Giang Giác đặt bút xuống, để Hoa Nam ngồi lên đùi mình, cùng ôm y tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ thể, nhàn hạ nói: “Làm Hoàng đế phải làm rất nhiều việc, đừng tưởng rằng phê duyệt mấy bài thi thế này là nhiều rồi. Đây đều là tinh hoa xuất chúng, các quan viên chủ khảo từ trong muôn ngàn bài thi mà chọn ra những bài nổi bật nhất. Ta chỉ khâm điểm ba người đứng đầu khoa cử mà thôi.”
“A, vậy có ba người chúng ta đã gặp hôm nọ không?” Hoa Nam lật tờ giấy mỏng che khuất tên thí sinh ra, xem hết một lượt rồi tỏ vẻ thất vọng, nói: “Ta còn hi vọng Tiểu Kỷ hoặc Triệu tiên sinh sẽ đậu Trạng nguyên, nhưng ngay cả tên cũng không có ở đây, phải chăng quan viên chủ khảo chấm bài đã nghĩ sai?”
“Đáng lẽ là không.” Giang Giác cũng không ngăn cản mấy động tác không thoải mái của Hoa Nam, vỗ lên mông y một cái, cười nói: “Tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm chờ ta đi, đừng ở đây khiến ta phân tâm nữa.”
Hoa Nam làm mặt quỷ với hắn: “Sắc quỷ!”
Y thực sự tắm rửa rồi leo lên giường nằm, chỉ là không có cởi sạch quần áo, bởi vì y không thích ngủ trần. Gần đây Giang Giác luôn mang công vụ đến Phượng Nghi Cung xử lý, cho nên y đã hình thành thói quen nằm trên giường chờ hắn. Hôm nay chờ lâu hơn so với bình thường, y cứ thế ngủ thiếp đi mất. Đến khi cảm giác được khí tức nóng rực đang phun lên cổ, y mới tỉnh lại. Hạ mi mắt nhìn nhìn, Giang Giác đã đem quần áo của y cởi sạch, gặm cắn đầu vai trơn mịn.
“Muộn như thế rồi, ngươi không mệt sao? Ngày mai còn phải lâm triều sớm nữa đó.” Hoa Nam dụi mắt, vốn dĩ nhu cầu của bản thân y không nhiều, đa số thời gian đều là phối hợp với Giang Giác mà làm.
“Mệt, cho nên muốn vận động một chút, thư giãn gân cốt, tinh thần phấn chấn.” Giang Giác hôn lên ngực y, khàn khàn nói: “Hảo thê tử nhất định sẽ phối hợp với trượng phu a.”
Hai chân Hoa Nam nhẹ nhàng chạm vào bên hông Giang Giác, y thương lượng: “Chỉ làm một lần thôi nhé.”
“Bí đỏ cục cưng hình như lần trước thua ta, phải đáp ứng ta một chuyện.” Giang Giác ngậm lấy vành tai y, ngữ khí bông đùa.
“Muốn ta làm cái gì?” Nội tâm Hoa Nam mơ hồ dấy lên một suy đoán, nhưng cũng không thể khẳng định, chỉ biết cố gắng bày ra biểu tình hồn nhiên, hy vọng Đế vương sẽ không vì lời đánh cuộc không chút nào đứng đắn kia mà đưa ra yêu cầu gì khiến y xấu hổ.
Giang Giác ghé vào lỗ tai Hoa Nam nói nhỏ. Vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên, cắn răng khẩn cầu: “Ca ca, không cần làm khó ta.”
“Bảo bối, đã đồng ý đánh cuộc thì phải dám nhận thua. Hơn nữa, phu thê hoan ái vốn là chuyện thường tình, chúng ta nghiên nghiên cứu cứu, tìm chút ít niềm vui không tốt sao?” Giang Giác dụ dỗ, một bên bắt đầu châm lửa trên da thịt bóng loáng, một bên lại đưa tay Hoa Nam vào trong miệng liếm cắn, con ngươi lóe lên tia dục vọng ngập tràn màu sắc, mị hoặc nói với y: “Ái thê, ngươi rất có tiềm lực, cứ thử xem.”
Hoa Nam do dự một chút, cuối cùng không chống đỡ nổi, thế là, xoay người nằm đè lên phía trên thân thể đấng chí tôn phu quân, dựa theo những gì hắn ngày thường vẫn làm với mình mà bắt chước theo…
Hoan ái qua đi, Hoa Nam thở hồng hộc, nói: “Ngươi cái đồ bại hoại này, ta sẽ không bao giờ… đối tốt với ngươi nữa đâu…”
“Được tiện nghi mà còn bày đặt.” Nét ửng đỏ trên khuôn mặt Giang Giác dần biến mất, thay bằng nụ cười tươi như hoa, hắn đưa tay vén sợi tóc dính trên mặt Hoa Nam, “Vừa rồi ngươi rõ ràng rất sảng khoái.”
“Ngươi là đồ bại hoại.” Hoa Nam tựa vào người Giang Giác, hơi thở yếu ớt. Vận động quá độ khiến y rất mệt mỏi, cả người tựa như trôi bồng bềnh trong nước. Cảm giác phân thân của Giang Giác vẫn còn có tinh thần sáng láng, ở giữa mông y ma sát, y kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt mở to như hòn bi, kêu lên: “Ta từ bỏ, thật sự từ bỏ.”
Giang Giác mạnh mẽ trở người, đem Hoa Nam áp xuống dưới, những tiếng la ồn ào của y lập tức bị hắn chặn ngay trong cổ. Đầy bá đạo cùng ngập tràn ***, hắn hôn y đến lúc y cảm thấy thở không nổi mới bằng lòng buông ra. Nhìn người dưới thân khuôn mặt lấp lánh nước mắt đáng thương, ánh mắt oán giận trách móc, hắn cuối cùng cũng không có đủ nhẫn tâm tiếp tục chiếm giữ y. Để y ngồi xổm giữa hai chân mình, hắn duỗi ngón trỏ ra thăm dò huyệt động vừa rồi mới dung nạp chính mình, hỏi: “Có đau không?”
Ngón tay tiến vào nơi ẩm ướt trơn nhẵn, khi rút ra còn mang theo hỗn hợp chất lỏng cùng dịch thể. Giang Giác vẫn nhớ rõ lúc nãy khi lưỡi đao sắc bén của chính mình rong ruổi bên trong đó thì tận hưởng được tư vị mất hồn đến thế nào. Thở sâu một hơi, hắn dùng nghị lực lớn nhất ép buộc chính mình không tiến vào lần nữa, một bên bắt lấy tay y mà đặt lên bộ vị đang bừng bừng phấn chấn của mình, cao thấp luật động.
Hoa Nam thấy hắn ẩn nhẫn không có tiếp tục làm, cảm thấy cảm động, quên luôn vừa rồi đã nói: “Ta sẽ không bao giờ… đối tốt với ngươi nữa đâu…”, bàn tay ra sức xoa nắn phân thân của hắn. Y xoa nắn vốn không có chút kỹ xảo gì, thế nhưng phân thân kia ở trong tay y lại càng thêm to lớn, bừng bừng phấn chấn. Hoa Nam thấy hắn sắc mặt đã càng lúc càng đỏ bừng, tiếng thở dốc cũng dần dần không đều đặn, thỉnh thoảng lại không thể kiềm chế mà rên rỉ, có chút đắc ý, cười hì hì hỏi: “Ngươi thoải mái a? Ta có phải hay không càng làm càng tốt?”
Giang Giác thoáng chấn động một chút, ngay khi hắn còn đang nhắm mắt cảm thụ bàn tay mềm mại của Hoa Nam bao bọc lấy thứ cứng rắn của mình thì đột nhiên lại nghe được y hồn nhiên theo mình tán tỉnh, khiến hắn thiếu chút nữa đã không thể kháng cự mà bùng nổ. Mở mắt ra, hắn thấy y nhìn chăm chú không chuyển mắt vào thứ nóng rực ấy, nhỏ giọng thì thầm với nó: “Mau ra đây, mau ra đây.”
Đến đây, Giang Giác rốt cuộc nhịn không được nữa, đẩy tay Hoa Nam ra, nâng mông y lên cao, để long căn* sưng to tím bầm bắn thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt hoàn toàn bại lộ trong không khí.
*long căn: cái ‘ấy ấy’ của vua
Bắp đùi và hậu đình của Hoa Nam đều bị dính một ít dịch thể, hậu huyệt tiếp nhận dòng nhiệt lưu liền co rút, nuốt vào một ít bạch trọc. Giang Giác hai mắt mang theo màu sắc tĩnh mịch, chà sát chút dịch thể còn vương bên ngoài cửa động, nói: “Hiện tại tạm kết thúc. Chờ khi bí đỏ cục cưng trưởng thành nhất định không thể lãng phí, những thứ này đều là hài tử của chúng ta.”
Hoa Nam bĩu môi, muốn nói mấy lần trước ngươi một điểm cũng không có lãng phí, nhưng sợ nói ra rồi sẽ lại kích thích hắn thú tính đại phát, cuối cùng đành nuốt vào trong. Y lấy ra một chiếc khăn mềm từ trên đầu giường, ném cho Giang Giác, “Lau khô sạch sẽ a.”
Giang Giác đem hạ thể nhếch nhác của hai người lau sạch, sau đó ôm Hoa Nam đi tắm.
Cho dù Hoa Nam cả người đầy mồ hôi, tóc mai dính sát vào hai bên gò má, thân thể y vẫn như trước tỏa ra mùi hoa sen thanh nhã. Khắp thân thể đầy dấu vết *** lại vẫn như trước thuần thiết thánh thiện, không nhiễm lấy một hạt bụi trần. Thật không cách nào mang y xuống từ những áng mây để cùng hắn đắm chìm trong bể hồng trần sao?
Giang Giác vốc nước vẩy lên da thịt bóng loáng ửng hồng rồi hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ của y, nói: “Ngươi là của ta.”
Hoa Nam mệt mỏi tựa vào thành dục trì, không mở mắt nhìn Giang Giác, lặp lại: “Ta là của ngươi.” Có thể ngươi cũng không hoàn toàn là của ta.
——
Dáng dấp thần thái của y vẫn hồn nhiên ngây thơ như trước, thế nhưng tâm tính đã dần dần thành thục lên. Y có nhạy cảm trời sinh đối với chính trị, hoàn toàn không trải qua huấn luyện vẫn có thể đưa ra được phán đoán chuẩn xác, hơn nữa còn có thể kiên trì giữ vững quan điểm của mình, không bị người khác tác động.
Có lẽ có một ngày, khi y trưởng thành chính mình sẽ không còn là cây đại thụ che trời cho y nữa, thật không hổ là người ở lang hoàn, không hổ là đệ đệ của Hoa Sam.