Hôm nay, bởi vì các phi tần trong hậu cung sẽ đến thỉnh an nên Mai Hương đã chọn cho Hoa Nam thường phục của Hoàng Hậu. Hoa Nam nhìn nhìn ngó ngó trang phục thêu hình phượng hoàng giương cánh của mình, cười nói: “Thật kỳ quái mà, ta là long, nhưng lại ở Phượng Nghi Cung, quần áo cũng thêu hình chim phượng, đáng lẽ phải đổi thành rồng chứ.”
Hoa Văn vội vàng che miệng y lại, lên giọng giáo huấn: “Ngươi sử dụng đầu óc một chút giùm ta được không? Chỉ có trang phục của Hoàng Thượng mới được thêu rồng, còn của ngươi thì chỉ có thể thêu phượng thôi.”
Mai Hương mắt nhắm mắt mở, làm ra vẻ cái gì nàng cũng không nghe thấy. Tiểu Hoàng Hậu này căn bản không biết lời nói của y là bất kính với Hoàng Thượng mà.
Thấy Hoa Nam gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hoa Văn liền buông tay ra, thật không nghĩ tới Hoa Nam lập tức lại nói thêm câu nữa: “Đã là đồ thật thì không phải giả, đã là đồ giả thì không phải thật!”*
*đại ý câu này là “vàng thật không sợ lửa” (cám ơn pé Hỷ đã giải thích giùm)
Lần này, Hoa Văn không có che miệng y lại nữa, hắn chỉ xoay người đi lục tung khắp trong điện như tìm gì đó. Khi Hoa Nam và Mai Hương bước đến gần, hỏi hắn đang tìm cái gì, hắn chỉ lạnh lùng đáp: “Tìm kim khâu, đem cái miệng quạ của ngươi khâu lại.”
Hoa Nam vội vàng che miệng, trốn sau lưng Mai Hương.
Mai Hương cười nói: “Hoa công tử, lời Hoàng Hậu nói ra không có ý gì đâu, ta tin tưởng nếu Hoàng Thượng nghe được cũng sẽ không để ý đến, ngươi không cần bận tâm.” Bởi vì Hoa Văn là người thuộc lang hoàn phúc địa, có thân phận đặc biệt, cho dù hắn là người hầu của Hoa Nam, nhưng những cung nhân trong Phượng Nghi Cung đều đối với hắn có phần khách khí. Huống chi, Mai Hương lại biết hắn lớn hơn nàng hai mươi tuổi, gọi thẳng tên thật e là không ổn, cuối cùng nàng quyết định gọi hắn là Hoa công tử.
Hoa Nam gật đầu như băm tỏi, giương đôi mắt tha thiết nhìn Hoa Văn.
Hoa Văn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.
“Mai Hương, ngươi cứ gọi hắn là Hoa Văn được rồi.” Đợi khi Hoa Văn đã ra ngoài, Hoa Nam mới nói với Mai Hương: “Ngươi cũng không cần tỏ ra khách khí với hắn, như thế xa lạ lắm. Khi ngươi ở cùng một chỗ với hắn được một thời gian, ngươi sẽ biết hắn ngoài lạnh trong nóng, chỉ mạnh miệng thế thôi chứ thật ra rất dễ mềm lòng.”
Mai Hương nói: “Hoa công tử lớn tuổi hơn Mai Hương, lại thuộc long tộc nữa, Mai Hương sao dám gọi thẳng tên.”
“Được rồi, ngươi thấy gọi thế nào thuận miệng thì cứ gọi thế ấy.” Hoa Nam nhún nhún vai, “Đúng rồi, khi các tần phi tới gặp ta, ta có cần ban tặng bọn họ một ít lễ vật không?” Y nhớ khi lần đầu gặp Thái Hậu, Người đã tặng y rất nhiều đồ tốt.
“Nếu Người thấy cao hứng thì cứ ban thưởng cho các nàng.” Mai Hương trả lời, “Nhưng các nàng đã cùng đến đây, khi ban thưởng thì phải ban thưởng cho tất cả.”
Hoa Nam “A!” một tiếng, nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ không nhất bên trọng, nhất bên khinh.” Nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi thêm: “Hoàng Thượng yêu thích phi tử nào nhất?”
Mai Hương nghĩ việc này có nói cho Hoa Nam cũng không sao, liền thẳng thắn nói thật: “Hoàng Thượng thiên vị Niên phi nhiều hơn một chút, nhưng không có chuyên sủng, vẫn mưa móc chia đều, đối với các nương nương khác cũng rất tốt.”
“Minh Châu và hoàng tử là do ai sinh ra?”
Mai Hương khom người xuống, trả lời: “Hòa Ninh công chúa là do Vương thục nghi sinh, còn mẫu thân ruột của Đại hoàng tử đã tạ thế từ hai năm trước. Hiện nay Đại hoàng tử nhận Niên phi nương nương làm mẫu thân, do Niên phi nương nương giáo dưỡng.”
Hóa ra Giang Giác có đến năm người vợ, đúng là… quá nhiều rồi. Bọn họ ở lang hoàn phúc địa đều chỉ có một vợ một chồng.
***
Không lâu sau, Hoa Nam đã gặp được bốn tần phi của Giang Giác. Bốn người đó, mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là nhất đẳng mỹ nhân. Vương thục nghi thanh nhã, Trương quý phi mỹ lệ, Trữ mỹ nhân yêu kiều như đóa hải đường, còn Niên thục phi lại quyến rũ như đóa tuyết lê. Bụng của Trương quý phi hơi nhô lên, xem ra Hoàng Thượng sắp làm cha nữa rồi. Ánh mắt Hoa Nam chuyển từ bụng lên gương mặt nàng, trong bốn người thì tư sắc của Trương quý phi là xuất chúng nhất, nhưng Niên thục phi lại càng thu hút hơn người. Nhìn kỹ Niên thục phi, trong nháy mắt Hoa Nam hiểu ngay tại sao nàng ta lại được sủng ái nhất. Vẻ đẹp của nàng vừa mị hoặc lại vừa ngây thơ, quyến rũ đến tận xương cốt rồi lại làm cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết, một nữ nhân như vậy sao có thể không hấp dẫn nam nhân được chứ? Đến ngay cả y cũng muốn ngắm nhìn nàng thật lâu.
Trong khi Hoa Nam đang thưởng thức vẻ đẹp của bốn vị tần phi, bọn họ cũng đồng thời nhìn ngắm y thật kỹ lưỡng. Vị tân Hoàng Hậu này xinh đẹp ngây thơ, tựa như hoa mai trong băng tuyết, như hoa sen trong hồ xanh, khiến cho người khác vừa nhìn đã sinh lòng yêu mến, liệu vị phu quân cao cao tại thượng của các nàng có vì y mà đột nhiên thay đổi, chuyển sang yêu thích nam nhân? Sắc đẹp, có thể mê hoặc bất kỳ nam nhân nào, nhất là một tuyệt sắc hiếm thấy khó tìm như thế. Tâm tư của bốn nữ nhân chưa từng bao giờ nhất trí với nhau, nay lại cùng đồng lòng ghen tỵ với dung sắc của Hoa Nam, lo lắng rằng y sẽ chia bớt một phần tình yêu của quân vương.
Có Hoa Văn cùng Mai Hương hướng dẫn, Hoa Nam tiếp đãi các nàng rất chu đáo, lại ban cho một ít lễ vật. Năm người ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, cho đến khi Trữ mỹ nhân hiếu kỳ về bộ tộc của Hoa Nam, liền hỏi: “Hoàng Hậu, thân thể Người mang mùi thơm của hoa sen từ nhỏ sao?”
Hoa Nam gật đầu, cười nhẹ: “Đúng vậy, khi còn bé thì mùi hương nồng hơn một chút, lớn lên mới nhạt dần.”
“Thần thiếp còn nghe nói Người có thể hiểu được tiếng nói của chim thú, có thật không?” Trương quý phi cười hỏi.
Hoa Nam trả lời: “Trong tộc của chúng ta đúng là có người có dị năng này, nhưng ta thì không có, dị năng của chúng ta tất cả đều không giống nhau.
“Vậy Người có dị năng gì? Có thể cho thần thiếp nhìn xem để mở rộng tầm mắt không?” Niên phi ôn hòa hỏi, thanh âm của nàng ngọt ngào mềm mại, tựa như mang theo một cỗ mị hoặc mơ hồ, làm lay động lòng người.
Hoa Nam khó xử, khẽ nhíu mày trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ là trò vặt của tiểu hài tử thôi.” Y đặt tay lên môi, thổi nhẹ vào lòng bàn tay một cái, những cánh hoa sen màu vàng bỗng nhiên hiện lên trong lòng bàn tay y. Khi bốn vị tần phi nhìn thấy đóa sen vàng đang nở rộ ấy không hề có rễ thì đều kinh ngạc không thôi. Không đợi các nàng có thêm phản ứng gì khác, Hoa Nam khép tay lại, đóa hoa sen cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“Hoàng Hậu, Người quá nhiên rất tài giỏi.” Trữ mỹ nhân vỗ tay tán thưởng. Ai, Hoàng Hậu đã xinh đẹp, trên người lại có hương thơm, hơn nữa còn biết làm ảo thuật, Hoàng Thượng nhất định sẽ yêu mến y, các nàng sắp phải bị thất sủng rồi.
“Không đâu, đây chỉ là chút tài mọn.” Hoa Nam mỉm cười, rồi dùng bàn tay vừa tạo ra hoa sen chống lên trán.
Các nàng thấy y có vẻ mệt mỏi, liền tự động lên tiếng cáo từ.
“Mệt không? Ở đây không giống với lang hoàn phúc địa, thi triển linh lực sẽ hao tổn tâm thần lắm đấy.” Hoa Văn quan tâm.
Hoa Nam cười tinh nghịch: “Không có mệt a, trò vặt tạo ra hoa sen vàng này tiểu hài tử ba tuổi còn biết làm, có thể tốn bao nhiêu linh lực chứ?”
“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ thi triển linh lực thật sự cho các nàng xem, không nghĩ tới ngươi lại lừa gạt các nàng.” Hoa Văn cười cười, vì sự thông minh đột xuất của Hoa Nam mà tỏ ra hài lòng.
“Đây không phải lừa gạt, ta chỉ là không muốn khoe khoang năng lực thật sự mà thôi. Ta xem các nàng là hoàn toàn vô hại, nhưng ai biết các nàng có xem ta là tình địch hay không? Nhị ca nói, ta nhất định phải hết sức đề phòng các phi tử trong hậu cung.” Hoa Nam chớp chớp mắt, nhìn Hoa Văn đầy đắc ý.
Hoa Văn bĩu môi: “Hóa ra là do Nhị công tử dạy bảo, ta quả nhiên không thể đánh giá cao trí tuệ của ngươi.”
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng không kiêng kỵ Mai Hương bên cạnh, không biết là do tín nhiệm sự trung thành của nàng với chủ tử hay là cảm thấy nàng có nghe được hay không cũng không quan trọng, bởi vì đúng là nàng đâu có biết năng lực thật sự của Hoàng Hậu. Mai Hương thầm nghĩ, sau này phải làm sao báo đáp sự tín nhiệm của bọn họ đây?
“Uy, ngươi đừng đả kích ta nữa được không? Dù Nhị ca không dặn, ta cũng sẽ làm thế thôi. Muốn ta hao tổn linh lực để biểu diễn cho các nàng xem, ta đâu có ngốc đến thế.” Hoa Nam thúc Hoa Văn một quyền, “Cái miệng xấu xa này của ngươi không nói được lời gì hay ho, ta phải lấy kim khâu lại mới được.”
***
Chuyện các tần phi lo lắng cũng không có xảy ra. Tối đó, Giang Giác đi đến Thụy Phúc Điện của Niên phi, vừa thấy Niên phi liền cười dịu dàng, hỏi: “Đã gặp qua rồi, thấy thế nào?”
“Ngây thơ lương thiện, ngoài ra còn có một chút khôn vặt nhưng vô hại.” Niên phi không hành lễ, chỉ mỉm cười, kết luận vào đúng trọng tâm, “Hôm nay y biểu diễn cho chúng thần thiếp xem một ít pháp lực, dùng tay biến hóa ra đóa sen vàng.”
“Xem ra y vẫn đề phòng các nàng.” Giang Giác lại gần, kéo Niên phi đến bên cạnh hắn, “Y thoạt nhìn rất đơn thuần, nhưng tuyệt nhiên không hề ngu ngốc.”
“Thần thiếp nghĩ y chắc phải thân thiết với Hoàng Thượng hơn chứ, nếu Hoàng Thượng muốn biết sao không tự mình hỏi y?” Niên phi giương đôi mắt như mặt nước mùa thu lên, nhìn chăm chú phu quân của mình.
“Đối với trẫm, y cũng có ý đề phòng. Nếu hôm nay đổi lại là trẫm tự mình hỏi y, có lẽ y cũng sẽ biểu diễn chút trò vặt đó để lừa gạt trẫm, vô phương thôi. Đến đây, chúng ta cứ từ từ vừa uống trà vừa trò chuyện.” Giang Giác mỉm cười ôn hòa, ánh mắt trong suốt dịu dàng, không có nửa điểm sắc bén.
“Hôm nay gặp Hoàng Hậu, chúng thần thiếp bốn người đều tự thấy dung mạo thật xấu xí quá.” Niên phi mỉm cười, buông tiếng thở dài, “Quả nhiên là ở nơi tiên cảnh mới có thể sinh ra những người tuấn tú như thế, còn phàm phu tục tử thì không cách nào so sánh được.”
Giang Giác nhìn chăm chú Niên phi, nàng là mỹ nhân trong các mỹ nhân, đôi mắt sáng như ánh trăng, hai hàng lông mày như xuân sơn*, da thịt toàn thân trắng trẻo mịn màng như sương như tuyết, kể cả bạch ngọc cũng không oánh nhuận bằng.
*xuân sơn: ngọn núi mùa xuân.
“Dung mạo xấu xí sao, làm gì có?” Giang Giác bật cười, ôm lấy vòng eo nho nhỏ của nàng, đặt một nụ hôn lên đôi cánh môi anh đào.
Trong phòng, cảnh vật tức khắc trở nên kiều diễm mập mờ.
Hiện tại Giang Minh không còn là Giang Quyết mà y quen trong quá khứ nữa, và phu quân của y hiện tại chính là Giang Giác.
Y chỉ muốn duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ, cũng là để không trở thành nỗi vướng bận của Giang Giác.