Tới gần mới phát hiện trong phòng Cận im lặng chẳng có một tiếng động, nhìn qua khe cửa chỉ thấy ánh nến yếu ớt, chập chờn. Cận không có trong phòng ư? Đi vào trong nhìn vào, chỉ có tên tiểu đồng hay hầu hạ Cận, Tùng nhi đang ngồi bên bàn tập viết chữ.
“Cận đâu?”
” Lôi đậi nhân phái người đón công tử đi rồi a.”
Hoá ra là cái tên Lôi Táp, tình nhân của Cận đã về rồi. Vừa mới ba mươi tuổi đã trở thành hắc đạo minh chủ Tây Phượng quốc, trí tuệ, võ công, quyền thế, tiền tài, không gì không có, hơn nữa Lão bản của Tuý Phong lâu cũng là do hắn chống lưng cho, bằng không nhưng trò vờn đùa mỹ nhân trong lâu lý này đã bị quan phủ sờ gáy từ lâu rồi. Mà Cận được hắn bảo hộ vốn trong lòng cũng đã ưng thuận rồi, trong lâu này ăn ở gần hai năm nay cũng chưa từng phải tiếp khách nhân nào khác.
Ai, xem ra đại lão bản đã về rồi, ta có muốn bằng trời cũng không thể đụng vào người Cận mỹ nhân nữa rồi (bít điều đó em Phong =))). Đối với người coi sắc như mệnh giống ta mà nói, đây thực sự là một đả kích lớn mà.
Ta đang ủ rũ, chuẩn bị rời đi, lại bị Tùng nhi giữ lấy.
“Hiểu Phong ca ca, ngươi xem. Ngươi lần trước dạy ta viết chữ đọc thơ ta đều đã hiểu, ngươi lại xem ta viết có đẹp không?”
Cái miệng mở ra là biết nói ngọt, lại còn trưng ánh mắt sáng như sao sáng nhìn ta, giống như con chó nhỏ háo hức chờ chủ nhân khích lệ mấy câu. Sờ sờ đầu của hắn, ta nở nụ cười:
“Không hề viết sai, cố gắng nắn nót hơn. Ta sẽ dạy ngươi một số bài thơ nữa.”
[Cỏ mọc từ đất, một năm lại khô tàn, lửa rừng thiêu bất tận, xuân đến lại hồi sinh.]
“Bài thơ này tuy nói rằng sinh mệnh chúng ta rẻ mạt như cọng cỏ, thế nhưng lại có ý chí sống mãnh liệt, dù cho có bị vùi dập tới cùng cực, vẫn có thể trường tồn.”
“Hiểu Phong ca ca chỉ biết gạt người. Chúng ta không thể sống nổi tới trăm tuổi. Tháng trước, Lý Kỳ Nhi tiểu quan chẳng phải không sống được sao, đó… Còn có mỗi tháng, mỗi tháng, chẳng phải trung bình trong lâu lý lại có hai tiểu quan bị hành hạ mà chết sao?”
Ha hả, ta quên mất nhỉ, tuy rằng ngươi mới mười ba tuổi, nhưng lại sống trong này tới hơn hai năm rồi, đúng là đã có không ít tiểu quan còn nhỏ tuổi đã bỏ chúng ta mà đi.
“Đồng hoang nhiều cỏ dại như vậy, chỉ có vài cọng héo rũ mà chết đi. Thế mà Tùng nhi mệnh thật là cao, bị bệnh đậu mùa, người trong lâu vất ngươi ở phía sau tới ba ngày không ai ngó ngàng mà ngươi vẫn trụ được, chỉ bị mấy vết sẹo trên mặt, phá dung mạo lại không thể tiếp khách được. Không phải nhập làm kỹ, cho xuống làm người hầu, tới bốn mươi tuổi là được tự do. Tới lúc đó vẫn có thể lấy được vợ, cùng nhau phu thê sống chết, sống hoà bình như một thường dân nhàn hạ.”
“Vậy ta còn những hai mươi bẩy năm nữa.”
“Có cần ta ra tay điều dược xoá giúp ngươi mấy vết sẹo trên người đi? Cho ngươi quay về làm tiểu quan, cố cầm cự tới năm hai mươi lăm tuổi là có thể được phóng thích khỏi lâu rồi.”
Ta làm mặt xấu, quay sang chọc ghẹo hắn.
” Ta không cần đâu a! Hiểu Phong ca ca không cần bận tâm, ta tình nguyện làm nô mà.”
“Ha ha ha, tiểu tử ngốc. Ta đâu có phải dược tiên a? chỉ đùa ngươi thôi.”
” Ô…….. Ngươi cố tình trêu chọc ta! Thế nhưng y thuật của ngươi tốt như vậy, chắc chắn có thể chữa được thôi. Nhưng ngươi nghìn vạn lần cũng đừng có mà nói cho lão bản là ta có thể chữa mặt đấy.”
“Ta chỉ có thể chữa bệnh, sao có thể thay dung mạo người khác chứ. Vết thương của ngươi khi xưa ta có tận tâm cũng không thể chữa hết được sẹo. Từ xưa tới hay trên đời toàn là hồng nhân bạc mệnh, không kiếm được ai hạnh phúc yên ổn tới già. Xấu một chút, nhưng lại có thể sống lâu thêm vài năm. Cái số của ngươi nó như vậy rồi.”
“Vậy Hiểu Phong ca ca và Cận công tử sẽ phải làm sao đây?”
“Đương nhiên là tìm một kẻ lắm tiền chuộc thân cho mình, trở về làm nô hay mang danh bách tính bình thường là được. Bọn ta vốn đẹp như vậy, tuyệt đối không lo sẽ không có ai yêu thương.”
Tây Phượng quốc phân đẳng cấp rõ rệt, quý tộc, bình dân, nô lệ, kĩ nữ. Nô lệ chỉ là bán mình làm cu li mà thôi, gom góp đủ tiền thậm chí có thể tự chuộc thân cho mình, còn đã làm kỹ, bất kể kỹ nam hay kỹ nữ, cả đời cũng chẳng thể tự chuộc thân, trừ phi có kẻ lắm tiền thay ngươi chuộc thân, cũng sẽ đảm bảo sẽ thay đổi hộ tịch cho ngươi, bằng không, thì khi hai mươi lăm tuổi rời khỏi thanh lâu (bởi vì đa số nam xướng tới hai mươi lăm tuổi đã không còn đáng giá nữa), cũng chỉ biết cắm mặt xuống đất cả đời, bị người người phỉ nhổ. Tự đợi may mắn không bằng tự mình tìm tới may mắn rồi mà nắm chắc nó. Bởi vì nam kỹ vẫn là nam nhân, chỉ là đồ chơi của người ta, không thể được chiều chuộng như nữ tử, cũng không thể để lại nói giống gì, cho nên dù có bị ngược đãi đến chết cũng chẳng có ai thèm nhắc đến. Kết cục này sớm đã biết trước, thế nhưng ta cực kỳ sợ chết, nên cuối cùng tự nghĩ cả rồi, tự ta nỗ lực, vận mệnh của ta sẽ thay đổi được thôi.
“Cận công tử chắc chắn khôg phải lo rồi. Lôi đại nhân rất thương yêu công tử, sớm muộn công tử cũng sẽ thoát ra ngoài. Thế nhưng Hiểu Phong ca ca à, ngươi đã tìm bốn năm nay rồi, vẫn chưa tìm thấy người nguyện ý chuộc thân cho mình, ngươi vẫn bảo phải đợi thêm nữa, nhỡ tới lúc hoa tàn bướm chán, không ai cần nữa, thì làm thế nào đây.”
Hoa tàn bướm chán? Ghê tởm!
Ta đâu phải không có ai yêu? Là ta cũng chẳng cho bọn họ cơ hội mà thôi! Ta muốn tìm một lão già chóng chết, dễ lừa tiền, trong nhà thê thiếp ít thôi thì ta mới có cơ hội thoát ra chứ!
Tức chết a! Ta đây mới không phát ra uy cọp, các ngươi lại tưởng ta hiền như mèo chắc? Dám nói ta tuổi cao sắc tàn, hoa rụi ít ong bướm qua lại ư!
Ta nhào tới, cào loạn một trận, cho cơn bốc hoả nguôi đi chút ít, tiện thể gào thét mắng hắn tới tấp. Tùng nhi còn trẻ, da thịt rất trắng, sờ lên thật thoải mái a.