
Nhưng... anh ta thật sự không có cách nào dùng khoa học giải thích!
Hai người nhanh chóng bước vào bên trong, và những gì họ nhìn thấy trước mắt gần như khiến Lưu Chính sợ hãi hồn bay phách lạc!
Chỉ thấy cậu bé nằm trên giường, trông chừng khoảng 10 tuổi, lúc này đang điên cuồng lắc lư như cái sàng, đầu gần như vặn thành một góc đáng sợ, miệng còn không ngừng sùi bọt mép.
Tiếng kêu the thé đó phát ra từ cái miệng sùi bọt mép này.
Người phụ nữ bên cạnh đứa trẻ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, bất lực cầm chiếc khăn lau bọt nước cho đứa trẻ.
“Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt con làm sao vậy!” Lưu Chính nhìn thấy bộ dạng của Lưu Kiệt như vậy liền vội vàng chạy tới.
Thấy vậy, Tần Tranh đột nhiên kéo lấy Lưu Chính: “Đừng qua đó!”
Sau khi bị Tần Tranh nhắc, Lưu Chính mới tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn lo lắng nhìn Lưu Kiệt.
“Tôi châm cứu cho cậu bé là có thể khỏi.” Tần Tranh nheo mắt, lấy ra cây kim bạc mua lúc trước.
Hôm nay anh đặc biệt mang theo chiếc kim bạc.
Tần Tranh đi lên phía trước, đứng bên cạnh cậu bé, tiếng kêu khóc của Lưu Kiệt càng như xé ruột gan.
Nhưng lúc cậu bé mở mắt ra nhìn thấy Tần Tranh, đột nhiên sững sờ, toàn thân liền ngừng run, đôi mắt sáng, chứa đầy sự sợ hãi!
Nhưng Tần Tranh biết, không phải là Lưu Kiệt sợ hãi, mà là những thứ bẩn thỉu trên người Lưu Kiệt!
Nhà họ Lưu này chắc chắn đã bị ai đó bày mưu tính kế, đã đưa thứ gì đó vào!
Đôi mắt Tần Tranh sáng lên, tay cầm kim châm bạc, châm vào huyệt vị của Lưu Kiệt!
Mười mấy cây kim châm bạc cắm vào huyệt đạo, Lưu Kiệt dần dần chìm vào giấc ngủ say, Tần Tranh nhìn Lưu Chính nói: “Mấy cây kim này chỉ trị triệu chứng chứ không trị tận gốc, nếu muốn điều trị triệt để, tôi cần một viên Ngọc Quan m.”
Ngọc Quan m?
Lưu Chính sững người, vừa định bảo người đi mua, thì Lưu Kiệt đang mê man miệng mở ra như sợ hãi thứ gì đó, tiếng gào khóc chói tai đột nhiên vang lên.
Không chỉ như vậy, cậu bé còn nhảy dựng lên, chạy ra ngoài: “Con khỏi rồi, con khỏi rồi, bố mau bảo ông ta cút đi, cút đi!”