" Phụ hoàng." Minh Hạo không có vẻ như bất ngờ khi y thừa nhận, hắn đột nhiên buông Ân Ly ra rồi ngồi dậy: " Người không tin lời của ta?"
Ân Ly kéo vạt áo hắn nói, Minh Hạo xoay người lại hôn lên trán y: " Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, những lời ngươi nói phụ hoàng làm sao có thể không tin."
" Vậy...!" Ân Ly cảm thấy bối rối: " Có phải người không vui?"
Minh Hạo trầm mặt, hắn lại kéo Ân Ly vào lòng mình: " Ngươi từ lúc nào đã nhớ lại?"
" Phụ hoàng." Ân chỉ gọi một lần lại im lặng hồi lâu, nét trẻ con hay làm nũng cũng không còn nữa.
Y đây Minh Hạo ra, nhìn thẳng vào hắn: " Ta vốn chưa từng quên đi, vì cớ gì phải nhớ lại?"
" Ngươi...!Huyền Kỳ!" Minh Hạo từ lúc nhận đoạn sáo trúc kia dường như đã khẳng định Ân Ly chắc chắn là Huyền Kỳ không sai, thế nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ bản thân y ngay từ đầu đã biết rõ về kiếp trước của mình.
Ân Ly mỉm cười: " Lục điện hạ, ta trở về rồi."
" Huyền Kỳ, Huyền Kỳ...!" Minh Hạo dùng hai bàn tay ôm lấy gương mặt Ân Ly, đến thật gần trán chạm với nhau, trong giọng nói chứa đầy sự khao khát: " Huyền Kỳ, là ngươi."
Không nghĩ đến Minh Hạo sẽ phản ứng như vậy, Ân Ly đôi mắt vẫn mở to nhìn gương mặt thật gần của hắn: " Người không phải ngay từ đầu đã biết, Ân Ly chính là ta?"
" Ta biết...!ta vẫn không dám tin." Minh Hạo lại nói: " Xin lỗi."
" Người lại xin lỗi?"
" Ta không thể tha thứ mình không có khả năng đưa ngươi đi cùng, càng không có năng lực bảo vệ được ngươi.
Ta tự cho rằng một đời này, không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế...!nhưng ta lại đối với chính nhi tử của mình...!Huyền Kỳ, ta không muốn phản bội ngươi."
" Phụ hoàng." Ân Ly nhỏ giọng: " Người đang muốn ta phải ghen ghét với chính mình hay là sao?"
" Người muốn chọc tức ta, Ta là Huyền Kỳ như vậy có vấn đề gì?" Ân Ly khó chịu khi Minh Hạo cứ im lặng như vậy, y cũng chủ động ôm lấy gương mặt rồi chồm người hôn lên môi hắn, y quát lớn: " Nếu ngay từ đầu đã khó có thể chấp nhận, thì người tại sao vẫn còn vì ta là chuyển thế của Huyền Kỳ mà để bên cạnh?"
" Ân nhi?" Minh Hạo ngạc nhiên.
" Người cảm thấy mình đã phản bội Huyền Kỳ đúng chứ? Ân Ly hay Huyền Kỳ có thật là quan trọng đến như vậy, đó chỉ là thể xác bên ngoài, người mà người yêu không phải nên là linh hồn ta?"
" Ngươi...!"
Ân Ly đột nhiên thả Minh Hạo ra: " Được rồi, nếu người vẫn cứ mãi có những suy nghĩ như vậy, ta sẽ đến chỗ của thập nhị hoàng tử.
Ít nhất ngài ấy luôn tin tưởng ta cho dù là trong hình dáng nào đi nữa."
" Ngươi nói cái gì?"
"A!" Vừa nói đã biết chọc đến hắn, Ân Ly lập tức bị đè mạnh xuống giường.
Cả cơ thể nằm bên dưới Minh Hạo không có cách nào cử động: " Phụ Hoàng?"
" Minh Khiêm đã biết thân phận của ngươi, là ngươi nói cho hắn?" Minh Hạo đen mặt, cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: " Ngươi còn muốn đến chỗ hắn."
" Ta...!ta chỉ là nói như vậy...!A...!người làm cái gì?" Bị hoàng đế dứt khoát kéo ra dây buộc y phục của mình, Ân Ly nhanh miệng: " Phụ hoàng...!ta chỉ thuận miệng mà thôi, không phải là thật."
Minh Hạo vẫn không ngừng lại mà luồn tay vào bên trong ngoại y của Ân Ly: " Ngươi có thể cùng hắn nói ra mình là Huyền Kỳ trước cả trẫm?"
" Lúc đó là do...!Ah!" Tay hắn vừa chạm phải đầu ngực lại khiến y kêu lên một tiếng quái dị, Ân Ly đỏ mặt vừa thẹn vừa run giọng: " Ta...!ta chỉ mới tỉnh...!người không lý nào muốn...!"
Hoàng đế nhếch môi, hắn thành thạo nhanh chóng đã lột được đến lớp áo trong của người bên dưới: " An tâm, thân thể này của Ân nhi, hai năm qua vẫn được phụ hoàng chăm sóc rất tốt."
"A!" Hắn vừa nói thì đã lập tức cúi đầu ngậm lấy đóa phù dung nhỏ trên ngực y, Ân Ly hoàn toàn không thể cử động nhưng cảm giác bị kích thích lại rất rõ ràng: " Khoan...!phụ hoàng...!ta...!ta thấy lạ."
Minh Hạo thật sự không làm càn nữa, hắn liếm lướt qua đầu ngực Ân Ly rồi lại nhìn y: " Không được sao, Ân nhi?"
" Ư...!" Mặt Ân Ly đỏ như nấu chín, ai lại vừa làm cái hành động đó xong lại đi hỏi như vậy bao giờ?
Thế nhưng Ân Ly đối với việc này đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, y cũng không ít lần nghĩ đến, nếu đã có thể chấp nhận tình cảm của nhau y vì sao lại muốn trốn tránh? Nghĩ rồi Ân Ly vẫn ngại ngùng xoay mặt đi mới nói: " Vâng, phụ hoàng."
" Ân nhi." Minh Hạo mỉm cười, hắn một tay lại tiếp tục nghịch phá đầu ngực nhạy cảm của Ân Ly, tay kia lại kéo mặt y trở lại mà áp môi mình lên bờ môi nhỏ của y.
Cảm giác non mềm ấm áp hắn lần đầu tiên thật sự nhìn nhận thấy, khẽ cắn rồi lại liếm quanh vành môi hồng.
Minh Hạo bất đắc dĩ rời đi, nhìn y cắn chặt răng như cá nằm trên thớt mà dịu dàng lên tiếng: " Ân nhi, mở miệng ra đi."
" Ư...!" Cái đó cũng có thể nói sao? Ta hai lần sống dù chưa từng làm qua loại chuyện này, nhưng cũng không phải hài tử để bị dụ như vậy: " A!"
Minh Hạo thấy y vẫn ngang bướng, hắn lại gần cắn nhẹ vành tai Ân Ly: " Ngoan, nghe lời."
" Người thật sự đang xem ta là tiểu hài tử sao?" Thầm mắng Minh Hạo thế nhưng Ân Ly lại thật sự nghe lời, y không cắn chặt răng nữa mà từ từ hé ra.
Minh Hạo cũng chẳng để y có thời gian hối hận mà lập tức lại áp lên đôi môi mỏng mà đưa lưỡi vào, đầu lưỡi quấn lại với nhau dây dưa một chỗ.
Minh Hạo cũng không để tay mình rảnh rỗi lần xuống bên trong lớp y phục còn sót lại của y, Ân Ly vốn không có sức phản kháng lại đột nhiên cắn xuống: "...!"
" a...!phụ hoàng...!ta!" Ân Ly mở to mắt, vừa rồi chỉ là giật mình khi bị đụng chạm, thế nhưng lại nhận ra mình vừa cắn trúng lưỡi Minh Hạo.
Chỉ thấy hắn nhăn mày một cái rồi tách khỏi môi mình, y lo lắng: " Phụ hoàng, người không sao chứ."
Nhìn Ân Ly trên môi đỏ hồng vương lại nước bọt chảy dài xuống cằm, đôi mắt có chút ướt áp trong khi cơ thể với làn da trắng như tuyết lộ ra trước mắt.
Minh Hạo chẳng còn biết bị y cắn trúng có bao nhiêu đau, thứ đáng nói hơn nên phải là thứ không an phận bên dưới kia đang khó chịu không thôi: " Ngươi thật là."
" Phụ...!phụ hoàng!"
" Thật biết cách khiêu khích ta." Minh Hạo vừa nói đã nhanh lột luôn y phục còn sót lại trên người Ân Ly, cả thân thể tuyệt mỹ đều bại lộ trước mắt.
Nằm trên chiếc chăn màu đỏ nước da trắng đang phiếm hồng trông lại càng mê người, hắn khẽ nâng khóe môi: " Ân nhi, ngươi thật xinh đẹp."
" Người...!người nói mấy thứ này." Ân Ly di chuyển lui về sau thì lập tức bị túm lấy cổ chân kéo trở lại, y bắt đầu muốn kháng cự mà vùng vẫy một chút: " A! Phụ hoàng khoan đã, hay...!hay là hôm nay đến đây thôi."
" Ân nhi!" Trong giọng nói của Minh Hạo lý trí đã hoàn toàn bị xâm chiếm, hắn kéo cổ chân Ân Ly trở lại dưới thân.
Nắm lấy tay nhỏ đang đẩy hắn để giữ khoảng cách đặt ở dục vọng bên dưới của mình, hắn lại nói: " Hai năm qua ngươi cũng nhìn thấy ta khổ sở thế nào, không chỉ là một nam nhân cường tráng còn là hoàng đế đại quốc lại luôn phải tự an ủi mình, ngươi không phải nên chịu trách nhiệm sao?"
" C..
C...!Cương...!" Mặt Ân Ly đỏ bừng, miệng cũng lấp bấp không nói ra lời.
Y có chút hoảng khi chạm vào vật vừa cứng lại vừa to đến dọa người, không dám rút tay về nhưng lại không có dũng khí dám cử động dù chỉ một ngón tay.
Ân Ly đương nhiên biết rất rõ hai năm qua hắn hậu cung dù nửa bước chân cũng không có bước qua chứ đừng nói đến việc khác, thêm vào những lần tận mắt nhìn thấy hắn tự mình làm miệng còn gọi tên y.
Chỉ mới nhớ đến thôi đầu óc đã muốn nổ tung đến nơi, y đúng là nên bù đắp cho hắn còn gì: " Ta...!ta cũng...!không có nói là không chịu trách nhiệm."
" Ngươi!" Minh Hạo ngạc nhiên một lúc, hắn chẳng còn chút khống chế nào mà cởi đi đai lưng của mình: " Ngươi quả nhiên là tiểu yêu tinh."
"Ư...!" Ân Ly cũng không phải lần đầu tiên thấy Minh Hạo với động tác cởi y phục này, nhưng hắn bây giờ tuyệt đối sẽ khiến tim y đập liên hồi.
Cái tình huống cả hai đều không mảnh vải che thân đúng là làm người ta ngượng đến nghẹt thở mà, đúng lúc mình vẫn còn si người nhìn ngắm cơ thể rắn chắc của hắn.
Minh Hạo vậy mà lại kéo mở rộng hai chân y sang hai bên hông hắn: " A...!phụ hoàng."
" Ân nhi!" Y không ngờ xấu hổ cũng không che mặt mình mà lại túm cả hai tay vào mặt hắn, Minh Hạo mở miệng ngậm vào hai ngón tay ngay trước môi mình: " Ngươi đừng có đáng yêu như vậy có được không?".
Danh Sách Chương: