Sau khi Lục Mỹ Đình biết được thuốc uống và thuốc tiêm hằng ngày Diệp Sung đã cho cô sử dụng, chính là thuốc làm giảm trí nhớ chứ không phải thuốc bổ.
Lục Mỹ Đình không chấp nhận được cuộc sống giam cầm, khắc nghiệt này. Lục Mỹ Đình quyết định giả vờ mất trí nhớ trong một thời gian để chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, mày không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Mày không thể để bản thân và đứa bé bị áp đặt và bị tước đoạt như thế này. Mày cần tìm cách thoát ra và tìm lại cuộc sống của mình.”
Rắc!
Cửa phòng được mở ra, Diệp Sung bước vào gương mặt vô cùng nham hiểm. Diệp Sung đến gần.
“Mỹ Đình, anh không biết mình phải nói như thế nào cho em hiểu. Nhưng anh muốn nói với em rằng, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em. Em có thể cho anh một cơ hội để bên cạnh em được không?”
Lục Mỹ Đình bắt đầu vai diễn của mình, cô giả vờ mất trí nhớ. Cô vừa nói vừa vò đầu bứt tóc.
“Đây là đâu? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Anh là ai?”
Diệp Sung cảm thấy bất an, anh không thể ngờ rằng thuốc lại phát huy tác dụng nhanh như vậy.
“Mỹ Đình, em chính là vợ của anh. Anh là Diệp Sung, em không nhớ sao?”
Lục Mỹ Đình cười thầm trong lòng, tiếp tục vai diễn của mình.
“Tôi… Tôi đã có chồng rồi sao? Tại sao tôi lại không nhớ gì hết? Đầu tôi nhức quá.”
Diệp Sung lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em có sao không? Em bình tĩnh lại đi.”
Lục Mỹ Đình giả vờ ngất đi, gương mặt tái nhợt.
Diệp Sung lo lắng, đỡ Lục Mỹ Đình nằm ngay ngắn trên giường. Anh cho cô uống thuốc an thần rồi để cô nghỉ ngơi một lúc.
Lục Mỹ Đình tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, từ chối tình cảm của Diệp Sung. Trái tim cô đang rất đau đớn như ngàn vết dao cứa vào.
Ngày qua ngày, Diệp Sung không ngừng cố gắng chinh phục Lục Mỹ Đình, thổ lộ tình cảm và sự quan tâm của mình. Nhưng mỗi lần, cô vẫn kiên quyết từ chối và trì hoãn.
Ở nước A.
Tiểu Bối đi học ở trường lại tiếp tục bị bạn học bắt nạt vì mấy ngày qua không nhìn thấy Lục Mỹ Đình đưa cô bé đi học.
Ngay lúc Tiểu Bối muốn chống trả cô bé liền nhớ đến những lời nói của Lục Mỹ Đình đã dặn dò cô lúc trước.
“Tiểu Bối, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh con. Con đừng bao giờ để lời nói trêu chọc của bạn bè làm cho con tức giận, sau đó gây gổ đánh nhau. Mẹ sẽ rất buồn khi con làm như vậy.”
Tiểu Bối bỏ ngoài tai những lời nói của bạn bè, cô bé cứ như vậy mà lạc quan đến trường. Đôi lúc, Tiểu Bối nhớ Mỹ Đình, ôm gấu móc len và khóc.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Khi nào mẹ mới về với con?”
Nghe tiếng mở cửa phòng, Tiểu Bối nhanh chóng cất đi con gấu. Nếu không Mỹ Mỹ sẽ đi quăng con gấu này mất. Cô ấy không muốn thấy bất cứ thứ đồ gì của Lục Mỹ Đình trong căn nhà này.
“Tiểu Bối, trễ như thế con vẫn còn thức sao?”
Tiểu Bối lấy mền trùm đầu lại xoay lưng về phía Mỹ Mỹ đang đứng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Mỹ Đình, mày không thể hiện diện mãi trong ngôi nhà này được.”
Mỹ Mỹ lẩm bà lẩm bẩm rồi mới đi ra ngoài.
Vào buổi tối, Mỹ Mỹ muốn đem đồ của Lục Mỹ Đình quăng bỏ đi nhưng đã bị Cố Thiên Sơn nhìn thấy và ngăn cản.
“Mỹ Mỹ, cô đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?”
“Thiên… Thiên Sơn… Sao anh lại ở đây?”
“Tôi hỏi cô đang làm thứ quái quỷ gì vậy?”
“Thiên Sơn, em làm vợ của anh. Em không muốn thấy đồ của người lạ trong nhà của mình.”
“Mỹ Mỹ, tôi nhắc cho cô nhớ. Cô không phải là vợ của tôi.”
Cố Thiên Sơn cho người đem đồ của Lục Mỹ Đình đặt vào chỗ cũ, còn dặn dò một cách nghiêm túc.
“Phòng của Mỹ Đình, không một ai được bước chân vào, cũng không một ai có thể đem bất cứ thứ đồ nào trong phòng ra bên ngoài.”
“Được! Chúng tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.”
Cố Thiên Sơn đi về phòng làm việc của mình và gọi điện thoại cho trợ lý Tư.
“Đã có thông tin gì của cô ấy chưa?”
“Vẫn chưa, sếp Cố. Tôi vẫn không ngừng cho người tìm kiếm thông tin của cô Lục ở nước F. Nếu có tin tức gì, tôi sẽ báo cho anh gấp.”
Lục Mỹ Đình ở bên kia, chỉ vừa mới tỉnh dậy, Diệp Sung mở cửa bước vào.
“Mỹ Đình, em tỉnh dậy rồi. Em thấy trong người thế nào rồi?”
“Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Anh… anh là ai?”
“Mỹ Đình, em đừng quá lo lắng. Anh sẽ không làm hại em. Em bình tĩnh đi.”
Một lúc sau, Lục Mỹ Đình đã bình tĩnh lại. Diệp Sung lo lắng cho Lục Mỹ Đình, anh liền đến bên cạnh cô và an ủi.
“Mỹ Đình, em bình tĩnh đi. Mỹ Đình, em là vợ của anh, em không được quên điều này. Trong bụng còn có cả con của hai đứa mình.”
Lục Mỹ Đình cảm thấy kinh tởm Diệp Sung, chỉ muốn Lục Mỹ Đình đáp lại tình cảm của anh, mà anh không từ thủ đoạn.
“Tôi không biết anh là ai?”
Diệp Sung hai mắt đỏ rực, anh quyết định phải có bằng được Lục Mỹ Đình. Diệp Sung cúi sát mặt xuống, mặt đối mặt với Lục Mỹ Đình. Cô liền quay mặt sang một bên, Diệp Sung dùng một tay giữ mặt cô lại. Diệp Sung từ từ đặt nụ hôn lên môi của Lục Mỹ Đình. Lục Mỹ Đình rất lo sợ.
“Anh đang làm gì vậy? Tránh xa tôi ra.”
Lục Mỹ Đình cố gắng dùng hai tay đẩy Diệp Sung ra khỏi người cô. Điều này càng khiến cho Diệp Sung càng mạnh mẽ và quyết liệt trong việc chiếm trái tim của Lục Mỹ Đình.
“Aaaaaa…”
Tiếng la trong đau đớn của Diệp Sung vang lên. Chỉ vài giây trước, Lục Mỹ Đình nhìn thấy được chiếc bình trên bàn, cô liền lấy đập vào sau ót Diệp Sung rồi bỏ chạy.
Nhưng kết quả không như cô mong đợi, Diệp Sung đã khóa cửa phòng, Lục Mỹ Đình tái nhợt mặt mũi.
“Tại sao anh lại nhốt tôi trong phòng này? Mau mở cửa cho tôi.”
“Mỹ Đình, em dám làm như vậy với anh sao? Thế thì đừng trách anh ra tay với em.”
Diệp Sung vừa nói vừa đi đến vị trí Lục Mỹ Đình đang đứng. Anh lôi Lục Mỹ Đình quay lại giường.
Lục Mỹ Đình hoảng sợ, cô không muốn chuyện đó xảy ra giữa cô và Diệp Sung.
“Anh nói anh là chồng tôi, nhưng anh lại ép tôi như thế này sao?”
Bỗng nhiên, Diệp Sung đã buông lỏng cơ thể của Lục Mỹ Đình.
Nhân cơ hội này, Lục Mỹ Đình tìm cách để trốn thoát khỏi Diệp Sung, cô quyết định tự làm đau chính bản thân mình.