***
Đến nhà Từ Khâu Thuật thấy mỗi Quách Nguyệt Nga ở nhà. Ôtô vừa dừng bánh, Quách Nguyệt Nga đã kéo con trai ra nghênh đón, còn rất ‘yêu thương’ ôm lấy Dương Dương và Nhạc Nhạc vô cùng thân thiết, khiến cho hai đứa trẻ gượng gạo mất tự nhiên.
Chiếc xe quân đội mà Ngụy Hải Trung điều đến là một chiếc xe bảy chỗ dòng nhập ngoại, Quách Nguyệt Nga đối với xe cộ tất nhiên không hề nghiên cứu, nhưng nhìn chiếc xe biển số chính phủ màu xám bạc xa hoa kia, biểu tình trên mặt cô ta muốn bao nhiêu hâm mộ thì có bấy nhiêu, thái độ đối Cố Khê muốn bao nhiêu thân thiết thì cũng có bấy nhiêu, Từ Mạn Mạn thấy thế bỗng từng trận nổi da gà.
Không khí náo nhiệt còn hơn hẳn ngày tết, Dương Dương và Nhạc Nhạc lớn đến từng này lần đầu tiên có một buổi sinh nhật tưng bừng thế này, vừa vui sướng lại có đôi chút thụ sủng nhược kinh. Trong lòng chúng cũng tự hiểu, hết thảy những điều này cũng đều do thúc thúc…
Hai thúc thúc một bên ôm hai thọ tinh (người được chúc thọ) vào lòng, cảm thụ tình thương của mọi người trong gia đình dành cho chúng, một bên lại thực lo lắng, thỉnh thoảng ngó trộm mấy lần vị ‘ba ba’ ít nói hơn hẳn so với thường ngày. Từ Mạn Mạn cũng phát giác tâm tình của tiểu thúc hôm nay rất khác thường, cô vẫn đứng cạnh Cố Khê, cười nói với cậu; mà cũng khác với mọi ngày, Trang Phi Phi giờ phút này cũng trầm lặng rất nhiều, phần lớn thời gian đều chỉ mỉm cười nghe Từ Mạn Mạn cùng Cố Khê nói chuyện, Lý Trân Mai nhìn thấy thế thì khỏi nói trong lòng có bao nhiêu sốt ruột.
Trước khi xuất phát, Cố Khê đẩy hai món quà sinh nhật đã chuẩn bị riêng cho con trai từ nhà anh cả ra. Vừa thấy hai chiếc xe đạp, bọn nhỏ hét lên rồi nhào vào lòng ba ba, cao hứng nhảy nhót, so với hai chú ngựa con được thúc thúc tặng, chúng còn cảm thấy mãn nguyện hơn nhiều. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự mình xé bỏ lớp giấy gói quà, Dương Dương và Nhạc Nhạc khẩn cấp tiếp nhận chiếc xe đạp từ tay hai thúc thúc, rồi trực tiếp lao ra bên ngoài đi thử một vòng. Nhìn nét cười trên mặt hai nhóc con, khuôn mặt của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cũng tràn đầy tiếu ý, trái tim lại khẽ quặn đau, bọn hắn có thể nhìn ra được bọn nhỏ đã khao khát một chiếc xe đạp bình thường như thế này từ lâu rồi.
Trên mặt Cố Khê lúc này lộ rõ tươi cười, hai con trai bởi vì sống trong một gia đình đơn thân (có mỗi cha hoặc có mỗi mẹ) nên từ nhỏ đã sớm trưởng thành hơn so với những đứa trẻ khác; mấy ngày nay trên khuôn mặt non nớt của hai đứa đã ánh lên nhiều hơn niềm vui sướng nên có ở tuổi chúng, nhất là hiện tại bọn chúng đang hưng phấn đạp xe đi tới đi lui ở cửa nhà, thanh âm cười vui gây sự chú ý của rất nhiều người.
