• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Phụ hoàng."
Ngạc nhiên chỉ vừa thoáng qua lại lập tức biến mất, Minh Hạo đưa tay vuốt dài trên mái tóc của Ân Ly, kéo đến phần đuôi tóc hắn lên tiếng: " Ngươi vừa gọi cái gì?"
" Ta...!" Lần này thật tỉnh táo, đôi con ngươi đảo qua lại một hồi vẫn ngừng lại nơi gương mặt của Minh Hạo.
" Thập hoàng tử chỉ cần hứa với lão cho đến lúc cần thiết tuyệt đối không được nói ra chuyện này, ngay cả với hoàng thượng.

Lão nhất định cũng sẽ không làm gì mà người không muốn."
Nhớ lại lời nói của lão sư phụ, Ân Ly không biết phải đối diện thế nào với vị hoàng đế trước mặt.

Hiện tại có thể nói mọi thứ mình muốn cũng không bằng lúc chưa thể mở miệng nói chuyện, cuối cùng y cũng quyết định sẽ không nói ra: " Phụ hoàng."
" Ngươi có thể nói chuyện?"
" Ân." Ân Ly quên cả mình vừa đau đến chết đi sống lại, gật mạnh một cái mới thấy nhói lên trong đầu: " A!"
" Ân nhi." Minh Hạo tuy muốn hỏi lý do vì sao Ân Ly có thể nói lại chưa bao giờ hé môi, nhưng lo lắng sức khỏe y lại tạm thời không nhắc đến.

Tay hắn xoa xoa trên đỉnh đầu y: " Vẫn còn đau?"
Ân Ly gật rồi lại lắc, y kéo kéo chăn chùm lên đến kín cổ.

Chỉ có cái đầu lộ ra ngoài cười với hắn: " Vừa rồi rất đau, bây giờ không có nữa."
" Vậy sao."

" Người xoa một chút liền không thấy đau nữa." Không thấy Minh Hạo trả lời, tưởng rằng hắn thấy mình phiền.

Khi tay hắn đã sớm ngừng lại tiếp tục xoa đầu mình, y cao hứng: " Phụ hoàng."
" Chuyện gì?"
" Người tại sao bốn năm qua không muốn đến nhìn ta?"
Minh Hạo trầm giọng: " Đang trách phụ hoàng không quan tâm ngươi?"
" Không phải." Ân Ly lại lắc đầu: " Ta chỉ sợ người không thích ta, chán ghét ta...!sẽ bỏ ta lại phía sau."
" Chán ghét ngươi?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thân hình yếu ớt quỳ trước Thừa Lan cung hai ngày cũng đã không còn có thể chịu được nữa, cơn mưa kéo dài ngày một lớn không chút thương tình.
Huyền Kỳ vì sau lưng có quan hệ qua lại cùng Lệ Hoa cung của Lệ phi, sau khi biết chuyện Lan Thi quý phi vô cùng tức giận.

Nàng không những đánh mắng còn phạt y quỳ phơi nắng dầm mưa.

Các hoàng tử thay nhau kéo đến, kẻ khuyên ngăn người muốn cùng quỳ xin tội.
Loạn hai ngày đến vừa rồi mưa mỗi lúc càng dữ nên đều đã bị các cung cho người kéo tất cả trở về, không những không giúp được gì mà còn khiến Lan Thi quý phi thêm tức giận, nàng nuôi dạy Huyền Kỳ để về sau dùng tính mạng mình phò trợ giúp đỡ Minh Kiên, không phải để y có thời gian cùng hoàng tử khác ngoài con trai mình tạo mối quan hệ.
Thừa biết vấn đề nằm ở đâu, hắn từ đầu đến cuối cũng không làm những việc vô ích, còn đổ thêm dầu vào lửa như mấy kẻ ngu ngốc kia.

Minh Hạo từ khi hay tin Huyền Kỳ bị phạt đã ở một góc xa im lặng nhìn theo, y phơi nắng hắn cũng phơi nắng, y dầm mưa hắn cũng dầm mưa, việc có thể làm chỉ là cùng y chờ đợi đến khi Lan Thi quý phi nguôi giận.

Đến đêm hôm đó cơ thể Huyền Kỳ chỉ mới mười một tuổi, vừa chịu đói chịu rét quỳ mãi cũng không thể gượng được.

Thấy y ngã xuống dưới nền đá động nước mưa, Minh Hạo cuối cùng không ngăn được mình lao đến.

Hắn đỡ đầu người nọ lên cao, nhìn gương mặt trắng bệt mà lo lắng: " Huyền Kỳ, ngươi sao rồi?"
Huyền Kỳ nghe tiếng gọi thì hé mắt, đôi môi đã tím tái run run mở ra: " Lục...!hoàng tử?"
" Ngươi...!"
" Sao người lại ở đây?"
" Vừa rồi...!ta tình cờ đi qua thì thấy ngươi ngã xuống, không an tâm mới lại xem thử."
" Ra là vậy." Huyên Kỳ yếu ớt chống hai tay dậy, y không nhìn Minh Hạo, tiếp tục quỳ ngay lại: " Tạ ơn lục hoàng tử quan tâm, hiện thần còn đang chịu phạt không thể cùng người hành lễ.

Xin lục hoàng tử không cần để mắt đến, nhanh chóng trở về không để cơ thể mình mang bệnh."
Minh Hạo cắn răng tức giận, trong lúc như vầy hắn với huynh đệ khác vẫn có thể khuyên nhủ vài câu hy vọng họ nghe mình quay về, còn với hắn vẫn là vẻ thờ ơ như vậy.

Minh Hạo đứng lên cũng không có rời đi, hắn thẳng người cao giọng: " Bản hoàng tử muốn làm gì, đi hay ở vẫn chưa đến phiên ngươi có thể quyết định."
"...!"
Huyền Kỳ không nói cũng không động, hắn lại lên tiếng: " Ngay cả tam ca cầu xin cho ngươi cũng bị nhốt lại, đã không có khả năng giúp được gì, ngươi còn định quỳ đến lúc nào?"
" Đến lúc quý phi tha lỗi."

" Ngu ngốc." Minh Hạo mắng Huyền Kỳ một tiếng, y không phải chỉ cần nói rằng mình vì muốn lấy lòng Lệ phi để lấy chút tin tức, hay cái gì lấy quan hệ với các hoàng tử để có sự tín nghiệm, y sẽ hữu ích cho Minh Kiên.

Như vậy không phải sẽ không sao? Với tính tình Lan Thi quý phi, cho dù nàng ta biết đó chỉ là lời nói dối cho qua chuyện, nhưng chỉ cần Huyền Kỳ có đầu óc nói ra muốn tìm lợi cho Minh Kiên, nàng ta cùng lắm mắng rồi lại thôi.
Minh Hạo nắm cánh tay Huyền Kỳ kéo y: " Đứng lên, ta đưa ngươi trở về."
" Trở về? Từ khi ba tuổi ta đã được quý phi mang vào cung nuôi dạy, ngoài Thừa Lan cung ta còn có thể về đâu?"
" Bất cứ nơi nào chỉ cần không ở tại nơi này, ngươi còn định tiếp tục đến bao giờ? Chỉ vì là người Huyền gia, chỉ cần như vậy liền ngu ngốc đến mù quáng biến mình trở thành vật hy sinh cho kẻ khác?"
Huyền Kỳ mỉm cười, y dùng hết sức kéo tay mình ra khỏi tay Minh Hạo: " Có phải trông thần lúc này rất khó xem, rất không vừa mắt."
" Ngươi nói cái gì?"
" Không phải lục hoàng tử chán ghét thần?"
" Chán ghét ngươi?" Minh Hạo nhăn mày, ta khi nào đã nói chán ghét ngươi?
" Nếu đã khiến người khó chịu đến vậy, không phải chỉ cần xem như không nhìn thấy.

Người hà cớ phải ở nơi này ném cho thần một chút lòng thương hại."
" Ngươi...!" Minh Hạo tức nghẹn đến muốn hét lớn, Huyền Kỳ thường ngày tuy không thân thiện né tránh nhưng đối hắn cũng cúi đầu nhu thuận.

Bây giờ hắn vì y quan tâm, vì y cùng đứng hứng mưa chịu gió, y như vậy còn dám khinh thường: " Được, ta mặc kệ ngươi muốn ở nơi này quỳ.

Ngươi quỳ đến chết bản hoàng tử cũng sẽ không quan tâm."
"...!" Huyền Kỳ cắn môi dưới đến đau để lấy tỉnh táo, y chờ khi đã khiến lục hoàng tử tức giận bỏ đi rồi mới lén đưa mắt nhìn theo.

Đôi mắt buồn chớp một lần lại trở nên vô hồn, y dời tầm mắt xuống nền đất ngập nước.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Một câu nói có nghĩa tương đồng, không giống như khi Huyền Kỳ tự mình khẳng định thay hắn.

Ân Ly là đang lo sợ bị hắn chán ghét, nhưng từ trong giọng nói non nớt phát âm đến khó khăn của y.

Minh Hạo từ trên người Ân Ly lại giống như đang nhìn thấy lại người nọ: " Ta lúc nào đã nói chán ghét ngươi?"
" Phụ hoàng."
" Người không cần ta, tự ý áp đặt lên cảm xúc của ta là ngươi không phải?" Minh Hạo hơi cúi, giọng hắn không biết là vui mừng hay bi thương: " Người nên nói lời đó, người nên đau lòng là ta không phải sao?"
"...!" Ân Ly nhìn thật gần gương mặt Minh Hạo, y dường như có thể đoán ra điều gì khiến hắn nói những lời này.

Nếu không nhầm kẻ đang đối diện trong mắt hắn không phải Cung Ân Ly mà là Huyền Kỳ đi.
Minh Hạo chống tay hai bên người Ân Ly, giống như ôm hết thân người nhỏ của nhi tử.

Hắn tựa đầu xuống bên cổ y: " Chờ ngươi lâu như vậy, ngươi có thể một lần không phải vì bất cứ kẻ nào, chỉ cần mình ta không được sao?"
Ân Ly hai mắt đỏ lên, y muốn nói với hắn mình không có quên, muốn giải thích với hắn những lời trước kia không phải là thật lòng nói ra, nhưng y lại không được phép mở miệng.

Thân thể từ lâu đã trở về bụi đất, một khi không thể kiềm chế nói ra, sợ rằng đến cả ký ức mình còn có thể giữ lại cũng sẽ bị lấy đi: " Phụ hoàng, ta không cần bất luận ai khác, chỉ muốn người mà thôi."
" Ân nhi!"
" Chỉ nhìn phụ hoàng, quan tâm lo lắng phụ hoàng.

Tuyệt đối chỉ duy nhất phụ hoàng!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK