• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để ta nhập hậu cung làm phi mới chỉ có một chuyện, vốn trong Hậu cung tam phái tranh đấu nhau mãnh liệt, trên triều lại càng căng thẳng khôn cùng. Đối với ta, ta không cần phải chú ý tới chuyện khác làm gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý giúp cho Hoàng Thượng vui vẻ, tự nhiên sẽ có người làm bia đỡ tất cả cho ta. Bất quá thì Cảnh Trân công chúa vẫn phòng xa đưa cho ta một con dao nhỏ.

“Phong quan.” Rành rành hai chữ ấy vang lên, nhượng cho ta suy đoán một lúc lâu, cuối cùng quyết định ỉm đi lời nói của nàng.

Mười ngày sau, Hoàng thượng vẫn như trước cứ bãi triều là chạy như bay đến chỗ suối nước nóng có ta, hắn nhìn thấy ta là đã vui vẻ, nhưng vẫn không che giấu được hết mọi uể oải trên trán. Ta đỡ hắn nắm trên ghế, một bên giúp hắn thả lỏng cơ thể, một bên còn đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.

“Hoàng thượng, nghe nói các vị đại thần đều......”

“Ngươi không cần lo lắng. Trẫm sẽ xử lý. Trẫm sẽ không ủy khuất ngươi.” Hắn nắm chặt lấy tay của ta, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn ta, làm cho ta xấu hổ. Mười ngày này, hắn đối với ta trìu mến ôn nhu không gì sánh được, tất cả nhu tình đều quan tâm đến ta, mọi chuyện cũng theo ý ta hết, ta không hiểu biết cung quy tha hồ náo loạn chê cười, hắn cũng không hề nói nửa câu nặng lời, chỉ cười mà cho qua. Ta biết trong mắt hắn chỉ coi ta như thế thân, thế nhưng hắn đối với ta vẫn thật là tốt, mà ta thì chỉ toan tính chiếm sự sủng ái của hắn, có bất quá, đó chính là không dám nhìn vào đôi mắt chăn tình của hắn.

“Nhưng, Hoàng thượng. Hiểu Phong thực sự không có bất kì sự ủy khuất nào cả, thỉnh hoàng thượng đừng có để vì thần mà khó chịu. Những người đó không rõ mục đích gì………..Hoàng thượng, ngài không nên lập ta làm quý phi nữa. Hoàng thượng, người đừng có sầu não, hãy nghe ta nói cho hết đã.” Nhìn cái biểu tình hơi tức giận của hắn, đột nhiên nghĩ hắn là người thực dễ đoán.”Hiểu Phong vốn xuất thân ti tiện, căn bản không xứng với sự sủng ái của Hoàng thượng. Ta cũng không minh bạch vì sao hoàng thượng lại thương ta………..Thế nhưng đây là tâm ý của Hoàng thượng, ta tiếp nhận. Thế nên càng không thể làm cho ngài vất vả, làm cho ngài vì ta mà danh dự bị hảo tổn………”

“Ngươi không cần minh bạch, ngươi chỉ cần an phận ở bên cạnh ta, mãi mãi cạnh ta là được rồi.” Hắn ôm lấy ta, thở dài bên tai.

“Hiểu Phong cũng nguyện ý mãi mãi cùng Hoàng thượng. Có được sự sủng ái của Hoàng thượng, Hiểu Phong không còn sở cầu gì trên đời nữa………….Hoàng thương, ngài hãy phong ta làm thị vệ thôi. Như vậy, ta vẫn có thể ở bên Hoàng thượng, chư vị đại thần cũng không còn khó chịu nữa.”

“Thị vệ?”

“Hoàng thượng, ta điều không phải nữ tử, không có khă năng nối dõi tông đường, cũng không sở cầu bất kì cái gì gọi là danh phận, chỉ có khả năng dùng cả đời này ở bên ngài hầu hạ, thế là ta đã thấy mỹ mãn lắm rồi. Hoàng thượng, ngài hãy dáp ứng nguyện vọng này của ta đi.” Ta lại giở giọng nũng nịu, cúi đầu rúc vào cần cổ hắn, sợ hắn nhìn thấy biểu tình trên mặt ta lúc này. Ta không dám hứa hẹn cả đời sẽ ra sao, mặc dù trước đây có nói dối suốt cũng chẳng hề ngượng mồm, thế nhưng lần này lại khác biệt, nếu lập lời thề, ta rồi chắc chắn sẽ phá nó trước sao?

Kì thật tất cả vốn chỉ là một trò lừa đảo, ta còn phải canh cánh trong lòng làm cái gì? Ta ngẩng đầu lên, không gì sánh được với con mắt đang chăm chú nhìn ta lúc này, ta lấy hết cam đảm, nói thật bình tĩnh:” Hiền, ta không muốn thành quý phi. Ta muốn làm thị vệ.”

“Vậy được rồi. Trẫm tựu phong ngươi thành Ngự tiền quan nhất phẩm thị vệ, lúc nào cũng đi theo bên người trẫm.”

“Tạ ơn long ân của bệ hạ. Thiên tuế!” Ta đạt được ý nguyện, vui vẻ không thôi, cố sức hôn lên hai má hắn, làm cho hắn thoải mái cười to.

“Ngày thứ hai, chiếu lệnh ban ra, đủ loại quan to lớn bé phê bình này nọ, nhưng không còn gay gắt như trước. Dù sao cũng đã ra thánh chỉ sắc phong, các thần tử bên dưới cũng không thể làm được gì, cũng đành phải ngậm miệng giữ mặt mũi cho thiên tử. Ngày thứ ba, ta theo thái giám tổng quản Trần công công đi tới Phủ chiếu tướng cấm vệ quân ở phía đông thành ra mắt, lĩnh bộ quan phục cùng khôi giáp bội đao, sau đó tha hồ danh chính ngôn thuận ra vào cung Càn Khôn, ở bên hoàng đế bất kì lúc nào. Tất cả mọi người đều biết ta làm thị vệ hay thực ra là cái sự tình gì, thế nên chính chiêu tướng cũng không dám ra lệnh cho ta, Hoàng thượng đưa cho ta một tấm kim bài, thay mặt cho Hoàng thượng, trong cung ngoài cung thông hành không ai dám cản lại, quan viên đại thần nhìn thấy cũng phải quỳ mọp xuống. Đương nhiên, bọn họ cũng phải cung kính gọi ta một tiếng “Giang thị vệ”, nhìn bọn họ lúc nào cũng phải hướng tới ta mà cúi đầu, trong lòng thực sự rất hả hê.

Mỗi ngày ta đều nằm trên giường ngủ nghê tới tận khi mặt trời lên chính ngọ. Cung nữ thái giám thấy ta nhúc chích là lại nhanh nhẹn đi vào giúp ta chải đầu thay quần áo, rồi là ăn cơm trưa luôn. Có một ngày ta đang chuẩn bị ăn trưa, nhưng thấy Trần công công đi tới, vội vã đứng lên tiếp chuyện:” Trần công công, sáng sớm đã bồi hoàng thượng vào triều sớm, chắc chắn là chưa có ăn gì. Không ngại thì cùng ta dùng bữa luôn.”

“Công tử khách khí quá. Nô tài không dám cùng công tử ngồi một bàn đâu.” Trần công công vẻ mặt bình tĩnh, ra vẻ cung kính, kỳ thực chưa từng có thiện ý với ta. Hắn theo Hoàng thượng đã bốn mươi năm, trung thành và tận tâm, là tâm phúc của Hoàng thượng, trong cung hắn vốn là người hô phong hoán vũ, các phi tần đều ra sức lấy lòng hắn.

“Ha ha ha, Công công hà tất phải khiếm tốn như vậy. Luận xuất thân, luận quyền thế, Giang mỗ cũng không bằng một góc của công công. Hiểu Phong ta chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi hầu hạ Hoàng thượng, tuyệt không dám làm loạn trước mặt Hoàng thượng phụ công công. Sau này, chắc còn phải nhờ công công chỉ bảo cho nhiều.” Ta nỗ lực dùng tiền tài trân bảo dụ dỗ hắn, thế nhưng hắn một điểm cũng không hề lung lay, Cảnh Trân đã điều tra nhưng thấy hắn không hề có sở thích gì đặc biệt, lại không tỏ ra có hảo hữu với bất kì hoàng tử nào, thế nên nàng không ngừng dặn ta phải hảo hảo quan hệ với hắn

“Hoàng thượng đối với công tử đích sủng ái như sao thế nhân đều biết, công tử làm sao lại tự coi nhẹ mình? Ngài muốn cái gì, chỉ cần một câu nói, Hoàng thượng sẽ thỏa mãn ngài. Phần vinh quang này, cao hơn tất cả mọi người.”

