• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim Lục Mỹ Đình đập nhanh trong lồng ngực, lo lắng cho sức khỏe của đứa bé trong bụng cô. Dạo này, xảy ra nhiều việc như vậy, cô không biết đứa bé có chịu nổi hay không?

Buổi trưa, Dì Đinh đem bữa trưa vào trong phòng cho Lục Mỹ Đình, phần ăn rất đầy đủ dinh dưỡng, cá, thịt và một phần canh.

“Cô gái, cô dùng bữa trưa đi. Mấy ngày nay, cô đã không chịu ăn gì rồi.”

Lục Mỹ Đình nghe mùi cá liền bợn cổ họng và có cảm giác buồn nôn. Dì Đinh thấy như vậy lo lắng liền đưa cô vào nhà vệ sinh.

“Cô gái, cô có sao không?”

Lục Mỹ Đình bên trong nhà vệ sinh một lúc lâu rồi mới ra ngoài.

“Con không sao. Cảm ơn dì.”

Dì Đinh đưa Lục Mỹ Đình quay lại phòng, cô nhìn thấy món cá lại bắt đầu buồn nôn.

Dì Đinh có chút nghi ngờ nhưng lại không hỏi trực tiếp.

“Cô gái, cô nghỉ ngơi đi. Tôi chuẩn bị món ăn khác cho cô.”

“Cảm ơn dì.”

Dì Đinh đem bữa trưa ra ngoài còn nguyên si, Diệp Sung lo lắng hỏi.



“Mỹ Đình lại không ăn sao?”

“Cậu chủ, tôi thấy cô ấy rất lạ. Hình như cô ấy đang có thai thì phải.”

“Có thai?”

Diệp Sung bất ngờ khi nghe Dì Đinh nói, anh không ngờ Lục Mỹ Đình đã có thai với Cố Thiên Sơn.

“Theo như kinh nghiệm của tôi, thì tôi biết cô ấy đang mang thai.”

“Tôi biết rồi, có chuyện gì khác thường cứ nói với tôi.”

“Tôi đi chuẩn bị món ăn khác cho cô ấy. Nếu thật sự đang mang thai thì cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.”

Dì Đinh đi chuẩn bị bữa trưa cho Lục Mỹ Đình.

Trái tim của Lục Mỹ Đình đập nhanh khi cô nhìn xuống bụng nhỏ của mình. Cô lo lắng vô cùng vì sự an toàn của đứa bé trong tình trạng hiện tại. Những ngày nhịn ăn và thuốc mà Diệp Sung đã đưa cô uống hằng ngày đã khiến cô hoang mang về tương lai của con mình. Cô quyết định phải tìm cách thoát khỏi sự giam cầm và bảo vệ đứa bé.

Lục Mỹ Đình với giọng run rẩy.

“Diệp Sung, tôi không thể tiếp tục như thế này nữa. Đứa bé trong bụng tôi cần sự chăm sóc và dinh dưỡng. Hãy thả tôi ra, tôi muốn trở về với Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn.”

Diệp Sung cố gắng nhẹ nhàng để không ảnh hưởng tới Lục Mỹ Đình.

“Mỹ Đình, anh hiểu những lo lắng của em. Nhưng việc này là tốt cho cả em và đứa bé. Anh sẽ đảm bảo rằng em sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất khi ở đây. Đừng lo, anh sẽ bảo vệ cho em.”

Lục Mỹ Đình tuyệt vọng.

“Tôi không tin điều đó nữa. Tại sao anh lại không để tôi tự do? Tôi muốn anh biết tôi không có tình cảm với anh. Anh đừng làm như thế này.”

Diệp Sung không nói gì chỉ đưa thuốc cho Lục Mỹ Đình uống, thuốc hôm nay khác với mọi ngày.

“Mỹ Đình, em uống thuốc đi.”

“Thuốc này là thuốc gì?”

“Mỹ Đình, thuốc này là bổ sung chất sắt và kẽm cho đứa bé.”



Lục Mỹ Đình nghe như vậy thấy tốt cho đứa bé trong bụng mình. Cô liền nhận lấy rồi uống nó.

Diệp Sung nhìn cô uống thuốc, trong lòng thấy yên tâm.

Lục Mỹ Đình gục xuống trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng tối tăm. Cô cảm thấy sự tuyệt vọng và sự bất lực tràn đầy trong lòng. Những lời của Diệp Sung không thể làm dịu đi nỗi đau và lo lắng của cô. Lục Mỹ Đình tìm cách nhớ lại từng chi tiết, từng góc khuất trong nơi này để tìm ra lối thoát.

Diệp Sung tiếp tục kiểm soát mọi hành động trong cuộc sống của Lục Mỹ Đình. Anh bày tỏ sự quan tâm bằng cách tiêm thuốc cho cô, cho rằng đó là thuốc tốt cho thai nhi. Tuy nhiên, thực tế lại là thuốc khiến Lục Mỹ Đình mất trí nhớ và càng rơi vào tình trạng khó khăn.

“Cậu chủ, tôi thấy cậu hằng ngày tiêm thuốc và cho cô Lục uống thuốc. Nhưng không thấy cô ấy tốt hơn.”

“Dì chỉ cần quan tâm và chăm sóc cho cô ấy thay tôi. Việc còn lại không cần phải biết.”

“Cậu chủ, cậu có thể cho tôi biết thuốc này là gì không?”

Cố Thiên Sơn suy nghĩ đắn đo rồi nói với Dì Đinh.

“Tôi tiêm và cho cô ấy uống loại thuốc mất trí nhớ. Dì không được nói cho cô ấy biết.”

Dì Đinh ngạc nhiên không hiểu tại sao Diệp Sung lại làm như vậy.

“Cậu chủ, tại sao cậu lại làm như vậy chứ?”

Cố Thiên Sơn không trả lời, anh đi thằng về phòng của mình.

Trong căn phòng tối tăm, Lục Mỹ Đình đã lắng nghe một cách không mong muốn toàn bộ đoạn hội thoại giữa Diệp Sung và Dì Đinh. Những lời nói của Diệp Sung đã tiết lộ sự thật về thuốc tiêm mà cô đã được tiêm suốt thời gian qua. Một cảm giác tức tưởi và phẫn nộ lấn áp Lục Mỹ Đình, nhưng cô quyết định phải lợi dụng thông tin này để tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của Diệp Sung.

Nước A.

Cố Thiên Sơn cũng không ngừng tìm kiếm thông tin về Lục Mỹ Đình và Diệp Sung. Anh nghi ngờ rằng có điều gì đó không đúng và quyết tâm tìm hiểu sự thật. Đứng trước những trở ngại và thách thức, anh không bỏ cuộc, bởi trong lòng anh vẫn còn những tia hy vọng và tình yêu dành cho Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối.

“Có thông tin gì của Mỹ Đình không?”

“Vẫn chưa thưa sếp Cố. Tôi đã cho người tìm kiếm thông tin về cô ấy và tên bác sĩ Diệp kia. Anh yên tâm, có tin gì tôi sẽ báo ngay.”

Cố Thiên Sơn cùng trợ lý Tư nói về việc tìm kiếm Lục Mỹ Đình và Diệp Sung.

Reng! Reng!

Tiếng chuông điện thoại của Cố Thiên Sơn vang lên, anh nhìn màn hình liền đuổi trợ lý Tư ra ngoài.

“Cậu ra ngoài đi. Có chuyện gì báo tôi biết!”

Trợ lý Tư cảm giác có điều bất thường, nhưng với sắc mặt của Cố Thiên Sơn, anh không dám hé miệng nửa lời.

Cố Thiên Sơn nhấn nút nghe máy.

“Alo…”

“Thiên Sơn, em có đầy đủ thông tin và bằng chứng mà anh muốn. Chúng ta gặp nhau đi.”

“Được! Nhắn địa chỉ qua. Tối nay anh sẽ đến.”

Cố Thiên Sơn tắt máy, sau khi nghe điện thoại.

Ting! Ting!

Tiểu Hương đã nhắn địa chỉ quán cho Cố Thiên Sơn. Anh đọc rồi tắt máy, tiếp tục tìm kiếm thông tin của Lục Mỹ Đình, anh tra tất cả những chuyến bay nhưng không có thông tin của Lục Mỹ Đình.

Cố Thiên Sơn tuyệt vọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thở mạnh một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK