• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đột nhiên vật trong tay mình phát sáng, Ân Ly lúc này mới giật mình phát hiện ra bản thân từ lúc nào vẫn cầm nó trong tay: " Bích Thủy?"
" Đó là thứ gì?" Nheo lại đôi mắt, Kỳ Nguyên vì thứ ánh sáng đó mà bất đắc dĩ lui lại vài bước.
Ân Ly ngạc nhiên nhìn hắn lại nhìn Bích Thủy trong tay mình, nhận ra bản thân đã có thể cử động thì vội vàng muốn tránh xa kẻ nguy hiểm trước mặt.

Thay vì chạy đi Ân Ly cũng chỉ giữ khoảng cách với hắn: " Thay đổi rồi."
Kỳ Nguyên không nói, hắn ngước đầu nhìn bầu trời vừa trong xanh lại chuyển màu u tối.

Ân Ly siết ngọc trong tay mình, y nói với hắn: " Ngươi cũng nhận ra rồi phải không? Tương lai vừa có sự thay đổi, những gì ngươi từng trải qua đã không còn nữa rồi."
" Thật sự biến mất rồi." Kỳ Nguyên muốn khẳng định một lần, nhưng lại tự mình giảng giải, không nói cùng Ân Ly.
" Đúng vậy, ta đã nhìn thấy.

Cái ngày ngươi hủy diệt nhân thế kia, đó là quá khứ của ngươi.

Trong tương lai của ta thì đã biến mất rồi, có nghĩa ngày đó sẽ không đến." Đôi mắt của người trước mặt nhìn y cũng không giống như đã bị thuyết phục, Ân Ly cho dù thật sợ hãi vẫn muốn đối diện: " Ngươi vẫn không nhận ra sao? Không giống những gì ngươi đã làm, trong tương lai của ta ngươi không có diệt thế, chứng tỏ lý do khiến ngươi phải làm việc đó đã không còn nữa.

Nói vậy chứng minh cho dù ta hiện giờ vẫn chưa tan biến cũng không thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của y nữa, ngươi vẫn nhất định phải dồn ta vào bước đường cùng?"

Kỳ Nguyên Lạnh lùng đáp: " Tương lai đã có thể thay đổi, vậy có nghĩa nó vẫn có khả năng thay đổi một lần nữa nếu ngươi vẫn còn tồn tại.
" A..." Hắn vừa đưa tay về hướng này thì cảm giác khó thở cùng đau đớn hiện ra, thoáng qua trong đầu mình một hình ảnh nào đó, Ân Ly không suy nghĩ nhiều mà cố phát ra tiếng: " Bên trong...!lăng mộ."
" Cái gì?" Kỳ Nguyên bị lời nói của y làm ngừng lại, hắn nhăn mày.
" Ta nhìn thấy...!chính ta...!sắp tỉnh lại."
Lần này thật sự đã có thể thuyết phục được, Kỳ Nguyên buông tay mình rồi lại nhìn về bầu trời đang có những biến động lớn, hắn đột nhiên trầm giọng: " Phi nhi, ngươi trở lại rồi."
" Ta hứa....!ta sẽ không để quá khứ của ngươi xảy đến trong tương lai của mình.

Hiện tại mới là cái ta muốn nắm giữ, có những thứ ở thời đại này...!ta tuyệt đối không thể buông tay."
" Vậy thì hãy giữ hiện tại của ngươi cho thật chặt, nếu không lần tới trẫm nhất định khiến ngươi vĩnh viễn không thể tái sinh." Kỳ Nguyên đột nhiên trầm giọng.
" Được." Không ngờ lại nghe hắn nói lời này, Ân Ly mỉm cười gật đầu.

Người trước mặt hình dáng mỗi lúc một mờ dần, rồi hoàn toàn biến mất không một dấu tích.
Dùng hàng ngàn năm để chỉ đổi lấy một cơ hội hủy đi mệnh duyên của chính mình, sau khi trở về hắn tỉnh lại trong quan tài trong suốt lạnh giá.

Vòng tay ôm lấy dáng người hoàn toàn xa lạ, thế nhưng khóe môi lại bất giác khẽ cười, hắn giọng nói trở nên thật ấm áp: " Tìm Được ngươi rồi Phi nhi, lại không thể một lần nữa thoát khỏi tay ta."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Thế nào rồi, y không sao đúng chứ, ta nói các ngươi đều câm rồi có phải hay không?"
Nghe hoàng đế quát mắng mà cả đám thái y cũng thật khổ tâm, hắn vừa hỏi đã có kịp cho họ thời gian mở miệng đâu: " Bẩm hoàng thượng, thương thế của điện hạ không lớn, quả thật không có ảnh hưởng đến tính mạng."
" Thật tốt quá." Lâm Ninh nghe nói thì mới cảm thấy an tâm hơn.
" Đã vậy tại sao y vẫn không có chút biểu hiện nào sẽ tỉnh lại." Minh Hạo nắm cổ áo lão thái y: " Nếu thái tử có chuyện không may, cẩn thận cái mạng của các ngươi."
" Điện...!điện hạ quả thật không có gì nghiêm trọng thưa hoàng thượng, vết thương không sâu lắm...!còn vì sao chưa tỉnh lại...!thần...!thần quả thật năng lực hạn hẹp không thể tìm ra nguyên nhân."
" Vô dụng." Hoàng đế nghiến răng tức giận, hắn đá lão thái y ra rồi quát lớn tiếng: " Đều cút cả ra ngoài."
" Hạ thần cáo lui."
Cả đám thái y vừa lau mồ hôi trên mặt vừa gấp gáp ôm theo hòm thuốc của mình chạy lấy người, đúng lúc này thái hậu nghe tin cũng lập tức đến Thái Dương điện.

Nhìn cả mấy người thái y bị đuổi đi lại nhìn hoàng đế ngồi bên giường nắm tay thái tử, bây giờ chỉ có Lâm Ninh chú ý vội muốn hành lễ: " Thái hậu..."
" Miễn đi, thái tử thế nào rồi, ai gia nghe nói đã bị thương."
" Vết thương không đáng ngại, là nhờ hoàng thượng nên cũng không mất máu quá nhiều."
" Vậy...!" Thái hậu đưa mắt ra ý về phía hoàng đế, hắn còn chẳng biết hay là không hề quan tâm nàng đến từ lúc nào.

Minh Hạo cứ như vậy nhìn nhi tử nằm trên giường: " Hoàng thượng như thế?"

Lâm Ninh nhìn theo thái hậu, nàng cũng vô cùng lo lắng cho Ân Ly: " Vết thương đã được băng bó, thái y cũng nói không có nguy hiểm gì.

Nhưng qua hết nửa ngày vẫn không thấy y tỉnh lại, hoàng thượng bây giờ chỉ cần y chưa tỉnh thì cũng không thể nào an tâm được."
" Vậy chứ đã xảy ra chuyện gì, trong cung lại có kẻ có khả năng ra tay được với cả Thái tử?" Lệ Kha nhăn mày.
" Đây...!là do..."
" Truyền lệnh của trẫm, phong tỏa Hương Vu cung truy bắt bằng được thất hoàng tử, một khi bắt được lập tức xử tử."
" Hoàng thượng!"
Chưa kịp để Lâm Ninh trả lời đã nghe một lệnh ban ra của hoàng đế, không cần nghĩ cũng biết thái tử bị thương do đâu mà ra, thái hậu thở dài lắc đầu: " Cũng là việc không tránh khỏi mà."
" Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ lại, thất hoàng tử dù gì cũng là nhi tử của người."
" Lâm phi." Lệ Kha lên tiếng ngăn Lâm Ninh muốn cầu xin thay thất hoàng tử, nàng ta còn không nhìn thấy biểu hiện lúc này của hoàng đế? Chỉ sợ hắn không làm vậy sớm cũng sẽ phát điên mà thôi: " Ngươi không cầu xin nổi."
" Nhưng...!"
" Thái hậu nương nương." Tôn Qùy từ bên ngoài đi vào, hắn hơi cúi người: " Hoàng thượng, Khang Dương lão đạo nhân đã trở về rồi."
" Trở về rồi?" Hoàng đế lúc này mới rời mắt khỏi Ân Ly, hắn nhìn Tôn Qùy: " Lập tức gọi người vào, hắn chắc chắn có cách làm y tỉnh lại."
" Vâng thưa hoàng thượng."
" Sư phụ?" Ân Ly hay nói đúng hơn chỉ là một bóng hình mờ ảo mang ý thức, y vô cùng tỉnh táo so với cơ thể đang nằm trên giường kia, tuy có thể nghe và nhìn thấy tất cả những gì đang xảy ra, thế nhưng cho dù y đã ở đây từ rất lâu lại không có bất cứ người nào nhìn thấy mình: " Sư phụ trở lại rồi."
Thật sự nhìn thấy Lão Khang Dương đi vào, Ân Ly hy vọng cho dù không ai nhận ra nhưng với khả năng của lão sư phụ có thể nhìn thấy mình, chỉ là ngay sau đó lão Khang Dương cũng bước qua mà không biết được rằng y đang đứng đó.

Ân Ly không biết nên làm gì, nếu ngay cả sư phụ cũng không nhìn thấy, y có cách nào trở lại với cơ thể của mình.
" Hoàng thượng, thái hậu, Lâm phi nương nương."

Lão đạo nhân cúi đầu ra vẻ tôn kính nhưng lúc này chẳng ai muốn chú ý đến những thứ đó, hoàng đế dù trong lòng nóng giận vì lão ta đột nhiên biến đi đâu mất những tháng qua, thế nhưng điều quan trọng với hắn trước mắt lại là tình trạng của Ân Ly, hắn nóng vội lên tiếng: " Ngươi trở về rất đúng lúc, nhanh lại xem Ân Ly."
Vẻ mặt nghiêm nghị không nói, lão ta bước đến gần hơn cũng không yêu cầu hoàng đế nhường chỗ cho mình.

Quan sát Ân Ly không có vẻ gì xảy ra thương tổn lớn, hơi thở đều như một người đang ngủ say, thế nhưng sắc mặt lão Khang Dương đột nhiên trở nên thật khó xem mà nhăn lại: " Y không còn ở đây."
" Ngươi nói cái gì?"
Không trả lời hoàng đế, lão Khang Dương tìm kiếm một ít sức mạnh từ Bích Thủy luôn tồn tại bên người Ân Ly cũng không còn chút vết tích.

Không lý nào lão làm bao nhiêu việc vẫn không thể thay đổi vận mạng của Ân Ly, y không thuộc về thời đại này, không thuộc về hoàng đế Minh Hạo?
Nhìn ra biểu hiện không đúng của lão đạo nhân, trong lòng hoàng đế lại bất an càng thêm siết chặt bàn tay nhỏ mình đang nắm: " Ân Ly xảy ra chuyện gì...!ngươi đừng nói với trẫm...!"
" Ta trăm tính ngàn tính cũng không ngờ rằng mạng kiếp của y vẫn đến sớm hơn hai năm, hiện tại người nằm ở đây có phải là Cung Ân Ly hay không chính lão đạo cũng không thể khẳng định."
" Ngươi nói vậy là có ý gì?" Minh Hạo gắt giọng: " Mạng kiếp? Y chỉ mới mười ba tuổi ngươi còn dám nói mình ở đây là muốn thay đổi số mệnh sai lệch đi những hai năm?"
Lão Khang Dương khẽ nhắm mắt: " Sợ rằng là do y đã làm trái lời hứa đi."
" Lời hứa?"
" Trái mệnh trời kéo giữ linh hồn y ở lại thời đại vốn dĩ mình không nên tồn tại, đó đã là một điều không thể.

Khi đã có quá nhiều người biết đến sự tồn tại này, lẽ dĩ nhiên số mạng của y sẽ bị đưa về đúng với quy luật vốn có của nó."
" Ý của ngươi...!Ân Ly không thể tỉnh lại nữa?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK