• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Thần thiếp thỉnh an thái hậu."
Lệ Kha thái hậu ngồi tọa cao, giữa hai hàng phi tần cung kính thì dáng người mảnh mai thướt tha kia lại trái ngược.

Huyền Xuân Di vai hạ thấp một chút cũng xem như lễ đã có, nàng không cần chờ sự cho phép đã tự mình đến chỗ ngay bên dưới thái hậu hai bật để ngồi xuống.
So với thái hậu trầm mặt nhăn mày khẽ, đám phi tần nhìn đã không thể chịu được.

Thùy Phi trong số đó lại là người không hiểu rõ tình hình nhất, nàng tính tình không tốt liền lớn tiếng: " Di phi to gan, ngươi nghĩ mình là ai? Thỉnh An Thái cung đã đến trễ còn dám vô lễ trước mặt thái hậu?"
" Ta có sao?" Xuân Di làm vẻ ngạc nhiên xong lại mỉm cười với Thùy Hạ: " À phải, là do hoàng thượng đêm khuya lại bãi giá đến Di Thúy cung.

Ta hầu hạ người đến khi mặt trời lên núi mới được ngủ, đến muộn thật sự là bất đắc dĩ."
" Ngươi được lắm, còn có thể dùng cớ hầu hạ hoàng thượng để tránh tội, như vậy liền có thể cho qua sao?"
" Thùy phi còn có chuyện gì?"
" Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngay cả chỗ ngồi của Lâm phi cũng dám đến.

Ta còn tưởng ngươi thật sự cho rằng mình có uy thế như vậy, để Lâm phi biết được ta xem ngươi còn có thể cao giọng mà đứng đây?"
" Lâm phi trước nay chưa từng thấy đến thỉnh an thái hậu, chỗ để trống này cũng không có quy định chỉ nàng ta có quyền ngồi.

Ta cũng không phải là đến chỗ tọa của hoàng hậu để tranh."
Thùy Hạ cắn môi: " Đúng là mới được phong phi, nhận thêm một chút ân sủng của hoàng thượng đã tự đề cao mình, ta nói ngươi biết hậu cung chỉ dưới thái hậu và hoàng hậu luôn là vị trí của Lâm Phi.


Đừng nên không biết phân cao thấp, một khi nhận lấy hậu quả sẽ càng thảm hơn."
" Thùy phi nói vậy thật không đúng, không phải chúng ta đều được phong phi? Ngoài ra không hề có tứ đại cung phi, vị trí như vậy mà ngang nhau, ta cùng Lâm phi không có kẻ trên người dưới.

Nàng ta ngôi ta có thể ngồi, nàng ta muốn nói ta cũng có thể tranh luận." Xuân Di lại nở nụ cười trên gương mặt diễm lệ: " Huống hồ hoàng thượng đã đồng ý ta không cần tuân thủ luật lệ hậu cung, ngay cả thái hậu cũng không lên tiếng ngươi lại ý kiến gì chứ?"
" Ngươi...!"
Nghe đến sự ngạo mạn của Huyền Xuân Di, tất cả phi tần đều cảm thấy tức giận.

Di phi này đột nhiên từ một nữ tử dân gian lại được phong phi, cô ta chỉ mới mười sáu tuổi đã bản tính ngang tàn hóng hách.

Cho dù thật sự tuổi trẻ xinh đẹp nhưng hậu cung nữ nhân thế này lại không thiếu, hoàng thượng không ngờ lại hứng thú với kẻ như vậy còn sủng đến không xem ai ra gì.

Không chỉ hoàng đế, mọi người đều không rõ vì sao ngay cả thái hậu Lệ Kha đối nàng ta cũng không ra lệnh trách phạt.
Thùy Phi vì một nữ nhân chỉ vừa mới nhập cung vài tháng xem thường mà không phục, nàng lại hướng đến Lệ Kha: " Thái hậu người xem, Di phi hống hách ngang ngược không xem ai ra gì.

Nếu cứ như vậy còn không răn đe trách phạt, e rằng sau này đến cả lời của người cô ta cũng sẽ không lọt tai."
" Ta chỉ đang cảm thấy ngươi vì hoàng thượng sủng ái ta mà cảm thấy ghen ghét, vì vậy mới muốn tìm cớ sinh sự mà thôi."
" Đủ rồi." Lệ Kha đột nhiên lớn tiếng, nàng nhìn hai cung phi đấu đá trước mặt mình mà tức giận: " Các ngươi đều xem An Thái cung của ai gia là nơi nào, liền có thể tùy tiện các ngươi muốn nói thì nói?"
" Thái hậu tha tội."

Thùy phi ngay lập tức cúi đầu nhận lỗi, riêng Di phi cũng chỉ cúi đầu ra vẻ.

Lệ Kha xem thái độ của Xuân Di vì được sủng mà sinh kiêu, đương nhiên nếu là phi tần khác của hậu cung không tránh khỏi bị nàng phạt nặng, chỉ có Di phi này lại khác.

Lệ kha mỗi lần nhìn thấy gương mặt Huyền Xuân Di thì đã có vài phần yếu lòng mà không nỡ, chẳng thể trách hoàng đế lại thiên vị nàng ta đến vậy.
Thái hậu lắc đầu, cho dù không nỡ trách đi nữa cũng không thể để nàng ta không biết phân tôn ti như vậy: " Di phi ngươi đã đến muộn còn không chịu hối lỗi, phạt ngươi tại An Thái cung quỳ một canh giờ mới được trở về."
" Thái hậu."
" Ngươi còn có gì không phục sao?"
Xuân Di thật cảm thấy không phục, nàng trong lòng tức giận muốn cùng thái hậu phản đối.

Thật không ngờ chỉ vừa nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của thái hậu nghiệm lại một chút, như vậy đã không thể nói thành lời: " Thần thiếp không dám, xin nghe theo thái hậu chỉ bảo."
Lệ Kha gật đầu: " Ngươi cần phải biết mình sai ở đâu, nhận được ân sủng của hoàng thượng đương nhiên là chuyện tốt.

Ai gia chỉ hướng ngươi nên nhớ, cho dù thật sự hoàng thượng đối ngươi yêu thương không thiếu, nhưng ngươi cũng không thể mãi mãi chỉ dùng gương mặt của mình để giữ được yêu thương của người."
" Thần thiếp...!"
" Thùy phi."
Thái hậu không tiếp tục nghe Xuân Di nói mà lại hướng sang Thùy Hạ, nàng ta nghe đến mình liền có chút giật mình: " Có thần thiếp."
" Ngay cả ngươi cũng nên nhận phạt đi, trở về cấm túc ba ngày cho ai gia."
" Xin nghe theo lời thái hậu."

" Ai gia mệt rồi, các ngươi đều lui về cả đi."
" Vâng thưa thái hậu."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
" Ân Ly đâu rồi?"
" Tiểu Ly?" Vừa bãi triều hoàng đế vẫn còn bận triều phục đã lập tức đến Hòa Ninh cung, Lâm Ninh còn đang ngạc nhiên thì ngay sau khi hắn vừa vào đến đã muốn đòi người.

Nàng làm lạ: " Hoàng thượng, lúc này Tiểu Ly không phải nên ở học viện sao?"
" Không có." Minh Hạo chỉ đáp lạnh một câu lại gắt giọng: " Y thật sự không ở chỗ nàng?"
" Thật sự không có, thần thiếp nào dám lừa gạt người." Hoàng đế tức giận đá vào bình sứ trưng bày ở cạnh lò hương, Lâm Ninh thấy không tốt liền nhanh lời: " Hoàng thượng bớt giận, tính tình Tiểu Ly ham chơi lại tinh nghịch.

Chắc lại trốn vào đâu đó nữa rồi."
" Chuyện này không cần nàng phải nói ra."
" Thần thiếp lập tức cho người đi tìm."
" Không cần." Minh Hạo đưa mắt nhìn rồi lại nghi ngờ hỏi: " Minh Luân đâu? Hắn không phải đã được cho phép rời đại điện từ sớm để đến thỉnh an nàng?"
" Cái này." Lâm Ninh lắc đầu: " Tiểu Luân vẫn chưa thấy đến."
" Được lắm."
" Hoàng thượng."
Hoàng đế nhếch môi cười: " Hay cho ngươi còn dám qua mặt cả trẫm."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Ha ha ha!"
Nhìn Ân Ly cười đến nằm lăn ra cỏ, Minh Luân lại kéo y ngồi dậy cẫn thận phủi đi vài cái lá trên tóc y: " Đừng cười nữa, gan của đệ đúng là to mà."

" Đại...!đại ca, ta nói huynh, phụ hoàng nhất định đến Hòa Ninh cung...!không có sai chút nào nha."
" Cũng chỉ có đệ mới dám qua mặt phụ hoàng như vậy, đệ không lo người sẽ vì tức giận mà khiến mẫu phi bị liên lụy sao?"
" Huynh đừng lo." Ân Ly cười cười: " Khiến phụ hoàng tức giận, ta làm cũng không phải chỉ lần một lần hai.

Nếu thật sự vì bị ta làm tức chết mà quay sang trách tội kẻ khác để hả giận thì người đó cũng không phải phụ hoàng."
" Làm sao đệ biết người nhất định sẽ đến Hòa Ninh cung đầu tiên?"
Ân Ly ngã người xuống lại trên cỏ, y gối đầu lên chân Minh Luân: " Phụ hoàng biết khi huynh về, theo tình cảm thân thiết giữa chúng ta, ta nhất định ta sẽ chạy lại tìm huynh."
" Vậy nên đệ đợi khi ta vừa rơi điện đã chặn đường kéo ra ngoài rồi, thật đúng là tinh nghịch, ba tháng không gặp ta còn cho rằng đệ được phụ hoàng chỉnh đến biết vâng lời hơn rồi chứ."
" Ta mới không như vậy." Ân Ly cười: " Huynh không thấy phụ hoàng lúc tức giận nhưng lại không thể hả giận rất rất vui sao?"
Minh Luân thở dài: " Ngoài đệ ra còn có kẻ mà người không thể hả giận được sao, Tiểu Thập đệ cho dù thật sự không lo lắng sủng ái của phụ hoàng một ngày không còn nữa, ít nhiều cũng không nên để có những lời đồn không tốt đến người."
" Đệ biết....!đệ biết...! Phụ hoàng chính là người mà đại ca vô cùng kính phục, không nên trẻ con như vậy dám chọc giận người đúng không?" Ân Ly tuy nói vậy nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, y hăng say nói mà chẳng chú ý đến xung quanh: " Nhưng huynh không thấy phụ hoàng sáng lên triều, xong lại cần phê một đống tấu chương cao qua đầu, nghe một đám quan thần tấu tới lui vô cùng nhàm chán sao? Ta chỉ là vài ngày lại trốn mất một lần, phụ hoàng như vậy lại có chuyện chạy đông tây một lần tốt hơn rất nhiều."
" Tiểu thập...!"
" Nhưng lúc nào cũng vậy, ta luôn bị tìm thấy ngay lập tức.

Huynh cảm thấy lần sau ta có nên trốn ra ngoài cung một lần không?"
" Ngươi thật sự vui đến vậy sao, Ân nhi?"
" Đương...!" Ân Ly ngừng lại, y nói liền không sai.

Nhanh như vậy đã bị bắt còn bị nghe thấy mình lảm nhãm đủ điều.

Không cần nhìn lại, y ngồi dậy tươi cười nhìn kẻ hắc bào cùng đôi mắt sắc đến đáng sợ đứng ngay phía sau họ: " Phụ hoàng, người đến từ lúc nào a?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK