“Kiếm vũ của người thật là đẹp. Triền miên kiều diễm, giấu diếm sát khí. Giống y như lúc ngươi làm rượu vậy, không có mùi vị gì cả, chỉ chừa có một chút dư hương trong miệng, thế nhưng trong bụng lại nóng như có hỏa thiêu, nhiệt khí bốc thẳng lên đỉnh đâu, chẳng mấy chén mà thành say.” Cảnh Nguyệt mặt đã ửng đỏ, nhãn thần mê ly, rồi lại châm thêm một chén rượu, một ngụm ẩm hạ.
“Cận mỗi ngày đều chăm chỉ luyện kiếm, ta ngồi xem mãi cũng học được mấy chiêu, tùy hứng khởi vũ, kỳ thực nhìn thì đẹp mà chẳng thể dùng được. Đối với rượu, cũng là do may mắn làm cho người uống say mới thành vậy, Công chúa, người cũng nên cẩn thận.”
“Không sợ, dù sao ở đây cũng chỉ có mỗi Hân và ngươi, ta có lỡ uống rượu mà thất thố cũng không quan hệ gì. Ta trước đây hay có tật nói mơ, để bỏ thói quen không tốt này, đã ba tháng rồi chưa từng ngủ qua một giấc thật ngon………..Ta hiện tại rất muốn ngủ một giấc thật sâu.”
Ngày đó thì nàng thực sự đã uống rất say, lẳng lặng nằm ngủ trên giường, cũng chẳng hề nói mơ, chỉ là nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
“Công chúa hình như trong lòng giữ rất nhiều chuyện thương tâm.” Hân quay đầu lại nhìn lò sưởi trong phòng, thở dài một hơi.
“Đi thôi, Hân. Mỗi người đều có phiền não riêng, nàng không muốn nói, ngươi cũng không cần nhắc tới, đặc biệt là ở trước mặt thiếu gia.”
“Vì sao? Bọn họ là phu thê, thế nhưng trước mặt lại chỉ khiêm cung hữu lễ. không có lấy một chút thân mật gần gũi. Kỳ thực Công chúa là một người nữ tử rất tốt…………….”
“Tại đại kinh thành này, phu thê nhà quyền quý đều như vậy, ngươi đừng có quản chuyện người ta.” Ta từng cầm cho Cảnh Nguyệt một quyển đông cung đồ, nào ngờ lại bị nàng cự tuyệt.
“Ta vì sao lại cần phải học cách lấy lòng Phò mã chứ?” Nàng cười nhạt.
“Các ngươi dù sao cũng là phu thê, việc phải thân mật mới là việc tốt mà.” Ta đứng ở bên cạnh, ngượng ngùng cười.
“Ngươi nên biết ta…..”Nàng thở dài,”Ta cùng là một người không có đích tâm, ta cùng với Phò mã cứ lãnh đạm với nhau như vậy là tốt nhất. Huống chi, ta nếu toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, liệu hắn có toàn tâm toàn ý yêu ta không? Ta không phải là Diệp Hân, cũng không học được cái gọi là nhẫn nhịn. Ta cũng không như ngươi, học được sự hào hiệp không toan tính. Bởi vì đời ta đã được định trước là sẽ phải sống tại đây hết quãng đời còn lại, mà ngươi, sau này chắc sẽ còn có cơ hội đi ra ngoài, dứt bỏ tất cả những gì ở đây. Thế nên, ta hoàn toàn khác.”
“Ta hiểu được nàng nói. Lòng người mộ khi đã kết băng, thì dù có có phơi ra trước nắng gắt tháng bẩy cũng không thể tan ra được. Thế nhưng Cảnh Nguyệt à, một mặt cố chấp khắc chế tình dục cũng không phải là chuyện tốt. Tình dục, cứ để thuận theo lẽ tự nhiên là tốt nhất. Vì sao nam nhân thì thoải mái hưởng thụ, còn nữ tử thì không?”
“Ha ha ha…..Nếu như ta có học hết được mấy cái bổn sự mà ngươi dạy cho ta, ngươi nghĩ là Phò mã sẽ suy nghĩ ra sao? Hắn liệu có hoài nghi không chứ? Toàn bộ phủ gia đều nhìn thấu cái giao tình của chúng ta, bao nhiêu người đang chỉ trỏ vào chê cười ta và ngươi? Bất luận quan hệ của ta và ngươi có bao nhiêu thuần khiết, một lời đồn đại đều có thể giết chết chúng ta.”
“Ta mới không sợ những người đó, ai dám nói lung tung, ta sẽ cho biết tay …………Ta tất nhiên đều biết rõ những điều nàng nói, ta chỉ là muốn cho ngươi sống với một chút vui vẻ………Sáng nay có rượu thì sáng nay say, nếu ngài mai không có thì chẳng nhẽ lại ưu phiền chất đống lên ư?”
“Ngươi có thể, nhưng ta thì không thể. Không nhìn được kết cục của thế nhân, ta không cam tâm.” Lần đầu tiên ta thấy nàng toát ra sát khí, nắm chặt bàn tay, nhãn thần vô cùng băng lãnh.
“Ngươi muốn giết ai? Không phải độc dược sẽ giải quyết được sao? Không nên nhìn ta với ánh mắt coi thường, ta biết hoàng tộc các người tranh long đấu phụng không phải chỉ dùng ít độc dược mà giải quyết được. Nếu muốn ta sẽ không nói nữa.” Nghe nàng kể rất nhiều cố sự, biết được trong đó có bao nhiêu máu tanh.” Cảnh Nguyệt, ngươi đã từng nói, một khi đã bị cuốn vào, không thành công thì chỉ có con đường chết. Những ngày đang sống hiện tại không phải là quá nhàn nhã rồi sao? Tại sao ngươi lại lo lắng chuyện đó cho mệt.”
“Chúng ta thoát nổi khỏi chuyện này sao? Đừng quên chủ nhân của Phủ này là ai, đệ nhất phái trong triều.”
Ta sao có thể quên được, thường xuyên tới thư phòng hầu hạ sắp xếp văn chương, nghe lão gia chỉnh lý công sự và văn tín, nhất phái bọn họ lại châm trà bàn chuyện, việc thiên hạ ta nghe được câu được câu mất. Nam Cương các tộc hỗn chiến, bắc cương chiến sự giằng co, nhị hoàng tử không thèm nghe mọi người can gián mà đi khuyên hoàng đế liên minh với nước khác, vô duyên vô cớ đi hủy hoại hành phúc của một vị công chúa, tam hoàng tử chẳng biết từ đâu mang về một tên yêu nghiệt làm dâm loạn hậu cung, lục hoàng tử ba bốn lần dâng tấu chương can ngăn đều bị cản lại, ở các nơi tham quan vô lại đều làm cho dân chúng khổ sở……….
“Hiểu Phong, ngươi nghĩ thế nào là một hoàng đế tốt?”
Ta có phần kinh ngạc, không biết vì sao toàn bậc văn võ quan lớn trong triều lại bất giác hỏi mình một câu như vậy, thế nhưng ta vẫn nói về suy nghĩ thực trong lòng mình:” Thưa lão gia, Hiểu Phong quả thực không phải là người hiểu chuyện, không dám vọng nghị. Bất quá đối với dân chúng mà nói, chỉ cần mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình, thuế má nhẹ, ác nhân ít, thì dù có là hoàng đế nào cũng vẫn sẽ như nhau.” Ta nhìn thấy thần sắc thất vọng của lục hoàng tử, các người khác lại nói ta không hiểu lí lẽ nói năng nhăng cuội, lại có người giảng giải dài dòng cho ta làm hoàng đế phải như thế nào, làm bề tôi phải như thế nào, làm dân chúng phải như thế nào……ta chỉ cúi đầu nghe, cảm thán trong đầu. Những người này toàn là người đọc sách thánh hiền a, tự dưng ta đi rước cái phiền toái vào thân.
Sau khi trở lại phòng, ta cười mà kể chuyện này cho Cảnh Nguyệt nghe, nàng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm hỏi ta:”Ngươi thực sự là nghĩ như vậy sao?”
“Cảnh Nguyệt, nàng đừng có đem mấy thứ đại nghĩa quân thần trung quân ái quốc mà nói cho ta nghe. Các ngươi trong hoàng tộc tự giết chóc lẫn nhau vốn dĩ cùng ta không có liên quan, dân chúng cũng sẽ không có quản, chỉ cần cuối cùng người lên làm hoàng đế có thể khiến cho thiên hạ thái bình, cấp cho dân chúng một cái đường sống là tốt lắm rồi.”
“Nếu không thể thì sao?”
“Vậy thì dân ắt sẽ khởi nghĩa vũ trang, phế hắn đi. Bằng không thì lịch sử đã không có nhiều biến cố thay đổi vương triều như vậy?” Ta cười nhạt. Thiên tử thì sao có thể ngồi không chứ?
“Ngươi có nguyện trợ giúp Lục hoàng huynh một tay để lên ngôi vị hoàng đế không?” Nàng nhìn ta một lúc lâu, sau đó cười cùng nhắm mắt lại hỏi.
“Cảnh Nguyệt, nàng có việc gì giấu ta sao? Nàng ta mà cam chịu như thế sao. “Ha ha ha………..Giang Hiểu Phong ta, làm gì có thứ bản lĩnh có thể giúp được lục hoàng tử lên ngôi vua chứ?”
“Phụ hoàng…………….Sa lầy vào nam sắc, đối với quý phi hoàng hậu vốn không thuận…………………Đương nhiên, chưa bao giờ có ai được sủng ái tới quá nửa năm. Thế nên Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh mới vì phụ hoàng mà tìm không ít nam nhân vào hầu hạ tranh sủng, tùy theo tình ý của phụ hoàng, có thể đắc thế trong một khoảng thời gian……………….”
“Vậy là hiện tại, Lục hoàng tử đã nhắm trúng ta rồi ư?” Ta cố gắng nén trong ngực không để cho ác khí trào ra.
“Công công cùng với phò mã đã thương nghị thế sự rất lâu, đêm qua đã ra quyết định. Xin lỗi…………Ta đã thành gây chuyện cho ngươi………….Bởi vì đã không nói trước cảnh báo với ngươi………..”
“Ngươi cũng muốn giúp cho Lục hoàng tử kế vị?”
“Ta đã tiến vào làm người của Hàn phủ, bây giờ đều là vinh nhục cùng hắn, không thể có lựa chọn nào khác. Huống chi, người luôn muốn giết ta chính là Cảnh Hãn và Cảnh Tiêu………….Ngươi có nguyện ý giúp ta không? Cảnh Hãn cuồng vọng tự cao tự đại làm xằng làm bậy, Cảnh Tiêu không tốt vô tình không từ thủ đoạn, Cảnh Hạo lễ nghi học hơn lại vô cùng nhân hậu thiếu ngoan,………..chỉ cần chúng ta liên thủ, có thể…………”Nàng cầm lấy tay của ta, rất là hưng phấn, nhưng ta chỉ thấy trong lòng mình đang nguội lạnh dần.” Công chúa, người vốn rất thông minh, sao chuyện này lại nhìn không ra? Thì là chúng ta liên thủ thì có thể làm gì chứ? Một người là nam sủng, một người là nữ tử, vô pháp có thể can dự vào triều chính. Không có cách nào, thì làm sao có thể làm nên nổi việc gì?” Ta giãy khỏi tay nàng, bước ra cửa, hít một hơi thật sâu.
“Chỉ cần ngươi được sủng, sẽ có quyền lực, chỉ cần dẫn tới những người đó tới chỗ chém giết lẫn nhau là được. Vả lại, chuyện này ngươi có muốn chối từ cũng chẳng được, ngươi nên biết, quyết định cao giá này ở người đứng đầu chứ chính ta cũng không thể ngăn cản…………..Lẽ nào, ngươi không muốn thay đổi số phận mình? Cả đời an bài theo sự bày bố của người khác sao?”
“Liệu có thể sao?” Thành thật mà nói, cấu cuối cùng chợt làm cho ta động tâm.
“Đương nhiên là khi ngươi nắm vững đích tâm của Phụ hoàng, văn võ bá quan trong triều sẽ phải quỳ dưới chân ngươi thi lễ, ngươi sẽ rõ mùi vị của quyền lực là như thế nào, ngươi vốn là một người thông mình, ta chắc không cần phải dạy ngươi cách sử dụng thứ quyền lực đó như thế nào. Ngươi yên tâm là ta sẽ trợ giúp ngươi. Khi sự đã thành công thì không ai có thể chế trụ ngươi được nữa, Hàn Huyền Dịch cũng không, sau đó ngươi tất nhiên sẽ chân chính có tự do của mình.
“Ngươi cho rằng ta có thể làm được ư? Ngươi cũng đã nói không ai được hoàng đế sủng ái qua nửa năm cơ mà.”
“Những người khác tất nhiên không được, nhưng ngươi thì có khả năng. Tin tưởng ta, Phụ hoàng nhất định sẽ mê luyến ngươi. Bởi vì trong lòng hắn vốn có nhiều tâm sự vô pháp nói ra, mà ngươi thì có khả năng làm cho người ta vô thức buông rơi phòng bị. Ngươi là người duy nhất ta kết bằng hữu, ta rất tự tin với khả năng của ngươi.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi còn muốn cái gì? ” Ta không có tự tin như nàng ấy, nhưng cũng nghĩ có thể thử một lần, liệu rằng kết quả có thay đổi được không.
“Đại cừu đắc báo. Hơn nữa ta không cam tâm cả đời này quanh quẩn trong góc vườn, không cam lòng để cả đời này thành thứ công cụ cho kẻ khác, ta muốn vì chính mình mà sống! Đây là cơ hội của ta và ngươi, có thể là cơ hội duy nhất trong đời này, kinh qua bao nhiêu sóng gió, tâm đều đã chết, những tưởng mất hết cơ hội, ai biết được là nó lại tới nữa………..Thế nên, ta tuyệt đối không thể bỏ qua!”
“Ta rất thích bộ dạng hiện tại của ngươi, nhất là cặp mắt kia. Giống y như ánh lửa chói mắt.” Ta bị mê hoặc rồi, nhịn không được đưa tay lên mặt nàng vuốt ve, trong trí nhớ của ta cũng từng có người có đôi mắt giống như vậy, làm cho ta phải cam tâm nguyện ý mà hi sinh hết thảy.” Vậy là như vậy đã định cả rồi, Ta giúp ngươi. Huống chi, ngươi đã cứu ta một mạng. Ta từ trước tới nay ân oán phân minh, tuyệt đối không quên ơn nghĩa của bằng hữu.”