• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, Thẩm Tri Hành lên xe ra sân bay.

Trong đầu anh toàn là câu “Tuổi già chí chưa già, chí ở bốn phương” mà Tô Ý Tiện nói lúc trưa, thỉnh thoảng còn nhớ tới mấy lần cô bóng gió bảo anh lớn tuổi dạo trước.

Thẩm Tri Hành xoa mi tâm, hỏi người ngồi ở ghế lái phụ: “Tiền Tiễn, hai mươi sáu tuổi già lắm rồi sao?”

“Hả? Không già.” Tiền Tiễn quay lại nhìn anh, chẳng hiểu ra sao.

Hai mươi sáu tuổi mà bảo già rồi á?

Năm nay anh ấy hai mươi tư tuổi còn cảm thấy mình là một đứa trẻ chưa lớn đấy.

Tiền Tiễn cảm thấy dù anh ấy lúc hai mươi sáu tuổi, có khi vẫn mang tâm thái như bây giờ “Sếp Thẩm, không phải anh đi xem mắt bị người ta chê đó chứ?” Tiền Tiễn đoán, “Hay là ai đó cảm thấy anh già rồi?”

“Tô Ý Tiện.” Thẩm Tri Hành bình thản nói ra một cái tên.

Tiền Tiễn thở phào nhẹ nhõm: “À... Cô Tô, chắc cô ấy đùa anh thôi nhỉ? Hình như bây giờ cô ấy không còn sợ anh nữa nên nói mấy câu đùa giỡn thân thiết không gây hại gì với bậc trên?”

“Dù sao cô Tô vừa mới lên đại học, xung quanh đều là các thanh niên thiếu nữ mười tám tuổi trẻ trung, cô ấy ở cạnh người trẻ tuổi nhiều cũng khó tránh khỏi...” Tiền Tiễn vô tình liếc qua mặt Thẩm Tri Hành, trông hơi u ám.

Anh ấy dừng một chút, kéo đề tài như ngựa hoang thoát khỏi dây cương ấy về: “À, khó tránh khỏi việc bị bạn bè ảnh hưởng trở nên thoải mái hoạt bát hơn, thật ra như thế cũng tốt.”

“Ừ, cực kỳ tốt.”

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tri Hành rung lên, có tin nhắn mới trong nhóm lớp của Nhan Nghiên, thông báo thứ hai tới tan học sẽ họp phụ huynh cho học kỳ mới.

“Mấy ngày nay chị tôi ở đâu?” Anh hỏi Tiền Tiễn.

Tiền Tiễn trả lời ngay lập tức: “Hôm qua cô ấy bay tới Vienna, chưa đặt vé bay về.”

Thẩm Tri Hành nghe vậy thì gọi điện thoại cho ông nội Nhan Nghiên nhưng bên đó không có ai bắt máy cả.

“Dạo này sức khỏe của ông nội Nhan Nghiên có tốt không?”

“Tốt lắm, ông cụ Nhan rất khỏe mạnh, vì dàn đồng ca người già của ông ấy sắp thi đấu xếp hạng nên ông ấy mới bảo chị anh dẫn ông ấy tới Vienna cảm nhận ca kịch chuyên nghiệp.” Chuyến hành trình này đều được Tiền Tiễn sắp xếp hộ, anh ấy tính thời gian, “Chắc bây giờ họ vừa mới tới khách sạn, bị chênh lệch múi giờ, sao thế sếp Thẩm?”

Thẩm Tri Hành day huyệt thái dương, hơi đau đầu.

“Lần này cậu không cần đi công tác nữa, có thể giúp tôi đi họp phụ huynh cho Nhan Nghiên vào thứ hai không?” Anh trao đổi với Tiền Tiễn.

Tiền Tiễn ơ một tiếng: “Không ổn lắm đâu, tôi là trợ lý, tới đó biết nói thế nào?”

“Thì cứ nói cậu là anh của nó...” Thẩm Tri Hành nói xong thì thấy không được, Tiền Tiễn cũng hai mươi tư tuổi rồi.

“Nói cậu là chú út của nó.”

Tiền Tiễn gãi đầu: “Nhưng sếp Thẩm này, anh quên vụ anh dẫn trợ lý Lý đi công tác vào lần trước rồi à? Tôi không yên tâm khi giao anh cho cậu ta.”

Lần trước trợ lý Lý suýt thì vứt Thẩm Tri Hành ở công ty đối thủ rồi một mình bay về.

“Anh thử hỏi cô Tô có rảnh không đi.” Tiền Tiễn nghĩ kế cho anh.

...

Chạng vạng, bốn người của phòng 616 ghép thảm trải sàn trong phòng ký túc.

Điện thoại của Tô Ý Tiện kêu hai tiếng, cô moi ra xem, sau đó khóe miệng nhếch lên cười, cúi đầu điên cuồng gõ bàn phím.

Ba người còn lại tò mò ngó đầu nhìn tới: “Sao thế cục cưng, cậu xem tin nhắn của ai thế?”

“Chú tớ, chú ấy bảo mai tớ đi họp phụ huynh cho cháu ngoại chú ấy.”

Mai là ngày đầu tiên của kỳ quân sự, nội dung chủ yếu là giáo dục lý luận tư tưởng và sắp xếp công việc nội bộ, buổi chiều học xong rồi tới trường Nhan Nghiên vẫn kịp.

Tô Ý Tiện quyết đoán đồng ý, sau đó gửi tin nhắn hỏi Nhan Nghiên họp phụ huynh cần chú ý những gì.

Nhan Nghiên: [Hả? Chị đi họp á…]

Tô Ý Tiện: [Sao thế? Mẹ em, cậu em, ông nội em đều không rảnh, em không muốn chị đi thì chỉ có thể gọi ông ngoại em đi thôi.]

Nhan Nghiên: [Ông ngoại thì thôi ạ, chín mươi phần trăm người Giang Thành đều từng thấy gương mặt doanh nhân lão làng của ông vô số lần rồi ấy... Kỳ cục lắm.]

Nhan Nghiên: [Chủ yếu là chủ nhiệm lớp em bảo lớp chín rất quan trọng, cô ấy cứ nhấn mạnh mãi lần này không được bảo anh chị đi họp phụ huynh cho.]

Tô Ý Tiện: [Thế phải làm sao bây giờ?]

Nhan Nghiên: [Hay là chị bảo với cô, chị là dì của em?]

Dù sao vai vế nhà bọn họ cũng rất rối loạn, lần đầu tiên Thẩm Tri Hành đến còn bị giáo viên nhận nhầm là anh trai của cô bé, giáo viên chủ nhiệm biết tình hình gia đình của cô bé nên chắc sẽ không nghi ngờ đâu.

Tô Ý Tiện: [Chị có chỗ nào giống dì em chứ!]

Nhan Nghiên: [Hic, chị hy sinh một xíu đi mà, chị mặc bộ đồ trưởng thành một chút, sau đó trang điểm, dán lông mi giả, kẻ mắt, tô son đỏ thẫm, chắc chắn sẽ giống dì.]

...

Thứ hai, sau khi đại hội tuyên thệ của kỳ quân sự kết thúc, Tô Ý Tiện vội vàng chạy về ký túc xá, cởi quân phục ra.

Bước đầu tiên biến thành dì của Nhan Nghiên: Tìm một bộ đồ trông trưởng thành một tí.

Tô Ý Tiện lật tung cả tủ đồ cũng không tìm thấy bộ nào hợp, trong tủ quần áo của cô không phải quần bò thì cũng là váy liền thân, phong cách này chẳng có tí dính líu gì với trưởng thành cả.

Bốn người trong ký túc xá cùng nhau mò một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một cái váy bó sát người bằng tơ tằm ở góc xó trong tủ quần áo của Giản Đan. Đây là váy của mẹ Giản Đan, lúc khai giảng bị Giản Đan vô tình nhét vào trong vali mang theo tới đây.

“Ui, liệu có trang trọng quá không...” Tô Ý Tiện cảm thấy mặc cái váy này vào không giống đi họp phụ huynh mà giống như đi tham gia tiệc rượu hơn.

“Cậu khoác thêm cái áo măng tô màu đen mấy hôm trước cậu mặc, thế là trông giống đồ mặc thường ngày rồi.” Quan Nhã Ninh lấy áo măng tô trên giá áo của cô xuống, khoác lên vai cô, “Bộ này đi giày cao gót nữa là tuyệt vời luôn đó Ý Ý.”

“Không không không, tớ không đi được giày cao gót.” Lần đầu tiên đi giày cao gót đã bị ê mặt trước Thẩm Tri Hành rồi, cô không muốn bị mất mặt ở trường Nhan Nghiên nữa đâu.

Lưu Tử Dịch lấy đôi giày da bóng của mình ra: “Thế thì cậu xỏ đôi này đi.”

“Cũng được.” Tô Ý Tiện xỏ vào thử, ít nhất thì đôi này cũng là đế bằng.

Sau khi chọn được quần áo và giày xong, Giản Đan đẩy Tô Ý Tiện ngồi xuống trước bàn: “Nhã Ninh uốn tóc cho cậu, tớ dán lông mi giả giúp cậu.”

Lưu Tử Dịch đứng ở bên cạnh, ấn nút mở máy làm xoăn tóc: “Tớ phụ trách bưng trà dâng nước, reo hò cổ vũ.”

Bốn mươi phút sau, cuối cùng Giản Đan và Quan Nhã Ninh cũng xong việc.

Tô Ý Tiện đứng lên đi tới trước mặt bọn họ: “Đẹp không? Giống một bà dì chưa?”

“Đẹp, đẹp xỉu luôn...”

“Không giống dì mà giống người tình trong mộng.”

“Biết trước thì mua loại lông mi giả dày mà các dì thích nhất rồi, loại lông mi sợi này non trẻ quá.”

Tô Ý Tiện dán sát vào gương nhìn mặt mình, đây là lần đầu tiên cô trang điểm đậm thế này, nhất là phần mắt.

Lông mi cong vút, đường kẻ mắt hơi xếch lên và phấn mắt tông hồng nhạt, cả nốt ruồi lệ như nét bút vẽ rồng điểm mắt ở đuôi mắt nữa...

Đây không phải kiểu trang điểm nhạt vừa trong sáng vừa gợi cảm đang thịnh hành dạo gần đây mà là kiểu nhấn mạnh vào gợi cảm.

Để khiến cô thoát khỏi vẻ trẻ con, Giản Đan đã nghiên cứu kiểu trang điểm quyến rũ suốt cả một buổi tối, may mà mức độ tương đồng khi trang điểm lên mặt Tô Ý Tiện khá cao.

“Hay là tớ vẽ thêm ít tàn nhang?” Tô Ý Tiện vẫn không hài lòng lắm.

Có chút quyến rũ rồi nhưng cảm giác tuổi tác vẫn còn.

“Thôi khỏi, cậu cứ bảo cậu là dì út, vừa mới tốt nghiệp đại học xong, đâu phải đóng giả người hơn bốn mươi tuổi đâu.”

“Mau đi đi, sắp muộn rồi đó, nếu cậu tới muộn thì bạn nhỏ sẽ thất vọng lắm đấy.” Giản Đan nhét thỏi son vào túi cô, “Trôi mất son thì nhớ bôi lại nhá.”

Tô Ý Tiện xách túi, đứng trước gương toàn thân quay người ngắm nghía một lượt.

Thôi cứ thế này đi, đến lúc đó cô cứ cứng đầu cứng cổ nói với giáo viên rằng cô là dì út của Nhan Nghiên, giáo viên cũng không thể bắt cô bỏ thẻ căn cước ra được.

“Tớ đi đây.”

Ba cô bạn cùng phòng nhìn cô đi ra ngoài, sau đó ba người đều nhoài ra ban công vẫy tay với Tô Ý Tiện ở dưới tầng.

Tô Ý Tiện nhanh chóng vẫy tay về phía tầng trên rồi bước nhanh chân đi về cổng khu ký túc xá.

Xe của chú Vương đậu ở cổng, Tô Ý Tiện mở cửa ngồi vào ghế lái phụ: “Đi thôi chú Vương.”

“Cô Tô.” Chú Vương quay đầu sang nhìn cô, cười nói, “Lên đại học quả là khác với trước kia.”

“Sao thế chú Vương? Không kỳ lạ chứ ạ?” Hôm nay mặc bộ đồ khác với phong cách thường ngày, Tô Ý Tiện cứ cảm thấy mất tự nhiên.

“Không kỳ lạ, đẹp lắm.”

Chú Vương khởi động xe, chạy về phía trường THCS Chuyên Giang Thành.

Tô Ý Tiện đến đúng lúc học sinh lớp bảy tan học, trong số đó cũng có lác đác mấy phụ huynh lớp chín đi vào bên trong.

Sau khi vào trường, cô nhanh chóng tìm thấy lớp 9-6.

Ở cửa có hai bạn học sinh phụ trách đón tiếp phụ huynh, hai đứa vừa nhìn thấy cô thì nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Chào cô, cho cháu hỏi cô là phụ huynh của bạn nào thế ạ?”

“Chào cháu, cô là phụ huynh của Nhan Nghiên.” Tô Ý Tiện ký tên vào danh sách điểm danh rồi được bạn học sinh dẫn tới văn phòng bên cạnh chuẩn bị nói chuyện riêng với giáo viên.

“Cô chờ ở đây một lát nhé, chờ phụ huynh ở trong đi ra thì cô vào nhé ạ.”

Để đảm bảo riêng tư, một giáo viên một phụ huynh trong một văn phòng.

Khá giống khám bệnh ở bệnh viện...

Tô Ý Tiện chờ ở cửa, nhân tiện gửi tin nhắn báo cáo với Thẩm Tri Hành.

Tô Ý Tiện: [Cháu đang ở cửa văn phòng của giáo viên, chuẩn bị lát vừa vào nói chuyện 1:1.]

Thẩm Tri Hành: [Cũng có thể là 5:1.]

Anh nhớ lúc anh đi họp phụ huynh cho Nhan Nghiên vào học kỳ mới năm lớp 8, bốn giáo viên các môn Ngữ văn, Toán học, tiếng Anh, Vật lý cùng nói chuyện với anh.

Lớp chín có thêm môn Hóa học, vì thế có khả năng cao là có năm người đang chờ Tô Ý Tiện ở bên trong.

Tô Ý Tiện: [Sợ hãi, gào khóc.jpg]

Thẩm Tri Hành: [Hôm nay cháu là phụ huynh, xoa đầu.jpg]

Đúng vậy, hôm nay cô là phụ huynh!

Giáo viên sẽ không mắng phụ huynh!

Tô Ý Tiện hít sâu, chuẩn bị tâm lý cho bản thân.

Rất nhanh sau đó, cửa văn phòng mở ra.

Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi bước ra, sắc mặt cô ấy hơi kém, gò má hơi ửng hồng, không biết có phải bị chọc tức không.

Chút xíu tâm lý Tô Ý Tiện vừa tạo dựng được sụp đổ luôn.

Đáng lẽ vừa rồi cô nên hỏi Thẩm Tri Hành nếu giáo viên chê trách Nhan Nghiên thì cô nên quở mắng Nhan Nghiên theo giáo viên hay viện lý lẽ nói cho giáo viên biết đứa bé nhà cô rất tốt.

“Mời vị phụ huynh tiếp theo đi vào.”

Tô Ý Tiện đẩy cửa vào ngay lập tức, quả nhiên cô nhìn thấy năm thầy cô ngồi ở ghế sô pha.

Người phụ nữ trung niên ngồi ở ghế sô pha đơn chắc là chủ nhiệm của Nhan Nghiên, là cô giáo tiếng Anh thích cô bé nhất mà Nhan Nghiên nói.

“Chào các thầy các cô, tôi là phụ huynh của Nhan Nghiên, hôm nay cậu con bé đi công tác nên tôi...”

Tô Ý Tiện chưa nói hết câu, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đứng dậy, cười híp mắt nắm chặt tay cô: “Cô là mợ của con bé đúng không? Nào nào nào, ngồi đi.”

Tô Ý Tiện: “?”

Gì cơ?

“Học kỳ trước bọn tôi đã gặp cậu của Nhan Nghiên rồi, cậu ấy đến đây lần đầu tiên vào năm lớp bảy, lúc ấy tôi còn tưởng con bé tìm anh họ nào đó tới lừa tôi.” Giáo viên chủ nhiệm giải thích với mấy thầy cô bộ môn.

“À, tôi nhớ rồi, cậu con bé rất đẹp trai đúng không, tôi nhớ là thế.”

“Đúng vậy, chuyện học hành của con bé đều do cậu con bé lo liệu, mẹ con bé bận lắm.”

“Năm đó cậu con bé là thủ khoa tổ hợp khoa học tự nhiên của Giang Thành, giáo viên Toán của lớp 9-3 cùng trường cùng khóa với cậu ấy đấy.”

Câu “Tôi không phải mợ của con bé” đến bên miệng Tô Ý Tiện rồi nhưng cứ bị các thầy cô nói chuyện qua lại đẩy về.

Cô không chen miệng vào nổi, cứ nghệt mặt ngồi xuống ghế sô pha đơn rồi nhận bảng điểm mà giáo viên chủ nhiệm đưa.

“Đây là kết quả kỳ thi thử đầu năm học mới, cô xem qua đi. Xếp hạng tổng điểm trong lớp xếp thứ ba, nếu tiếp tục giữ vững thì thi đỗ trường THPT số 1 Giang Thành sẽ không thành vấn đề.”

Người đàn ông ngồi rìa bên ngoài ghế sô pha dài mở miệng đầu tiên: “Mợ Nhan Nghiên này, điểm Vật lý lần này của Nhan Nghiên...”

Tô Ý Tiện lập tức nói: “Tôi đã nói con bé rồi, không được để mất điểm không nên mất trong môn Vật lý. Thầy yên tâm, sau này bọn tôi chắc chắn sẽ đốc thúc con bé nhiều hơn.”

Thẩm Tri Hành nói trao đổi với giáo viên phải tích cực, thỉnh thoảng tỏ vẻ quyết tâm.

Thầy Vật lý ngây người: “Tôi muốn nói Vật lý của Nhan Nghiên có tiến bộ, à... Phụ huynh các cô vẫn thấy không hài lòng à?”

“Hả?”

Có tiến bộ? Không ngờ thầy ấy lại muốn khen ngợi Nhan Nghiên.

Tô Ý Tiện đổi sang gương mặt tươi cười ngay tức khắc: “À đúng, con bé vẫn có thể tiến bộ hơn nữa, làm phiền thầy cô ở trường đôn đốc con bé nhiều hơn.”

“Nên làm, nên làm.” Thầy Vật lý gật đầu liên tục.

...

Môn học mà Nhan Nghiên kém nhất là Vật lý, thầy Vật lý nói xong, Tô Ý Tiện thở phào nhẹ nhõm hẳn.

Sau đó, cô lần lượt đón nhận lời khen ngợi của ba giáo viên môn Ngữ văn, Toán học và tiếng Anh, khen đến mức đầu óc cô nâng nâng, chẳng khép miệng lại được.

Cuối cùng, Tô Ý Tiện đi ra khỏi văn phòng mà bước chân lâng lâng.

Cô vừa ra khỏi cửa đã lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tri Hành.

Tô Ý Tiện: [Oa, cháu được khen vui quá trời, bọn họ đều nói tốt về Nhan Nghiên.]

Tô Ý Tiện: [Lần sau chú không rảnh thì cháu có thể đi thay tiếp!]

Thẩm Tri Hành: [Được, vậy hoạt động lần sau ở trường con bé cho cháu đi.]

Thẩm Tri Hành: [Bao gồm cả mời phụ huynh vì nói chuyện riêng trong giờ học.]

Thẩm Tri Hành chụp mày hình tin nhắn của Tô Ý Tiện gửi cho Thẩm Cẩm ngay sau đó.

Thẩm Cẩm gửi liền tù tì mấy nhãn dán ngạc nhiên và xúc động.

Thẩm Cẩm: [Nối tiếp em đó, người bị lừa mới xuất hiện rồi!]

...

Một tiếng sau, Thẩm Tri Hành bỗng nhận được rất nhiều tin nhắn từ bạn cấp ba.

[Thằng nhóc cậu âm thầm kết hôn từ bao giờ thế hả? Không mở tiệc à?]

[Buổi tụ tập bạn bè lần sau phải dẫn đằng ấy nhà cậu đến đó, chứ lần nào cậu cũng không dẫn người nhà theo.]

[Ôi vãi, bạn Thẩm à, cậu cũng có người yêu rồi, chỉ có tôi chưa có thôi.]

...

Anh có người yêu ở đâu ra thế?

Thẩm Tri Hành chẳng hiểu ra sao.

Anh lướt xuống dưới xem tiếp, thấy người bạn cấp ba đầu tiên gửi tin nhắn – Chu Hành Châu.

Chu Hành Châu: [Chủ nhiệm lớp 9-6 nói mợ Nhan Nghiên tới họp phụ huynh cho Nhan Nghiên? Cậu kiếm người yêu ở đâu ra thế?]

Chu Hành Châu: [Vãi, tôi nhìn thấy người yêu cậu rồi, xinh thật đấy. Cô ấy nhỏ hơn cậu không ít nhỉ? Bố cậu tìm đối tượng liên hôn cho cậu à?]

Thẩm Tri Hành đang định gọi điện thoại cho Nhan Nghiên hỏi chuyện này là sao thì thấy nhóm lớp của lớp 9-6 nhảy tin nhắn liên tục.

[Chào mừng mợ Nhan Nghiên vào nhóm!]

[Chào mừng mợ Nhan Nghiên vào nhóm!]

[Chào mừng mợ Nhan Nghiên vào nhóm!]

...

Thẩm Tri Hành mở danh sách thành viên ra, tìm “Nhan Nghiên”, thấy ảnh đại diện con mèo nhỏ của Tô Ý Tiện.

Anh thoát khỏi nhóm lớp, gọi điện thoại cho Tô Ý Tiện.

Mấy giây sau, bên kia nghe máy, mặt Tô Ý Tiện đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Anh ấn nhầm thành gọi video.

Vốn dĩ anh định ngắt máy rồi gọi lại nhưng nhìn gương mặt trong màn hình, ngón tay di chuyển tới nút kết thúc cuộc gọi chậm rãi dịch ra...

Hôm nay trông cô hoàn toàn khác với thường ngày, đôi mắt hồng hồng, gò má hồng hồng, môi cũng hồng hồng.

“Chú...” Tô Ý Tiện hơi chột dạ.

Anh cố ý gọi video là sao? Dấy binh hỏi tội còn phải nhìn cả mặt hả? Nhất quyết phải nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô ư?

“Chú nghe cháu giải thích...”

“Cháu giải thích đi.” Thẩm Tri Hành đặt điện thoại lên bàn.

Số lượng bạn cấp ba nhắn tin chúc mừng anh vẫn không ngừng tăng lên, thậm chí trong số đó còn có mấy người bạn đại học, không biết bọn họ biết được tin tức từ đâu.

“Chú chờ cháu sắp xếp từ ngữ đã.” Lúc này đầu óc của Tô Ý Tiện hơi mông lung.

Cô nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều, muốn nói từ cuộc trò chuyện với Nhan Nghiên tối hôm qua nhưng cơ ngực của Thẩm Tri Hành chói lóa đến mức cô không tập trung nổi...

Tô Ý Tiện cảm thấy bất lịch sự không nên nhìn nhưng con mắt vẫn không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào nửa phần dưới của màn hình điện thoại.

“Nhưng trước khi cháu giải thích, ngài có thể mặc quần áo vào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK