• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một lát, tình thế nghịch chuyển. Còn không tới một nén hương, Lôi Táp dẫn nhân mã, áp đảo toàn bộ người của Nhị hoàng tử vào cung.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần đã bắt thủ phạm Nhị hoàng tử phản nghịch ở bên ngoài. Một chủ mưu khác là Chu Thừa tướng đã bị giết chết trong cuộc hỗn chiến. Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin hãy Hoàng Thượng thứ tội.”

“Làm tốt lắm! Làm rất khá!” Tam hoàng tử cười ha ha, đi đến trước mặt tội nhân, nhìn huynh trưởng của mình cười lạnh.”Nhị hoàng huynh. Ngươi thua rồi.”

“Phi!”

“Thua rồi mà chó còn dám cắn càn!” Hắn oán hận đá một cước. Nhị hoàng tử kêu thảm thiết một tiếng, té trên mặt đất thu mình lại.

Tam hoàng tử đi tới bên ngai vàng, quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh mưu đồ gây rối, hiện giờ đã bị bắt. Thỉnh phụ hoàng phán xét.”

“Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh mặc dù phạm tội đại loạn, nhưng hắn dù sao cũng là cốt nhục của người, xin hãy phụ hoàng hãy xử lý nương tay.” Cảnh Rừng cũng quỳ gối bên cạnh Hoàng thượng, vẻ mặt khẩn thiết.

“Cảnh Rừng, ngươi đang làm cái gì!”

“Hoàng huynh, hắn cho dù không tốt, cũng là huynh đệ của chúng ta a.”

“Ngươi!”

“A! Hoàng huynh cẩn thận!”

Nhị hoàng tử đột nhiên giãy khỏi dây trói, cầm chủy thủ trong tay vọt tới, Tam hoàng tử cuống quít nhảy dựng lên muốn tránh đi một dao kia, lại bị Cảnh Rừng kéo lấy chân sau. Chủy thủ cắm vào trong ngực hắn.

“Rừng?” Hắn mở to hai mắt, cầm lấy cổ tay Cảnh Rừng, nắm gắt gao.”Vì cái gì?”

“Ha ha ha… Cảnh Tiêu, ngươi cho là mình thắng sao? Bị người của chính mình phản bội hóa ra  tư vị cũng không tồi đúng không! Ha ha… Huynh đệ chúng ta nên ra đi cùng một lúc cho có bạn có bè a.” Nhị hoàng tử giống như điên mất rồi, lại hung hăng đâm Cảnh Tiêu mấy dao nữa. Tiếp theo là tự cắt cổ, tự vẫn. Chết không nhắm được mắt.

Tam hoàng tử cũng chỉ thoi thóp vài hơi cuối cùng. Hắn nhìn Cảnh Rừng lạnh lùng như băng, quay đầu, thấy một đám người Lôi Táp, đứng từ đằng xa thờ ơ, hiểu được hết thảy mọi sự. Hiểu rõ xong lại cười, ngã xuống.

Trong lúc nhất thời, đại điện im phăng phắc, tất cả mọi người nhìn thi thể hai vị hoàng tử, không ai thốt một câu.

Bộ dáng Cảnh Rừng đích thực cổ quái, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Hai môi Hoàng đế run rẩy, chảy nước mắt ra. Hắn oán hận nhìn mọi người trong đại điện, cuối cùng đem ánh mắt đó dừng lại ở trên người của ta. Run rẩy nâng tay lên chĩa vào người ta, cuối cùng cũng không có thể nói ra nổi một câu. Phút chốc, phun ra một ngụm máu tươi.

“Nhị hoàng tử mưu phản, đã phải đền tội. Tam điện hạ bất hạnh bỏ mình, Hoàng Thượng chịu không nổi đả kích, cũng đã chết vì bệnh. Nước không thể một ngày không có vua, hiện tại cũng chỉ còn lại có  Cảnh Rừng điện hạ, các vị đại nhân nghĩ như thế nào?”

Đứng ở bên cạnh thi thể của Hoàng đế, ta mỉm cười nhìn Lôi Táp. Hắn cũng cười nhìn ta, không nói gì.

“Lôi đại nhân càng vất vả công lao càng lớn. Chờ tân vương kế vị, nhất định phải chiếu cáo thiên hạ ban thưởng đặc biệt.”



“Sao lại không thấy Lôi Hạo tướng quân cùng Tô tướng quân? Hai người bọn họ cũng vất vả rồi.”

“Bọn họ đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Không đi thì sao. Còn ở lại chờ xem ngươi bị xử tử sao?”

“Đại nhân đang nói đùa cái gì vậy? Bản hầu không rõ.”

Vì cái gì lại như vậy? Vì cái gì hắn lại có bộ dáng dọa người như thế kia? Thực lực của hắn so với ta cường đại hơn nhiều lắm, vì cái gì?

“Hầu gia không phải sớm đã mưu toan tốt lắm sao? Giết Thánh Thượng bằng thuốc độc, khơi mào cho hai vị Hoàng tử tự tranh đấu, ngồi giữa như ngư ông đắc lợi. Đỡ đầu cho Thập hoàng tử lên kế vị, hoàn toàn nắm gọn triều chính. Lôi mỗ nói có đúng không.”

“Khá lắm yêu nhân! Ta sớm đã biết hắn không phải cái thứ tốt đẹp gì! Giết hắn, vì Hoàng Thượng cùng nhị vị điện hạ báo thù!”

“Đúng! Giết hắn!”

“Giết hắn!”

Đám quan viên nghiến răng nghiến lợi tất cả đều vọt lên. Ta nhìn Lôi Táp, không dám tin.

“Công tử!” Chu Hồng Bích Lục mang theo ảnh vệ vọt ra, vài người đánh họ  ngã xuống đất, nhanh chóng đem Lôi Táp cùng thủ hạ của hắn khống chế hết thảy.

“Tiêu Dao Hầu? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Cảnh rừng nhìn ta, lui lại mấy bước về phía sau.

“Công tử, bây giờ nên làm gì?”



“Trần kính đâu? Gọi hắn vào.”

Lôi Táp nhìn ta, cười đến bí hiểm. Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy yết hầu chua sót, cái gì cũng nói không nên lời.

Rốt cuộc là như thế nào đây? Hắn không phải muốn làm Hoàng đế sao?

“Hầu gia.” Trần Kính đến, bình tĩnh nhìn chúng ta.

“Trần Kính! Toàn bộ binh mã bên ngoài giao cho ngươi khống chế. Đem quân đi lùng bắt người của Dạ sát minh phái. Đem đám quan viên ngoan cố, chống lại không đầu hàng chúng ta giết sạch. Về phần người này, tạm thời giam giữ ở thiên lao. Chu Hồng Bích Lục, phái người giám sát chặt chẽ hắn.”

“Giang Hiểu Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Không bằng  Điện hạ đến hỏi Lôi minh chủ muốn làm cái gì đi? Hỏi Nhiễm Du Nguyệt xem hắn muốn làm cái gì đi?”

Một tay hất tay hắn ra. Ta bước nhanh ly khai khỏi đại điện. Một hơi đã vọt ra tới đình viện, nhìn xung quanh bao nhiêu người hao tổn tinh thần, binh lính mỏi mệt ra rời, đột nhiên cất tiếng cười to.

“Công tử.”

“Chu Hồng, ngươi sao không chịu cười? Chúng ta đã mất nhiều tâm lực như vậy, kết quả hắn đã giơ tay chịu trói? Ha ha… Ngươi sao không thể nói cho ta biết, hết thảy những cái này là vì cái gì?”



Kế tiếp đích mấy ngày sau xảy ra chuyện ngoài dự liệu của ta. Cảnh Rừng cảnh giác với ta, âm thầm tụ tập  nhất chúng quan viên. Trong Kinh thành tung tin vịt đầy trời, nói ta hại chết  Hoàng đế cùng hai vị Hoàng tử, còn tính toán hại chết Cảnh Rừng, giành ngôi vị Hoàng đế.

“Công tử.”

“Lôi Táp có khai hay không?”

“Không có.”

“Huyền Dịch có tin tức gì bên kia không?”

“Cũng không có. Chúng ta phái đi bao nhiêu người đều không có tin tức gì.”

“Hỗn đản!”

Hiện tại  ta giống như một con thú bị nhốt trong Càn Khôn cung. Trần Kính không nói gì, mỗi ngày đều bôn ba thu thập tàn cục, chỉ có Chu Hồng Bích Lục mang theo ảnh vệ bảo hộ ta.

“Công tử. Chúng ta đi thôi. Chuyện nơi này hết thảy đã chấm dứt rồi. Về sau chúng ta không quan hệ nữa.”



“Ngươi nói rất đúng. Lưu lại đối với chúng ta một chút ưu đãi cũng không có. Phân phó mọi người chuẩn bị rời đi thôi.”

Chu Hồng đi không lâu, ta một mình phát ngây ngốc ngồi im. Chợt nghe ngoài cung có một một trận xôn xao. Chỉ chốc lát, Cảnh Rừng mang theo rất nhiều quan viên tiến vào cung.

“Không biết điện hạ có chuyện gì, vì sao lớn tiếng như thế?”

“Chính ngươi tự nhìn xem đi!”

Một đoạn công văn để trước mặt của ta. Ta nghi hoặc nhặt lên.

“… Tội thần Giang Hiểu Phong, mưu hướng xuyến vị… Thay trời hành đạo, cùng mà công chi…”

“Hầu gia, hiện tại bên ngoài Kinh thành, ở các quận huyện đều có loạn dân hưng binh thảo phạt. Ngươi nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”



“Không biết.” Ta cười đau cả bụng.”Ta thật sự không biết nguyên lai ta lại lợi hại như vậy. Ha hả a… Đi thiên lao. Ta có lời muốn hỏi Lôi Táp đã.”

“Ngươi không cần tiếp tục quanh co! Lôi táp đã cung khai, hết thảy đều là ngươi làm chủ mưu.”

“Điện hạ cũng cho rằng như thế thật sao? Như vậy lúc trước là ai giúp đỡ ngươi cầu ta ra tay tương trợ? Hay là điện hạ đã quên người kia nhanh như vậy rồi? Chẳng lẽ điện hạ không muốn biết người kia đối với ngươi là thật tâm hay là giả ý sao?”

Cảnh rừng không hề hé răng. Bên cạnh hắn thì các đại thần đều chửi mắng ta nói láo, đều la hét phải xử tử ta dẹp an thiên hạ. Nhưng  hai chúng ta cũng chưa để ý tới, bình tĩnh nhìn lẫn nhau. Thật lâu sau, hắn gật gật đầu.

“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Một đường chạy nhanh tới thiên lao.

Người đã đi mất để lại địa lao trống không.

“Bẩm điện hạ. Thuộc hạ vô năng. Làm cho một đám Hắc y nhân đem phạm nhân cướp đi mất rồi.” Tên lính trông coi thiên lao liều mạng dập đầu, mà chúng ta thì một câu cũng nói không nên lời.



“Báo…” Một tên lính mang tin tức chạy nhanh đến.

“Điện hạ, Hầu gia, biên quan nguy cấp! Ba vạn đại quân Bắc cương của Ma Vân Quan  thần phục Chiêu quốc phản bội đất nước. Hiện tại mấy chục vạn đại quân đang hướng đánh tới Kinh thành.”

“Không thể thế được!”

Mọi người đều thay đổi sắc mặt. Ta ngẩng đầu, bầu trời mây đen dầy đặc, ám lôi cuồn cuộn.

“Mùa hè thường có dông tố. Chúng ta không thể dự đoán được nó khi nào sẽ đến. Điện hạ, xem ra kết cục này ta và ngươi cũng không thể đoán ra được.”

Một đêm mưa to qua đi, đại quân nguy cấp. Người trong triều đình lác đác không còn mấy ai. Đại bộ phận người đã chạy trốn. Toàn bộ Kinh thành bị vây bên trong một cỗ không khí đáng sợ.

“Đi lên tường thành xem đi.” Cảnh rừng ngồi ở trên long ỷ, đột nhiên nói một câu như vậy.”Đi lên tường thành nhìn xem đi. Có lẽ có người mà chúng ta đều quen biết đó.” Hắn cười, lôi kéo ta đi ra ngoài.”Cái chết phía trước làm cho ta hiểu được. Ta không muốn làm cái chuyện hồ đồ quỷ quái này.”

“Đúng rồi. Hiểu được là tốt rồi. Lúc chiếm được mọi thứ thì phía dưới bị người đời nhạo báng.”

Ngoài thành là thiết kỵ Chiêu quốc cùng hàng quân Tây phượng quốc. Binh lính đông nghìn nghịt nhìn không thấy điểm dừng. Đứng ở phía trước hàng tướng  lãnh có rất nhiều gương mặt quen thuốc như Cận, Huyền Dịch, Nhiễm Du Nguyệt, Lôi Táp, Trấn Nam vương… Bọn họ vây quanh một người đang mặc hoàng bào nổi bật trên tất cả…. Người kia chính là Lôi Hạo!

“Nhiễm từng nói với ta, trong số chư vị hoàng tử  của Chiêu quốc hắn chỉ nguyện trung thành với một người. Lục hoàng tử Chiêu quốc, Cơ Hạo Lôi. Hẳn là người kia rồi.”

Thì ra là thế a. Lục hoàng tử Chiêu quốc. Thật bản lãnh!

“Điện hạ, Quân đội Chiêu quốc vừa đưa tới nghịch hịch văn (thư yêu sách).” Trần Kính mang theo một đội nhân mã đi vào trước mặt chúng ta.

Hắn nhìn thoáng qua, tùy tay vất cho ta: “Chúng nói rất đúng. Ta là hoàng tộc họ Phượng, đích xác nên chết đầu tiên.”

“… Đứng đầu Tây phượng quốc, hoang dâm vô đạo, giết hại trung lương, một bề luyến đồng, bại hoại triều cương… Chư vị hoàng tử, một mình chi lợi, sinh linh  đáng thương trong thiên hạ cũng không thèm để ý… Thập Lục công chúa có lòng yêu nước, không muốn đắc tội với hậu thế… Mấy năm liên tục hạn hán, người người oán trách… Chiêu quốc thừa lệnh vua đi làm việc chính đạo, cứu vớt dân chúng Tây Phượng quốc…”

“Trần Tướng quân nghĩ như thế nào?” Ta cười nhìn Trần Kính.

“Thỉnh điện hạ cùng Hầu gia tự sát, để cho dân chúng thiên hạ có một cái công đạo.” Hắn dấu diếm thanh sắc, bình tĩnh  nhìn ta, tướng sĩ  bọn họ bao vây xung quanh đôi ta.



“Hảo. Chúng ta trước tiên hồi cung đã.” Hiểu rõ ý tứ của hắn, ta chỉ cười lôi kéo Cảnh Rừng xuống khỏi thành lâu.”Điện hạ dù sao cũng là Hoàng tử, thỉnh tướng quân hãy cho hắn lưu vài phần mặt mũi thể diện.”



“Phong, ngươi đi đi.” Về tới Càn Khôn cung, hết thảy người còn người mất. Cảnh Rừng nhìn ta, vẻ mặt khẩn thiết: “Ta biết ngươi tự chuẩn bị cho mình đường lui, cho nên thừa dịp hiện tại, đi nhanh đi.”

“Vậy còn ngươi? Ta đáp ứng với Nguyệt, phải hảo hảo chiếu cố ngươi mà.”

“Ngươi muốn giúp ta rất nhiều… Ta không thể đi. Ta đi rồi, Người Chiêu quốc không thể bỏ qua. Nhất định sẽ lo lắng trừ khử lùng bắt dư đảng tàn nghiệt và vân vân… Phượng tộc của chúng ta vong rồi, đối với ngươi không thể để mất tôn nghiêm hoàng tộc được.”

Cảnh Rừng đi rồi, lưu lại ta một người ngồi ở Ngự thư phòng, ta chỉ muốn thét chói tai, nhưng mọi thanh âm đều phát không ra. Ngoài cửa có rất nhiều thanh âm binh lính đang chạy trốn.

“Mau, chuẩn bị đi. Đừng cho cái tên yêu nhân kia được sống.”

“Kẻ mà nếu lưu luyến hồng trần, chắc chắn thành tai họa!”

Đột nhiên nhớ tới Bất điên đạo trưởng xem tính mệnh cho ta, thì ra là thế này a.

“Phong!”

“Phiên, ngươi sao lại tới đây? Ngươi không phải đã đi rồi sao?”

“Ta bảo Chu Hồng mang ta vào. Bên ngoài tất cả đều là người của Lôi Hạo. Cái tên Trần Kính kia cũng là quân cờ của bọn hắn an bài ở bên cạnh ngươi, luôn luôn lợi dụng ngươi.”

“Lợi dụng ta? Ta có cái gì đáng cho bọn họ để mắt tới đây?”Chua sót cười, ta thật sự không rõ chính mình có cái chỗ gì hơn người.”Phiên, vậy còn ngươi? Ngươi biết từ khi nào?”

“Phong, đừng như vậy.” Hắn ôm chặt lấy ta, liều mạng giải thích.”Ta cũng mới biết được chân tướng của sự tình. Ta vẫn phụng mệnh giám sát ngươi, ta cũng tưởng Lôi Táp muốn làm Hoàng đế… Bọn họ bắt giữ Nhạc, ta không thể không nghe theo bọn hắn.”

“Bọn họ muốn quốc gia này, vì sao phí nhiều công quá như thế? Trực tiếp đánh cướp không phải là bớt việc hơn sao?”

“Hoàng tử  Chiêu quốc mỗi người đều rất tài hoa. Vì trổ hết tài năng, Lôi Hạo cùng tâm phúc của hắn mới định ra cái kế hoạch này. Bọn họ mưu toan đã nhiều năm rồi. Chính là muốn không đụng binh vẫn chiếm được quốc gia này. Hoàng đế hiện tại của Chiêu quốc sùng văn ghét võ, mạnh mẽ tấn công Ma Vân Quan, nếu chiếm được cũng mất đi ít nhất mười vạn người, mà đã hàng trăm năm nay tuyệt đối tấn công không nổi chỗ này. Người của Chu gia càng không chịu hàng phục.”

“Như hiện tại thì sao? Bọn họ chết sạch cả. Huyền Dịch chiếm được Ma Vân Quan, hướng Chiêu quốc mà đầu hàng  sao?” Ta rốt cuộc đã làm cái gì thế này?

“Ân. Hắn từ lần trước đại biến trong cung… Đừng nói nữa. Phong, nhanh  ăn giải dược vào. Chúng ta đi nhanh đi.”

Ta nghi hoặc nhìn cái chai xanh biếc trong tai Phiên, không biết mình trúng độc khi nào.

“Ngươi lần trước bị thích khách ngộ thương, là do Chiêu quốc bí chế độc dược giết ngươi. Bởi vì bọn họ vẫn cho ngươi dùng chút ít giải dược, cho nên ngươi mới không hề phát giác.”

“Thì ra là thế a. Khó trách lúc thời điểm ta ở Nam Cương, Trác Nhã phủ nhận ta trúng phải cổ độc Nam Cương… Cận có biết không?”

“Hắn biết. Giải dược này cũng là hắn tìm cho. Phong, đừng lo!” Phiên một phen ngăn cản ta.”Giải dược này có được, ngươi không cần lo Cận thay đổi tâm ý với ngươi. Phong, đừng xúc động. Ngươi nghe ta đi, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi. Cầu ngươi…”

“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa. Ta không sao, ta vẫn đang nghe giải thích của ngươi.”

“Đây là Cận dùng chính tôn nghiêm của mình cùng tự do đổi lấy. Lục hoàng tử nói nhất định phải giết ngươi, Cận cầu hắn đã lâu, đáp ứng cả đời lưu ở bên cạnh hắn, mới cầu được một cơ hội cho ngươi đào thoát. Hắn bị Lục hoàng tử… Ba ngày không có thể xuống giường… Hắn bảo ta tới mang ngươi đi, nói đời này phụ ngươi rồi… Sẽ ở trên đường xuống Hoàng Tuyền chờ ngươi… Hắn hy vọng ngươi có thể hạnh phúc cả đời này, tìm người tốt hơn hắn… Lưu lạc thiên nhai, cùng quãng đời còn lại với người ta…”



“Phong, chúng ta đi thôi. Chu Hồng còn đang chờ chúng ta, đại quân sẽ tới rất nhanh. Đến lúc đó ngươi sẽ bị bọn họ giết mất.”



“Phong, ngươi nghe thấy lời nói của ta không đó? Mau theo ta đi!” Phiên thấy ta không động, vội vả muốn cõng ta rời đi.

“Phiên à, nếu là kiếp này ngươi không thể cùng Nhạc ở một chỗ, ngươi cam tâm được sao? Ngươi sẽ cảm thấy khoái hoạt được sao?”

“… Sẽ không!”

“Ta cũng vậy. Ta không cam lòng… Ta không cam lòng… Hạnh phúc cả cuộc đời ta, không thể để cho bọn họ đạp hư như vậy!”

Ngửa đầu uống sạch giải dược trong bình.

“Hì hì… Lòng ta rất nhỏ, có Cận rồi, rốt cuộc không bao dung nổi được người thứ hai. Phiên à, ngươi đã nói, có người muốn động vào bảo bối của ngươi, ngươi sẽ đánh hắn trợn mắt lên thì thôi. Ta cũng giống ngươi, không thể chịu đựng được!”

“Phong…”

“Phiên, ngươi mau kêu Chu Hồng đưa đi thôi. Ngươi cũng thật là……… Lẽ ra đừng có trở lại.”

“Vậy còn ngươi?”

“Đương nhiên là phải giết người.” Vui vẻ cười, hít mấy hơi xua đi sa sút trong lòng mấy hôm nay. Yêu nghiệt vốn là yêu nghiệt, ta cũng không có trở thành người thành đạt cho được. Dám lợi dụng ta xong rồi còn muốn đoạt mất bảo bối của ta. Lôi Hạo, không, phải là Cơ Hạo Lôi, ngươi chán sống thật rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK