Hoa Nam cũng không biết hiện tại trong nội cung, chuyện thiên tử cấm dục đã lén lan truyền thành cái dạng gì.
Giả thiết ly kỳ thế nào đều có, nhưng trong đó có hai giả thiết khiến người ta tin tưởng nhất. Một: Đế – Hậu ở ngoại ô kinh thành hoan ái miệt mài quá độ, ai cũng thấy Hoàng Hậu khi trở về khí sắc rất tốt, ngươi xem có phải không ngày càng xinh đẹp, ngay cả mùi thơm trên cơ thể cũng trở nên nồng đậm, cho nên a, Hoàng Thượng đại khái đã bị Hoàng Hậu rút cạn khô khí lực, đến mức hùng phong không phấn chấn lên nổi; Hai: Hoàng Thượng vốn không hảo nam sắc, chỉ vì nhất thời ham thích cảm giác mới lạ nên mới lấy nam hậu dị tộc, lại chỉ vì nhất thời hiếu kỳ nên mới cùng nam hậu viên phòng. Thế nhưng, bản thân hắn vẫn như trước bài xích nam phong, vì vậy trước hết thanh tâm quả dục một thời gian ngắn rồi sẽ quay về chính đạo. Đừng nói không tin, đêm đó Hoàng Hậu triệu hồi phi điểu là chuyện thần kỳ biết bao, người người đều thán phục ca ngợi, duy chỉ có Hoàng Thượng cả nửa câu cũng không nói, rõ ràng cho thấy hắn không thích Hoàng Hậu.
Những thứ này đều là do đám cung nhân nhàm chán cùng cực bịa đặt ra trong lúc trà dư tửu hậu, không ai dám để lọt vào tai chủ tử. Thế nhưng Hoa Văn lại là người rất thính tai, trong phạm vi hai dặm có thể nghe rõ người khác nói cái gì, cho nên mấy giả thiết kia hắn tự nhiên biết rõ. Hắn thầm nghĩ, hoàng cung sao lại nuôi dưỡng ra một đám người biến thái, trước mặt chủ tử thì khom lưng uốn gối, phía sau lại thêm mắm dặm muối đảo lộn thị phi, nếu Hoa Nam nghe được không biết sẽ bị chọc tức đến bộ dáng nào.
Thái hậu tìm Hoa Nam đương nhiên không phải bởi vì hai giả thiết này, lão nhân gia như bà trong lòng tự có lý giải riêng. Nhưng Hoàng Thượng hơn một năm nay ngoại trừ Hoàng Hậu thì bên cạnh không hề có thêm tân nhân nào khác, bà cân nhắc xem có phải nên cho Hoàng Đế tuyển tú một lần. Bà thật tâm yêu mến Hoa Nam, thấy Đế – Hậu tình cảm vững chắc nên suy đoán rằng dù Hoàng Đế có người mới thì cũng sẽ không bạc đãi Hoa Nam, lúc này mới nhắc đến với y.
Hoa Nam sững sờ tại chỗ, bốn còn chưa đủ, muốn nhiều hơn ư?
“Mẫu hậu, Hoàng Thượng cần chính yêu dân, nào có nhiều thời gian nghĩ đến tư tình nhi nữ? Chuyện tuyển tú này chắc là không cần?” Nếu ở lang hoàn phụ thân y dám có một chút tâm tư khác, mẫu thân nhất định sẽ chạy đến thần đàn cùng hắn giải trừ quan hệ. Thế giới này, dù sao cũng không phải lang hoàn, dù trước kia y không bận tâm thì bây giờ cũng phải chú ý đến những phương diện khác, phải làm sao cho mỗi người đều cảm thấy thỏa đáng an lòng.
“Hoàng Thượng trước mắt chỉ có bốn vị Tần phi, sáu năm qua chỉ sinh hai trai một gái. Không nói đến hoàng tự*, nhưng nếu tuyển thêm vài phi tử thì có lẽ Hoàng Thượng sẽ được hưởng niềm vui khi có nhiều con cái.” Thái hậu mỉm cười hiền từ với Hoa Nam, vỗ vỗ mu bàn tay y. Có ai lại nguyện ý cùng chung trượng phu với người khác, chỉ là giáo huấn tổ tông không cách nào thay đổi. Khi còn trẻ, bà cũng từng vì sự phong lưu đa tình của trượng phu mà tổn thương rất nhiều, dần dần thấy mọi thứ đều phai nhạt, đây chính là bi ai của người sống trong hậu cung.
*hoàng tự: con trai nối dõi.
Hoa Nam rút tay về, lễ phép mỉm cười: “Nhi thần sẽ đem việc này bẩm báo lại với Hoàng Thượng. Nếu như Hoàng Thượng không phản đối, mẫu hậu xin cứ chờ để lựa chọn con dâu a.”
Vẫn là quá xúc động quá non nớt a, Hoa Nam cười khổ, để Thái hậu phát giác ra y đang bất mãn ghen tuông rồi, y thật sự sợ rằng nếu tiếp tục y sẽ rơi vào tội bất hiếu ghen tị.
Có lẽ đến bây giờ Giang Giác chưa từng nghĩ tới chuyện tuyển tú, nhưng Thái hậu đã nói ra việc này thì tựa như ở trong lòng y đẩy vào một hạt cát, thô ráp giày vò lòng y đến phát đau. Chỉ cần Giang Giác muốn, hắn có thể có vô số cả nam lẫn nữ, điểm ấy cho dù Hoa Nam có thân phận đặc biệt cũng không cách nào thay đổi.
Ít nhiều gì y cũng đoán ra tại sao Thái hậu lại nghĩ đến việc cho Giang Giác tuyển tú. Sớm biết như vậy, y sẽ không đánh cược với hắn. Y thật không tin nếu hai người ân ái triền miên, Thái hậu sẽ nói ra chuyện mất lòng Hoàng Hậu.
Lúc Giang Giác đến Phượng Nghi Cung dùng bữa tối, vừa vào cửa đã thấy Hoa Nam nhìn hắn bằng vẻ mặt không chút hòa nhã, chẳng những không đứng dậy hành lễ nghênh đón còn xem thường “Hừ!” một tiếng, khiến hắn không hiểu ra sao.
Giang Giác mở rộng hai chân, ôm Hoa Nam ngồi trên đùi, hỏi: “Ai làm bí đỏ cục cưng tức giận thế?”
“Ngươi!” Hoa Nam chọc vào ngực hắn, “Chính là cái tên bại hoại ngươi.”
Y vốn dĩ không trách Giang Giác, nhưng lại cảm thấy chính là lỗi của hắn. Thái hậu muốn tuyển tú, người sẽ hưởng hết diễm phúc không phải hắn sao?
“Ta?” Giang Giác nhíu mày, chợt giống như bừng tỉnh đại ngộ mà nâng tay Hoa Nam lên, ngậm một ngón tay của y vào miệng, nói: “Bí đỏ cục cưng là do dục hỏa trên thân không thể nào phát tiết, không nên trách vi phu chứ.”
“Ta không có, ngươi chỉ toàn có suy nghĩ xấu.” Hoa Nam chán nản, đấm vào ngực hắn, “Kiếp sau nhất định không làm Hoàng Hậu của ngươi nữa.”
“Kiếp sau ngươi làm Hoàng Đế, ta làm Hoàng Hậu.” Giang Giác liếm lên vành tai Hoa Nam, ngữ khí ôn nhu dịu dàng. Trái tim Hoa Nam như bị lông vũ quét qua, nháy mắt liền run rẩy. Đây là quyến luyến ôn nhu của bọn họ mỗi khi bắt đầu hoan ái. Y biết rõ Giang Giác nhất định khao khát y, cũng như y khao khát Giang Giác, nhưng y sao có thể chịu phục mà bại trận bởi dục vọng chứ.
Y hít vào một hơi, nói: “Ta làm Hoàng Đế, ngươi làm thái giám.”
Giang Giác hung hăng đánh vào mông y một cái, ra vẻ tức giận: “Vậy phúc khí của ngươi không còn rồi.”
“Ta có tam cung lục viện, sao không thể thỏa mãn ta chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào duy nhất một mình Hoàng Hậu?” Hoa Nam chu môi, câu nói mang theo vị chua.
“Hóa ra là tức giận chuyện này. Hôm nay mẫu hậu đã nói với ngươi chuyện gì?” Giang Giác nâng cằm y lên, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu trái tim y, chỉ thoáng chốc đã hiểu tất cả. “Đứa nhỏ ngốc này thật là, ta còn chưa đồng ý, ngươi tức giận cái gì nào?”
Hoa Nam thở phào một cái, chậm rãi hiện ra nét mặt tươi cười: “Nếu ngươi đồng ý, ta ngược lại sẽ không tức giận.”
“Tại sao?” Ánh mắt chí tôn thiên tử hiện lên một tia bén nhọn, nét mặt tươi cười trong nháy mắt cứng lại.
“Tự mình nghĩ đi.” Hoàng Hậu đơn thuần xoay mặt sang hướng khác.
“Hài tử bướng bỉnh.” Thiên tử bật cười lớn, con ngươi âm trầm khẽ chuyển, vạn vật đều năm trong lòng bàn tay, kể cả tâm tư của người trong ngực.
“Ăn cơm ăn cơm, ngươi đừng sờ loạn.” Hoa Nam gạt ra bàn tay đang lần mò nơi cổ áo chuẩn bị công thành chiếm đất, ngồi xuống vị trí cách xa hắn nhất mà dùng cơm.
Thế nhưng thực tế đã chứng minh có một số việc muốn tránh cũng không thể tránh. Lúc tắm rửa, Giang Giác ngược lại rất quân tử, tuy rằng ánh mắt quá mức nóng bỏng nhưng không có hành động cụ thể nào. Hoa Nam cho là hắn tự cao thân phận không muốn chịu thua, nghĩ thầm đêm nay đại khai sẽ không phát sinh chuyện gì. Không nghĩ tới, Hoàng Đế bệ tắm rửa xong thì để nguyên nửa thân trên xích lõa, lắc lắc mái đầu ẩm ướt muốn y giúp hắn lau khô. Ngày ấy Trương quý phi hạ sinh hài tử, Giang Giác đã giúp y lau tóc, thế nên bây giờ y cảm thấy hẳn là nên hồi báo hắn, không ngờ bộ dáng hắn lại gợi cảm chết người, chính y liền bị hắn mê hoặc, mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn mà hoan ái. Mất mặt nhất chính là cái tên gia khỏa chết tiệt kia có sức nhẫn nại không gì sánh kịp, chỗ đó đã sưng to như vậy vẫn có thể nhịn xuống không chủ động tiến vào. Cuối cùng, Hoa Nam vẫn là không chịu nổi dục vọng dày vò, xấu hổ muốn chết thỉnh cầu hắn tiến vào giúp y thỏa mãn. Cho nên, lúc này đây là Đế thắng Hậu thua.
“Bí đỏ cục cưng lại tức giận gì nữa thế?” Ngón tay Giang Giác đảo quanh nơi mới tiếp nhận hắn, ngữ khí trêu chọc vừa tà nịnh vừa gợi cảm.
“Ta không nói chuyện với kẻ động dục.” Hoa Nam liếc xéo Giang Giác, tựa vào người hắn không muốn động đậy.
“Giữa ta và ngươi rốt cuộc ai mới là người động dục?” Giang Giác cẩn thận đưa tay ra sau lưng Hoa Nam, kéo y lại sát bên cạnh mình, phân thân vẫn như cũ ngẩng cao đầu cọ cọ lên bụng y, “Vừa rồi là ai vẻ mặt ham muốn bất mãn bảo ta nhanh lên, rồi dùng lực mạnh hơn?”
Hoa Nam chu môi, vươn tay ra che miệng hắn, tức giận trừng mắt giãy thoát khỏi sự kiềm chế, “Không cho nói, để ta trở về giường đi.”
“Không cho nói, tức là chỉ được làm?” Giang Giác nắm tay Hoa Nam, chợt thấy trên cổ tay trắng nõn của y có đeo một chiếc vòng bạc, đính thêm vài chiếc chuông đơn giản khả ái. Lúc họ mới gặp nhau Hoa Nam có đeo, sau đó thì chẳng biết cất vào lúc nào, bây giờ lại đeo lên. Vừa rồi bọn họ kịch liệt hoan ái lại không nghe cái chuông phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn lấy làm kỳ quái: “Chuông này không phát ra tiếng sao?”
“Có.” Hoa Nam chỉ mong sao hắn phân tán lực chú ý đi, cổ tay để bên tai hắn lắc nhẹ, một hồi tiếng chuông vừa nhanh vừa giòn giã vang lên, âm hưởng tựa như ngọc châu đánh vào gương đồng, sống động réo rắt, lại nghe được trong lòng một trận nôn nóng, giống như linh hồn vốn đang yên ả đột nhiên bị triệu hồi về, muốn theo tiếng chuông mà rời đi.
Giang Giác chóp mũi chảy xuống vài giọt mồ hôi, miễn cưỡng cười nói: “Cái chuông này không vang lên tốt hơn.”
“Thanh âm của lang hoàn linh, người thường nghe không được.” Hoa Nam lau mồ hôi cho hắn, giải thích: “Đây là bảo bối trong tộc của chúng ta, một tiếng chuông vang lên có thể làm kinh động nhân tâm. Gần đây ta tích lũy linh lực quá chậm, phải mang theo để hộ linh*.”
*hộ linh: bảo hộ linh hồn.
“Thứ này giống như của tiểu hài tử, Minh Châu cùng Kỳ nhi đều mang.” Giang Giác vén sợi tóc dính vào gáy Hoa Nam ra, “Mệt không?”
“Ân.” Hoa Nam thành thực gật đầu, “Ta muốn ngủ.”
“Tẩy trừ xong rồi ngủ tiếp.” Giang Giác cấm dục đã lâu, vốn muốn tiếp tục nhưng nghe Hoa Nam nói phải mang theo lang hoàn linh để hộ linh, đoán rằng gần đây tình trạng thân thể y không tốt lắm, sợ y thật sự chịu không nổi, chỉ đành phải nhẫn nhịn mà thôi.
“Ta biết rồi, lần này ngươi là toàn tâm toàn ý nhất. Lần trước khi tặng ta hoa sen chỉ có bốn phần thật lòng, ba phần nịnh nọt, ba phần thử.”
“Tiểu Nam, ta càng ngày càng… thích ngươi hơn. Thích đến mức khiến ta sợ hãi.”