“Cận!” Có thanh âm trầm thấp của một người nam tử đánh tan mộng đẹp của ta. Nhìn ra thì đó là một thị vệ khác, trông rất cao to uy vũ đang giận dữ nhìn chúng ta, trong mắt còn thoáng chốc toát ra sát khí.”Cận! Ngươi đã quên Tam điện hạ giao cho nhiệm vụ gì rồi ư?”
Cận lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, càng ra sức ôm chặt ta: “Tam điện hạ đang ở chỗ nào thì ta sẽ tự tìm ngài thỉnh tội. Phong, đáp ứng ta, đợi ở đại điện ngàn vạn lần đừng có làm náo động. Chỉ cần hoàng đế mà không chú ý tới ngươi, thì ta sẽ có cơ hộ mang ngươi ly khai khỏi hoàng cung. Đến lúc đó ngươi hãy về nhà trước đợi ta, đợi ta hoàn thành xong vụ này, chúng ta sẽ đoàn tụ rồi.”
“Thế nhưng……………..”
“Tin tưởng ta!” Cận lộ vẻ mặt rất khẩn trương, hắn nói càng làm cho tinh thần ta luống cuống, trong lúc nhất thời thực không biết nên làm thế nào cho phải. Cuối cùng ta cắn răng, nặng nề nói với hắn.”Được. Ta sẽ nghe lời ngươi.” Bắt buộc phải chọn Cận hay Cảnh Nguyệt, ta muốn chọn ngươi trước.”Ta sẽ vẫn chờ ngươi.”
Ta xoay người rời khỏi hoa viên, ta biết lúc này thì Cận còn có việc gấp phải giải quyết, hơn nữa ta không có khả năng biết thêm gì. Nhìn sang cái người thị vệ kia, chỉ thấy hắn nắm chặt bàn tay, thậm chí trên người hắn còn không hề che giấu sát ý dành cho ta. Ta cúi đầu đi một mạch không quay lại. Ta tin tưởng Cận có thể bảo hộ ta, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm cho ta thất vọng.
Về tới thiên điện, ta càng lộ rõ vẻ đứng ngồi không yên, cứ miên man suy nghĩ, tận tới lúc có một viên thái giám tới gọi ta lên chính điện hiến nghệ, ta lúc này mới tỉnh táo lại. Để cho tâm tình ổn định lại, chỉnh lại y sam, ôm cầm theo hắn đi vào đại điện.
Trong thượng điện rất lớn, vị thái giám tuân lệnh thông báo, dư âm còn văng vẳng bên tai, lúc này mọi tiếng xôn xao dừng lại, tất cả mọi người đều quan sát ta, còn có người thì thầm với nhau nói nhỏ.
“Nhìn xem, đây là mỹ nhân mà Lục hoàng tử đưa vào cung đấy.”
“Thảo nào, thảo nào, Lục hoàng tử luôn không có mắt nhìn mỹ sắc, ………..Thảo nào.”
Ta đi từ ngoài vào tới giữa điện, quỳ xuống đất hành lễ:” Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng nguyện Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Hãy bình thân, ngẩng đầu lên cho trẫm thấy rõ mặt ngươi.” Ta theo lời mà ngẩng đầu, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống. “Vậy ngươi hãy đàn một bài trợ hứng cho đại yến đi.”
“Vâng.” Tiếng đàn trầm bồng cất lên, ta nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn, không có bất luận chút cảm xúc nào, không giở ra một chút ngón nghề kĩ xảo nào, chỉ chăm chăm quy củ, mong cho mau kết thúc khúc nhạc này. Cũng không phải người có nhan sắc khuynh thành, càng không phải người có tài nghệ kinh người, như vậy ta sẽ không khiến cho vị hoàng đế từng có bao tuyệt sắc giai nhân trong tay này để ý được.
“Tiến dần tới khúc cuối, ta vốn cho rắng sắp tới lúc giải thoát, nào ngờ có một sự cố. Dây đàn kêu bang lên một tiếng rồi bị đứt. Ta thoáng cái đơ như tượng gỗ, toàn thân run rẩy, cảm giác như nghe được cả tiếng người mình đang nứt ra. Chư vị quan nhân bốn phía cười vang, có người còn chẳng kiêng nể gì mà thoải mái cười nhạo.
“Lục hoàng đệ, đây là mỹ nhân dâng cho phụ hoàng sao? Ngươi nếu thực là vô tài vô lực tìm ra mỹ nhân, sao không nói với nhị ca, ta sẽ giúp cho ngươi mà. Thật không đáng để đánh đổi lấy cái sự xấu hổ như thế này.”
Cảnh Hạo ngồi bên kia không hé răng nửa lời, đoán chắc đã tức tới nghẹn họng, nhưng ta không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất hướng về phía Hoàng đế chịu nhận tội.
“Cũng chỉ là đứt dây đàn thôi, có cài gì to tát đâu. Hoàng thượng, cho hắn xuống rồi truyền gọi người khác lên hiến nghệ đi. Không nên để những việc nhỏ nhặt như vậy làm mất hứng.” Có một thanh âm quen thuộc, ta thoáng cái nhận ra ngay, có người thay ra cầu tình.
“Đúng vậy nha, hoàng thương. Cái sự này làm cho người ta mất hứng, không bằng để ta hiến một khúc múa cho các chư vị đại nhân cũng có cơ hội thưởng thức kỳ tuyệt thế chi tư. Hạo nhi luôn không biết thưởng thức phong nguyệt, không hiểu chuyện, thỉnh cầu hoàng thượng không nên giáng tội.”
“Hoàng thượng, để Phiên dâng lên cho ngài một khúc tân vũ, giúp hoàng thượng khuây khỏa. Nhạc sĩ, tấu nhạc lên.” Phiên chậm rãi tiến ra chính giữa điện, tới trước mặt ta.”Còn không mau cút xuống phía dưới đi.”
Ta vội vàng cấp tốc rời khỏi đại điện. Về tới thiên điện, những người khác nhìn ta đều hả hê tươi cười, còn mấy vị thái giám nhìn ta lắc đầu cứ như tiếc cho người chết. Hay là lần này ta thực sự khó thoát khỏi cái chết rồi, nghĩ đến đó, ta không khỏi cất tiếng cười to.
Vì sao?
Ta từng nếm quá mùi vụ sống như địa ngục, cho rằng kinh khủng nhất cũng chỉ có thể như vậy, cũng không ngờ tới rằng, cái loại mùi vị vui quá rồi lại buồn, có thể bức cho người ta phát rồ.
“Ngươi còn có thể cười được sao?” Xoay người, đã nhìn thấy Cảnh Nguyệt đứng đó lạnh lùng nhìn ta.” Tất cả đều lui hết ra ngoài cho bản cung.”
Nháy mắt thì mọi người đã đi ra ngoài hết, nàng cũng chỉ mặt đối mặt với ta mà không nói lời nào.
“Hối hận rồi sao?”
“Xin lỗi!” Ta cũng không biết phải nói cái gì. Là ta đã phá lời hứa trước, gieo gió gặt bão, ta vô pháp mở miệng cầu xin tha thứ.
“Ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà làm cho ngươi thay đổi quyết định ban đầu…………Ta đích thực rất giận, thế nhưng cũng đã nói rồi, ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi, chỉ cần cái mệnh ngươi đủ may mắn mà sống sót sau đêm nay………….Đợi cho các công chúa đều rời đi hết, tiệc rượu sau cùng chỉ còn toàn nam nhân, lão Nhị, lão Tam đều đang tính kế muốn hảo hảo chiêu đãi ngươi…………”
“Xin lỗi. Ta chiều nay đã gặp Cận tại hoa viên…………Hắn nói rằng hắn muốn dẫn ta ly khai khỏi hoàng cung…………Ta đã đổi ý, cho rằng mình có khả năng………….Là ta đã mơ cao rồi, có thể lúc đó đã có người ra tay làm hỏng đàn.” Ta nhắm mắt lại, cố gắng ngăn nước mắt trào ra.”Hiện tại, có nói gì, cũng không thay đổi được nữa rồi.”
“Huyền Dịch đang đợi ta để về phủ. Hắn không có kiên nhẫn ngồi nhìn ngươi bị dày vò đến chết. Nên xin lỗi phải là chúng ta mới đúng………….Bất quá cũng chỉ là dây đàn bị đứt, thế nhưng lại liên lụy tới hoàng tộc tranh đấu mà làm cho ngươi phải đi vào đường chết………….Xin lỗi.” Nàng ôm lấy ta từ phía sau.”Phong, ta xin lỗi………….Ta vốn cho rằng mình có khả năng xoay chuyển đại cục………..Hiện tại còn làm liên lụy tới một cái mạng của ngươi………Đừng quay lại, cầu ngươi đừng quay đầu lại……….Mỗi lần đều như thế, vì sao?……………Ta chỉ có thể nhìn từng người quan trọng với ta từng bước rời bỏ ta, thật là bất lực……..”
“Cảnh Nguyệt, đừng có khóc nữa…………….Ngươi vốn luôn rất kiên cường cơ mà…………..Ta vẫn chưa chết, chỉ cần có một tia cơ hội, ta cũng sẽ không buông tay, ta thực không cam tâm chết ở nơi này.”
Làm sao mà một người có thể biết mình chết lúc nào mà lo nghĩ xem lúc ấy phải làm gì chứ? Sợ hãi? Bình tĩnh? Hay là điên cuồng. Vị thái giám lại lần thứ hai cho gọi ta vào điện, ta nở nụ cười, cười đến quyến rũ, đẹp đẽ, bừa bãi, tuyệt vọng. Vào tới điện, nghe thanh âm đầu tiên chính là nụ cười của nam nhân – thanh âm cuồng vọng đầy dâm loạn hòa cùng tiếng khóc của luyến đồng, nhìn thấy có bẩy tám nam nhân to lớn đang xích lõa không ngừng dày vò bốn thiếu niên nhỏ tuổi……, máu, trọc dịch tanh nồng đan xen vào nhau, mấy đứa nhỏ bị hành hạ đủ tư thế, các loại tình cụ đan xen trên thân thể chúng. Các vị văn quan quý tộc ngồi xung quanh hoàn toàn hào hứng xem tiết mục kích tình này. Đối mặt với loại khung cảnh đã quá đỗi quen thuộc này……..mặt ta vẫn như trước, giữ nụ cười bất biến.
“Bẩm Hoàng thượng, tên nô lệ này không còn thở nữa rồi.”
” Không còn thì đổi người khác. Nơi này chẳng phải còn đang hiện diện một tiểu mỹ nhân sao? Các người còn không mau hảo hảo hầu hạ hắn đi.” Nhị hoàng tử chuyển ánh mắt lên ta, vừa bĩu môi, vừa cười đến ác độc. Hai tên mặc trang phục hoàng tộc ngồi ngay bên cạnh Nhị hoàng tử cũng lạnh lùng cười:” Nhị hoàng huynh bảo chúng ôn nhu với mỹ nhân thôi, giết chết mất mỹ nhân nay lại là chuyện không tốt với Lục đệ.”
“Hoàng thượng, cái này thực là chán, bọn chúng chơi không giỏi, cho chúng cút hết đi.” Phiên đang ngồi hầu hạ dưới chân hoàng đế làm nũng. Có Phiên ở đây…………Thực cảm tạ…………..Chúng ta giao mắt nhau trong chốc lát, ta chỉ có thể nói biết ơn hắn bằng ánh mắt.
“Yến tiệc chiêu nghi nếu không thích thì mau cút đi, đừng có ở đấy mà làm mất hứng Hoàng thượng.” Tam hoàng thử lạnh lùng liếc mắt với Phiên.
“Hoàng thượng………..”Phiên vẫn như trước đây trượng nghĩa theo tùy hứng, không thèm nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tam hoàng tử.
Phiên thật là……………..ta trong lòng không ngừng gọi tên hắn, cảm động muốn khóc. Ta tỉ mỉ nhìn trộm một lần, Lục hoàng tử đang ngồi nơi xa nhất. Tam hoàng tử ngồi ngay đó, có cả Lôi Táp, cả tên thị vệ ta đã gặp tại hoa viên, thế nhưng lại không có Cận, hắn không có ở đây. Kỳ thực thì ta cũng chẳng mong muốn gì cả, ta không muốn hắn lao vào chịu chết, thế nhưng không có hắn ở đây, trong lòng ta lại thực rất thất vọng………….
“Ái khanh nếu không thích hãy lui về trước đi.” Lão Hoàng đế rút cuộc cũng hạ chỉ, chặt đứt cái hi vọng cuối cùng của ta. Ta bắt đầu cởi quần áo, đem từng kiện quần áo buông rơi xuống đất, tháo tung mái tóc ra, giấu con dao nhỏ trong tay, cười khanh khách hướng về phía đám nam nhân đang lạc thú hoang dại chính giữa điện. Đêm nay xem ta thực sự phải chết ở nơi này, thế nhưng ta thề, ta thề không cho những người này được như ý nguyện, không thể chết một cách không tôn nghiêm gì như thế này được.
“Kỳ thực thế này chẳng thú vị một chút nào. Không bằng cho phép ta hiến một vũ khúc, như vậy có thể khiến cho chư vị đại nhân thấy thú vị đó.” Một ánh mắt, Phiên đã nhận ra ý đồ của ta, hắn đứng dậy chạy ngay tới bên đàn, đàn một khúc như tên bay lên trời, dồn dập muốn nghẹn thở. Mà ta cũng nương theo tiếng đàn bắt đầu khởi vũ, cười tới quyến rũ, khiêu khích, câu dẫn, xoa, hôn môi, ôm ấp, tay ta tiến tới cầm dao đâm thẳng vào tim từng người, lại rút ra, tiếp tục múa, cuốn lấy mục tiêu kế tiếp. Ban đầu, những tên nam nhân thi bạo kia ngơ ngẩn nhìn ta không hề có phản ứng gì lại, tới tận khi ta đã giết tới người thứ ba, lúc này bọn chúng mới cuống quýt chống lại. Thế nhưng cơ bản bọn chúng là người thực thi dục lệnh, đều đã vần nhau bắn tinh lực quá nhiều, có tên còn chưa rút hạ thân khỏi những thiếu niên yếu ớt kia, thân thể gần như to xác nhưng vô lực, bị ta thừa cơ hội giết thêm hai người nữa. Nhìn bọn họ hoảng loạn trước mắt, ta như đang trong cơn điên cuồng cầm lấy cái roi da trước mặt, vung lên, cuốn chặt lấy một tên, làm cho hắn vô pháp nhúc nhích, ta xoay tròn đi tới trước mặt hắn, ôm hắn, hôn hắn, kéo đầu của hắn xuống không ngừng cắn mút lên môi, những nụ hôn vừa nhẹ vừa tàn bạo, rồi giơ tay ra sau đầu, cầm dao đâm thẳng vào gáy hắn………….Trong nụ hôn có cả tiếng cười, có cả tiếng kêu thét, có cả máu tanh chảy ròng ròng từ sau đầu hắn xuống. Mới vừa rồi còn bao nhiêu tiếng cười dâm đãng của đám quan lại quý tộc, vậy mà bây giờ im bặt, chỉ còn tiếng Phiên đánh đàn réo rắt bên tai, ta lại tiếp tục khởi vũ trong khung cảnh ngập ngụa máu đỏ, giết sạch đám nam nhân xích lõa kia. Tới người cuối cùng, ta còn hảo hảo chiêu đãi hắn, học theo thủ pháp của bọn hắn, đem một khối cứng như thép đâm vào hậu đình của hắn, cho hắn cũng nếm thử cái loại hương vị này. Có tiếng hét chói tai, ta vô cảm mà cười nhẹ, ngồi bên cạnh dùng dao rạch lên người hắn, đâm dao trực tiếp vào tim. Khúc nhạc chưa dừng, vũ cũng không thể kết thúc, ta rút dao khỏi khối thi thể kia, cả người mướt mượt máu tanh rơi xuống tong tong, tiếp tục đứng lên tiến tới chính giữa điện điên cuồng mà múa, vũ khúc đầy máu tanh này cũng khiến cho những người toàn vẹn hoa lệ nhất cũng phải khởi dậy hắc tâm u tối.
Kỳ thực là Cận không hề biết, ta chính là không muốn hắn trông thấy dáng dấp khi đang điên cuồng này của ta, nhưng mà trước lúc phải chết, ta rất muốn được nhìn hắn một cái, ta sẽ cười với hắn nụ cười đẹp nhất mà ta có, làm cho hắn cả đời này cũng không quên được ta.