Lần này chấm thi không còn ai dám vì tình riêng mà làm loạn kỉ cương, thành thành thật thật chọn ra một trăm tên.
Đầu tháng tư, trong Càn Thanh Điện, thiên tử tự mình ra đề mục trắc vấn, có Cảnh vương Giang Minh cùng với vài vị học sĩ trong Hàn Lâm Viện hỗ trợ.
Đến hoàng hôn, Giang Giác đích thân tuyên đọc tên Trạng nguyên: “Đệ nhất tiến sĩ, Kỷ Văn Trạch.”
Thiếu niên tuấn tú xuất sắc từ trong hàng bước ra, không nhanh không chậm đi đến giữa điện, hướng Hoàng Đế lễ bái tạ ơn.
“Ái khanh chính là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất của bản triều.” Giang Giác mỉm cười với thiếu niên đang quỳ ở dưới điện, cũng không lập tức gọi cậu đứng dậy.
Trên mặt Kỷ Văn Trạch cũng không có sự vui sướng vì đã được khổ tận cam lai sau mười năm khổ công đèn sách, vẫn mang theo biểu tình nhàn nhạt không nên có của tân khoa Trạng nguyên, bình tĩnh nói: “Bệ hạ ưu ái, vi thần sợ không dám nhận.”
“Ái khanh hãy bình thân.” Khóe miệng Giang Giác cong lên thành một nụ cười nhạt, tiếp tục tuyên đọc Bảng nhãn cùng Thám hoa. Đã tuyển thêm nhị giáp, tam giáp xem như hoàn thành, Giang Giác cuối cùng nói với Giang Minh: “Tứ đệ, ngươi trước tiên an bài nơi nghỉ ngơi cho các sĩ tử, đêm nay trẫm cùng Hoàng Hậu mở tiệc ban thưởng tại Phù Diêu Các.”
Giang Giác từ Càn Thanh Điện đi đến thẳng Phượng Nghi Cung, khi Hoa Nam biết được tên Trạng nguyên thì liền vui vẻ hỏi: “Còn hai người bằng hữu của Tiểu Kỷ?”
“Một người là Thám hoa, một người đứng thứ mười trong hàng tiến sĩ.” Giang Giác trả lời.
Hoa Nam thoáng ngạc nhiên: “Ta nhớ lần trước khi đối câu thì Triệu Phóng Ca còn hay hơn so với Tiểu Kỷ, vậy tại sao cả Bảng nhãn cũng không được?”
“Triệu Phóng Ca am hiểu thi từ ca phú, nhưng khi ta hỏi về tình hình chính trị đương thời thì Tiểu Kỷ trả lời tốt hơn hắn. Còn nữa, Tiểu Kỷ nhiệt tâm phóng khoáng, Triệu Phóng Ca thì trầm ổn khéo léo, nếu như so về tính tình ta lại càng yêu thích Tiểu Kỷ. Cuối cùng ấy nha, bởi vì Tiểu Kỷ so với hắn tuổi trẻ anh tuấn hơn.” Giang Giác nói giống như đùa.
Hoa Nam mở to mắt liếc ngang liếc dọc khắp người Giang Giác, bĩu môi: “Hừ hừ hừ, ngươi trông mặt mà bắt hình dong, nếu sớm biết như vậy ta cũng tham gia thi đình, bảo đảm sẽ được hạng nhất.”
Giang Giác ôm eo Hoa Nam, buồn cười nói: “Đúng nha, bên ngoài lang hoàn còn có ai đẹp hơn Tiểu Nam của ta?”
Hoa Nam có chút đắc ý: “Đương nhiên, không nhìn xem ta là đệ đệ của ai.” Y vỗ vỗ vai Giang Giác, vẽ mặt hết sức hãnh diện, “Bệ hạ, Người thật may mắn, lấy được Hoàng Hậu tốt như thế.”
Giang Giác ho nhẹ, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, nói: “Hoàng Hậu, ngươi cũng rất may mắn a, gả cho một Hoàng đế so với ngươi càng may mắn hơn.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, tay trong tay cùng hướng về Phù Diêu Các.
Cảnh vương ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái, còn Kỷ Văn Trạch ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải. Khi Đế – Hậu đến, hai người đồng loạt cúi người lễ bái.
Hoa Nam gật đầu với Giang Minh đã mấy ngày không gặp, sau đó hướng về phía Kỷ Văn Trạch mỉm cười thiện ý. Kỷ Văn Trạch cũng hơi cúi người, bày ra nụ cười tươi như hoa quỳnh nở rộ, kế tiếp không nhìn Hoa Nam nữa.
“Quả đúng là như thế a, Tiểu Kỷ chẳng những là người trẻ tuổi nhất trong số các sĩ tử này mà còn là người tuấn mỹ nhất. Ca ca, ta ghen tỵ, sau này mỗi ngày ngươi đều đối diện với một mỹ thiếu niên như thế, ta sẽ không an tâm.” Hoa Nam thì thầm với Giang Giác, chọc Giang Giác cười đến rạng rỡ.
Người ngồi bên trái nhìn thấy cảnh đó thì khẽ cười khổ, còn người ngồi bên phải thần sắc lại biểu lộ chút ảm đạm. Một người cảm thương cho chính mình đã đánh mất đi phần tình cảm lưu luyến, một người cảm thương cho chính mình sớm chấm dứt nhớ nhung.
“Vậy ta đây phải sớm tứ hôn cho Trạng nguyên lang mới được.” Giang Giác nửa trêu đùa trấn an Hoa Nam.
Không ngờ Hoa Nam vội vàng lắc đầu, nói: “Không cần, ta nói giỡn thôi mà.”
Bọn họ xì xầm to nhỏ thế này bất quá chỉ là chuyện trong thoáng chốc, thế nhưng đã dẫn đến không ít ánh mắt thăm dò. Hoa Nam vội vàng chấn chỉnh lại, quay trở về tư thái nghiêm túc, ưu nhã nói với Trạng nguyên lang: “Nghe nói Kỷ Trạng nguyên có sở trường về đối câu. Ta có một vế trên, muốn biết Trạng nguyên đối vế dưới thế nào.”
“Thần lĩnh chỉ.” Kỷ Văn Trạch cung kính nói với Hoa Nam.
Hai huynh đệ Giang Giác thấy Hoa Nam muốn thử tài tân Trạng Nguyên thì đều hết sức tò mò. Hài tử chỉ ham chơi không ham học này muốn thử tài văn chương của Trạng nguyên, thực khiến ai nấy giật mình.
Hoa Nam không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ, ung dung nói: “Hà diệp viên? Hà diệp viên, hà diệp năng như hà diệp viên.”
Kỷ Văn Trạch cơ hồ không cần suy nghĩ liền đối lại: “Vô nhân túy? Ngô nhân túy, vô nhân nguyện bội ngô nhân túy.”*
*đại khái thì 2 câu đối này là như vầy (ta tự dịch, dở là đương nhiên, nhưng làm ơn đừng chém ta ^^)
– Lá gì tròn? Lá sen tròn, lá gì tròn như lá sen tròn.
– Không ai say? Chúng ta say, không ai nguyện cùng chúng ta say.
Giang Giác nghe vậy, nói: “Tiểu Kỷ, hơn trăm người ở trong điện này, số người nguyện ý cùng ngươi say chắc hẳn không phải là số ít, không cần lo lắng mọi người đều tỉnh chỉ có một mình ngươi say.”
“Vâng, bệ hạ.” Ánh mắt của Kỷ Văn Trạch lướt qua Hoa Nam, không dám dừng lại dù chỉ trong thoáng chốc, chỉ sợ sẽ lộ ra ý tương tư. Đúng vậy, từ lần đầu gặp gỡ cậu đã luôn tưởng niệm người thiếu niên kia, khi y nói chờ lúc đề tên bảng vàng sẽ được gặp lại y, khoa cử ngày đó đối với cậu mà nói không chỉ vì làm rạng rỡ tổ tông hay vì quốc gia mà cống hiến sức lực, đó còn là niềm hy vọng xa vời sẽ chiếm được lòng mỹ thiếu niên. Sáng nay, khi cậu lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nam tử cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, cậu liền đoán được người cậu tương tư sớm đã là danh hoa có chủ, phần nhớ nhung này cuối cùng vẫn là vô vọng. Lúc này, cậu thậm chí còn không dám liếc nhìn Hoa Nam nhiều hơn một chút, nếu không sợ rằng quyết tâm sẽ một lần nữa dao động.
*Ôi, Tiểu Kỷ đáng thương quá
Dưới tâm trạng phập phồng bất định của cậu, yến hội rốt cuộc cũng trôi qua. Cuối cùng, Đế – Hậu ban thưởng một chút phần thưởng cho các sĩ tử đang ngồi đây, mọi người đều nhẹ nhàng tạ ơn, chỉ có duy nhất Kỷ Văn Trạch một lần nữa quỳ xuống khấu tạ. Khi Hoa Nam mỉm cười bảo cậu bình thân thì cậu mới đứng dậy. Nhận ra ánh mắt của mình đang ngưng lại trên người Hoa Nam, cậu lập tức cười nói: “Tạ ơn Bệ hạ, tạ ơn Hoàng Hậu.”
Đợi khi cậu xoay người rời đi rồi, Hoa Nam mới hỏi Giang Giác: “Tiểu Kỷ có phải mất hứng vì ngày đó ta gạt hắn không?”
“Không đâu.” Giang Giác lắc đầu, “Hắn là bị mùi hương hoa sen trên người ngươi chuốc say.”
“A?” Hoa Nam giơ tay lên đưa đến chóp mũi, “Đâu có nồng đậm đến vậy, ở vị trí của Tiểu Kỷ sao ngửi được chứ?”
Y xoay người lại hỏi Mai Hương vẫn một mực đứng bên cạnh hầu hạ: “Ngươi có ngửi thấy không?”
“Mùi thơm trên cơ thể Hoàng Hậu thanh nhã mê người, nô tỳ có thể ngửi thấy được.” Mai Hương hạ thấp người trả lời.
Giang Giác thấy Hoa Nam cau mày như muốn suy tư dữ dội liền cười nói: “Bí đỏ cục cưng rất có tiền đồ a, còn có thể ra câu đối để thử tài người khác nữa.”
Hoa Nam làm mặt quỷ với hắn: “Đó là đương nhiên. Trạng nguyên đều biết đối câu, huống chi là quốc mẫu?”
“Vi phu cũng thử đối vế dưới a.” Giang Giác ánh mắt trong suốt rạng rỡ, thản nhiên nói: “Vô sơn hảo? Vu Sơn hảo, vô sơn đắc tự Vu Sơn hảo*. Thế nào, coi như tinh tế chứ?”
Hoa Nam nghiêng đầu, thần thái lộ vẻ ngây thơ: “Rất tinh tế, không hề thua kém so với Tiểu Kỷ.”
Giang Giác khóe miệng khẽ nhếch, cười đến giảo hoạt: “Vu Sơn là tốt nhất, vậy thừa lúc thời gian còn sớm, chúng ta sao không mau mau trở về cùng đi đến Vu Sơn.”
*dịch ra thì câu đối nghĩa là vầy: Không núi nào tốt? Núi Vu Sơn tốt, không núi nào tốt bằng núi Vu Sơn.
Câu đối này của anh Giác quả thật chứa đầy ngụ ý, bởi vì có 1 truyền thuyết về núi Vu Sơn thế này: vua Sở Tương Vương thời Chiến quốc một hôm đang dạo chơi ở núi Vu Sơn thì mệt nên nằm ngủ. Trong mơ, ông đã thấy mình được abc xyz với một mỹ nhân tự xưng là thần nữ Vu Sơn. Khi tỉnh dậy, ông vô cùng luyến tiếc nên lập miếu thờ cho nàng, sau đó còn kể cho các quan viên nghe. Câu truyện được lan truyền trong dân gian, thế là từ đó về sau khi nhắc đến ‘núi Vu Sơn’ là người ta lập tức liên tưởng đến chuyện mây mưa trăng gió
Hắn chỉ nhỏ giọng nói, thế nhưng những người hầu ở phía sau vểnh tai lên tất nhiên đều nghe thấy được, khiến cho Hoa Nam mặt đỏ bừng bừng, oán hận nói: “Ngươi chỉ toàn thích những thứ không đứng đắn, ta không để ý đến ngươi nữa.”
Kỉ Văn Trạch cự hôn cũng giống như khiêu khích hoàng quyền, hắn sao có khả năng không tức giận? Nhưng hắn vẫn trả lời như thế là vì không muốn cho y nhìn ra tâm tư của hắn?
Y biết rõ, có rất nhiều chuyện quan điểm chủ trương giữa hai người khác nhau. Ví dụ như việc cự hôn này, y cho rằng Kỷ Văn Trạch không sai, Giang Giác nhất định biết y suy nghĩ như thế.