Mục lục
Viễn Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Doanh Hải, tại phòng đánh golf

Triển Khôn nhận được điện thoại của Kiều Tác Hành, giao gậy golf cho người hầu, ông cầm lấy điện thoại đi đến sô pha ngồi xuống. Trong điện thoại Kiều Tác Hành rất buồn bực nói “A Khôn à, thằng Hải Trung vừa dùng phi cơ trực thăng chuyện dụng của không quân, Tô Nam cùng Thiệu Bắc đi huyện Phổ Hà rồi, sợ là đã tìm được người kia ”

Nghe xong tin này, sắc mặt Triển Khôn rất bình tĩnh, nói “Tô Nam và Thiệu Bắc nhiều năm không chịu từ bỏ, sớm muộn gì cũng đạt được kết quả này thôi”

“Ông có biết?”

“Ừm———–.”

Kiều Tác Hành bên kia đấm ngực tức giận “Ông nói xem cái thằng kia có gì tốt cơ chứ? Đã mười mấy năm rồi, sao bọn chúng không chịu buông tay? Đi Mỹ nhiều năm như vậy thế mà vẫn cứ khăng khăng thủy chung với thằng đó. Người ta hiện tại khẳng định đã sớm thành gia lập thất rồi, chỉ có bọn chúng vẫn ngốc nghếch hồ đồ cứ điên cuồng đi tìm thôi”

Triển Khôn tiếp nhận tách trà người hầu đưa tới, uống ngụm trà, chậm rãi nói “Cái gì không chiếm được vĩnh viễn luôn là tốt nhất, huống chi trong tâm tư của chúng nó còn tồn tại cả áy náy”

“A Khôn à, ông còn có Tô Phàm nhưng tôi thì còn có ai chứ? Chẳng nhẽ đến đời tôi thì Kiều gia lại đoạn tử tuyệt tôn?”

Nghĩ đến những lời đêm đó nhi tử ngả bài với ông, Kiều Tác Hành trong lòng lại hoảng sợ “Đáng thương thay cho tâm tư của những bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ, tôi làm thế không phải vì muốn tốt cho nó sao, tốt cho Kiều gia sao? Nó sao không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi chứ?”

So với Kiều Tác Hành buồn bực, Triển Khôn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Lại uống ngụm trà, ông chậm rãi nói “Chúng nó đã dám ngả bài với chúng ta thì chắc chắn đã quyết tâm đi tìm người kia rồi, cũng muốn cùng kẻ kia ở một chỗ, tôi khẳng định là chúng nó đã chuẩn bị tất cả rồi. Nói không chừng, bên người chúng ta còn có người của chúng nó ấy chứ. Nghĩ đi nghĩ lại thì chúng ta cũng đã già mất rồi, không theo sát chúng nó mãi được, không đấu trí nổi nữa, cũng không còn hơi sức đâu đọ gan. Mười hai năm trước, chúng ta quản được chúng nó, có thể tống chúng nó đến Mĩ, nhưng hiện giờ, chúng ta còn có thể trói chúng nó đi được sao? Nếu bọn nó đến cái tuổi này rồi vẫn còn bị chúng ta bài bố thì chúng không xứng làm nhi tử của chúng ta.”

Tuy là nói thế, nhưng……“Vậy, chuyện này chúng ta sẽ không quản sao?”

Kiều Tác Hành lòng đang chua xót, chứng kiến nhi tử càng ngày càng có tiền đồ, ông vạn phần tự hào. Có điều hôn nhân đại sự của con trai, nhất là việc của nhi tử và người kia, lại trở thành tâm bệnh lớn nhất của ông.

Triển Khôn khóe miệng giật nhẹ “Biết quản thế nào bây giờ? Tìm cô gái nào đó ép mấy đứa chúng nó kết hôn? Đừng quên bọn chúng đã mất tích ở Mỹ ba năm.”

Kiều Tác Hành thở hổn hển “Tôi…. Nó nếu dám đem người kia về cái nhà này, tôi… tôi sẽ chết cho nó xem!”

“Phụt, ha ha……” Triển Khôn bật cười, Kiều Tác Hành nét mặt già nua có điểm phát nhiệt, ngại ngùng nói “Vậy, ông nói sao bây giờ? Thật muốn tôi phải chứng kiến Kiều gia đoạn tử tuyệt tôn?”

“Cũng chưa đến mức đoạn tử tuyệt tôn. Chuyện của mấy đứa chúng nó khẳng định đã có sẵn chủ ý. Giờ cũng không còn như trước kia nữa, muốn dạy dỗ con cái cũng không đơn giản. Bọn chúng ở Mĩ cũng không phải ngốc ngếch, tìm bừa một nữ nhân nào đó sinh con chẳng lẽ còn phải đợi chúng ta chỉ dẫn cho sao?”

“Vậy, vậy…. Chuyện này chúng ta sẽ không đả động gì tới?” Kiều Tác Hành có điểm không cam lòng, con ông vĩ đại nhường ấy, ai cũng không sánh được, không nên dính vào tên nam nhân đó.

Triển Khôn chậm rãi nói “Chúng nó vây cánh cũng cứng cáp rồi, chúng ta mà nhúng tay vào lần nữa, kết quả sẽ không được như mười hai năm trước đâu. Hz…già rồi, không chịu được áp lực nữa. Tôi không muốn chỉ bởi vì kẻ kia mà đem cả đại nghiệp của Triển gia hủy đi. Tôi tuy rằng còn có một đứa con trai nữa, nhưng phần gia nghiệp này chỉ có Tô Nam là đủ năng lực tiếp nhận thôi, cả đại nghiệp cùng một tên nam nhân thì cái nào trọng yếu hơn?”

“……” Kiều Tác Hành nặng nề thở hắt ra, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vô lực ngao ngán.

“Nghĩ lại mười hai năm trước, chúng ta đã dạy chúng nó hiểu cái gì gọi là ‘nghĩ trước khi hành động’, giờ, chúng ta cũng sẽ dạy chúng nó hiểu thêm được một đạo lý.”

“Là cái gì?”

“Có một số sai lầm không thể phạm, đã phạm vào thì cả đời này cũng không thể bù đắp lại được.”

“……”

“Người tìm được rồi thì sao nào? Tôi không tin người kia dễ dàng tha thứ cho chúng nó đến vậy. Hơn nữa, người kia nhiều khả năng đã kết hôn rồi. Hai đứa chúng như điên như dại chạy tới, người ta không cho hai cái tát đã là rộng lượng lắm rồi.”

“……”

Không biết vì sao nghĩ đến bộ dạng nhi tử kinh ngạc thống khổ, Kiều lão gia đột nhiên có điểm u ám “Vậy, việc này chúng ta sẽ không quản?”

“Hao tổn tâm tư vì chúng nó cả đời rồi, giờ đứa nào cũng đã ba mươi, còn muốn chúng ta phải vác cái thân già này đi lo cho chúng nó nữa sao?”

“Vậy…… Tôi coi như không biết chuyện này!” Kiều Tác Hành khẽ cắn môi “…dù sao Thiệu Bắc nếu không chịu sinh tôn tử cho tôi, tôi thề tôi sẽ chết cho nó xem..”

“Ha ha, tôi cũng đồng ý. Chúng ta vất vả trăm bề mới xây dựng lên cơ nghiệp này, không thể giao vào tay người ngoài được.”

Kiều Tác Hành trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, ông lại nghe thấy Triển Khôn nói “Kiểu này thì có lẽ hai đứa kia khẳng định tết sẽ không về đâu. Tôi và ông sao cứ phải ở nhà chịu đựng sự ghẻ lạnh của chúng chứ, tôi đã gọi người chuẩn bị hết rồi, ngày mai chúng ta đi biển ba ngày, đi cho đổi gió. Mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền. Bọn chúng không phải vẫn ngứa mắt hai ta sao? Được rồi, chúng ta cứ lờ đi một thời gian, tôi muốn nhìn mấy đứa chúng nó làm sao để đứa người trở về.”

“Được.” Kiều Tác Hành vỗ bàn “…tôi kêu vợ tôi thu dọn hành lý, chốc nữa tôi tới chỗ ông, để cho chúng nó đang ở Phổ Hà kinh ngạc.”

“Ha ha, được.”

Cúp điện thoại, Kiều lão gia xoa xoa ngực, thấy thoải mái hơn hẳn. Còn Triển lão gia thì đưa điện thoại cho người hầu, tiếp tục đánh golf. Hai tiểu tử kia không phải thích qua mặt hai lão già này sao? Vậy cho bọn chúng nếm thử cảm giác bị người ta qua mặt xem sao.

Đông~~~, bóng lăn vào lỗ, Triển lão gia tâm tình rất thư sướng.



Trong lúc Triển lão gia đang ngấm ngầm tính toán với nhau thì hai nhi tử của bọn họ quả thật đang phải chịu đựng nội tâm dày vò. Hai người trên mặt đều có dấu tay, nhất là trên mặt Triển Tô Nam, hắn tát chính mình rất mạnh, đến nỗi đã tím bầm một mảng. Cầm trên tay một cái chén nhỏ, bên trong mỗi chén đều có một quả trứng gà, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc mỗi đứa tự động đi đến trước mặt Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam.

“Thúc thúc, chườm mặt đi, cẩn thận bỏng”

“Cám ơn.” Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc chớp mắt nhìn hai hài tử, cầm lấy trứng gà thẫn thờ đưa lên mặt.

“Thúc thúc, không phải nơi này.”

Cố Triêu Nhạc lấy trứng gà trong tay Triển Tô Nam, chịu đựng nóng, lăn lăn vào chỗ thâm tím trên mặt hắn. Triển Tô Nam kinh ngạc nhìn nó, hầu kết giật giật.

Trước mắt Cố Triêu Dương là một khuôn mặt giống y đúc nó và em trai, trong lòng không khỏi nghi hoặc, bất quá ba ba không nói gì thì bọn chúng cũng sẽ không hỏi.

Cầm lấy quá trứng sắp bị hắn bóp nát từ trong tay Kiều Thiệu Bắc, Cố Triêu Dương giúp hắn xoa mặt.

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đè nén thở gấp, ánh mắt một mực nhìn thẳng vào hai khuôn mặt non nớt đang trước mặt. Ngồi ở giữa hai người, Cố Khê cúi mắt, trầm mặc uống nước ấm, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng….không có chột dạ, không có né tránh, không có tổn thương. Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc động tác càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, trong ánh mắt của hai vị thúc thúc ó một cảm xúc mà bọn chúng không hiểu được.

Trứng gà trong tay đã lạnh, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc thu tay, cũng thu hồi luôn cả tâm tư, bóc vỏ trứng cùng lớp da bên trong, hai đứa liền đưa trứng gà vào mồm.

“NHẠC NHẠC, DƯƠNG DƯƠNG!”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời chặn lấy tay đứa nhỏ, vội cầm lấy trứng gà trong tay bọn chúng “…bẩn lắm, không thể ăn được”

Cố Triêu Nhạc đưa tay đoạt lại “Không bẩn mà, có thể ăn được.”

“Dù không bẩn thì các cháu cũng không thể ăn.”

Xoa đầu Cố Triêu Nhạc, Triển Tô Nam trực tiếp đem trứng gà bỏ vào trong miệng mình, nhai ngấu nghiến (==”), hắn che miệng ho vì bị sặc.

“Thúc thúc uống nước.” Cố Triêu Nhạc đưa đến một chén nước, Triển Tô Nam nhanh chóng uống hai ngụm, đem trứng gà nuốt xuống.

“Dương Dương, Nhạc Nhạc, tiết kiệm là thói quen tốt, nhưng trứng gà đã dùng để chườm mặt tuyệt đối không thể ăn. Các cháu còn nhỏ, dạ dày còn rất yếu.” nhắc nhở hai hài tử xong, Kiều Thiệu Bắc cũng hai ba miếng cắn hết quả trứng gà.

“Chúng cháu không thể ăn, vậy sao thúc thúc có thể ăn? ” Cố Triêu Dương hiếu kì hỏi.

Kiều Thiệu Bắc kìm lòng không được, nở nụ cười với hai đứa nhỏ “Bởi vì các cháu không muốn lãng phí nên thúc thúc thay các cháu ăn, hai cháu không ngại chứ?”

Lắc đầu, Cố Triêu Nhạc tò mò hỏi Triển Tô Nam “Thúc thúc, hai thúc sao có thể phân biệt được rõ cháu và ca ca?” Thúc thúc vừa rồi không hề gọi sai tên của bọn chúng.

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam biểu tình nháy mắt cứng ngắc, Kiều Thiệu Bắc ấm ách nói “Thúc thúc….. cảm giác được trong các cháu ai là ai”

Triển Tô Nam yêu thương ôm lấy Cố Triêu Nhạc, hỏi “Ba ba sẽ nhận sai các cháu sao?”

“Ba ba đương nhiên sẽ không.” Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc đồng thời mở miệng.

Triển Tô Nam sờ sờ khuôn mặt hài tử mặt, thực gian nan phát ra âm thanh “Ba ba, sẽ không nhận sai các cháu, thúc thúc cũng sẽ không.”

Động tác uống nước của Cố Khê đột nhiên dừng lại, chốc lát sau cậu mới từ tốn nuốt một ngụm nước xuống, hạ thấp ánh mắt, vẫn luôn một mực không lên tiếng. Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc trong đầu đầy ắp dấu hỏi, vì cái gì? Kiều Thiệu Bắc nhìn Cố Khê, rồi mới cầm lấy hai tay Cố Triêu Dương lên, mu bàn tay cùng các ngón tay đều bị nứt nẻ. Hắn nghiến răng, từ trong túi áo lấy ra sáp nẻ mang nhãn hiệu Khai Phong, mở nắp, động tác mềm nhẹ bôi sáp nẻ lên chỗ nứt da của Dương Dương. Mà đứng bên cạnh, Triển Tô Nam cũng từ trong túi lấy ra một hộp sáp nẻ Khai Phong khác, cũng bôi hết lên tay Nhạc Nhạc.

Thúc thúc sao biết bọn chúng bị nứt da? Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc trong đầu lại càng nhiều thêm dấu hỏi chấm. Cảm thấy lực đạo thúc thúc bôi lên tay chúng rất nhẹ nhàng, hai hài tử trong lòng dâng lên một cảm xúc khác thường. Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía ba ba, chỉ thấy ba ba cúi đầu, mặt không biểu lộ gì.

Không khí rất quỷ dị, Cố Triêu Dương nhịn không được hỏi “Thúc thúc, sao hai thúc lại biết cháu và Nhạc Nhạc bị nứt da?” Sáp nẻ này chắc hẳn rất tốt, chúng nó còn chưa thấy qua bao giờ.

Kiều Thiệu Bắc kìm lòng không được bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn không hề mũm mĩm của Dương Dương, nói “ Chị các cháu kể tay các cháu thường bị nứt da nên lúc thúc thúc tới đây tiện đường mua mang hộp này theo” Bọn hắn còn chưa nói đến đoạn có cả bác sĩ quân đội tới đây.

Cố Triêu Nhạc cầm lấy hộp sáp nẻ từ trong tay của Triển Tô Nam, nhìn thấy trên hộp ghi toàn tiếng anh, ngẩng đầu hỏi “Thúc thúc, ba ba cháu cũng bị nứt da, có thể cho ba ba cháu bôi được không.”

“ĐƯƠNG NHIÊN CÓ THỂ!”

Giọng điệu hai người dị thường khẩn trương, Cố Khê ngẩng đầu, hơi nhíu mày “Dương Dương, Nhạc Nhạc.”

Hai huynh đệ một chút cũng không sợ ba ba sinh khí, cười cười, mang theo tiếu ý, nói “Ba xem, trên này toàn là chữ tiếng anh, nhà chúng ta mấy khi có đâu ba” Đây chính là đồ ngoại quốc đó….

Hai đứa con từ khi lên tiểu học, Cố Khê chưa từng đánh đòn chúng, thế nên hiện giờ cậu cũng khó có thể nổi giận được với hai đứa, chính vì vậy mà hai anh em chúng mới tạo cơ hội này. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đánh bạo mỗi người cầm một bên tay của Cố Khê, bôi sáp nẻ cho cậu.

“Không cần, qua vài ngày là đỡ ngay thôi.” Cố Khê theo bản năng thu tay lại, không quen cùng hai người này đụng chạm, nhưng tay của cậu lại dễ dàng bị đối phương nắm lấy.

Hai người ngẩng đầu, thật cẩn thận nói “Sáp nẻ này dùng rất tốt, đêm nay lau đi, ngày mai sẽ tốt lên rất nhiều” Vừa dứt lời, hai người động tác cực nhanh bôi thuốc cho Cố Khê, cậu chỉ còn cách im lặng thở dài, không tiếp tục kháng cự nữa. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc từng chút từng chút một bôi thuốc lên vết nứt trên tay Cố Khê, đôi bàn tay ấy rất lạnh lẽo khiến cho tâm bọn hắn một lần nữa lại rỉ máu.

Nhìn sắc mặt hai người, Cố Khê nhếch miệng, nét mặt này là điều cậu thật sự không muốn nhìn thấy chút nào, bọn họ thực sự không cần phải xin lỗi cậu. Cậu không thích nói lời khách sáo, lúc còn trẻ ai mà không có hiểu lầm, không có xúc động, ân ân oán oán, suốt mười mấy năm qua cũng đã dần bị lãng quên rồi. Cậu không oán không hận, huống chi, hai người bọn họ còn cho cậu hai nhi tử rất hiểu chuyện, đây là món quà quý giá nhất đối với cậu.

Nhìn động tác của hai vị thúc thúc đối ba ba thật cẩn thận cùng cảm xúc đau đớn trên mặt của bọn họ, Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc trong lòng nghi vấn càng ngày càng nhiều… Rốt cục giữa hai vị thúc thúc và ba ba đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những gì chúng đoán lúc trước đều là sai? Nhưng rõ ràng trên TV đều diễn như vậy mà?

______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK