Nhận được những món quà thế này, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngay từ đầu có điểm không thể tin nổi, nhưng sau khi hai thúc thúc vụng trộm nhìn bọn chúng thì chúng cũng ngầm hiểu được, vả lại được cả sự đồng ý của ba ba nên lũ trẻ vô cùng cao hứng, cùng hai người kia ôm một đống đồ lên lầu. Trong đống quà tặng đó, chúng thích nhất chính là chiếc laptop, máy ảnh và máy quay.
***
Dọn dẹp xong xuôi, Cố Khê lại ngồi cạnh lò sưởi đan áo, tuy hai người kia đã mua cho đứa nhỏ vài bộ quần áo len, hơn nữa so với chiếc áo len trên tay cậu thì chúng còn ấm áp hơn, nhưng Cố Khê không có ý định ngừng lại.
Đan được tầm hai mươi phút, rèm cửa đã có người xốc lên, hai người nọ đi vào. Vừa thấy việc Cố Khê đang làm, trong bụng bọn hắn lại thầm thở dài, bước tới. Trước khi Kiều Thiệu Bắc đưa tay đến, Cố Khê đã tự giác cất áo len vào trong túi, theo tiến độ này thì đến tất niên cậu không có khả năng đan xong cho lũ nhỏ rồi, nhưng giờ chúng cũng đã có quần áo mới, cậu có thể từ từ đan cũng được.
“Tiểu Hà, lên lầu một chút đi, bọn anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tiểu Hà, con lên lầu đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút.” Từ nãi nãi lên tiếng ‘đuổi người’. Kiều Thiệu Bắc nhanh tay, cầm trước túi len của Cố Khê, Triển Tô Nam trực tiếp nắm lấy tay cậu, kéo ra ngoài. Từ nãi nãi sắc mặt tỉnh bơ ra đóng cửa, làm bộ không thấy tình ý lộ liễu hai người kia tỏ ra với Cố Khê.
***
Cố Khê cũng có chuyện cần nói với hai người này, vừa vào trong phòng, Cố Khê nói thẳng: “Tô Nam, Thiệu Bắc, sau này đừng mua nhiều thứ như thế cho Dương Dương và Nhạc Nhạc nữa, hai đứa còn bé, đừng nên tiêu nhiều tiền cho chúng như vậy, sẽ không tốt cho bọn nó.” Tuy hai người này trên thực tế là cha đẻ của bọn nhỏ, nhưng cậu cũng không muốn để cho bọn hắn phải tiêu xài hoang phí không cần thiết như thế cho hai con trai.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để tâm, nói: “Sẽ không, Dương Dương Nhạc Nhạc hiểu chuyện như vậy, sẽ không bị làm hư.” Bọn hắn thiếu đứa nhỏ nhiều lắm, mấy thứ này có là gì chứ, lại chẳng mấy đáng giá, đương nhiên những lời này bọn hắn nào dám nói ra.
Thấy sắc mặt Cố Khê nghiêm túc, Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng lái hướng câu chuyện, hai người lôi kéo Cố Khê nói đủ thứ chuyện đông tây, rồi tiễn cậu về phòng ngủ, hơn nữa còn tịch thu túi len của Cố Khê, đây mới là mục đích chính bọn hắn kéo Cố Khê lên lầu.
Tiến độ đan áo sở dĩ chậm như thế suy ra tất cả cũng tại hai người nọ ‘quấy rối’, Cố Khê có muốn tranh cũng chẳng tranh được với bọn họ, nên cậu đơn giản xuống nhà đánh răng rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai là sinh nhật của hai con trai, xem ra hai người kia nhất định phải tổ chức thật tưng bừng, cậu rất muốn nói với hai bọn hắn rằng, không nên tiêu xài nhiều tiền thế cho lũ nhỏ. Bọn chúng còn bé, quen sống tiết kiệm, tự dưng mua sắm nhiều đồ đắt tiền như thế, cậu sợ sẽ ảnh hưởng tới tính cách và nhận thức của bọn nhỏ.
***
Trở lại phòng, thấy trên giường là hai đứa trẻ suốt cả buổi tối vui vẻ, đến nỗi đang ngủ mơ còn bật cười khúc khích, Cố Khê lau nước miếng trên khóe miệng của Nhạc Nhạc, cởi bớt quần áo, tắt đèn và lên giường. Trong bóng đêm, Cố Khê trợn tròn mắt, chất chứa nhiều suy tư như mấy đêm nay, không thể tĩnh tâm được.
Ban ngày, trên đường trở về nhà, khi bị Triển Tô Nam cầm tay, cậu thật sự hoảng loạn kinh hãi, tay Triển Tô Nam thật ấm áp biết bao, cũng như người. Nhưng ngay sau một giây dao động đó, cậu tỉnh táo lại, chính cậu cũng không còn cảm giác được trái tim đang đập liên hồi nữa.
Che ngực, Cố Khê thở dài thật sâu, bọn hắn chẳng lẽ không phát hiện cậu đã không còn là cậu trước kia nữa sao? Chẳng lẽ, không phát hiện ra cậu đã già đi sao? Đối với hai người nọ, cậu không nói nên lời tuyệt tình, nhưng nên làm thế nào để bọn hắn không phải tiếp tục lãng phí thời gian với cậu đây. Vốn cậu cứ nghĩ không phản ứng, không làm gì để hai người kia chết tâm, nhưng chiều nay cái nắm tay kia của Triển Tô Nam đã khiến cậu hiểu ra được sự tình không đơn giản như cậu vẫn tưởng. Lòng tràn đầy tơ rối, cậu trở mình, đưa lưng về phía con trai, Cố Khê nhắm mắt lại ép chính mình ngủ, chờ qua năm, vẫn nên tìm cơ hội nói rõ với bọn họ thôi.
***
Rạng sáng ba giờ, trên lầu hai, cửa một phòng bị người nào đó nhẹ nhàng hé mở, hai bóng người lén lút đi ra, trong lòng ôm thứ gì đó, rón ra rón rén đi đến cửa phòng cách vách. Đầu tiên, hai người dán sát lỗ tai lên trên cửa nghe ngóng động tĩnh trong phòng, rồi một người thò tay cầm lấy núm vặn cửa, nhẹ nhàng dùng sức, cửa khóa. Cầm trên tay thứ gì đó giao cho người còn lại, người nọ ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra gì đó, cắm vào lỗ chìa khóa.
Tách một tiếng, cửa khóa mở, hai người nín thở ngưng thần lại nghe lén trong chốc lát, người trong phòng không bị thức tỉnh, bọn hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào….
Ước chừng ba phút đồng hồ sau, hai người từ trong đi ra, trên tay còn ôm theo bọc gì đó. Khóa lại cửa, hai người lại rón ra rón rén trở về phòng mình, khép cửa.
Đêm, im ắng, như chưa từng phát sinh chuyện gì….
***
Sáu giờ sáng, Cố Khê liền tỉnh, mấy ngày nay, ban đêm cậu đều ngủ không ngon, nhất là khi ngủ cứ bị chìm vào mộng mị liên miên, trong mơ là những việc của mười hai năm trước, cũng có những chuyện xảy ra trong mười hai năm này, hoặc đơn thuần chỉ là khuôn mặt của hai người nọ. Dương Dương và Nhạc Nhạc còn đang ngủ, thi xong suốt ba ngày, chúng không cần phải tới trường học nữa. Gần đây lại có hai vị thúc thúc san sẻ công việc chuẩn bị bữa sáng của chúng, cho nên bọn trẻ không cần lo lắng, có thể ngủ thoái mái.
Mùa đông phương Bắc ở trong phòng thật ấm áp, Cố Khê khi ngủ sẽ chỉ mặc áo may ô và quần trong. Chui ra khỏi ổ chăn, cậu nghiêng người lấy quần áo của mình được đặt bên cạnh, đưa tay với với ra chỗ đó, quần áo của cậu đâu rồi? Trên bàn có quần áo, một chồng được gấp xếp gọn gàng, nhưng không phải là quần áo của cậu! Cố Khê nghĩ mình bị hoa mắt, cậu gắt gao nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, trên bàn, quần áo vẫn xa lạ như vậy. Trên quần áo có một mẩu giấy viết gì đó, Cố Khê cầm lên, mở ra.
“Tiểu Hà, trời lạnh, em lại ăn mặc quá phong phanh, bọn anh nhìn rất đau lòng, nhưng biết rõ em sẽ không cho phép bọn anh mua quần áo cho em, nên chỉ có thể dùng hạ sách này. Quần áo của em, bọn anh cầm đi rồi, đây là bộ quần áo bên trong bằng thun len giữ ấm bọn anh mua cho em, cùng quần lót nữa nhé, em mặc xem có ấm không. Tiểu Hà, xin em đừng cự tuyệt, cũng xin em đừng trách chúng anh, tất cả quần áo đều đã được giặt sạch sẽ, em cứ yên tâm mặc vào.
P/s: Em nhất định phải mặc, nếu em không mặc chính là chưa chịu tha thứ cho bọn anh.”
Mắt Cố Khê trừng lớn, nhìn trừng trừng vào tờ giấy trên tay. Đoạn trước còn là thỉnh cầu, đến câu cuối đã trực tiếp uy hiếp rồi. Cố Khê cười không nổi, nhưng lại không phát giận được, cậu chỉ muốn biết hai người kia từ lúc nào đi vào tráo đổi quần áo của cậu. Cậu sao không hề biết? Cậu có thể khẳng định, tối hôm qua trước khi đi ngủ có khóa cửa!
Mặc, hay là không mặc? Cố Khê không định mặc mấy món đồ này. Cho bọn nhỏ thứ gì đó cậu không thể cự tuyệt, nhưng đối với cậu thì cậu không hề tự nguyện chút nào khi hai người kia tiêu tốn vì cậu. Đầu Cố Khê có điểm choáng, một tay đỡ trán, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
***
7 giờ, Cố Khê mới từ trong phòng đi ra, trên người mặc áo khoác của mình, bên trong áo khoác là một thân thun len đen, quần áo trong cao cổ len giữ ấm. Đi qua cửa phòng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, nhìn bức màn trước cửa lay động, trong phòng không thấy động tĩnh, Cố Khê định nâng tay lên rồi lại chậm rãi buông xuống.
Đi xuống lầu, trước tiên đổ nước ấm đánh răng rửa mặt, Cố Khê đi vào phòng bếp nấu bữa sáng, còn hai người vốn thường ngày luôn dậy sớm hôm nay lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện.
***
7 rưỡi, Dương Dương và Nhạc Nhạc rời giường, Từ nãi nãi cùng Từ gia gia cũng đã rời giường. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì lại chưa thấy đâu. Dương Dương và Nhạc Nhạc tưởng hai thúc sinh bệnh nên muốn lên xem, Cố Khê mặt không đổi sắc, nói: “Thúc thúc tối hôm qua mệt mỏi, cứ để hai thúc ngủ đi.”
“À.” Thấy sắc mặt của ba ba tựa hồ không tốt lắm nên hôm nay hai vị thọ tinh (người có sinh nhật) lập tức yên tĩnh ngồi bên bàn ăn bữa sáng. Kỳ thật sắc mặt Cố Khê so với thường ngày không có gì khác biệt, nhưng hai anh em cảm thấy ba ba có điểm mất hứng.
***
8 giờ, có người ở bên ngoài gõ cửa, Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy ra mở cửa, Cố Khê ở trong phòng nghe được tiếng kêu của bọn chúng: “Ngụy thúc thúc, dì Nghê, anh Trang Tử, chị.”
Cố Khê đứng lên, tiếp, rèm cửa bị xốc lên, có mấy người bước vào.
Bước vào nhà, chào hỏi Từ lão gia cùng Từ nãi nãi, Ngụy Hải Trung không nhìn thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, thuận miệng hỏi: “Tô Nam cùng Thiệu Bắc còn chưa dậy sao?”
“Không phải ạ, ba ba nói hai thúc thúc tối hôm qua quá mệt.” Nhạc Nhạc trả lời, trên mặt Ngụy Hải Trung toát lên vẻ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi lại. Hai người kia mấy ngày nay khẳng định rất mệt.
Sau khi con trai trả lời, trong mắt Cố Khê ánh lên một tia mất tự nhiên.
Không lo lắng cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhiều, Ngụy Hải Trung thoải mái ngồi xuống sofa, vẫy vẫy Dương Dương và Nhạc Nhạc tới trước mặt, Nghê Hồng Nhạn hiểu ý ngồi bên cạnh hắn, lấy một chiếc hộp to bằng bàn tay màu nâu đậm từ trong túi, đưa cho Ngụy Hải Trung. Mở chiếc hộp ra, Ngụy Hải Trung đưa tới trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, yêu thương nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, thúc thúc và dì chúc các cháu có một sinh nhật vui vẻ, đây là quà tặng của hai chúng ta.” Theo lời đề nghị của Từ Mạn Mạn, bọn họ quyết định trước tiên cứ tặng quà sinh nhật cho Dương Dương và Nhạc Nhạc.
Bên trong chiếc hộp là hai chiếc đồng hồ điện tử rất vừa vặn với các bé trai, chưa từng có đồng hồ đeo tay nên Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa thấy đã đặc biệt yêu thích, nhưng Dương Dương vẫn đẩy chiếc hộp trở về, nói: “Ngày hôm qua, thúc đã tặng cho chúng cháu nhiều thứ thế rồi.”
Cố Khê ở một bên mở miệng: “Anh Hải Trung, bọn nhỏ nhận được nhiều quà lắm rồi, không cần mua thêm gì cho chúng nữa đâu.”
Ba ba đã nói như thế rồi thì Dương Dương và Nhạc Nhạc càng không thể nhận. Ngụy Hải Trung mang theo ý trách cứ nói với Cố Khê: “Quà ngày hôm qua bọn anh đưa cho Dương Dương và Nhạc Nhạc là quà gặp mặt, hơn nữa đa số đều là do Tô Nam và Thiệu Bắc mua. Còn phần quà ngày hôm nay là của anh và chị dâu em tặng Dương Dương và Nhạc Nhạc làm quà sinh nhật.”
Nghê Hồng Nhạn đẩy hai chiếc đồng hồ lại, Ngụy Hải Trung xoa đầu Dương Dương và Nhạc Nhạc nói: “Còn nửa năm nữa các cháu sẽ thi sơ trung, lúc đó đã là thiếu niên rồi. Các cháu sẽ phải bắt đầu học cách nắm giữ thời gian của bản thân, điều chỉnh thời gian biểu của mình.” Ngụy Hải Trung kéo tay Dương Dương ra, đeo đồng hồ vào cho nó, Dương Dương vội vàng rút tay lại, lắc đầu: “Thúc thúc, cháu đã có rất nhiều quà tặng rồi, không thể nhận thêm nữa.”
“Đây là quà sinh nhật của thúc thúc và dì, không thể cự tuyệt đâu nhé, từ chối sẽ làm thúc thúc và dì thương tâm đó.” Giả bộ không vui, Ngụy Hải Trung dùng sức kéo tay Dương Dương qua, đeo đồng hồ vào cho nó. Tiếp, hắn lại kéo tay Nhạc Nhạc, cũng đeo đồng hồ vào. Dương Dương và Nhạc Nhạc bối rối, bất an quay đầu nhìn ba ba, sợ ba ba mất hứng.
“Tiểu Hà, hôm nay là sinh nhật của bọn trẻ, chúng ta ai cũng vui vẻ. Đây là tâm ý của chị và Hải Trung, em cho phép chúng nhận đi mà. Hơn nữa, đồng hồ cũng rất thực dụng, lũ nhỏ cần có.” Nghê Hồng Nhạn giúp đỡ nói tốt. Cố Khê không thể làm mất mặt Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn, trầm mặc rồi gật gật đầu với hai con trai. Bởi vì nhận được quá nhiều quà mà vô cùng bất an, Dương Dương nhanh chóng nói lời cảm ơn với thúc thúc và dì, hai đứa không hề hay biết, mỗi chiếc đồng hồ điện tử chúng đang đeo trên tay trị giá tận 5000 đồng. Nếu để Cố Khê biết, thì cậu tuyệt đối sẽ không để lũ nhỏ tiếp nhận.
(Editor: 2 chiếc xe đạp đã tận 500 đồng, mà mỗi chiếc đồng hồ này giá 5000 đồng, đủ biết 5000 đồng lớn tới cỡ nào.)
(Beta: 5000 đồng đủ để cho một nhà bình thường sống cả tháng, ở thành phố tiền thuê nhà cũng tận mấy trăm đồng một tháng.)
“Dương Dương Nhạc Nhạc, đây là quà chị tặng sinh nhật cho các em, không thể không nhận đâu nha.” Từ Mạn Mạn đi lên trước, đặt một bộ sách bìa cứng lên trên bàn, là ‘Những kiệt tác thế giới’. Trước khi Dương Dương và Nhạc Nhạc kịp từ chối, Từ Mạn Mạn đã cất tiếng hỏi: “Các em thích đọc sách, chị liền chọn món quà này đấy, thích không?”
Lại nhìn ba ba, thấy ba ba không có ý phản đối, Dương Dương và Nhạc Nhạc vui sướng nói: “Thích lắm ạ, cám ơn chị.” Bọn chúng thích nhất chính là đọc sách.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của em trai, Từ Mạn Mạn thực chột dạ, kỳ thật bộ sách này là Trang Phi Phi thay cô chuẩn bị. Tiếp theo, Trang Phi Phi đi tới bên cạnh Từ Mạn Mạn, lấy ra phần quà của mình.
“Dương Dương Nhạc Nhạc, chúc các em sinh nhật vui vẻ. Đây là một phần quà nhỏ thôi, hy vọng các em thích.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc thật sự không dám nhận, Trang Phi Phi quay đầu nói với Cố Khê: “Chỉ là một đôi bộ đàm của thiếu nhi, không đáng tiền đâu.”
Ngụy Hải Trung nói chen vào: “Tiểu Hà à, là sinh nhật của bọn trẻ mà, em đừng ngăn cản bọn anh tặng quà.”
Từ nãi nãi cũng nhịn không được nói: “Tiểu Hà, đây là tâm ý của người ta, lại dành tặng riêng cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cơ mà, con cũng đừng quản nữa.”
Cố Khê khẽ mỉm cười với con trai, nói: “Các con mau nhận lấy đi.”
“Cám ơn anh Trang Tử ạ.” Dương Dương tiếp nhận lễ vật, rồi nói: “Em và Nhạc Nhạc nhận được thật nhiều quà tặng rồi, cảm ơn thúc thúc, dì, cảm ơn anh và chị. Sau này mọi người không cần phải mất tiền mua quà cho bọn em nữa đâu.”
Ngụy Hải Trung ôm hai đứa trẻ vào lòng, nói: “Chuyện sau này thì để sau này nói, hôm nay là sinh thần của các cháu, sinh nhật là lớn nhất.”
“Đúng, sinh nhật là lớn nhất.” Có người đi vào, là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lựa chuẩn thời gian mới (dám) rời giường. Sợ sáng nay mà dậy sẽ bị người nào đó xử lý, hai tên ‘đuối lý’ thừa dịp có mặt đông đủ mọi người mới dám lộ diện.
Vừa thấy bọn hắn, tiếu ý trên mặt Cố Khê lập tức không còn, hai người làm bộ cái gì cũng không biết gật đầu chào Cố Khê, rồi mới ngồi xuống ghế sofa, kéo hai con trai lại gần.
Hai người trước tiên hôn vào mặt hai đứa trẻ, rồi Kiều Thiệu Bắc mới thật cao hứng chúc mừng: “Sinh nhật vui vẻ, Dương Dương Nhạc Nhạc.” Sau đó, tiếp tục thơm má hai con trai.
Hoàn toàn khác biệt với sự lễ phép, xa cách khi đối mặt với Ngụy Hải Trung, Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm lấy thúc thúc, biểu tình trên mặt là sự vui sướng cực độ: “Cám ơn thúc thúc, cám ơn thúc thúc đã tặng bọn cháu nhiều lễ vật như vậy.”
Triển Tô Nam bóp bóp chóp mũi Dương Dương và Nhạc Nhạc, nói: “Đồ ăn vặt thì ăn ít thôi, nhất là kẹo cùng chocolate, một ngày không thể ăn quá nhiều đâu, bằng không sẽ sâu răng đó.”
“Sẽ không đâu ạ.” Dương Dương và Nhạc Nhạc cười lộ ra hàm răng rắn chắc, trắng noãn của chính mình.
Triển Tô Nam lấy ra hai bức ảnh từ trong túi áo, đưa cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, hai đứa cầm lấy, trong ảnh là hình một chú ngựa, chúng không hiểu, thúc thúc đưa ảnh chụp ngựa cho bọn nó làm gì?
“Dương Dương Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ, đây là quà thúc thúc tặng sinh nhật cho hai con, hy vọng các con có thể giống như chú ngựa này, khỏe mạnh trưởng thành, không chút sợ hãi vọt lên phía trước.”
Không hề ghét bỏ món quà ‘keo kiệt’ này của thúc thúc, Dương Dương và Nhạc Nhạc cầm ảnh chụp ra sức gật đầu: “Chúng con sẽ mau mau lớn lên, cám ơn thúc thúc.”
Còn Cố Khê chứng kiến một màn này lại nhíu mày, quả nhiên, ngay sau đó nghe Kiều Thiệu Bắc nói: “Mau mau lớn lên thì không cần lắm, thúc thúc chỉ cần các con khỏe mạnh, yên bình trưởng thành. Dương Dương Nhạc Nhạc, thúc thúc tặng quà sinh nhật cho các con không chỉ đơn giản là mỗi bức hình chụp ngựa này đâu, mà là chú ngựa trong ảnh cơ.”
“Dạ?” Là ý gì? Hai thằng bé đơn thuần không hiểu.
Triển Tô Nam cười nói: “Hai chú ngựa trong ảnh hiện đang ở trong trang trại của thúc thúc, chúng nó một con là Tiểu Dương, một con là Tiểu Nhạc. Đợi các con nghỉ hè tới Doanh Hải là có thể nhìn thấy hai chú ngựa này rồi. Chúng là ngựa của các con, tương lai sẽ là bạn của các con, giờ quan trọng nhất là các con phải học tập để biết cách chăm sóc một con ngựa.”
“THÚC THÚC!” Dương Dương và Nhạc Nhạc choáng váng hết cả người. Ngựa?tưởng chỉ trong TV mới có ngựa thôi chứ?
“Có thích không?” Triển Tô Nam hỏi.
Dương Dương và Nhạc Nhạc căn bản không thể trả lời, món quà này hoàn toàn khiến chúng chấn động. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc nhìn biểu tình khiếp sợ của con trai, yêu thương thơm má chúng, có điểm kích động nói: “Thúc thúc đã bỏ lỡ mười một năm trưởng thành của các con, sau này thúc thúc sẽ cùng các con vượt qua từng năm. Đợt nghỉ hè này đi Doanh Hải, thúc thúc sẽ dạy các con cưỡi ngựa được không?”
Đôi mắt của Dương Dương và Nhạc Nhạc hồng hồng, hai đứa trẻ sụt sịt mũi, gắt gao ôm cổ thúc thúc, cảm động nói không nên lời. Bất cứ món quà nào cũng đều không thể sánh bằng món quà của hai thúc thúc.
“Có thích không?” Thanh âm của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều ấm ách. Đôi mắt của Ngụy Hải Trung cũng đỏ, Từ Mạn Mạn cắn cắn môi, cô tuy không biết rõ chuyện gì đang xảy ra lắm, nhưng dù sao giờ cô rất muốn khóc.
Dương Dương và Nhạc Nhạc ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói: “Thích, cháu thích, cám ơn, thúc thúc.”
“Không cần phải cảm ơn thúc thúc, các con thích là hai thúc rất vui sướng rồi.” Lại hôn hôn lũ trẻ, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc kéo bọn trẻ ra, lau ánh mắt ươn ướt của chúng. Hai người đồng thời nhìn về chỗ Cố Khê đang đứng, lại phát hiện người nọ đã không còn trong phòng.
“Tiểu Hà vào nhà bếp rồi, làm bữa sáng cho các cậu.” Ngồi ở bên cửa sổ, cũng đang rất cảm động, Từ nãi nãi lên tiếng. Xoa đầu hai con trai, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đứng dậy ra khỏi phòng, chủ động đi vào nhà bếp kiểm điểm nhận lỗi sai.
Dương Dương và Nhạc Nhạc sụt sịt mũi nhìn chú ngựa con xinh đẹp trong ảnh, ánh mắt mơ hồ. Từ Mạn Mạn làm bộ hâm mộ tới trước mặt hai em trai, hỏi: “Dương Dương Nhạc Nhạc à, đợi ngựa các em lớn thì các em dạy chị cưỡi ngựa nhé.”
“Vâng.” Hai đứa đồng loạt ngẩng đầu, trong mắt dâng đầy nước mắt, cười đáp lời.