• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Đứng lại đó."
Huyền Kỳ vừa chạm mặt Lục hoàng tử thì đã muốn quay đầu bỏ chạy, những lúc như vậy hắn vẫn sẽ làm như không thấy y.

Không ngờ lần này lại bị gọi lại, Huyền Kỳ chậm quay đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào hắn: " Lục hoàng tử vạn an."
" Mỗi lần gặp các huynh đệ khác của ta cũng không thấy ngươi có đại lễ như vậy?"
" Thần..." Huyền Kỳ cúi đầu để mái tóc che đi gương mặt mình, y cũng chỉ có thể nghe thấy giọng nói như không vui của hắn: " Nếu lục hoàng tử đã không có gì cần sai bảo, thần xin phép được rời đi."
" Mặt của ngươi." Thật sự với cách Huyền Kỳ lúc nào cũng đề phòng mình khiến Minh Hạo không được vui, thế nhưng vừa rồi dù chỉ nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra mặt Huyền Kỳ hình như có một vết sưng đỏ dài bên má, hắn chỉ định nhìn y một lần thì lại tình cờ nhìn thấy cả vết roi bầm tím ở tay Huyền Kỳ.
Minh Hạo nghiến răng: " Lại là do tam tử phi?"
" Không phải." Huyền Kỳ tỏ ra bối rối, y cố kéo ống tay áo của mình dài xuống hơn một chút để che đi vết roi nơi cổ tay: " Là do thần vô y té ngã mà thôi."
" Vô ý té ngã?" Minh Hạo tức giận vì lý do của Huyền Kỳ.

Hắn nắm cổ tay y, kéo lên lớp y phục có thể thấy từ cánh tay trở xuống đều đầy những vết roi bầm tím trên da thịt.

Minh Hạo gắt giọng: " Đây đều là do ngươi té ngã mà ra?"
" Thần..."
" Tam ca có thể để thê tử của mình làm như vậy với ngươi cũng không can ngăn, ta sẽ nói rõ ràng với hắn."
" Không phải như vậy." Huyền Kỳ rút tay mình trở lại: " Tam hoàng tử không biết chuyện này, không phải do người."
Huyền Kỳ ngước đầu tình cờ chạm mắt với Minh Hạo, y lại lập tức xoay đi không dám nhìn hắn: " Đây là chuyện riêng của thần, lục hoàng tử cũng không cần phải để tâm làm gì."
" Đây là con đường mà ngươi lựa chọn sao?" Minh Hạo gắt giọng: " Cho dù hắn đã có một thê tử bên cạnh, cho dù hắn không có khả năng bảo vệ ngươi."
" Vậy thì đã làm sao chứ?"

" Ngươi..."
" Thần nghe nói..."
" Huyền Kỳ?"
" Thần được nghe từ Lệ phi nương nương." Huyền Kỳ nhỏ giọng: " Hôn sự của người và Lâm Ninh tiểu thư đã được ấn định rồi."
" Lâm Ninh?" Minh Hạo không nghĩ Lệ Kha sẽ mang việc này nói cùng với y, nàng là muốn hắn từ bỏ.

Nhưng hắn lại càng không ngờ Huyền Kỳ cũng sẽ để tâm chuyện này: " Ngươi quan tâm đến hôn sự của ta?"
" Việc này..."
Nghe hỏi thì Huyền Kỳ có chút giật mình, y cắn răng: " Hoàng thượng đang lâm trọng bệnh, hoàng cung lại đang trong lúc các hoàng tử tranh đấu vì bản thân.

Cho dù là người hay tam hoàng tử đều phải có thế lực để có thể bảo vệ được chính mình, người thành thân cùng Lâm Ninh tiểu thư mới có thể có được sự ủng hộ từ Lâm thừa tướng.

Như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tam hoàng tử, thần đương nhiên là quan tâm đến."
" Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
Huyền Kỳ vì sao khi biết Minh Hạo sẽ thành hôn lại luôn cảm thấy không đúng.

Lẽ dĩ nhiên là trước kia khi Tam hoàng tử lấy chính thê, y cũng có thể vì những lời hứa hẹn của hắn mà không vui.

Nhưng tại sao so với khi đó, thay vì cảm thấy mình chỉ có thể im lặng mỉm cười, thì y lúc này lại khó chịu đến như vậy?
Huyền Kỳ không thể cười, y giống như muốn chạy trốn nhưng lại lựa chọn cách đối diện mà một lần có thể dũng cảm nhìn hắn: " Nhất định phải đối tốt với Lâm Ninh, Lục hoàng tử."

" Huyền Kỳ."
" Ư...!" Ân Ly chậm mở mắt, y đưa tay nhẹ lau đi một chút nước đọng ở khóe mi rồi lại mỉm cười: " Lâu như vậy rồi, không ngờ lại mơ về những việc như vậy."
Y vẫn không hiểu ra vì sao lúc đó Minh Hạo lại nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, vui mừng cùng buồn bã lẫn lộn như vậy.

Là do y nói những lời như yêu cầu hắn phải đối tốt với Lâm Ninh, cho dù hai ngươi chưa từng có mối quan hệ thân thiết trước đó.
Hay là do chính vẻ mặt của y, có thể đó chính là lúc cả hai đều đã nhận ra được tình cảm của Huyền Kỳ dành cho Lục hoàng tử là gì.
" Tiểu Yến." Ân Ly ngồi dậy, y theo thói quen gọi một tiếng cũng không thấy người mới nhớ ra Tiểu Yến vẫn còn ở Huyền Bắc Linh.

Y lại gọi: " Tiểu Linh, có bên ngoài hay không?"
" Thái tử điện hạ có việc gì cần sai bảo sao ạ?"
Ân Ly ngạc nhiên vì cung nữ vào hầu không phải Tiểu Linh, y lên tiếng: " Ngươi là ai?"
" Nô tỳ là cung nữ mới đến, hôm nay vừa đúng đến mình chờ hầu ở Thái Dương cung thưa điện hạ."
Ân Ly làm lạ không thấy Tiểu Linh xuất hiện từ lúc mình về cung, y đoán chắc nàng ta đang ở chỗ của Lâm Ninh đi.

Nghĩ biết bây giờ trời vẫn chưa sáng lại không thấy Minh Hạo đâu, không hiểu vì sao lại luôn cảm thấy không đúng: " Phụ hoàng từ đêm qua không có trở về Thái Dương điện sao?"
Tiểu cung nữ nghe hỏi thì thật thà trả lời: " Đêm qua hoàng thượng có trở về một lúc, sau đó lại rời đi ạ."
" Đi? Ngự thư phòng?"
" Nô tỳ cũng không được rõ ạ."
Ân Ly suy nghĩ, y chạy loạn trong cung còn như vậy trước mặt các vị đại quan, tin y hồi cung chắc chắn ai cũng biết rồi.


Vậy mà vẫn chưa thấy Lâm Ninh xuất hiện, từ lúc Minh Hạo cho người đưa mình trở về nghỉ ngơi cũng không có chuyện gì xảy ra sau đó: " Đây đúng là khó tin, mẫu phi lại chịu an phận như vậy sao?"
" Ngươi chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn đến Hòa Ninh cung thỉnh an mẫu phi."
" Thỉnh an? Bây giờ sao ạ?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Đứng lại đó, không ai được phép tự ý vào trong."
" Ngay cả ta cũng không được sao?"
Lính canh vẫn chưa nhận ra người đến là ai, bọn chúng đánh giá tiểu thiếu niên trước mặt mà có chút thất thần.

Nhưng đến khi nhìn thấy y phục của y đang bận thì chúng lại mặt mày tái ngắt.

Trong cung này hắc bào là y phục chỉ hoàng đế có thể sử dụng, hoàng y là của các hoàng tử.

Người trước mặt lại dùng bạch y, đây chẳng phải thái tử điện hạ trong lời đồn sao?
" Bái kiến thái tử điện hạ, chúng thần có mắt không tròng, xin điện hạ tha tội."
" Đứng lên." Ân Ly không ngờ khi đến Hòa Ninh cung mới biết nơi này bị người phong tỏa không thể ra vào, y nhăn mày: " Tránh ra, ta muốn vào trong."
" Nhưng thưa thái tử, hoàng thượng đã ra lệnh..."
Ân Ly nghiêm giọng: " Các ngươi muốn bổn thái tử bây giờ phải đích thân đi xin chỉ ý của phụ hoàng mới có thể vào trong?"
" Việc này.."
" Đã mạo phạm thái tử rồi." Một người bận giáp sắc so với những tên lính còn lại từ phía sau đi đến, có vẻ thân phận không giống lên tiếng: " Nếu đã là ý muốn của thái tử, chúng thần cho dù phải làm trái lệnh cũng không dám đắc tội."
" Phương tướng lĩnh, làm phiền rồi."
" Điện hạ, mời"
" Thái tử điện hạ đến."
" Thái tử?" Huân nhi đang nấu thuốc, nghe tiếng thông hô thì vui mừng thả rơi chiếc quạt trên tay.


Nàng lay tỉnh Tiểu Linh đang úp mặt trên bàn ngủ quên từ lúc nào: " Dậy đi, nhanh dậy."
" Huân nhi tỷ tỷ...!sao vậy...!trời sáng?"
" Đừng có mớ ngủ nữa, thái tử đến rồi."
" Thái..." Tiểu Linh thật sự tỉnh ngủ, nàng đứng bật dậy: " Thái tử?"
" Tiểu Linh, Huân nhi." Ân Ly vào đến cửa điện đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng đậm ở khắp nơi, y đi vào phòng trong lại nhìn thấy bếp thuốc vẫn còn đang cháy thì lo lắng: " Thì ra đều ở đây."
" Thái tử, thật sự người đã về rồi." Tiểu Linh mừng rỡ, nàng cười nói: " Nô tỳ còn cho rằng Huân nhi tỷ tỷ muốn đùa mình, người về rồi thật tốt quá."
" Được rồi." Ân Ly nói với Tiểu Linh xong lại nhìn Huân nhi, trong nàng vừa ngẩn người như không dám tin vừa ẩn đỏ mắt sắp khóc.

Y biết vấn đề nằm ở đâu liền nói: " Mẫu phi ta đâu?"
" Điện...!điện hạ." Huân nhi run giọng: " Nương nương...!ngươi hiện tại không tốt, vẫn còn đang ngủ."
" Trong lúc ta không có mặt đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao Hòa Ninh cung lại bị phong tỏa?"
" Đây...!là do."
" Thái tử người không biết đâu." Huân nhi chưa nói thì Tiểu Linh đã nhanh miệng, cho dù đã được Lâm phi căn dặn không được nói linh tinh nhưng nàng vẫn thấy không chịu nổi khi nhìn Lâm phi những ngày cho dù nói chuyện cũng đau đến nhăn mày: " Tất cả đều do ả Di phi đó."
" Di phi?" Tại sao y chưa từng biết đến một Di phi này?
Huân nhi bình thường sẽ ngăn Tiểu Linh không cho nàng tùy ý, nhưng nhớ đến hôm đó Lâm Ninh bộ dạng như thế nào nằm trên đất, cả sự xem thường của đám cung nhân những ngày Lâm phi bị cấm túc, nàng cũng không muốn cứ để chủ tử chịu thiệt thòi như vậy.
Tiểu Linh nén tức giận đã lâu, bây giờ có Ân Ly trở về nàng đều thể hiện rõ sự căm ghét đối với Xuân Di: " Đúng vậy điện hạ, cô ta hơn một năm qua chiếm hết sủng ái của hoàng thượng liền không xem ai ra gì.

Còn lập mưu hãm hại Lâm phi ra như vậy, điện hạ người nhất định phải lấy lại công bằng cho nương nương."
" Ngươi nói Di phi được phụ hoàng sủng ái hơn một năm?"
" A...!nô...!nô tỳ."
Tiểu Linh biết mình vừa lỡ miệng thì lúng túng, nàng nhìn sang Huân nhi cầu cứu thì không ngờ Huân nhi cũng chủ động lên tiếng: " Điện hạ có điều không biết...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK