• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả nhà ba người cùng đến trường.

Mà Cố Thiên Sơn thật sự muốn đến gặp trực tiếp hiệu trưởng xử lý việc này, bảo bối của anh từ khi nào lại dễ chọc vào như vậy chứ?

Tiểu Bối sau khi được bố xác nhận thì vô cùng phấn khích, thực sự muốn khoe mẹ cho mọi người biết.

Bé có mẹ rồi!

Không còn sợ lời nói xấu của tên mập béo trong lớp nữa.

“Bố…”

Tiểu Bối bước xuống xe nhìn cổng trường, tuy lúc nãy vẫn rất hùng hổ, nhưng tới nơi lại có chút sợ sệt.

Dù sao vẫn là một cô bé, sao lại không sợ chứ?

Lục Mỹ Đình như cảm nhận được, nắm tay Tiểu Bối, muốn cô bé cảm thấy dễ chịu hơn.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Tiểu Bối nhìn Lục Mỹ Đình có chút mong chờ.

Chỉ là, bọn họ còn chưa kịp nói gì, một giọng nói chanh chua vang lên.

“Ây dô, xem kìa, ai đây?”

Đào Gia Huệ, mẹ của cậu bé mập đã trêu chọc Tiểu Bối tiến đến.

Trên người bà ta chỉ toàn hàng hiệu, trang điểm khá đậm, cậu bé mập mạp đứng bên cạnh bà ta vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Tiểu Bảo, con xem đi, hôm nay mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con.”



Cậu bé tên Tiểu Bảo nghe mẹ nói vậy thì đắc ý vô cùng.

Mà lúc này, Lục Mỹ Đình lại càng vô cùng khó chịu, nhìn qua cũng biết Tiểu Bối nhà cô là bị cậu bé kia chọc giận.

Trên má cậu ta còn hai vết cào đỏ ửng.

“Là con cào sao?”

Lục Mỹ Đình cúi người nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Bối hơi hơi gật đầu như biết lỗi.

“Là cậu ta chọc giận con?”

Cố Thiên Sơn nhìn Tiểu Bối hỏi.

Giọng nói quan tâm làm cho Tiểu Bối gật đầu mạnh hơn.

“Đừng lo! Có mẹ rồi.”

Lục Mỹ Đình nhìn Tiểu Bối lại đau lòng, nếu như cô bé có mẹ, thì cũng sẽ như cậu bé kia, được mẹ bao che khuyết điểm.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Mỹ Đình chua xót.

Trong lòng cô hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ Tiểu Bối, cô cũng cảm nhận rõ việc không có bố mẹ bảo bọc là có bao nhiêu uất ức.

“Tiểu Bối, có mẹ.”

“Mẹ!”

Tiểu Bối nhìn cô, thốt lên.

Lục Mỹ Đình bế Tiểu Bối lên, cũng mạnh mẽ đi vào trong, xem như hai mẹ con kia vô hình.

“Này cô kia, tôi còn chưa nói xong…”

Lời nói còn chưa đến miệng thì Đào Gia Huệ đã phải nuốt vào khi nhìn thấy ánh mắt áp bức của Cố Thiên Sơn.

“Đi thôi con trai! Mẹ muốn xem họ làm gì được chứ?”

Đào Gia Huệ kéo Tiểu Bảo vào trong.

Bọn họ tuy không hẹn nhưng đều một hướng đi đến phòng hiệu trưởng.



Mà Lục Mỹ Đình vẫn luôn ôm Tiểu Bối không buông, cô không muốn ai tổn thương tới cô bé này nữa.

Cố Thiên Sơn nhìn thấy dáng vẻ một lớn một nhỏ kia lại càng ấm lòng hơn.

Thật là một cặp mẹ con thật sự!

Tiểu Bối vì được bế mà lè lưỡi làm mặt xấu với cậu bé mập mạp kia khiến cậu ta tức giận.

“Mẹ! Con muốn được bế!”

Tiểu Bảo mập mạp cũng không muốn thua Tiểu Bối.

“Bế gì chứ! Con xem con như thế sao mẹ bế, đi một chút nữa tới rồi.”

Đào Gia Huệ hơi ngại ngùng mà nói.

Không phải cô ta không muốn bế con mình, nhưng cậu bé quá cân rồi, cô ta đang mặc đồ rất rườm rà, lại mang giày cao gót, sao mà bế được.

Nghe thấy Tiểu Bảo mập không được bế như mình thì Tiểu Bối lại lè lưỡi đắc ý, thoải mái dựa vào vai Lục Mỹ Đình.

Biểu thị mình rất thoải mái!

“hừ…”

Tiểu Bảo hậm hực.

“Xin chào! Các vị có thể chờ một chút tôi sẽ thông báo hiệu trưởng.”

Một thanh niên trẻ nhanh nhảu nói, đưa tay ra mời chủ yếu là muốn mời họ ngồi ở ghế chờ.

“Không cần!”

Chưa ai kịp phản ứng, Cố Thiên Sơn nhanh chóng lên tiếng, sau đó cứ thế đi vào.

Uy áp của anh làm cho nam trợ lý kia hơi khựng lại, cũng không dám ngăn cản.

Mà Lục Mỹ Đình hiểu rõ phần nào tính cách bá đạo của anh, cũng không lấy làm lạ.

Còn Đào Gia Huệ hơi giật mình, bản thân bà ta gặp hiệu trưởng cũng thường lệ sẽ chờ.

Sao bọn họ có thể đi vào trong được chứ?

Nhưng cô ta cũng cứ thế đi theo bọn họ, dù sao cô ta nghĩ họ đi được cô ta cũng đi được.

“Hiệu trưởng! Lâu rồi không gặp!”

An Vũ Phong nhanh chóng đứng lên, bật người như một lò xo nhanh nhất có thể.

“Chào Cố tổng! Hôm nay là ngày gì mà được Cố tổng ghé thăm thế này.”

Hiệu trưởng An cố gắng rặn ra nụ cười méo mó.

Ông ta cũng nhận được tin con gái Tiểu Bối của Cố Thiên Sơn đánh bạn, vốn dĩ là chuyện con trẻ, ông cũng muốn dĩ hòa vi quý.

Ai mà ngờ Cố tổng lại đích thân đến.

“Hẳn là ông nên biết rõ nhất chứ?”

Cố tổng tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha dành cho khách, ra hiệu cho Lục Mỹ Đình ngồi cạnh mình.

“Cố tổng nói quá lời…”

“Hiệu trưởng An, ngài hôm nay phải làm chủ cho Tiểu Bảo nhà chúng tôi, đang yên đang lành lại bị đứa bé hư hỏng kia cào lên mặt. Sao lại có thể bảo lực như thế chứ? Đúng là không có m…”

An Vũ Phong đang định nói thì bị ngắt lời.

Mà bản thân Đào Gia Huệ nối chưa hết câu đã cảm nhận sống lưng ớn lạnh.

Không khí xung quanh như hạ xuống.

Ánh mắt Cố Thiên Sơn vô cùng âm hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK