Thấp thoáng trong bức tranh tú lệ ấy là bóng dáng hai người đang thong thả dạo bước. Một người xách theo cái giỏ, người còn lại sóng vai đi bên cạnh hắn cùng trò chuyện, thỉnh thoảng lại chọn một quả đào hái xuống.
“Nhị ca!” Hoa Nam từ đằng xa kêu to lên, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
“Tiểu Nam.” Nam tử trẻ tuổi đang hái đào nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại, dung nhan tuyệt mỹ hiện ra nét cười thanh nhã. Trong thoáng chốc, hàng vạn cành hoa đào đang đung đưa trong gió dường như đều thối lui, dưới ánh mặt trời chỉ còn thấy được duy nhất đang gương mặt tươi cười này.
“Nhị ca ngày càng càng xinh đẹp.” Hoa Nam bay vào ngực Hoa Sam, ngửi ngửi mùi hương hoa lan trên cơ thể hắn, nội tâm vừa ấm áp vừa có chút chua xót, khịt khịt mũi nói: “Ca ca, ta nhớ ngươi quá.”
Hoa Sam vỗ vỗ lên đầu Hoa Nam, ưu nhã cười: “Không phải nói vị Hoàng đế kia đối xử với ngươi rất tốt ư, sao lại chạy về đây? Còn Tiểu Văn đâu?”
“Tiểu Văn ở lại hoàng cung rồi. Sinh nhật ta, Giang Giác cho phép ta về thăm nhà một chút.” Hoa Nam nắm lấy tay Hoa Sam, sau đó quay sang chào hỏi với người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cười nhẹ: “Tần ca ca.”
Tần Hoán gật gật đầu, vỗ lên vai y: “Tiểu hoàng hậu của chúng ta về nhà thăm viếng.”
“Các ngươi đều không vào cung thăm ta, ta đành có lòng tốt trở về thăm các ngươi thôi.” Hoa Nam tự ai tự oán liếc mắt nhìn bọn họ, bất mãn nói: “Các ngươi cũng chẳng nhớ đến ta.”
“Ta mà nhớ ngươi thì Nhị ca của ngươi sẽ ghen mất.” Tần Hoán nháy mắt với Hoa Nam. Hoa Sam đứng ở bên cạnh vẫn làm như không thấy, thản nhiên vô cùng.
“Không phải ta không nhớ ngươi. Ta là ca ca, ngươi là đệ đệ, dĩ nhiên là ngươi phải trở về thăm ta.” Hoa Sam sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, “Mau về nhà thôi, nếu đa nương* biết ngươi về nhất định sẽ rất cao hứng.”
*đa nương: cha, mẹ.
“Ân.” Hoa Nam bước chân nhanh nhẹn, thân ảnh mềm mại chạy về phía trước, ống tay áo màu trắng mơn trớn hoa cỏ trên mặt đất, mang theo chút mùi hương thơm ngát.
“Y quả thật rất tốt, không có chuyện không ổn như ngươi dự đoán lúc đầu.” Tần Hoán bị bỏ lại phía sau vừa khoát tay lên vai Hoa Sam vừa đưa mắt nhìn theo Hoa Nam.
Hoa Sam lắc đầu, nói khẽ: “Nói vậy là quá sớm. Ta không nghĩ y hiểu được làm sao để yêu một Đế vương.”
“Y là đệ đệ của ngươi, chuyện tình cảm sao lại không học được chứ? Hoa Sam, Tiểu Nam không cần chúng ta quan tâm. Mặc dù bề ngoài của y rất dễ bị nhìn thấu, thế nhưng trong nội tâm thực sự suy nghĩ điều gì thì ngay cả người ca ca như ngươi cũng chưa chắc biết rõ. Y đối với tương lai khẳng định sẽ có tính toán của riêng mình.” Tần Hoán dừng một chút, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, “Không bằng chúng ta đi gặp đệ phu* của ngươi một lần đi.”
Hoa Sam dừng bước, biểu hiện trên mặt không thay đổi, hàng mi đen dày rậm hơi cau lại, ngữ khí không vui không buồn: “Không cần đâu. Ba tuổi xem tám mươi**, hài tử kia từ nhỏ đã có tâm cơ thủ đoạn, hiện tại cũng không có gì khác. Tiểu Nam nói hắn đối xử với y rất tốt, nhưng nếu hắn thật sự có lòng thì đã cùng Tiểu Nam về bái kiện nhạc phụ nhạc mẫu rồi.” Hoa Sam dừng lại một chút, quay sang tình nhân bên cạnh: “Ngươi nếu muốn ra ngoài thì cứ đi, cuộc đời này ta sẽ không bao giờ rời khỏi lang hoàn lần nữa.”
*đệ phu: em rể.
**Ba tuổi xem tám mươi: nhìn một người lúc nhỏ có thể đoán được sau này khi lớn lên sẽ thế nào. Xem ra ấn tượng về anh Giác trong lòng anh Hoa Sam không tốt lắm.
“Được rồi.” Tần Hoán nhún vai, nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt rất chân thành, “Ngươi nói không cần thì không cần. Nếu ngươi không muốn rời khỏi đây, ta đi một mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Về nhà thôi.” Hoa Sam lộ ra nét cười dịu dàng, cùng Tần Hoán mười ngón tay giao nhau.
Đúng với những gì Hoa Nam dự đoán, đại ca và phụ thân vừa nhìn thấy y thì đều rất kinh ngạc tại sao y đột nhiên một mình quay về. Chỉ có mẫu thân là tốt nhất, ôm lấy cổ y vừa ngắm vừa hôn, đôi mắt rưng rưng lệ: “Tiểu bí đỏ, tâm can của nương, con cuối cùng đã về rồi.”
“Nương, con lớn rồi, đừng gọi con là tiểu bí đỏ a.” Hoa Nam thỏa mãn ôm lấy mẫu thân, cảm thấy bà hơi gầy, nhất định là vì nhớ y.
“Mới mười tám tuổi đã xem như người lớn rồi sao?” Mẫu thân nâng mặt y lên dò xét một hồi, rất lâu sau mới hài lòng kết luận: “Vị Hoàng đế kia xem như có chút phép tắc, không đối xử lạnh nhạt với con ta. À, sao hắn không cùng con trở về thăm nhạc phụ nhạc mẫu?”
Hoa Nam sắc mặt ửng đỏ, gãi gãi đầu, dùng lý do chính đáng lừa gạt mẫu thân: “Hắn là Hoàng đế mà, ngày lo trăm việc, không có thời gian cùng con trở về.”
“Tiểu Nam, đối với người như Giang Giác, chỉ có thể là do hắn vô tâm không muốn làm chứ không phải hắn không có thời gian làm.” Hoa Sam nhếch môi, “Bất quá, Tiểu Nam của chúng ta với hắn chỉ là phu thê hữu danh vô thực, hắn có đến đây hay không đối với chúng ta mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Hoa Nam mấp máy đôi môi nhưng không lên tiếng. Hoa Sam cười hỏi: “Phải vậy không, Tiểu Nam?”
“Ân.” Hoa Nam ậm ừ trả lời.
Mẫu thân kéo tay Hoa Nam lại, đôi mắt xinh đẹp di chuyển, nụ cười đáng yêu vô cùng: “Chuyện tình cảm, nếu như đã không đến thì là không đến. Qua vài chục năm nữa, tiểu bí đỏ của chúng ta sẽ tìm được người yêu khác, khi đó chúng ta lại được gặp nhi tế*.”
*nhi tế: con rể hoặc con dâu (nếu em Nam lấy vợ)
Mọi người cũng theo đó mà phụ họa. Thế nhưng Hoa Nam thì trong lòng buồn bã, nét mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, không muốn nghe thêm nữa. Lúc trước mọi người không đồng ý để y tiến cung, mặc dù lúc này đã biết rõ y không tệ nhưng vẫn hy vọng có một ngày y rời khỏi hoàng cung. Chính là, vừa nghĩ đến việc rời khỏi Giang Giác thì lòng y đã đau ê ẩm. Hai năm trước rời khỏi Giang Minh, một mình quay về lang hoàn y cũng không khó chịu như thế.
“Tiểu Nam, sao ngươi mất hứng vậy? Chúng ta nói sai cái gì rồi sao?” Đại ca Hoa Thư hỏi.
“Người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ náo nhiệt như thế, nghĩ đến ta rời khỏi các người đã lâu, có chút thương cảm.” Hoa Nam dùng nét mặt ngây thơ mà nói bừa như thế.
“Tiểu bí đỏ vậy mà cũng biết thương cảm rồi.” Hoa mẫu tấm tắc khen, nắm lấy tay nhi tử mà đưa ra một đề nghị kỳ lạ: “Vậy trước tiên đừng hồi cung nữa, ở lại nhà mình chờ Nhị ca của con thành thân đi.”
“Nương.” Hoa Nam bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, bĩu môi nói: “Nhị ca phải mười năm nữa mới thành thân. Nếu nửa tháng sau con không quay về Tiểu Văn nhất định mắng chết con.”
“Sai rồi, tại hạ bất tài trải qua nhiều năm kiên nhẫn thuyết phục, Thái Sơn đại nhân* cùng Lục đại trưởng lão cuối cùng đã sửa lại ‘Hôn luật’ ở lang hoàn các ngươi. Nam tử năm mươi lăm tuổi có thể lập gia đình, nữ tử năm mươi.” Tần Hoán vui vẻ nói cười: “Ngươi chỉ cần đợi năm năm nữa thôi.”
*Thái Sơn đại nhân: cha vợ ý ^^
“Tần ca ca, ngươi cùng Nhị đã có cuộc sống như phu thê rồi, dù có thành thân hay không cũng đâu có gì khác biệt.” Hoa Nam liếc xéo Tần Hoán.
Hoa Sam trừng mắt với đệ đệ, nói: “Nói năng không kiêng nể gì hết. Chuyện của người lớn, không được xen vào.”
“Ta đã bái đường thành thân rồi, là người lớn a.” Hoa Nam nghiêng trang nói với ca ca, nghĩ thầm ta còn biết rõ các người lúc bình thường đem cái giường ép tới mức kẽo cà kẽo kẹt là đang làm gì nữa kìa. Khái, Giang Giác cùng với ta đã làm được một nửa rồi, khái khái khái.
“Đã làm phu thê nhiều năm như thế, ta đương nhiên phải cấp cho Nhị ca ngươi một danh phận chứ.” Có người so với Hoa Nam càng nói năng không kiêng nể chút nào. Và người này lập tức nhận được cái nhìn khinh thường.
“Thật không nghĩ tới trong ba hài tử của chúng ta thì tiểu bí đỏ lại là người đầu tiên thành thân.” Hoa mẫu có chút xúc động, “Mà không chỉ thành thân, đối tượng còn là người phàm.”
“Long có số mệnh của long. Đây đã là số mệnh của tiểu bí đỏ rồi.” Hoa phụ ánh mắt yêu thương ấm áp nhìn nhi tử, “Mệnh của nó khác với Thư nhi cùng Sam Sam.”
“Sao lại khác?” Sáu người trăm miệng một lời hỏi.
Trên mặt Hoa phụ hiện ra biểu tình ‘Các người thật ngốc’, nói: “Mệnh quốc mẫu a. Dưới một người trên vạn người, là cực hạn tôn vinh của thế gian.”
Hoa Thư cùng Hoa Sam đều cười, nhưng có thể thấy được trong mắt họ đều là tiếc hận. Bọn họ tuyệt không hề cảm thấy đệ đệ may mắn. Chốn thâm cung trùng trùng điệp điệp, Tiểu Nam nếu không có người thật lòng yêu thương thì làm sao trải qua thời gian mấy chục năm? Cho dù y có thích vị trượng phu trên danh nghĩa kia đi nữa, y cũng không có tâm cơ cùng thủ đoạn để cùng đám nữ nhân chuyên ỷ quyền cậy thế mà tranh giành trượng phu. Hơn nữa, y vốn không bao giờ nghĩ đến việc tranh giành cùng một đám nữ nhân. Đệ đệ của bọn họ vốn là một hài tử thuần khiết thiện lương a.
“Nhị ca, ngươi có nguyện ý vì Tần đại ca sinh hài tử không?”
“Ta yêu hắn không phải là giả, thế nhưng thật sự thì không đến mức cam tâm vì hắn sinh con dưỡng cái.”