Lớn tiếng cám ơn món quà của ba ba, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc ôm chặt lấy ba mình, Cố Khê xoa xoa đầu hai đứa trẻ, không nói sinh nhật vui vẻ mà chỉ nói: “Các con có xe đạp rồi, khi đi học phải cẩn thận, trên đường không nên đua xe linh tinh, cũng không nên đi tốc độ quá nhanh.”
“Ba, chúng con nhớ kỹ.” Hai cậu nhóc gật đầu lia lịa, đem lời ba ba nói ghi tạc trong lòng.
Nhìn ánh mắt hai con trai hồn nhiên, Cố Khê không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày đó sinh ra bọn chúng. Nếu có người hỏi Cố Khê về sau có hối hận vì sinh ra hai đứa bé này không, cậu sẽ kiên định nói cho người đó biết, món quà sinh nhật quý giá nhất mà cậu thu được chính là hai thằng bé này.
Dưới bóng cây trong sân nhà, hình ảnh Cố Khê cùng lũ trẻ ôm nhau đã trở thành một khung cảnh thật đặc biệt, mặc dù Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đều không thể đi vào trong khung cảnh đầm ấm đấy được. Mười hai năm tách biệt, nếu muốn thêm một vài nét vẽ cho bức họa này thì không thể nào ngay trong một sớm một chiều được, cũng không phải chỉ bằng mấy món quà tặng hay hai chú ngựa con là có thể làm được.
***
Đến 4 giờ, cả nhà đúng giờ xuất phát, một lần nữa trở về xe, tâm tình Cố Khê tựa hồ tốt hơn đôi chút, chủ động gia nhập hội chuyện phiếm của lũ trẻ và hai người nọ, sự lo lắng suốt cả ngày nay của hai đứa trẻ cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc lại không lạc quan như chúng. Hai người đó thà rằng Cố Khê cứ cáu giận với bọn hắn, điều đó còn chứng minh được trong lòng Cố Khê dù ít hay nhiều thì vẫn còn vị trí cho bọn hắn ngự trị.
***
Một giờ sau, ô tô dừng trước cửa khách sạn tốt nhất của vùng, trong Từ gia, ngoại trừ Từ Khâu Lâm vì công việc đã từng tới đây vài lần, còn đâu, những người khác đều như nhà quê mới ra tỉnh, kể cả hai cậu bé. Đi vào trong khách sạn, hai đứa trẻ gắt gao nắm chặt tay thúc thúc, nhút nhát vô cùng.
(Nguyên câu là “Lưu mỗ mỗ đi vào nơi sang trọng”, nhưng ta chuyển thành “nhà quê ra tỉnh” cho xuôi ^^. 刘姥姥 – Lưu Mỗ Mỗ: Một nhân vật rất được yêu thích trong Hồng Lâu Mộng, biểu tượng cho phẩm chất truyền thống tốt đẹp của người Trung Hoa. Bà là một người nông dân nghèo khổ nhưng lương thiện chính trực, thông minh nặng tình nghĩa và giàu nghị lực. Trong Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần đã miêu tả già Lưu ba lần vào phủ Vinh Quốc, và là người chứng kiến sự hưng vong của nơi này, một nơi giàu sang phú quý trái ngược với cuộc sống của bà. Khi bà đến chơi, Giả mẫu thương xót người đàn bà nghèo khổ quê mùa như bà nên đã mở tiệc khoản đãi để bà có cơ hội được nếm mùi đời. Ngày nay người ta gọi những người chưa gặp qua đủ mọi việc đời là Lưu Mỗ Mỗ.)
Cố Khê cùng Lý Trân Mai dìu hai vị lớn tuổi của Từ gia đi vào, còn Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đi bên cạnh Cố Khê, vợ chồng Ngụy Hải Trung theo sau bọn hắn. Đám người bước vào, quản lý khách sạn đã lập tức tiến lên, thái độ cực kì cung kính hỏi: “Xin hỏi là ngài Triển và ngài Kiều phải không ạ?”
“Đúng.” Triển Tô Nam mở miệng.
Quản lý khách sạn kính cẩn chỉ vào thang máy nói: “Xin mời lên tầng 4, tôi đưa các vị tới phòng đặt trước.”
“Được.”
Quản lý khách sạn dẫn theo một nhóm người đi vào trong thang máy, tự mình ấn nút tầng. Sau khi cửa thang máy hé mở, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc trước nhường Cố Khê và hai vị lão nhân đi vào, rồi bọn hắn mới nắm tay hai con trai, những người khác cũng lục tục theo sau.
Đối với cuộc sống bình thường tại thị trấn nhỏ bé của những thành viên trong Từ gia mà nói, tình cảnh này khiến bọn họ rất gò bó. Lần đầu tiên đi thang máy, Từ lão gia cùng Từ nãi nãi, còn có mấy người Quách Nguyệt Nga đã thét lên khi thang máy chuyển động. Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc thì không mấy bất ngờ, trước kia chị Mạn mạn từng dẫn bọn chúng vào trong thị trấn chơi rồi, chúng có đi thử tháng máy, nhưng vẫn cảm thấy không quen.
Tiến vào phòng đã thấy bên trong là hai chiếc bàn tròn rất lớn, phía trên bày sẵn mấy món ăn, Cố Khê dìu Từ nãi nãi ngồi vào chỗ, Trang Phi Phi trực tiếp tiếp đón một số vị khách đến ngồi vào một bàn khác. Những người bạn của Trang Phi Phi lai lịch cũng rất đặc biệt, Từ Hoài Chí cùng vợ và con mình ngồi xuống chiếc bàn Trang Phi Phi sắp xếp, còn hai chú nhóc con thì ngồi ở vị trí chủ tọa, khuôn mặt chúng đỏ rực do khẩn trương.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc như ‘cha đẻ’ của lũ trẻ vậy, tiếp đón mọi người nhập tiệc, cùng quản lý khách sạn thương lượng thời gian bưng đồ ăn lên…, bận rộn đến dễ sợ.
Không tiện ngồi ở bàn chính, Lý Trân Mai lôi kéo Quách Nguyệt Nga đến bàn của hậu bối ngồi, hai anh em Từ Khâu Lâm cùng Từ Khâu Thuật ngồi kề bên Từ lão gia, còn Cố Khê thì ngồi tùy ý ở cạnh chỗ mấy món ăn, nhường lại vị trí bên cạnh hai con trai cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.
Đến lúc này Ngụy Hải Trung mới đặc biệt khui ra một chai vang đỏ, Triển Tô Nam cho người không uống rượu lựa chọn giữa nước trái cây hoặc sữa chua, hai đứa trẻ chọn nước trái cây, Kiều Thiệu Bắc đưa cho Cố Khê một ly sữa chua, sữa chua dâu là đồ uống trước đây Cố Khê thích nhất. Nhẹ giọng nói cảm ơn, Cố Khê cầm lấy chiếc ly, hạ mắt.
Xong phần đồ uống, ngồi tách biệt một trái một phải bên cạnh hai con trai, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc giơ lên chính ly rượu của mình, khiến cả phòng im lặng. Kiều Thiệu Bắc mở lời đầu tiên, vẻ mặt hắn có vẻ rất kích động.
“Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc, tôi và Tô Nam trước xin chúc Dương Dương và Nhạc Nhạc sinh nhật vui vẻ.” Hai người đồng thời hướng hai đứa trẻ nâng chén, hai cậu nhóc cũng nhanh chóng nâng cốc mình lên.
“Các con hôm nay là nhân vật chính, mau ngồi đi.” Ấn hai thằng bé ngồi trở lại, hai người chạm cốc với chúng, rồi mới nhấp một ngụm rượu vang, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng uống một hớp lớn nước trái cây, ngửa đầu nhìn thúc thúc.
Kiều Thiệu Bắc nói tiếp: “Vào ngày nay cách đây 11 năm, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã được sinh ra, người cha của hai đứa là Tiểu Hà cũng từ đây đã gánh vác trọng trách nuôi nấng lũ nhóc, cho nên tôi và Tô Nam cũng muốn kính Tiểu Hà một ly.”
Cố Khê cầm ly đứng lên, nét mặt mang theo nụ cười, nói: “Nuôi lớn con trai là trách nhiệm của tôi, tôi không cảm thấy nặng nhọc gì đâu. Tôi cảm ơn các anh ngày hôm nay đã tổ chức cho Dương Dương và Nhạc Nhạc một bữa tiệc sinh nhật long trọng thế này, mấy ngày nay cũng thật vất vả cho hai anh rồi. Đừng để bụng rỗng uống rượu, phải biết thương lấy thân thể, ăn chút gì đó rồi uống tiếp.”
“Không sợ đâu, anh và Thiệu Bắc hôm nay rất vui sướng. Tiểu Hà, có thể ở bên Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn anh không còn cảm thấy vất vả gì nữa.” Triển Tô Nam nghiêng người chạm vào chiếc cốc của Cố Khê, bày tỏ niềm thành kính. Kiều Thiệu Bắc cũng chạm vào cốc Cố Khê, nói: “Tiểu Hà, mười mấy năm nay đã làm khổ em rồi. Em giáo dục Dương Dương và Nhạc Nhạc tốt lắm. Từ nay về sau, Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là con trai của anh và Thiệu Bắc, bọn anh chính là người cha thứ hai của bọn chúng.”
Ngụy Hải Trung xen vào một câu: “Anh sau này cũng chính là thúc thúc ruột của Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
Trong phòng truyền đến một trận kinh hô, đôi mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc nháy mắt liền ửng đỏ, những lời này thúc thúc cũng đã từng nói với bọn chúng rồi, nhưng hôm nay trước mặt nhiều người như thế, thúc thúc có thể chân thành tuyên bố khiến trái tim hai đứa vô cùng rung động. Cố Khê hướng hai người cười nhẹ, nói: “Các anh thích Dương Dương và Nhạc Nhạc, tôi rất cao hứng. Chuyện quá khứ đều qua rồi, các anh cũng đừng để trong lòng nữa. Hôm nay Dương Dương và Nhạc Nhạc là nhân vật chính, các anh không cần chú ý tới tôi đâu.”
Triển Tô Nam mở miệng: “Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng em cũng là nhân vật chính đó. Nếu anh và Thiệu Bắc làm gì khiến em không thích, em cứ việc trách mắng bọn anh, trăm ngàn lần đừng buồn phiền trong lòng.” Một câu này nói ra thật đầy thâm ý.
Cố Khê cười cười: “Không có, các anh đừng nghĩ nhiều.” Chủ động chạm cốc hai người kia, Cố Khê uống một hớp sữa chua, chân thành nói: “Cám ơn các anh.”
“Tiểu Hà, em đừng khách khí với hai anh.” Hai người trăm miệng một lời, rồi mới uống một ngụm rượu.
Kế tiếp, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc hoàn toàn chủ trì cả bữa tiệc, bắt đầu từ Từ lão gia và Từ nãi nãi, có cả vợ chồng Từ Khâu Lâm, vợ chồng Từ Khâu Thuật, ngay cả Mạn Mạn đều được hai người bọn hắn kính rượu, bọn hắn cảm tạ mấy người đã chiếu cố quan tâm săn sóc ba cha con Cố Khê suốt nhiều năm qua. Từ Khâu Thuật cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, còn mụ Quách Nguyệt Nga thì hớn hở ra mặt, thấy được cách Triển Tô nam và Kiều Thiệu Bắc trân trọng Cố Khê thế này, công việc của con trai cô ta bảo đảm không thành vấn đề.
Đồ ăn liên tục được bưng lên, cho tới bây giờ chưa từng ăn nhiều món ngon thế này, Dương Dương Nhạc Nhạc cũng không dừng nổi đũa nữa. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thật sự rất vui vẻ, một ly rồi lại một ly, khiến Cố Khê không thể không lần lượt gắp rau vào bát bọn hắn, dặn dò bọn hắn uống ít rượu ăn nhiều đồ ăn. Động tác này của cậu càng khiến hai người kia không ngừng uống được. Cố Khê vừa một bên giúp hai kẻ kia dùng bữa, một bên còn chăm sóc hai vị cha mẹ nuôi, Nghê Hồng Nhạn đơn giản đổi vị trí chỗ ngồi với Từ Khâu Thuật để ngồi cạnh Cố Khê, cô tới chiếu cố Cố Khê dùng cơm.
Không khí bên bàn của Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn cũng rất náo nhiệt, Trang Phi Phi vì phải lái xe nên không thể uống rượu, hắn liền thay rượu bằng nước trái cây, một chốc một lát lại kính rượu đủ mọi người. Trong bàn chỉ có hắn và Từ Hoài Chí là đàn ông, nên Trang Phi Phi không ngừng nói chuyện với Từ Hoài Chí đang câu nệ, còn thỉnh thoảng góp vui cho mọi người bằng mấy câu chuyện hài hước. Quách Nguyệt Nga cười đến ngặt nghẽo, Lý Trân Mai thì lại càng ngày càng lo lắng, một người đàn ông tốt như thế này, Mạn Mạn nhà mình sao có thể ‘câu’ được đây.
Đồ ăn cũng đã đưa lên hòm hòm gần hết, có người gõ cửa; khi cửa mở, Từ Mạn Mạn là người đầu tiên kinh hô. Tiếp đó đến Dương Dương và Nhạc Nhạc như ngừng hô hấp, quản lý khách sạn tự mình đẩy tới một chiếc bánh kem năm tầng, màu chủ đạo là màu xanh lam, Dương Dương và Nhạc Nhạc lớn đến chừng này rồi cũng chưa bao giờ thấy qua chiếc bánh gato nào đẹp đến nhường này. Xung quanh thân bánh là một bãi cỏ đầy rẫy những chú ngựa con xinh xắn, phía trên cùng là hai cậu bé mặc lễ phục, bánh có màu đỏ, màu xanh biếc, màu trắng, màu nâu cafe….. Đủ các màu sắc tô điểm cho chiếc bánh càng thêm phần rực rỡ. Quản lý khách sạn đặt chiếc bánh tới cạnh Triển Tô Nam, Dương Dương và Nhạc Nhạc mau nước mắt, trên mặt bánh có ghi dòng chữ ‘Chúc hai con trai của chúng ta Dương Dương và Nhạc Nhạc sinh nhật vui vẻ’, lạc khoản (kiểu dạng chữ kí) ghi ‘thúc thúc và ba ba’.
Chiếc bánh ngọt này là do Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đặc biệt đặt làm từ một nhà hàng bánh cao cấp, trưa hôm nay mới được vận chuyển từ Doanh Hải tới đây. Kéo hai con trai đã bắt đầu khụt khịt tới trước chiếc bánh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm lấy những ngọn nến từ tay quản lý khách sạn, từng ngọn từng ngọn, tỉ mỉ cắm 11 cây nến lên chiếc bánh ngọt, những người khác đều đứng lên. Cắm xong nến, Kiều Thiệu Bắc châm lửa chúng lên, không biết từ khi nào Trang Phi Phi đã đứng lên cầm máy quay phim.
“Tắt đèn đi.”
Đèn phụt tối, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt sụt sịt của hai cậu nhóc.
“Happy birthday to you, happy birthday to you……” Nghê Hồng Nhạn hát lên, tất cả mọi người ở đây đều đồng thanh hát theo. Trước kia, trong ngày sinh của Dương Dương và Nhạc Nhạc, Cố Khê sẽ cùng mọi người hát bài ca chúc mừng sinh nhật này nên người Từ gia cũng không mấy xa lạ.
Hai đứa trẻ nước mắt đầm đìa, đang cùng nhau hát vang bài ca sinh nhật, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc lau đi hai hàng lệ của con trai, Triển Tô Nam cũng khó giấu nổi niềm kích động nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, cầu nguyện ba điều ước đi con, điều ước cuối cùng không thể nói ra, bằng không sẽ không linh.”
Dương Dương sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: “Con hy vọng, ông bà nội, ba ba cùng hai thúc thúc, và tất cả mọi người có mặt trong ngày hôm nay, thân thể đều khỏe mạnh.”
“Con hy vọng, con có thể mau chóng lớn lên.” Hiếu thuận với ba ba, để ba ba không phải mệt nhọc như vậy nữa.
Một nguyện vọng cuối cùng, Dương Dương nói thầm trong lòng: “Con hy vọng, thúc thúc có thể vĩnh viễn cùng bọn con, cùng ba ba ở bên nhau.”
Nhạc Nhạc nén tiếng khóc nói: “Con hy vọng, thân thể ba ba có thể khỏe mạnh hơn, hy vọng ông bà nội có thể sống trăm tuổi, hy vọng mọi người trong nhà đều khỏe mạnh.”
“Con hy vọng, con có thể nhanh lớn lên.” Hiếu thuận ba ba,để ba ba không phải mệt nhọc như vậy nữa.
Còn nguyện vọng cuối cùng, Nhạc Nhạc nói thầm ở trong lòng: “Con hy vọng thúc thúc có thể vĩnh viễn ở bên con, anh trai và ba ba.”
Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc lau đi khóe mắt ướt át, rồi mới cúi đầu hôn lên sau gáy lũ trẻ, ấm ách nói: “Thổi nến đi con trai.”
“Cô đếm đến 1,2,3, Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng nhau thổi nhé.” Bị cuốn theo dòng cảm xúc, hốc mắt Nghê Hồng Nhạn cũng hơi đo đỏ, cô la lớn lên: “1!2!3!”
“PHÙ~~~~!”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm đứa nhỏ khom người, Dương Dương và Nhạc Nhạc cố sức thổi hết một hơi, dưới ánh nến, ngọn nến bị bốn người một hơi thổi tắt….
Đèn sáng, Dương Dương và Nhạc Nhạc xoay người ôm lấy hai vị thúc thúc, chôn ở trong lòng bọn hắn nói: “Thúc thúc, cám ơn hai thúc.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xoa đầu chúng, nói thầm bên tai: “Đi cảm ơn ba ba đi.”
Hai cậu bé buông thúc thúc ra, chạy đến trước ba ba ôm chặt lấy Cố Khê, khóc nói: “Ba ba, cám ơn ba.”
Cố Khê nuốt nuốt cổ họng, nén chịu nỗi lòng đau nhức, mỉm cười với hai con trai, nói: “Các con hôm nay đã lớn hơn một tuổi rồi, nên càng phải tự lập, càng phải thêm hiểu chuyện.”
“VÂNG!” Quá mức kích động, quá mức cảm động, hai cậu bé nghẹn ngào nói không nên lời.
Vỗ vỗ lũ trẻ, Cố Khê kéo bọn chúng đi: “Đi cắt bánh ngọt nào.”
“Dương Dương Nhạc Nhạc, lại đây cắt bánh.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dắt hai con trai đến trước chiếc bánh, trong tay hai người đều cầm một con dao nhựa chuyên dụng.
“Cả nhà đều đứng hết lên đi, để tôi chụp ảnh cho.” Trang Phi Phi lên tiếng, tất cả mọi người đều đang chìm trong nỗi niềm xúc động lập tức đứng ở bên cạnh hai đứa nhỏ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kéo Cố Khê lại gần con trai, điều chỉnh Dương Dương và Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn máy ảnh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vây kín ba cha con vào trong lồng ngực mình, cầm tay hai đứa nhỏ cắt bánh rồi nhìn thẳng vào máy ảnh.
Tách tách một tiếng, giờ khắc này đã vĩnh viễn được lưu lại. Cho dù sau này có trưởng thành thì Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng vĩnh viễn sẽ không quên được một ngày này….
Trong ảnh chụp, Cố Khê như đang tựa vào lòng Triển Tô Nam, rõ ràng là tươi cười nhưng lại phảng phất chứa đựng một tia chua xót.