“Hiểu Phong không bao giờ có ý được thị sủng mà kiêu. Nếu có chỗ nào không tốt hay sai sót gì, mong rằng công công nhanh chóng nhắc nhở.” Ta thành tâm thành ý nịnh bợ hắn, cùng hắn nói chuyện chung càng lâu, lại càng phát cảm thấy hắn không đơn giản. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vô nộ vô hỉ, không có kẽ hở, thật là cẩn thận. Công phu thế này, còn khéo léo giữ tâm tư kín đáo hơn cả lâu chủ  của Túy Phong Lâu.” Chẳng biết công công lúc này đến đây, có chuyện gì trọng yếu dặn ta?”

“Cũng không có gì đại sự. Bất quá công tử tiến cung cũng gần một tháng liễu, tuy nói chỉ là một thị vệ. Thế nhưng đích thực cũng là người của hậu cung, nên đi bái kiến hoàng hậu cùng hai vị quý phi nương nương.”

“Hiểu phong đích thật là không hiểu quy củ. Làm phiền công công thay ta an bài.”

“Không bằng nhân lúc hôm nay các cung phi nương nương đều đi về phía cung hoàng hậu thỉnh an, ngài thấy thế nào.”

“Thỉnh công công đợi chút ít, để ta chỉnh lý nghi trang cho hảo.”

Ta đổi quan phục của thị vệ, theo hắn đi tới Dục Tú cung. Trong chính điện có rất nhiều người đang ngồi. Ta cúi đầu theo sau Trần công công, chờ hắn nói mấy câu mở đầu, sau đó ta quỳ xuống làm đại lễ thăm viếng với người mặc một thân hoa phục ngồi chính giưa.

“Thần giang hiểu phong khấu kiến Hoàng hậu nương nương thiên tuế, cung kính chư vị nương nương vấn an.”

“Bình thân.” Thanh âm ôn nhu, lại cả với thần tình trang trọng, hoàng hậu đích xác là bậc mẫu nhi thiên hạ, cực kì phong đạm.”Ai gia đã nghe Nguyệt nhi đề cập tới ngươi. Nàng nói ngươi rất thông minh sắc sảo, sau này ở bên Hoàng thượng, phải chăm chú hầu hạ cho Hoàng thượng vui vẻ.”

“Thần tuân chỉ.”

“Hoàng hậu nương nương cũng quá nhân từ rồi. Bản cung nghe nói người này tại buổi tiệc Ngự tiền làm càn bất kham, hoàng thượng sủng hắn,thế này khả dĩ càng phá hủy quy củ của hậu cung mà chúng ta đặt ra.”

“Chu tỷ thật là. Tuyết nhi nghe nói người này đường đường hành hung, giết đi mấy thị vệ. Bản cung còn đang thắc mắc sao người nguy hiểm thế này, lại có thể ở bên hoàng thượng?”

Hai vị quý phi ngồi bên cạnh thoạt nhìn đoan trang thong dong, khí thế thực cũng chẳng kém hoàng hậu mấy phân. Các nàng người tung kẻ hứng, làm cho các vị phi tử khác thấp bé hơn cũng bắt đầu nhao nhao lem. Ta chỉ có thể cúi đầu mặc cho các nàng xỉ vả, khiêu khích.

“Hai vị muội muội nói không sai, hắn vốn dùng kiếm vũ sát nhân, thế mới thấy rõ võ công cao cường, thế này mới có thể là thị vệ tận tâm ở cạnh hoàng thượng hộ giá. Mà quan trọng nhất là hắn làm cho Hoàng thượng hài lòng. Chúng ta, mang trong người thân phận phi tử, chẳng phải cũng là mong cho Hoàng thượng hài lòng sao? Chỉ cần hắn đối với hoàng thượng trung thành và tận tâm, có gì nguy hiểm hay đáng nói đây? Về phần quy củ chốn hậu cung, hắn là thiếp thân thị vệ, mỗi ngày đều ở bên hoàng thượng, căn bản không thể trách được, bản cung biết trong thời gian gần đây Hoàng thượng vẫn ở mãi trong Càn Khôn cung, chưa từng lâm hạnh hậu cung phi tần, làm cho nhiều người oán giận. Trần công công, ngươi đã tới thì nói luôn đi, lý do vì làm sao?” Không nghĩ vị hoàng hậu có vẻ hiện hậu này lại có thể thiên biến như thế, đúng là nữ nhân chốn hậu cung khó lường, thực lợi hại.

“Khởi bẩm hoàng hậu, trong khoảng thời gian này triều chính bận rộn, Hoàng thượng mỗi ngày đều ngồi ở Ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương, vô cùng vất vả, mỗi ngày đều chỉ ngủ có ba canh giờ.”

“Hiện tại thiên hạ không yên ổn, hoàng thượng vì nước sự làm lụng vất vả, đã rất khổ cực rồi. Các ngươi những …Thiếp thân thị vệ hay thái giám, đều phải hảo hảo chăm sóc hoàng thượng, đừng có làm cho hoàng thượng suy sụp. Chư vị tỷ muội cũng hãy tuân thủ nghiêm ngặt phận sự của mình, đứng có để hoàng thượng phí công.”

“Vâng.” Bất luận trong lòng có phục hay không, Hoàng hậu chỉ hạ chỉ ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống nghe lệnh.

“Yến Chiêu Nghi yết kiến.” Tên tiểu thái giám đứng ngoài cửa vừa thông báo, ta đã nghe thấy tiếng cười ngọt ngào giả tạo của Phiên ở bên cạnh.

“Phiên xin khấu kiến hoàng hậu thiên tuế, các vị nương nương bình an. Hoàng hậu nương nương, Phiên mấy ngày nay bận về việc …………..Bố trí tân vũ, mấy hôm rồi không tới thỉnh an người, mong người đại lương, bỏ quá cho ta lần này nga.” Làm nũng với mọi người luôn là cái trò sở trường của Phiên, nhìn ra kiểu gì cũng không ai trách mắng hắn được. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn ta cười cười.”Phong a! Ngươi thật là người chẳng có nghĩa khí gì cả. Bao nhiêu thời gian quấn quýt với hoàng thượng, không thèm để ý tới ta nữa. Bao nhiêu sủng ái của hoàng thượng đều bị ngươi cướp sạch còn đâu. Ta mặc kệ, ngươi phải bồi thường cho ta.” Đầu tiên hắn giậm chân hậm hực, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, cứ như bao nhiêu mỹ nhân ngồi xung quanh đó đều bị hắn cho xuống chân hết.

“Làm thế nào để bồi thường cho ngươi?” Ta bắt đầu cùng hắn diễn trò.

“Ngươi phải đảm bảo đêm nay hoàng thượng sẽ đến xem ta múa điệu múa mới.”

“Nhưng hoàng thượng gần đây bề bộn rất nhiều công việc…………”

“Ta mặc kệ ngươi. Đêm nay nhất định ngươi phải mang Hoàng thượng đến, không ngày may ta liều thân vào Càn Khôn cung cắn chết ngươi.

Có vài ngươi đã cúi đầu cười thầm, dần dần lan truyền ra. Hoàng hậu cùng hai vị nương nương đều trầm mặc không nói gì. Cuối cùng Hoàng hậu ho nhẹ hai tiếng, nói rằng:” Yến Chiêu Nghi cùng Giang thị vệ có giao tình thật là tốt.”

“Đúng vậy nga. Hoàng hậu nương nương, ta cùng với Phong lớn lên với nhau, cảm tình sâu nặng như chân với tay. Thứ gì tốt đẹp chúng ta cũng cùng nhau chi sẻ.” Phiên vẫn tiếp tục giễu cợt, ôm lấy ta cười ngọt ngào với các nàng, làm cho lòng ta run sợ.

“Ha ha…………..Nếu như hậu cung phi tử trong cung có thể có giao tình tốt đẹp như bọn họ, hòa thuận chung sống, sẽ chẳng còn có nhưng chuyện đau lòng nữa. Hoàng hậu nương nương, người nói có phải không a? Lâm quý phi nhân cơ hội nói luôn nguyện vọng.”Không bằng nhân hôm nay tất cả mọi người đều vui vẻ, đêm nay hãy tổ chức một dạ yến nho nhỏ đi. Hoàng thượng khổ cực nhiều ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Chúng ta cũng có cơ hội mở mày mở mặt, chứng kiến khúc tân vũ mới của Phiên.”

“Cái này……………” Hoàng hậu trầm ngâm một hồi.”Bản cung biết các vị tỷ muội dạo gần đây hay phiền muộn, bất quá còn phải hỏi thăm xem tâm ý hoàng thượng thế nào. Trần công công, ngươi xem xem tối nay hoàng thượng có bận bịu gì không?”

“Hoàng thượng cũng mong muốn có một buổi yên để chia tay Thập lục công chúa chuẩn bị xuất giá, có ít ca vũ cũng được, làm cho Thập lục công chúa không tủi thân.”

“Ai, Thập lục công chúa cũng chuẩn bị xuất giá rồi. Tuy rằng không phải mẹ ruột của nàng ta, nhưng cũng đã nhìn nàng ta lớn lên………….Đúng là một hài tử đáng thương, mẫu phi chết sớm…………Cứ thế nhu thuận chuẩn bị đến tha hương nơi khác, ta thực sự rất nhớ nó………” Chu quý phi lấy tay chấm chấm nước mắt, ta không biết nàng có thực sự rơi lệ hay không nữa, bất quá chỉ có vài động tác mà thôi, nhưng thật giống như một nữ nhân thương tâm phải rời xa con.”Chúng ta hãy hảo hảo chuẩn bị đi, giúp cho Tiểu Thập lục an tâm xuất giá.”

“Đã quyết định như vậy vẫn là phải mới hoàng thượng trước tiên đã, tới đêm nay thì vội, chỉ sợ không kịp, hay là để ai gia cũng hoàng thượng thương lượng rồi quyết định sau đi.”

Rồi lại một trận ồn ào nổi lên, sau đó mọi người đều xin cáo lui. Phiên lôi ta theo chạy trốn rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cách mọi người rất xa.

“Phiên kia, ngươi rốt cuộc định làm cái trò gì thế hả?”

“Không để ngươi chuyên sủng, đang cứu ngươi một mạng còn gì nữa. Ngươi không muốn mình thành mục tiêu của sát thủ đấy chứ?”

“Tam hoàng tử không định giết ta sao?”

“Cận khuyên bọn họ thu phục ngươi thành người của Tam hoàng tử,………….Thỏ khôn có ba hang, đây là ngươi dạy cho ta. Lục hoàng tử vốn chỉ là có quan văn trong tay, thiếu khôn ngoan thận trọng.”

“Ngươi để cho ta suy nghĩ vài ngày đã chứ.” Mặc dù có Cận ở trong đó, nhưng ta vẫn không nghĩ phe phái của Tam hoàng tử có chỗ nào tốt. Con người họ lòng dạ rất sâu, hơn nữa Lôi Táp là minh chủ hắc bang nổi tiếng tàn nhẫn, ta đấu không lại với bọn họ, lúc nào đó mà thành người chết không biết chừng.

“Đừng có lo lắng, chỉ cần ngươi tạm thời không đối địch với bọn họ, thì bọn họ sẽ không tàm gì ngươi. Đi tới chỗ ta mau, Cận đang đợi ngươi đó. Ngươi sao lại không đi hả?” Phiên cứ luyên thuyên không ngừng chợt quay đầu lại, khó hiểu nhìn ta.

“Hắn trở về từ lúc nào thế?” Ta ngoài mặt thì rõ ràng tươi cười, vốn là rất muốn được nhìn thấy hắn, nhưng lại có gì đó do dự không dám tiến lên phía trước.

“Ba ngày trước. Phong, Cận rất nhớ ngươi. Ngươi mau đi xem hắn đi. Hắn đang rất đau lòng…”Phiên thở dài, lôi tay ta đi.”Phong, đừng có trách Cận. Một năm ngươi đi hắn gần như chẳng muốn sống nữa, mấy lần đi công sự cho Lôi Táp, hắn không cẩn thận bị trọng thương, suýt chết hụt. Vốn cho rằng cố gắng kiên cường tìm ngươi rồi bảo vệ cho ngươi, không ngờ………….Ai, dù sao thì hắn cũng thực sự nhớ ngươi. Thường hay nhìn về phương bắc rồi kể lại bao nhiêu kỉ niệm của hai ngươi, từng sự từng sự, hắn đều nhớ rất kĩ.”

“Ta cũng nhớ kĩ mà, Từng sự từng sự…………Ta sao có thể trách cứ hắn đây? Tất cả đều là số mệnh của chúng ta, hắn cùng ta, đều không hề có lỗi.” Ta rất đau lòng, thế nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt, Ta bao nhiêu ngày sống trong tĩnh lặng, đôi khi cảm thấy như lòng mình đã chết……………..Chỉ là lần này, có thể là cơ hội cuối cùng của ta và hắn, ta nên làm như thế nào mới hảo đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK