Hai ngày trước theo đuôi Trang Phi Phi cùng vợ chồng Ngụy Hải Trung đi mua sắm, Từ Mạn Mạn cũng nhân cơ hội mua cho tiểu thúc một chiếc mũ và một cái áo len. Tuy không thể so với những món đồ xa xỉ mà mấy người Trang Phi Phi mua nhưng cũng khá đắt đỏ so với đồng lương hiện giờ của cô. Không cần biết nó trị giá thế nào nhưng dù sao đó cũng là một phần tâm ý của cô. Đợi sau khi có nhiều tiền hơn, cô sẽ mua những thứ tốt hơn cho tiểu thúc.
“Mạn Mạn, trưa nay chúng ta đi ăn ngoài nhé, không nấu ăn ở nhà nữa, anh không biết lúc nào có thể về nên mấy thứ linh tinh trong tủ lạnh bỏ hết đi, trước khi đi anh sẽ ngắt điện.”
Vừa tắm rửa xong, tóc tai vẫn còn ẩm ướt, Trang Phi Phi nói thế, Từ Mạn Mạn đang trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm đi ra: “Trong tủ lạnh còn khá nhiều đồ mà, cũng bỏ hết sao?”
Trang Phi Phi nhìn Từ Mạn Mạn đang mặc tạp dề, hắn nở nụ cười, nói: “Bỏ đi, lúc anh có thể quay về khẳng định nó đã hỏng rồi.”
“Nhưng nhiều thế này, lãng phí quá.” Từ Mạn Mạn không đành lòng, quay lại nhà bếp, miệng nói: “Buổi chiều không phải lên máy bay sao? Tôi mang hết đồ còn lại trong tủ lạnh theo, đừng lãng phí, đây đều dùng tiền mua, kiếm được cũng vất cả mà.”
“Tùy em thôi.” Trang Phi Phi theo vào phòng bếp, tùy ý nói.
Được chủ nhà cho phép, Từ Mạn Mạn cũng không còn ngần ngại. Tim ngay một túi bóng, đem hết trứng gà, gói mì sợi, thịt thà chưa ăn hết trong tủ, toàn bộ đóng gói hết lại. Nhìn động tác của Từ Mạn Mạn, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười của Trang Phi Phi lên tiếng: “Mạn Mạn, tiền mua sách em không cần trả lại anh đâu.”
“Hả?” Từ Mạn Mạn xoay người, sau khi hiểu được ý tứ của Trang Phi Phi, cô mất hứng nói: “Tôi muốn trả lại cho anh, anh đừng như vậy.”
Trang Phi Phi cười nói: “Em hiểu lầm rồi. Anh không phải không để em trả, mà là có người đã mua mất số sách của em rồi, cho nên em không nợ tiền anh.”
“CÁI GÌ? MUA MẤT?” Từ Mạn Mạn ngây ngốc, Trang Phi Phi cười khẽ hai tiếng, giải thích: “Ông chủ mua lại số sách em tặng cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, tiền đã trả cho anh rồi. Ừm, số sách này coi như là mấy ngài đó mua cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đi.”
Hiểu ra, Từ Mạn Mạn nhất thời há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Bọn họ, bọn họ làm như thế, có phải hơi……” vô sỉ không……
Đối phương là sếp, trước mặt Trang Phi Phi nên Từ Mạn Mạn không dám nói ra mấy từ cuối. Nhưng đó là sách cô mua để tặng Dương Dương và Nhạc Nhạc mà, tuy tiền không phải cô trả, nhưng, nhưng mà……
Trang Phi Phi nín cười, nói: “Ông chủ đã tặng Dương Dương Nhạc Nhạc mất rồi, em cứ coi như là mấy ngài ấy mua đi. Bọn họ đi vội quá, chưa mua được gì để tặng Dương Dương và Nhạc Nhạc, em là chị mấy đứa nhỏ, mua hay không mua cũng không ảnh hưởng gì tới tình cảm mấy chị em mà.”
Miệng Từ Mạn Mạn đóng đóng mở mở, còn như thế được sao?! Cô cuối cùng cũng được nếm mùi thế nào gọi là gian thương giảo hoạt!
“Mạn Mạn, ông chủ tuyệt đối sẽ không rời khỏi Cố tiên sinh nữa đâu, em coi như giúp mấy ngài ấy một tay đi. Em cũng hy vọng bọn họ có thể sớm ngày làm lành với Cố tiên sinh mà.” Trang Phi Phi nói tốt cho mấy ông chủ. Hai ngày nay đã được nghe rất nhiều sự việc liên quan đến hai ngài ấy, Từ Mạn Mạn cũng không còn phẫn nộ như trước rồi, chỉ là…… thôi được rồi, coi như cô ấy hảo tâm sẽ chịu giúp đỡ đi!
“Tôi còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đây này? Hiện giờ đi mua khẳng định không còn kịp nữa rồi.”
Trang Phi Phi hiển nhiên là đã có chuẩn bị, hắn đi đến trước mặt Từ Mạn Mạn, nắm chặt tay cô rồi kéo ra khỏi nhà bếp: “Anh đã thay em chuẩn bị tốt rồi.”
“Là gì vậy?”
“Tự em xem đi.”
Trang Phi Phi trực tiếp kéo Từ Mạn Mạn lên lầu, trên lầu không chỉ có món quà hắn chuẩn bị thay Từ Mạn Mạn mà còn có một món quà hắn muốn tặng cho cô nữa.
※
Ầm ầm ầm….
Trên bầu trời của huyện Phổ Hà lại vang lên tiếng trực thăng gầm rú, vừa cơm nước xong xuôi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nghe được tiếng này, lập tức đi ra từ trong phòng, ngửa đầu lên, vừa kịp lúc nhìn thấy phía xa xa có một chiếc trực thăng quân dụng đang bay tới đây. Bê bát đũa đi ra, Tiểu Hà cũng thấy được, cậu nhìn về phía hai người kia. Trên mặt Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam lộ ra nụ cười thư thái, hai người cầm lấy bát đũa trên tay Cố Khê bê vào phòng bếp, rồi mới bước nhanh vào nhà chính, nói với hai đứa nhỏ đang đứng cạnh bàn: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, cùng thúc thúc đi ra ngoài đón người đi.”
“Đón ai ạ?” Dương Dương Nhạc Nhạc lập tức hiếu kì hỏi.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã mặc xong áo khoác, hai người lấy áo khoác nhỏ mặc lên người hài tử, Triển Tô Nam cười nói: “Đón chị các con.”
“CHỊ MẠN MẠN ĐÃ TRỞ LẠI RỒI SAO?!” Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nghe thấy vui sướng cực độ, nhanh chóng mặc quần áo.
Nói một tiếng với Từ lão gia cùng Từ nãi nãi cũng rất kinh hỉ, cũng không kịp giải thích, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mang theo hai đứa nhỏ, vội vàng ra ngoài. Từ nãi nãi chạy ra hỏi Cố Khê: “Tiểu Hà, Mạn Mạn đã về rồi sao? Con bé đang ở đâu vậy?”
Cố Khê thản nhiên cười nói: “Vừa rồi có trực thăng bay qua, chắc hẳn đó là Mạn Mạn. Cha mẹ nuôi, anh Hải Trung và vợ anh ấy cùng người đồng nghiệp lần trước của Mạn Mạn hôm nay sẽ cùng con bé trở về, đợi lát nữa con ra ngoài mua ít đồ, tối này nhà mình sẽ đãi khách đó ạ.”
Vừa nghe Cố Khê nói như thế, Từ nãi nãi đè nặng nỗi khiếp sợ trong lòng, vội vàng nói: “Để mẹ đi cùng con, mua nhiều đồ một chút.”
“Không cần đâu ạ, một mình con đi là được rồi.”
Từ lão gia nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu Hà à, Tô Nam cùng Thiệu Bắc…… Gia thế trong nhà ra sao? Sao chúng lại có cả trực thăng?”
Cố Khê giọng điệu dửng dưng nói: “Nhà Thiệu Bắc là người trong quân đội, chắc anh Hải Trung liên hệ với quân đội mượn trực thăng.”
“À……” Từ lão gia đánh mắt nhìn Từ nãi nãi, không hiểu sao, trong lòng rất buồn phiền.
Dọn dẹp bàn ăn, đi vào phòng bếp rửa bát, Cố Khê lên lầu lấy tiền. Xoay người liền nhìn thấy bộ quần áo đang phơi trên máy sưởi, tâm trí cậu lại rạo rực. Sáng nay khi rời giường vào nhà vệ sinh, nhìn thấy quần áo của chính mình đã được giặt sạch, cậu vừa thẹn vừa giận. Nhất là, nhất là, quần lót của cậu cũng bị giặt. Không cần đoán, cậu cũng biết là ai giặt, thế mà buổi sáng khi hai người kia đối mặt với cậu lại không có chút xấu hổ nào, bình thản đến kỳ lạ, cuối cùng, cậu chỉ có thể nói với hai người kia một câu: “Sau này không cần giúp tôi giặt quần áo nữa.” Hai người chỉ cười cười, chưa nói đáp ứng cũng chẳng nói không. Sáng nay, lũ trẻ đi thi, có mặt cha mẹ nuôi ở đấy nên cậu cũng không tiện nói nhiều.
Cố Khê thực đau đầu, trước kia lúc ba người còn ở bên nhau, cậu thường xuyên phải giúp bọn họ giặt quần áo, chỗ cậu chưa bao giờ dùng máy giặt, tất cả đều giặt bằng tay. Cho nên ngày đó cậu giặt sạch quần áo cho hai người bọn họ cũng không có gì nặng nhọc cả, huống chi đều là đồ sạch có mặc qua đâu. Nhưng….. cứ nghĩ đến việc hai người nọ thấy được quần lót của cậu, còn dùng tay giặt, Cố Khê có chút không thở nổi, cũng có một chút tức giận. Không được rồi, cậu nhất định phải nói chuyện rõ ràng với hai người kia, sau này không cần giúp cậu giặt quần áo nữa, đặc biệt là…… Quay đầu đi, không thèm nhìn cái quần lót kia nữa, Cố Khê giương mắt, vừa lúc thấy được gương mặt mình trong gương. Trong nháy mắt, trái tim đang dao động phút chốc bình ổn lại, bọn họ chẳng lẽ không phát hiện thấy cậu đã già rồi sao?
Cố Khê ngồi trong phòng lại lâm vào tình trạng mâu thuẫn rối rắm cùng bất đắc dĩ, không biết ngồi bao lâu, dưới lầu vang lên tiếng nói làm cậu bừng tình. “Ông bà nội, cháu đã về rồi! Tiểu thúc! Tiểu thúc! Cháu về rồi nè!” ”
Mạn Mạn?! Cố Khê vội đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy trong nhà có thật nhiều người.
“Tiểu thúc, tiểu thúc!” Từ Mạn Mạn rất kích động, trực tiếp chạy lên lầu ôm cổ Cố Khê.
“Tiểu Hà.” Trong sân, Ngụy Hải Trung nắm tay bạn gái chào hỏi Cố Khê, Từ nãi nãi cùng Từ lão gia đều đi ra.
“Anh Hải Trung, đến giúp một tay đi.” Ôm một thùng giấy lớn, Triển Tô Nam từ cửa đi vào, miệng hô to. Ngụy Hải Trung lập tức buông tay bạn gái, đi ra ngoài bê thùng đồ. Sân nhà vốn yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên, cửa nhà đỗ hai chiếc xe Jeep quân đội kéo tới sự chú ý của hàng xóm láng giềng, không ít người kéo ra ngoài nhìn ngó xem nhà Từ lão gia có chuyện gì xảy ra.
Cố Khê kéo Từ Mạn Mạn nhanh chóng đi xuống lầu, hai hài tử nâng một chiếc thùng vào, cao hứng kêu lên: “Ba ba, thúc thúc mang theo nhiều đồ lắm.”
“Tiểu Hà, mau tiếp đón khách quý vào nhà đi.” Từ nãi nãi nâng rèm cửa lên để mấy người bọn họ dễ dàng mang đồ vào trong. Từ lão gia đứng ở cửa nhiệt tình nói: “Mau, mau vào nhà, vào nhà đi.”
Cố Khê đứng đó, nói chuyện với một người phụ nữ lạ mặt: “Là chị dâu đúng không, bên ngoài trời lạnh, mau vào trong nhà ấm áp đi.”
Nghê Hồng Nhạn tràn đầy hiếu kì cùng thích ý, đánh giá Cố Khê một phen, vươn tay nói: “Chị là Nghê Hồng Nhạn, luôn nghe thấy Tô Nam, Thiệu Bắc cùng Hải Trung nhắc tới em, chị dâu cuối cùng cũng nhìn thấy người thật. Tết năm nay làm phiền em rồi.”
“Sao lại nói làm phiền chứ.” Cùng Nghê Hồng Nhạn bắt tay, Cố Khê nói: “Trời lạnh lắm, chị mau vào nhà ngồi.”
“Tiểu thúc, thúc đưa cô Hồng Nhạn vào nhà đi, bà nội, nơi này có cháu là được rồi.” Từ Mạn Mạn cầm trên tay một cái túi, đưa cho tiểu thúc, thay Từ nãi nãi nâng rèm, buộc rèm cửa lên thật cao. Cố Khê đưa Nghê Hồng Nhạn vào nhà, lại kéo cả mẹ nuôi đi theo, giới thiệu: “Chị dâu, đây là cha mẹ nuôi của em.”
“Cháu chào hai bác.” Nghê Hồng Nhạn thực lễ phép mở miệng, chân thành nói: “Cháu cùng Hải Trung năm nay định đón tết tại đây, làm phiền hai bác nhiều ạ.”
“Không phiền toái, không phiền toái, các cháu có thể đến chung vui là chúng tôi rất vui mừng rồi.” Từ nãi nãi và Từ lão gia đều đặc biệt kích động, vì Cố Khê có thể có được những người bạn thế này mà rất vui sướng.
Từ nãi nãi mời Nghê Hồng Nhạn ngồi xuống, rồi pha trà và gọt hoa quả, rất nhiệt tình, Nghê Hồng Nhạn càng cảm thấy ngượng ngùng, kêu Từ nãi nãi không cần khách khí như vậy.
Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc, Ngụy Hải Trung, Trang Phi Phi còn có hai đứa nhỏ bê ra bê vào, cũng không biết Ngụy Hải Trung mang theo bao nhiêu đồ mà trong phòng đã có tám, chín thùng giấy nhưng bên ngoài vẫn chưa hết.
Cố Khê nhìn thấy thế, trong lòng càng nhíu mày, Nghê Hồng Nhạn kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, nói: “Đừng làm phiền bọn họ, tìm được em, bọn họ rất rất vui mừng, nếu không phải vì trực thăng không chở được nhiều đồ thì bọn họ chỉ hận không thể đem cả Doanh Hải đến đây thôi.”
“Thế này rất tốn kém.” Cố Khê rất không muốn hai người kia vì cậu tiêu tiền.
“Chắc vậy.” Nghê Hồng Nhạn nói mang theo thâm ý, hai mắt càng không dừng được mà nhìn ngắm Dương Dương và Nhạc Nhạc. Từ trực thăng bước xuống, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy hai đứa nhỏ, phản ứng của cô cùng những người khác đều giống nhau, vô cùng khiếp sợ.
Mấy người nọ lại đi vào, thùng giấy cuối cùng cũng được bê theo, tất cả có tận mười một cái thùng. Cố Khê rót nước cho mọi người, để bọn họ nghỉ ngơi thư giãn, Ngụy Hải Trung vừa muốn mở miệng chính thức giới thiệu Nghê Hồng Nhạn, ngoài cửa truyền đến âm thanh của một người: “Tiểu Hà à, trong nhà có phải đang có khách hay không?”
Theo giọng nói này, một người xốc rèm cửa, vẻ mặt tươi cười hớn hở đi vào. Triển Tô Nam, Ngụy Hải Trung, Kiều Thiệu Bắc, Trang Phi Phi còn có cả Nghê Hồng Nhạn lập tức đứng lên. Từ Mạn Mạn gọi một tiếng dì hai, trên mặt nụ cười rất miễn cưỡng. Từ nãi nãi và Từ lão gia tức khắc trầm mặt xuống. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không cao hứng, bất quá bọn nó vẫn rất lễ phép chào: “Bác hai, dì hai, anh Hoài Chí, chị Hiểu Mẫn.”
Trên mặt Cố Khê vẫn duy trì mỉm cười, nói: “Bọn họ cũng vừa mới tới được một lát.”
Người tới là Quách Nguyệt Nga, trong lòng cô ta đang ôm tôn tử, cười tủm tỉm nói: “Chị vừa mới nhìn thấy trực thăng là khẳng định ngay có người tới tìm chú, liền nhanh chóng kéo anh hai chú cùng vợ chồng Hoài Chí qua đây nhìn, quả nhiên chị đoán trúng.”
Đây là vị dì hai mà Từ Mạn Mạn đã kể đây mà, mấy người Ngụy Hải Trung cùng nhau đồng thanh gọi “Nhị tẩu”, Nghê Hồng Nhạn liếc mắt nhìn những người xung quanh không hề cao hứng, nghĩ thầm ‘trong nhà có một người như thế này, cũng thật khổ cho mọi người’.