Kiều Thiệu Bắc hỏi “Dương Dương, Nhạc Nhạc, vừa rồi lúc ăn cơm, ông nội nói không để ba ba các cháu đem lại phiền toái cho các thúc là có ý gì?”
Dương Dương lập tức mất hứng nói “Gia gia nói đến dì hai.”
Nhạc Nhạc “Dì hai luôn gây khó dễ với ba ba.”
Tiếp sau, mỗi đứa một lời cáo trạng kể hết thảy với thúc thúc. Nỗi uất nghẹn trong lòng chúng có từ rất rất nhiều năm rồi nhưng không thể giãi bày với ông bà nội hay tâm sự cùng bác cả, dì cả, chị Mạn Mạn, kể lể với ba ba lại càng không. Nhưng giờ thì khác rồi, có hai thúc thúc thương yêu chúng, nên hai hài tử có cái gì đều sẽ xả ra hết.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lắng nghe, trên mặt cũng không có biểu tình gì quá phẫn nộ, chỉ đau lòng thay cho Cố Khê và hài tử phải chịu uất ức bao năm. Đừng nói là cái vùng nhỏ bé này, ngay cả những thành phố lớn cũng đầy rẫy loại người như dì hai. Được ở bên hai đứa trẻ dễ thương vậy bao lâu mà không biết trân trọng, đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Ôm chặt hai đứa nhỏ đang ngồi trên đùi, mỗi người một bên nghe chúng ‘lên án’ vị dì hai quá phận kia, một bên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của hài tử, càng nhìn càng muốn ôm ấp, vĩnh viễn không buông tay. Đây là con trai của bọn hắn, chúng vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, lại còn thông minh, có thể bảo vệ cho “ba ba” Cố Khê.
Không kìm lòng nổi, hôn cái chụt lên mặt Dương Dương, rất ‘quá đáng’ ngắt lời kể của đối phương, Triển Tô Nam hối hận thì thầm bên tai Dương Dương “Thực xin lỗi, thúc thúc quá ngu ngốc, lâu như thế mới tìm lại được các cháu…..Rất xin lỗi…….”
Trái tim Dương Dương đập thình thịch, liền quên béng mình đang nói gì, nâng đầu ngây ngốc nhìn thúc thúc, trong lòng cảm giác quái dị dần dần lan ra.
Nhạc Nhạc trừng to mắt khó hiểu nhìn Triển thúc thúc, ngay sau đó, khuôn mặt nó cũng bị người hôn, có hơi nhoi nhói đau. Nó sờ sờ mặt, trái tim cũng đập liên hồi cực nhanh như anh trai. Ba ba không có râu, lúc hôn sẽ không làm đau hai đứa. Mặc dù thúc thúc có râu, nhưng cảm giác được hôn má cũng không tệ, ngược lại, ngược lại còn……
Thúc thúc có thể hôn thêm nữa không. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Nhạc Nhạc, Kiều Thiệu Bắc lại hôn lên mặt nó, ấm ách nói “Thúc Thúc quá ngu ngốc, nếu không phải chị các con tình cờ làm việc ở công ty, thì chẳng biết tới khi nào hai thúc mới tìm được ba cha con. Thực xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự ngu dốt của thúc thúc. Sau này các con chính là con trai của thúc, thúc thúc sẽ không kết hôn, cũng sẽ không có thêm đứa con nào khác, thúc thúc sẽ đi theo các con, đi theo ba ba, chúng ta cùng sống bên nhau được không?”
Hai hài tử như nín thở trong giây lát, Dương Dương và Nhạc Nhạc không biết nên trả lời ra sao nữa, trong lòng chúng còn có rất nhiều điểm nghi vấn, như…. “thúc thúc, giữa hai thúc và ba ba rốt cục đã từng có hiểu lầm gì?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hai tay bỗng dùng sức ôm hài tử, nghĩ đến lời dặn dò của Cố Khê, cũng không dám nói ra hết mọi việc, Kiều Thiệu Bắc nói “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, nói ra các con có thể cũng không hiểu hết được. Thúc thúc tin lời nói dối của người khác, nghĩ rằng ba ba hai con không cần thúc thúc nữa nên rất tức giận, kết quả là ba ba các con đã bỏ đi….”
“Là lời nói dối gì ạ?”
“Là……” Kiều Thiệu Bắc liếm liếm môi, không biết trả lời sao.
Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy nét mặt khó xử của thúc thúc, qua một lát, Nhạc Nhạc cũng không nhắc đến nữa, lại hỏi tiếp “thúc thúc, hai thúc qua tết sẽ đi sao?”
“Không đâu!” Hai người đồng thời mở miệng, Triển Tô Nam nói “Thúc thúc sẽ không rời khỏi các con, rời ba ba các con thêm một lần nào nữa đâu.”
Kiều Thiệu Bắc cũng hỏi lại “Các con có đồng ý sống cùng thúc thúc không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhạc Nhạc nhất thời nhăn lại, thấy thế hai bọn hắn cảm thấy rất bất an, chột dạ. Chẳng lẽ bọn nhỏ không muốn?
Nhạc Nhạc cắn cắn môi, nói “Thúc thúc, cháu rất thích, nhưng cháu không biết ba ba có đồng ý hay không.”
Dương Dương cũng gật gật đầu “Vâng, cháu và Nhạc Nhạc giống nhau, đều thích thúc thúc, nhưng mà……” Trên mặt nó hiện một tia sầu lo “…ba ba hình như…….không muốn.”
Hai người trấn áp đáy lòng kích động, hỏi “Nếu ba ba đồng ý, vậy các con có muốn cùng chung sống với thúc thúc không?”
Nếu ba ba đồng ý…… Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức dùng sức gật đầu “Có ạ!” Ba ba nói, bọn chúng và thúc thúc có mối liện hệ rất sâu xa với nhau. Hơn nữa, bọn chúng tựa hồ cũng cảm giác được mối liên hệ này.
“Cám ơn các con!” Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc rốt cuộc nhịn không được hôn lên mắt, lên mặt của hài tử, hai tay đến phát run vì cực độ vui sướng, con trai của bọn hắn….thích bọn hắn…..muốn sống cùng bọn hắn! Ông trời vẫn luôn chiếu cố tới bọn hắn, không hề vứt bỏ bọn hắn.
“Thúc thúc, sau này hai thúc sẽ phải rời đi sao?”
“Không, không đâu, thúc thúc sẽ vĩnh viễn ở bên các con cũng như ba ba của các con.”
“Vậy thúc thúc, sau này các thúc liệu còn có thể hiểu lầm ba ba nữa không?”
“Tuyệt đối không bao giờ nữa, thúc thúc cam đoan.”
Triêu Dương nâng hai cánh tay lên, ôm lấy cổ Triển Tô Nam, nở nụ cười thật tươi “Thúc thúc, cám ơn các thúc đã tới tìm chúng cháu và ba ba.”
Triển Tô Nam dùng sức ôm chặt Dương Dương, chôn vùi hết thảy những áy náy đối với hài tử vào trong cái ôm này. Nhạc Nhạc cũng giống anh trai, ôm lấy Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc hôn khẽ lên đỉnh đầu của nó, trái tim vừa đau lại vừa mềm yếu.
Trong lúc hai người kia mang hài tử lên lầu nói chuyện, Cố Khê lại đeo tạp dề trong phòng bếp làm sủi cảo. Từ lão gia và Từ nãi nãi đã đi ngủ trưa, Cố Khê đóng cửa phòng bếp, một người một dao mượn việc nấu nướng để giải tỏa tâm tình. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sau khi cậu bỏ đi hai người kia sẽ ra sao, lại càng không dám nghĩ thời điểm bọn họ phát hiện ra cậu trong sạch sẽ thế nào….Nói thẳng ra, cậu ép chính mình quên đi hai người nọ từ lâu rồi, theo dòng thời gian, hai người kia cũng không cách nào trở lại trong trái tim cậu nữa.
Không ngờ, sau khi cậu rời đi còn xảy ra nhiều chuyện đến vậy; không ngờ, sự việc kia là do hai vị lão gia bày mưu, chỉ vì muốn ép cậu rời khỏi bọn họ… Con dao trong tay Cố Khê dừng trên thớt, cậu thất thần thở hắt ra. Sau một đêm kia, cậu cũng từng lo lắng liệu cha mẹ hai nhà sau khi biết có nổi giận hay không, khi đó cậu còn ôm ấp một tia ảo tưởng vô vọng, ảo tưởng ba người bọn cậu có thể sống bên nhau hạnh phúc cả đời….Nhưng tiếc rằng, hiện thực cuối cùng vẫn là hiện thực….ai cũng không có ngoại lệ.
Hận sao? Cố Khê đưa tay, lại nhanh chóng băm thịt để làm nhân sủi cảo. Hợp tan là chuyện thường tình, cậu không hận…Nếu cậu không có hai đứa con trai, có lẽ cậu sẽ vẫn ghi tạc oán hận trong lòng, nhưng cậu lại có được hai nhi tử tốt nhất trên đời này, cho nên…cậu không hận. Cho dù hai lão gia không ra tay, thì với thân phận cậu, địa vị của cậu cũng sẽ không có kết quả gì với hai người nọ. Khi đó cậu còn rất tuổi trẻ, rất ngây thơ. Không ai có thể chấp nhận nổi việc con đẻ mình qua lại với một người bất nam bất nữ, nhưng….hai người kia, cậu cũng không xác định được sau khi bọn họ biết được thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ phản ứng ra sao. Có khi hai người kia đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó rồi, chỉ là bọn họ không hỏi mà thôi, cậu hy vọng là mọi việc cứ thế này thôi để tự lừa mình lừa người.
Có người đẩy cửa phòng bếp, Cố Khê quay đầu. Người vào phòng khép cửa lại rồi đi đến bên người cậu, nói “Tô Nam đang kiểm tra bài vở của bọn nhỏ, anh xuống đây cùng với em.”
Cố Khê cụp mắt, tay đưa dao “Không cần đâu, một mình tôi làm được rồi, anh đi nghỉ đi.”
“Anh không thấy mệt.”
Kiều Thiệu Bắc tham lam nhìn sườn mặt của Cố Khê, tựa vào mép bếp, một ngày một đêm không cạo râu khiến hắn thoạt nhìn thật tiều tụy, nhưng lại tràn ngập mị lực biếng nhác.
Không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Cố Khê một lúc lâu, thẳng đến mức đối phương có hơi khó chịu, Kiều Thiệu Bắc mới thu hồi ánh mắt, nói “Anh và Tô Nam sau khi về nước đã lấy danh nghĩa em mua một ngôi nhà, rồi đem hộ tịch của em chuyển vào đấy.”
“Thiệu Bắc.” Cố Khê biểu tình nhất thời trở nên nghiêm túc.
Kiều Thiệu Bắc đối hắn cười cười, nói “Em đừng vội, nghe anh giải thích.” Dừng một chút, hắn nói “Vốn định dùng danh nghĩa của bọn anh mua, nhưng anh và Tô Nam sau khi đi Mĩ đã mở công ty kinh doanh bên đó, nhập vào quốc tịch Mĩ rồi, cho nên mới nghĩ đến việc đem hộ tịch của em từ trường học ra. Em không ở đấy, lại không tìm thấy người, hộ tịch chỉ có thể tiếp tục đặt ở trong trường học. Giờ em muốn chuyển hộ tịch tới huyện Phổ Hà, anh cảm thấy không phù hợp. ”
Cố Khê cười mỉm, nói “Các anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, ngôi nhà kia không thể để tên tôi được, bằng không buổi tối tôi ngủ không thấy yên giấc.”
“Được.” Kiều Thiệu Bắc sảng khoái đáp ứng, rồi nói “Đợi Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ hè, chúng ta cùng nhau quay về Doanh Hải, anh sẽ đem ngôi nhà kia chuyển sang cho Dương Dương Nhạc Nhạc, như vậy là được chứ.”
Cố Khê há hốc mồm, Kiều Thiệu Bắc lập tức ngăn cậu lại, thu hồi nét cười trên mặt, chân thành nói “Dương Dương với Nhạc Nhạc là con trai của anh và Tô Nam, chuyển sang tên chúng cũng là hợp tình hợp lý.”
Nói Dương Dương Nhạc Nhạc và bọn họ chẳng có quan hệ gì sao? Cố Khê không có cách nào đối diện với khuôn mặt rất giống Dương Dương và Nhạc Nhạc mà nói dối. Nhưng nếu cứ im lặng thế này chẳng phải là chấp thuận rồi sao, đó không phải thừa nhận Dương Dương và Nhạc Nhạc là hài tử của bọn họ sao? Vậy cậu giái thích thế nào về thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc đây?
Tựa hồ nhìn ra băn khoăn của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nói “Anh và Tô Nam thích hai đứa nhỏ, chúng chính là con trai của bọn anh. Tiểu Hà, bọn anh muốn làm cha, bọn anh muốn trở thành cha của Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
Cố Khê lảng tránh ánh mắt Kiều Thiệu Bắc, dùng động tác băm thịt để che đi nội tâm dậy sóng của mình, thật lâu sau, cậu mở miệng nói “Các anh sau này sẽ có nhi tử của chính mình.”
“Không bao giờ!” Kiều Thiệu Bắc giật lấy con dao trong tay Cố Khê “Tiểu Hà, hãy nhìn anh.”
Cố Khê giương mắt, Kiều Thiệu Bắc dí sát mặt lại gần “Bọn chúng chính là con trai của anh và Tô Nam, bọn anh thừa nhận điều này. Tiều Hà, em có thể không tha thứ cho bọn anh, nhưng anh cầu xin em, hãy để cho bọn anh làm cha của Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
Cố Khê xoay đầu, cầm lại dao, băm băm mấy nhát, cậu cúi đầu nói “Chỉ cần Dương Dương và Nhạc Nhạc không phản đối, tôi sẽ không phản đối.”
“Tiểu Hà, cám ơn em.” Kiều Thiệu Bắc càng muốn ôm chặt người trước mặt vào lòng, giữ chặt không buông để người này không bao giờ rời đi nữa.
Cố Khê không lên tiếng, tay thêm dùng sức.
Nhìn Cố Khê trong chốc lát, Kiều Thiệu Bắc khơi mào câu chuyện “Anh muốn chuyển hộ tịch của Dương Dương và Nhạc Nhạc về Doanh Hải cùng với em. Tương lai sau này, dù bọn chúng đi học đại học hay đi làm, hộ tịch Doanh Hải so với hộ tịch các vùng khác vẫn thuận tiện hơn nhiều.”
Động tác trên tay Cố Khê dần chậm lại, cậu lại nghe thấy Kiều Thiệu Bắc nói tiếp “Em vẫn có thể tiếp tục ở lại đây dạy học. Chỉ cần em mang theo giấy tờ tùy thân về Doanh Hải, sẽ được nhận lại các bằng cấp, em lại đã có kinh nghiệm dạy học, có bằng tốt nghiệp cấp ba, việc trở thành giáo viên chính thức chắc sẽ không thành vấn đề.” Nghĩ đến bằng cấp của Cố Khê, trái tim Kiều Thiệu Bắc lại nhói đau, bọn hắn đã hủy đi tương lại tươi sáng của người này mất rồi.
Vừa nghe hắn nói thế,trong lòng Cố Khê nhẹ nhàng thở phào, cậu cứ nghĩ hai người kia sẽ yêu cầu cậu mang hài tử cùng về Doanh Hải. Nghĩ cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, Cố Khê nhẹ nhàng gật gật đầu “Vậy phiền các anh rồi.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười “Việc này có gì phiền đâu. Hiện giờ, bọn anh làm cái gì cũng đều suy xét ưu tiên cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, anh thấy IQ của hai đứa nhỏ tuyệt đối không thấp, ít nhất cũng phải tầm 180”. Nói đến đây, trong lòng Kiều Thiệu Bắc cảm thấy rất tự hào, đương nhiên là cùng với sự tiếc nuối và hối hận.
Cố Khê nhẹ nhàng ừm một tiếng, chuyên tâm làm nhân sủi cảo, không có thói quen có người đứng bên cạnh, cậu một mình suốt mười mấy năm đã thành quen rồi.
Thế nhưng Kiều Thiệu Bắc lại không định đứng yên nhìn Cố Khê, hắn đứng cạnh cậu, nhìn cậu làm, giúp cậu lấy bột mì, đổ nước, nhìn cậu tập trung hết sức nhào bột, trong lòng âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải đi học làm sủi cảo và mì sợi.
Chạng vạng, tan việc vợ chồng Từ Khâu Thuật tới nhà. Từ Khâu Thuật lúc biết được thân phận của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất bình tĩnh, hắn đã được mẹ mình căn dặn trước. Còn Quách Nguyệt Nga lập tức đối với hai người kia dị thường thân thiện, Từ nãi nãi và Từ lão gia nhìn thấy thế nhăn mặt, còn hai hài tử thì bĩu môi. Chưa từng giúp Cố Khê làm cái gì thì giờ đây cô ta càng nhiệt tình thái quá, phát huy mạnh mẽ chức trách chị dâu của mình, giúp Cố Khê làm sủi cảo, lại bưng cháo cho cha mẹ chồng, dường như muốn cướp hết việc của Cố Khê.
Đối mặt với sự nhiệt tình của nhị tẩu, Cố Khê rất dửng dưng, vô cùng yên lặng, coi như Quách Nguyệt Nga ngày thường cũng vồn vã như vậy, không có chút gì bất thường. Từ Khâu Thuật ngồi bên cạnh anh cả, nặng nề nghe anh cả cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói chuyện phiếm. Từ biểu hiện và thái độ của vợ mình, hắn cũng đã nhìn ra vợ hắn muốn gì. Hắn cảm thấy thực mất mặt, nhất là trước mặt Cố Khê thế này, hắn càng đặc biệt mất mặt.
Thời điểm ăn cơm tối, Quách Nguyệt Nga như đang tuyển chọn con rể, mở miệng ra là bô bô cái mồm hỏi công ty Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc làm ăn thế nào, ở nước ngoài hoạt động ra sao, trong nhà gia đình thế nào, đặc biệt đối với Kiều Thiệu Bắc càng nhiệt tình đến nỗi người ta nổi hết da gà. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc từ đầu tới cuối đều ứng đối khéo léo, cũng không nói ra tình hình thực tế của hai nhà nhưng vẫn làm nở mày nở mặt Cố Khê, thể hiện rõ bọn họ tuyệt đối quan tâm và trân trọng Cố Khê.
Trong bữa cơm này, ngoài Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ra thì chẳng còn ai có tâm trạng ăn uống nổi nữa. Bữa tối không thể ăn nhiều sủi cảo nên Từ lão gia chỉ uống nước cơm rồi vào phòng, nghĩ nghĩ đêm nay có lẽ ông lại không thể ngủ yên giấc rồi.
Mãi cho đến khi cơm nước dọn dẹp xong xuôi, Quách Nguyệt Nga vẫn bám lấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói chuyện, ngọt sớt gọi ‘Tô Nam’ ‘Thiệu Bắc’. Cuối cùng Từ Khâu Thuật thật sự không chịu nổi nữa liền bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc cần đi ngủ sớm một chút để ngày mai còn ôn tập bài vở, lúc này Quách Nguyệt Nga mới đành lòng ra về, trước khi đi vẫn còn trăm ngàn dặn dò Cố Khê nhất định phải đưa Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tới nhà cô ta làm khách.
Quách Nguyệt Nga vừa đi, Lý Trân Mai liền kéo Cố Khê vào phòng bếp.
Cả tối không sao vui vẻ nổi, Dương Dương và Nhạc Nhạc bị hai thúc thúc đang hớn hở đưa lên lầu xem truyện tranh.
Trong phòng bếp, Lý Trân Mai mặt mũi nhăn nhó, nói “Nhìn thái độ của nhị tẩu chú hôm nay xem chừng cô ta chắc chắn sẽ tìm tới chú để nói về việc của Hoài Chí, chú nên có sự chuẩn bị trước.” Người có thể tùy tiện điều động trực thăng quân đội tới đây thế này, Quách Nguyệt Nga sao có khả năng buông tha?
“Em biết.” Cố Khê thản nhiên nói “…đều là người một nhà, có thể giúp em sẽ giúp, nếu thật sự không giúp được, em cũng đành chịu. Việc của Hoài Chí em sẽ nói chuyện với nhị tẩu sau, thừa dịp cháu nó còn trẻ, vẫn nên đi học nghề đi. Về tiền nong, em có thể giúp được bao nhiều thì em sẽ giúp bấy nhiêu.”
“Chú thật quá thiện lương.” Lý Trân Mai bất mãn nói “….Nguyệt Nga vì biết rõ điểm này của chú nên luôn lợi dụng. Tiểu Hà à, lúc này chú nên nghe chị, đừng nên lo tới việc Hoài Chí, cô ta muốn gây chuyện cứ kệ cô ta làm. Cả nhà chúng ta quyết nói không chẳng nhẽ cô ta còn có thể quá quắt? Chú nhìn anh hai chú tối nay khó chịu thế nào. Ba mẹ cũng bị cô ta chọc giận tới nỗi không ăn nổi.”
Cố Khê chỉ nói “Phía nhị tẩu em sẽ nói chuyện ổn thỏa với chị ấy”.
Lý Trân Mai gật đầu, biết chuyện này cũng nên dừng ở đây, Cố Khê dù sao cũng là nam nhân lại là con nuôi của cha mẹ chồng, không có khả năng tranh cãi với Quách Nguyệt Nga, chỉ có thể nhường nhịn mà thôi. Không muốn nghĩ tới chuyện khó chịu này nữa, Lý Trân Mai nói ra mục đích chủ yếu nàng muốn gặp riêng Cố Khê.
“Tiểu Hà, chú thấy người tên Trang Tử kia thế nào? Sáng sớm hôm nay, người tên Trang Tử kia gọi điện cho hai anh chị, báo là cậu ta và Mạn Mạn phải về Doanh Hải vì Mạn Mạn trở về không đem theo bất cứ cái gì nên phải về dọn dẹp hành lý rồi hai ngày nữa mới về đây. Chị cảm thấy hình như người này có ý với Mạn Mạn nhà mình.”
Cố Khê lúc nhìn thấy Trang Phi Phi cũng có suy nghĩ này, cậu nói “Em thấy người nọ cũng không tệ lắm. Người Tô Nam và Thiệu Bắc mang về chắc chắn sẽ không kém cỏi đâu. Nghe Tô Nam nói Trang Tử là trợ lý của anh ấy, năng lực chắc không tầm thường.”
Ánh mắt của Lý Trân Mai nhất thời tỏa sáng “Vậy chú nói xem, Mạn Mạn và cậu ta liệu có hi vọng không?” Tiếp đó, chị lại có điểm lo lắng nói “Người ta từ Mỹ trở về, lại là trợ lý đắc lực của ông chủ, chỉ sợ người ta thấy chướng mắt điều kiện nhà chúng ta thôi.”
Cố Khê trấn an nói “Người có năng lực chỉ cần bản thân có thích hay không thích thôi, sao lại để ý đến điều kiện của đối phương ra sao. Em cảm thấy cậu ta cử chỉ thận trọng, biết quan tâm săn sóc tới người khác. Mạn Mạn và cậu ta có thành hay không thì chúng ta trước cứ theo dõi xem đã. Vạn nhất Mạn Mạn không có ý gì với cậu ta thì không phải chúng ta đã cầm đèn chạy trước ô tô rồi sao”
Lý Trân Mai nóng nảy “Con bé còn kén chọn cái gì nữa, đã 24 tuổi rồi, nếu không nhanh chóng tìm đối tượng thành gái lỡ dở, không có người nào yêu thì sao.”
Cố Khê nở nụ cười “24 tuổi còn nhỏ mà chị. Ở mấy thành phố lớn, con gái 30 tuổi kết hôn cũng không muộn. Trước cứ để hai người phát triển tự nhiên tình cảm đã, nếu không có duyên với nhau thì lúc đó chúng ta chú ý là được.”
Nghĩ nghĩ, Lý Trân Mai nói “Mạn Mạn chuyện gì cũng thích tâm sự với chú, chờ nó về chú giúp chị khuyên bảo nó nhé, giúp chị hỏi thăm Tô Nam về chuyện Trang Tử hộ chị, lỡ như cậu ta có bạn gái rồi thì…..Chị sợ Mạn Mạn đau khổ.”
“Vâng.”
Lại hàn huyên một lát, Lý Trân Mai nhìn đồng hồ, cũng không ở lại nữa, gọi Từ Khâu Lâm ra về. Tiễn bước đại ca, đại tẩu, Cố Khê vừa mới vào nhà đã nghe thấy cha nuôi nổi trận lôi đình nói “Chuyện nhà thằng hai con đừng có quản nữa! Hoài Chí có chết đói cũng không liên quan gì tới con!”
Cố Khê bật cười, nhắc nhở “Cha nuôi, Hoài Chí là cháu trai của cha mà.”
Từ lão gia cả giận nói “Nó còn không bằng một nửa Dương Dương và Nhạc Nhạc! Dù sao việc của Hoài Chí không cho con quản! Nhị tẩu con muốn ồn ào thì cứ kệ cô ta, có bản lĩnh cô ta thử làm trời sập xem!”
Từ lão gia thực sự nổi giận rồi. Tôn tử duy nhất của ông quanh năm suốt tháng không thấy mặt được vài lần, hôm nay, bà nội rõ ràng gọi điện bảo nó về nhà gặp bạn bè của tiểu thúc, thế mà cuối cùng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Từ lão gia khỏi phải nói thất vọng đến thế nào về cháu trai ruột của mình, từ giờ ông không thèm để ý nữa, nó cũng chẳng phải đứa cháu trai duy nhất của ông!
“Cha nuôi à, chỉ là việc nhỏ thôi mà,cha huyết áp cao, đừng nên kích động quá.” Cố Khê bưng một chén nước tới cho cha nuôi, rồi mới từ từ khuyên bảo ông hạ hỏa “…việc của Hoài Chí trong lòng con đã có sắp xếp, cha cũng đừng lo nghĩ nhiều.”
“Không cho phép con nhờ cậy Tô Nam và Thiệu Bắc.” Ông cụ nguôi ngoai đi một chút, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn nhiều. Ông không thể cứ để con dâu hai làm khó dễ Tiểu Hà mãi được.
“Trong lòng con đều biết. Cha nuôi, không còn sớm nữa, cha nên nghỉ ngơi sớm đi. Đừng tức giận, đối với thân thể cha không tốt đâu.” Cố Khê lấy hai viên thuốc an thần cho cha nuôi uống. Từ lão gia ngậm thuốc, uống nước xong, hít sâu nửa ngày, trong lòng không còn cảm thấy tức giận kích động nữa.
Cố Khê nâng Từ lão gia dậy, dìu ông vào phòng trong, đưa ông nằm trên giường, cởi giày cho ông. Từ lão gia nhìn Cố Khê, trong lòng không nói nên lời. Sống nửa cuộc đời rồi, cuối cùng ông lại còn thân thiết với con nuôi hơn cả con đẻ, chính vì thế ông càng không thể để ai khi dễ Cố Khê nữa.
“Tiểu Hà, con cũng đi ngủ sớm một chút đi, nếu được cứ để Tô Nam và Thiệu Bắc ở lại trong nhà đi, trên lầu vẫn còn phòng trống.”
“Con biết, cha nuôi, cha mau ngủ đi.”
Từ lão gia vừa nằm xuống, Từ nãi nãi cũng vào phòng. Cố Khê trải chỗ nằm cho Từ nãi nãi, chúc ngủ ngon cha mẹ nuôi rồi cũng đi ra ngoài…
Từ nãi nãi cởi giày, đưa lưng về Từ lão gia, nói “Tôi vừa nói chuyện với Khâu Thuật, nói với nó là nếu vợ nó mà còn tiếp tục gây phiền toái cho Tiểu Hà nữa, tôi sẽ để cho Tô Nam và Thiệu Bắc đưa Tiểu Hà đi, vĩnh viễn cũng không trở về.”
“Ừm————-.”
Đi ra từ phòng của cha mẹ nuôi, Cố Khê vào trong sân đứng chốc lát. Chỉ đến khi trên người cảm thấy lạnh lẽo cậu mới hoàn hồn đi lên lầu. Đi đến trước cửa phòng của nhi tử, cậu dừng lại bên cửa sổ. Màn rèm đã được kéo xuống nhưng vẫn có khẽ hở, Cố Khê nhìn vào trong phòng, nhất thời trong lòng có chút chua xót đau đớn.
Trong phòng, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã ngủ. Kiều Thiệu Bắc ngồi bên giường, Triển Tô Nam nằm nghiêng bên trong. Tay hai người vỗ nhẹ trên người hài tử, Cố Khê không nhìn thấy biểu tình trên mặt của Kiều Thiệu Bắc vì hắn đưa lưng về phía cậu, nhưng Triển Tô Nam thì có, trên khuôn mặt hắn có hai dòng lệ, trong mắt là sự áy náy khôn cùng đối với hai hài tử. Che miệng áp chế ho khan, Cố Khê lén lút đi đến cửa phòng mình, nhẹ nhàng mở cửa, rồi lại nhẹ nhàng khép lại. Trong bóng tối, Cố Khê dựa người vào cửa, nhắm mắt lại, trái tim thật lâu đã không còn đau nhói giờ lại ẩn ẩn đau đớn.