Cố Thiên Sơn về đến nhà trong tình trạng căng thẳng và tức giận. Anh đã quá lo lắng và kinh hãi khi nhận được cuộc gọi của Mỹ Mỹ về tình trạng sức khỏe của Tiểu Bối. Nhưng khi anh đến nhà, anh nhận ra rằng mọi thứ đã trở lại bình thường. Tiểu bối đang ngủ say, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sốt cao hay co giật. Mỹ Mỹ đứng gần, ánh mắt đầy ấn tượng.
“Mỹ Mỹ, tại sao cô lại dùng Tiểu Bối như một cách để làm phiền tôi?”
Cố Thiên Sơn lên tiếng, nói tràn đầy tức giận.
Mỹ Mỹ cảm nhận được cơn tức giận của Cố Thiên Sơn và nhìn chằm chằm vào anh. Cô giả vờ cảm thấy hối hận và ân hận về cách cô đã sử dụng Tiểu Bối trong lời lừa dối.
“Cố Thiên Sơn, em xin lỗi... Em đã quá lo lắng và không biết cách khác để giữ anh ở lại. Xin lỗi vì đã sử dụng Tiểu Bối như vậy.”
Cố Thiên Sơn vơi bớt đi sự tức giận và nhìn Mỹ Mỹ với ánh mắt lạnh lùng.
“Đừng bao giờ sử dụng Tiểu Bối Bối như một công cụ để đạt được mục đích của cô. Đó là điều tôi không thể chấp nhận.”
Mỹ Mỹ cảm nhận được sự đau đớn tột cùng trong lời cảnh cáo của Cố Thiên Sơn. Nhìn ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Sơn, Mỹ Mỹ có chút sợ hãi.
“Em hiểu, Cố Thiên Sơn. Từ giờ, em sẽ không lặp lại điều đó.”
Sau khi mọi chuyện ở nhà đã ổn thỏa, Cố Thiên Sơn quyết định không mất thêm thời gian và tiếp tục hành trình bay đến nước F để tìm kiếm Lục Mỹ Đình. Anh cảm thấy tâm quyết tràn đầy trong lòng, không thể để ai đè nén được tình yêu và hy vọng của anh.
“Tôi đi công tác, có chuyện gì gấp thì gọi cho tôi. Còn không thì đừng nên gọi điện giống như bây giờ.”
Cố Thiên Sơn lên chuyến bay, trong tâm trí là hình ảnh của Lục Mỹ Đình và những bi kịch đã xảy ra với cô. Anh quyết tâm tìm ra cô và bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm. Trên đường đi, anh không thể rời mắt khỏi cảnh quan tiêu mục của đất nước F, nhưng tâm trí anh luôn suy nghĩ về mục tiêu của mình.
Khi Cố Thiên Sơn đặt chân đến nước F, anh liền quay lại bệnh viện để điều tra địa chỉ của Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn đã nhanh chóng đến địa chỉ mà anh thu thập được từ bệnh viện, hy vọng tìm thấy Lục Mỹ Đình và Diệp Sung. Nhưng khi anh đến nơi, anh chỉ gặp được Dì Đinh - người giúp việc trong gia đình.
Cố Thiên Sơn nhìn Dì Đinh với ánh mắt tràn đầy hy vọng và hỏi.
“Xin lỗi, tôi đang tìm Lục Mỹ Đình và Diệp Sung. Dì có thể cho tôi biết họ ở đâu không?”
Dì Đinh nhìn Cố Thiên Sơn với ánh mắt trống rỗng và trả lời.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết gì về nơi họ đến. Tôi chỉ biết rằng họ đã dọn đi từ hai ngày trước và không còn liên lạc với tôi.”
Cố Thiên Sơn cảm thấy như mọi thứ đổ vỡ trong lòng anh. Sự lo lắng và khó chịu đang tràn ngập. Anh không thể hiểu tại sao Lục Mỹ Đình và Diệp Sung lại biến mất như vậy và không thể lấy lại bất kỳ dấu vết nào.
“Mất tích không thể lấy lại bất kỳ dấu vết nào.”
Cố Thiên Sơn tự hỏi trong lòng.
“Tại sao tôi không thể tìm được họ? Tôi không thể bỏ cuộc.”
Dì Đinh cảm nhận được sự tuyệt vọng của Cố Thiên Sơn. Bà tiếp tục nói.
“Cậu đây là…”
Cố Thiên Sơn lạnh lùng trả lời.
“Tôi là Cố Thiên Sơn chồng của Lục Mỹ Đình. Cô ấy đã mất tích trong ngày đính hôn đến tận bây giờ, tôi tìm kiếm mãi nhưng không có tin tức.”
Dì Đinh cảm ơn có lỗi và trả lời.
“Xin lỗi, tôi không thể giúp được gì thêm. Nhưng tôi hiểu rằng tình yêu của anh dành cho Lục Mỹ Đình là chân thành. Xin đừng bỏ cuộc, hãy tiếp tục tìm kiếm.”
Dì Đinh muốn nói với Cố Thiên Sơn, Lục Mỹ Đình đã có thai nhưng chưa kịp nói, Cố Thiên Sơn đã rời đi khỏi đây.
Những lời khuyên chân thành của Dì Đinh làm Cố Thiên Sơn trở nên kiên nhẫn hơn. Anh nhận ra rằng không có gì là không thể nếu anh không từ bỏ. Anh quyết tâm không ngừng tìm kiếm cho đến khi anh gặp được Lục Mỹ Đình.
Với tâm trạng tràn ngập sự quyết tâm, Cố Thiên Sơn rời khỏi địa chỉ đó và tiếp tục cuộc hành trình của mình. Trong suốt bao đường, anh không ngừng suy nghĩ và tìm cách định vị Lục Mỹ Đình và Diệp Sung.
“Mỹ Đình, rốt cuộc, em đang ở đâu vậy chứ? Em gọi một cuộc cho anh biết được không?”
Trái tim của Cố Thiên Sơn như đang bừng cháy bằng sự đam mê và sự nhung nhớ đối với Lục Mỹ Đình. Anh không thể ngừng nghĩ về những kỉ niệm đẹp của anh và Lục Mỹ Đình và niềm hy vọng rằng anh sẽ gặp lại cô trong tương lai.
Xem như lần này, Cố Thiên Sơn đã bị Mỹ Mỹ làm trì hoãn nên đã chậm một bước. Nếu không anh đã có thể tìm được Lục Mỹ Đình ở đây.
Lục Mỹ Đình cảm thấy cô đơn và bất lực khi bị giam giữ trong căn nhà nhỏ tại một thành phố xa lạ của nước F. Căn nhà này chỉ như một căn phòng trọ bình thường, không gian thoáng và thiếu ánh sáng tự nhiên. Bức tường mờ nhạt và cửa sổ nhỏ mang đến một cảm giác chán nản và buồn ngủ.
Lục Mỹ Đình ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào bức tường trống trải dài trước mắt. Trong lòng Lục Mỹ Đình nhiều cảm xúc đan xen với nhau, sợ hãi, lo lắng và cả sự khao khát muốn trốn khỏi đây.
Cánh cửa mở ra, Diệp Sung bước vào căn phòng. Ánh mắt của anh tràn ngập ánh sáng, nhưng lại nhanh chóng trở nên u ám khi nhìn thấy Lục Mỹ Đình đang ngồi trên giường, với vẻ mệt mỏi và buồn bã.
Diệp Sung tiến lại gần Lục Mỹ Đình và nhẹ nhàng ôm lấy tay cô.
“Em đã ổn chưa?”
Lục Mỹ Đình nhìn vào mắt Diệp Sung, trái tim đập nhanh. Cô dùng hai tay đẩy Diệp Sung ra khỏi người mình.
“Tôi muốn rời khỏi đây. Anh thả tôi ra đi.”
Lục Mỹ Đình nhìn chung quanh căn phòng, rồi nhìn lại Diệp Sùng.
“Tôi muốn rời khỏi đây.”
Diệp Sung ngẩng đầu, hiểu rằng Lục Mỹ Đình đã trải qua rất nhiều khó khăn và đau khổ trong quá trình bị giam cầm.
“Mỹ Đình, em đã cố gắng rất nhiều. Mỹ Đình, chúng ta rồi sẽ tìm được hạnh phúc. Anh nhất định sẽ lấy được tình cảm của em.”
Lục Mỹ Đình cảm thấy kinh tởm Diệp Sung, cô tìm mọi cách để tránh xa Diệp Sung.