Thấy Tô Ý Tiện đứng ngoài xe do dự, anh mở cửa bên ghế lái phụ giúp cô: “Không dám ngồi sao?”
Tô Ý Tiện lắc đầu.
Ở ghế lái phụ có một cái áo vest sẫm màu, không cùng một bộ với quần tây của Thẩm Tri Hành. Cô không đoán ra đây là áo của ai nên vừa nãy đang nghĩ có nên lấy áo ra không, hoặc là ngồi ra hàng ghế sau.
Thẩm Tri Hành cầm áo vest lên rũ rũ, đợi cô ngồi vững thì đưa cho cô.
“Tự che lên đi.”
Hôm nay Tô Ý Tiện mặc quần sooc màu đen, vừa lên xe đã cảm thấy chân mát lạnh.
Cô mở áo ra đắp lên đùi, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Tri Hành nghiêng đầu nhìn mình chứ không lái xe.
Tô Ý Tiện đối diện với anh mấy giây rồi vô thức vươn tay sờ gương mặt hơi nóng: “Sao, sao thế ạ?”
“Dây an toàn.”
“À...” Tô Ý Tiện xoay người kéo dây an toàn ngay tức khắc.
Giây phút cô xoay người đi, áo vest trên đùi bị tụt xuống, cô nâng đầu gối lên theo bản năng nhưng vẫn không thể ngăn áo vest trượt xuống dưới, rơi xuống chân cô.
Cô nhanh chóng thắt dây an toàn rồi quay người lại nhặt: “Cháu xin lỗi.”
Thẩm Tri Hành thấy tai cô dần ửng đỏ, bằng mắt thường cũng có thể thấy động tác của cô trở nên rối loạn.
“Cháu sợ tôi?”
Thẩm Tri Hành vừa nhận được cuộc gọi của bạn, người đó nói thấy cô nhóc nhà họ Tô ở cơ quan, hỏi anh có biết Tô Ý Tiện tới đồn cảnh sát hay không.
Anh vừa nhận được cuộc gọi cái đã chạy ngay tới đây, trên đường đi nhận được mấy tin nhắn của bạn.
Người bạn đó khen Tô Ý Tiện đứng trước khó khăn mà không hề hoảng loạn, còn nhỏ tuổi mà tư duy logic rõ ràng, nói có sách mách có chứng, không mất bình tĩnh.
Không mất bình tĩnh?
Thẩm Tri Hành nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô lúc này, hơi nghi ngờ lời bạn mình nói, cũng nghi ngờ năng lực hòa đồng thân thiện của bản thân.
Tô Ý Tiện ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, sững sờ hai giây rồi lắc đầu như trống bỏi.
Thẩm Tri Hành muốn nói thêm gì đó nhưng điện thoại của Tô Ý Tiện bỗng vang lên.
Cô sợ Thẩm Tri Hành tiếp tục hỏi mình có sợ anh không bèn ấn nhận cuộc gọi luôn: “Alo?”
“Ý Ý! Lần này tớ phát huy vượt xa bình thường! Mẹ nó vượt xa tít mù tắp luôn, có khi lúc này mộ tổ nhà tớ đang bốc khói ngùn ngụt luôn ấy chứ! Ha ha ha ha ha...” Giọng Từ Niệm Niệm to đến mức dọa Tô Ý Tiện đưa điện thoại ra xa, từ xa vẫn quanh quẩn tiếng cười như điên cuồng của cô ấy.
Tô Ý Tiện mất mấy giây để lấy lại phản ứng, chúc mừng cô ấy rồi nhanh chóng cúp máy.
Cô nhìn sang Thẩm Tri Hành ngồi ghế lái, tim bỗng đập nhanh: “Chú có thể đợi một lúc rồi mới chạy xe không? Cháu muốn tra điểm thi đại học.”
Thẩm Tri Hành kéo cần gạt, nghiêng đầu nhìn cô ấn lướt màn hình điện thoại bằng ngón tay run cầm cập.
Mặc dù Tô Ý Tiện rất tự tin về thành tích lần này nhưng tới lúc tra điểm cô vẫn thấy căng thẳng.
Cô nín thở, ấn vào nút kiểm tra...
Màn hình nhảy ra, Tô Ý Tiện thở phào nhẹ nhõm, nằm trong dự tính.
Thẩm Tri Hành nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, không đoán ra cô thi tốt hay không tốt, chỉ đành nhìn vào mắt Tô Ý Tiện.
Mắt cô sáng long lanh, không đỏ, cũng không có nước mắt.
Chắc là thi cũng ổn.
“Có muốn báo tin vui cho ông không?” Thẩm Tri Hành thăm dò nói.
“Vâng.” Tô Ý Tiện giơ điện thoại ra cho anh xem, khẽ cười, “Có thể đỗ vào Đại học Giang Thành.”
Thẩm Tri Hành cong môi, gật nhẹ tỏ ý tán thành.
Ngay sau đó, anh bấm số của ông cụ Thẩm: “Alo? Bố, Ý Ý có điểm thi đại học rồi...”
Tô Ý Tiện ngẩn người, anh gọi cô là Ý Ý sao?
...
Thẩm Tri Hành đang họp dở thì chạy tới đây, Tô Ý Tiện không muốn ảnh hưởng tới anh nên nói dối Từ Niệm Niệm rủ mình đi ăn cơm, bảo anh dừng xe ở khu thương mại.
Tô Ý Tiện tìm một quán cà phê rồi gọi Từ Niệm Niệm đang ở nhà ra.
Hai tiếng sau, Từ Niệm Niệm vác cái đầu chẳng ra xanh lá cũng chẳng ra xanh lam đi về phía cô, nụ cười trên mặt không khép lại được.
Cô ấy thi đại học vượt xa bình thường, thành tính cao hơn dự tính nhiều.
“Tóc cậu phai màu nhanh thế?” Tô Ý Tiện giơ tay khều đuôi tóc cô ấy.
“Ừa, tớ định để mấy ngày nữa đi nhuộm tím.”
Tô Ý Tiện líu lưỡi: “Cậu định cosplay Hắc ma tiên đấy à?”
“Không phải không được.” Từ Niệm Niệm hất tóc rồi kéo cô đi vào trung tâm thương mại, “Mẹ tớ thưởng cho tớ một khoản lớn, tớ muốn đi mua dây chuyền lần trước nhìn thấy.”
Vừa vào cửa hàng, Từ Niệm Niệm đã mua đứt dây chuyền luôn, đảo mắt qua khuyên tai kim cương cùng bộ. Cô ấy cầm khuyên tai kim cương lên đặt bên tai Tô Ý Tiện xem xét, bỗng phấn khích nảy ra ý tưởng: “Hay là chúng ta đi bấm lỗ tai đi?”
Chị nhân viên bán hàng nghe thấy thì cười nhắc nhở: “Ở tầng B2 có đó, xỏ lỗ tai thủ công.”
Nửa tiếng sau, Tô Ý Tiện và Từ Niệm Niệm mỗi người thu hoạch được hai lỗ tai, quay lại cửa hàng chọn khuyên tai.
Khoảng thời gian trước Tô Ý Tiện không có tâm trạng đi dạo phố, hôm nay bù lại hết luôn, chỉ trong hai tiếng đồng hồ mà đồ đã xách đầy tay.
Sau khi ăn tối xong, tài xế nhà Từ Niệm Niệm đưa Tô Ý Tiện về nhà Thẩm Tri Hành.
Cô đứng ngoài cổng nhấn chuông, cổng được mở ra rất nhanh, Nhan Nghiêm ở bên trong chạy ra.
“Chị ơi!”
Nhan Nghiên kéo cô vào nhà, nhỏ giọng chỉ lên trần nhà: “Cậu đang họp ở trên tầng, cậu bảo em ngồi ở tầng một chờ chị về.”
“Em thi học kỳ xong chưa?” Tô Ý Tiện bóp má cô bé hỏi, “Thi Vật lý thế nào?”
Lần trước Tô Ý Tiện xem qua bài tập các môn của cô bé, các môn xã hội rất tốt, Toán tạm được, Vật lý thì không nhìn nổi.
“Em thi xong rồi, Vật lý phát huy bình thường ở trình độ cực tệ của em, cậu nói nghỉ hè sẽ tìm người dạy thêm Vật lý cho em nè.”
Nhan Nghiên than thở, nhoài lên cánh tay Tô Ý Tiện: “Con người không thể có điểm yếu sao? Tại sao thành tích môn nào của chị và cậu cũng tốt như thế? Nếu hai người có con thì chẳng phải bảy tuổi là đỗ Đại học Bắc Kinh luôn rồi à?”
Tô Ý Tiện giật mình bịt miệng cô bé lại, chột dạ liếc nhìn về phía cầu thang: “Em nói gì thế?”
Nhan Nghiên chớp mắt với cô, cười lấy lòng: “Ý em là chắc chắn con của hai học sinh giỏi cũng sẽ rất giỏi, như em thì chỉ có thể tìm ai cực kỳ giỏi Vật lý để bù vào thôi.”
Cô bé thấy sắc mặt Tô Ý Tiện vẫn không tốt nên tưởng cô giận, vội vàng nói: “Chị ơi chị đừng giận, em nói lung tung thôi, sau này chắc chắn bạn trai chị sẽ trẻ hơn cậu em, đẹp trai hơn cậu em.”
“Cháu lại nói linh tinh gì thế hả?” Giọng Thẩm Tri Hành bỗng vang lên từ tầng trên.
Anh vừa mới mở cửa phòng sách ra thì nghe thấy Nhan Nghiên nói gì mà bạn trai trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh.
Nhan Nghiên sợ rúc vào sô pha không dám động đậy, mãi tới tận khi Thẩm Tri Hành đi tới phía sau sô pha, xách cô bé ngồi thẳng lên.
“Yêu sớm?” Thẩm Tri Hành đi tới cái ghế sô pha đơn ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Anh nhìn hai cô gái, người bô lô ba la bạn trai là Nhan Nghiên nhưng người đỏ mặt lại là Tô Ý Tiện.
“Không yêu sớm ạ, bọn cháu vừa tán gẫu về bạn trai của bà Lưu nhà bên cạnh thôi.” Nhan Nghiên nghiêm túc đàng hoàng nhìn Thẩm Tri Hành mà nói hưu nói vượn.
Thẩm Tri Hành cũng lười truy cứu: “Cháu dẫn chị lên xem phòng cho khách đi rồi về phòng rửa mặt đánh răng đi ngủ.”
“Vâng ạ.” Nhan Nghiên xách một nửa túi đồ mua sắm giúp Tô Ý Tiện, chạy bước nhỏ tới dùng cùi chỏ ấn thang máy.
Căn nhà này vừa được sửa sang lại vào năm ngoái, cách trường THCS Chuyên Giang Thành một con phố, ông cụ Thẩm mua cho Nhan Nghiên ở khi cô bé lên cấp hai.
Cả tầng hai đều là địa bàn của hai mẹ con Nhan Nghiên, phòng cho khách là tầng ba.
Nơi này cách trụ sở Thẩm Thị cũng gần nên sau khi về nước, Thẩm Tri Hành vẫn luôn ở đây, nhân tiện làm phụ huynh danh chính ngôn thuận của Nhan Nghiên. Hằng ngày dù về muộn đến mức nào anh đều phải ký tên vào sổ liên lạc cho Nhan Nghiên. Dù đi ngủ muộn cỡ nào, sáu rưỡi sáng hôm sau vẫn phải dậy bê sách cho cô bé.
“Ở đây.” Nhan Nghiên mở cửa phòng cho khách ra, vội vàng kéo Tô Ý Tiện vào phòng, sau đó chỉ vào giường như dâng hiến vật quý, “Em chọn ga giường hồ ly hồng cho chị đó!”
“Oa!” Tô Ý Tiện vô cùng phối hợp làm biểu cảm hơi lố, “Đáng yêu quá đi.”
“Em biết ngay chị sẽ thích mà, cậu còn muốn dì giúp việc trải ga giường màu xám cùng kiểu với cậu cơ!” Nhan Nghiên vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu thở dài, hệt như thầm than thở thẩm mỹ của cậu mình đã tệ hại đến mức không thể cứu chữa được nữa.
Xem phòng xong, Nhan Nghiên giới thiệu cho cô những chỗ khác trên tầng ba.
“Đây là ban công nhỏ, bên cạnh là phòng trà, phòng xem phim...”
Cuối cùng, Nhan Nghiên tỏ ra thần bí kéo cô tới cửa một căn phòng, nhỏ giọng nói: “Chị tuyệt đối đừng đi vào căn phòng này...”
“Vì sao?” Trông cô cực kỳ khoa trương, cứ y như nhân vật NPC trong phim, cố ý dùng giọng cường điệu dẫn dụ nhân vật chính không biết trời cao đất dày đi mạo hiểm.
“Vì trong đó có thứ rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối không được mở cửa ra.”
Cô bé vừa nói hết câu, Tô Ý Tiện bỗng nghe thấy tiếng cạch...
Cửa phòng đột ngột mở ra, Thẩm Tri Hành xuất hiện trước mắt hai người.
Nhan Nghiên kề vào tai Tô Ý Tiện, nói thật nhỏ: “Rất đáng sợ đúng không chị?”
Thẩm Tri Hành không biết cô bé đang muốn giở trò quậy phá gì, nhíu mày nói: “Cháu ở đây làm gì?”
“Cháu giới thiệu với chị đây là căn phòng to và rộng nhất trên tầng ba, có đủ phòng sách, phòng ngủ, phòng vệ sinh, thuộc sở hữu của riêng mình cậu.” Nhan Nghiên nói xong thì quay đầu bỏ chạy, quẹt dép nhanh chóng xuống tầng.
“Mười giờ rồi, cháu phải đi ngủ, chúc cậu ngủ ngon, chúc chị ngủ ngon!”
Tô Ý Tiện ngây ra vài giây, sau đó lúng túng cười với Thẩm Tri Hành: “Cháu về phòng đây... Chú, chú ngủ ngon ạ.”
Sau khi về phòng, Tô Ý Tiện ôm đồ ngủ đi vào buồng tắm, liếc mắt đã thấy sữa rửa mặt còn mới nguyên ở bên cạnh bồn rửa mặt, còn là loại sữa rửa mặt thuần thiên nhiên, không chất phụ gia dành cho trẻ con.
Tất cả sản phẩm trên kệ trong buồng tắm đều dành cho trẻ con, ngay cả khăn lông cũng in hình vợ chồng vịt Donald.
Tô Ý Tiện bỗng nhận ra dường như tất cả mọi người ở nhà họ Thẩm đều cảm thấy cô và Nhan Nghiên cùng độ tuổi.
Cô nhìn chằm chằm dầu gội đầu dành cho trẻ con do dự một lúc rồi nhanh chóng thỏa hiệp.
Thôi vậy, chắc đồ tắm gội dành cho trẻ con của nhãn hàng này cũng không khó dùng, còn là mùi đào mật nữa.
Tắm xong, Tô Ý Tiện sấy khô tóc rồi dùng gió mát cẩn thận hong khô tai.
Lúc chiều nhân viên cửa hàng xỏ lỗ tai cho cô đã dặn sáng tối mỗi ngày đều phải bôi sát trùng và thuốc mỡ cho lỗ tai, lúc về cô quên mất không mua, không biết ở đây có không...
Nhìn dái tai sưng đỏ khác thường của mình, Tô Ý Tiện quyết định đi ra ngoài tìm hòm thuốc.
Cô chạy lung tung trên tầng ba một vòng, đi cầu thang xuống tầng một, lưỡng lự một lúc ở cửa phòng dì giúp việc.
Hình như dì giúp việc ngủ rồi, khe cửa không có ánh sáng hắt ra.
Chắc Nhan Nghiên cũng ngủ rồi, cô lại ngại làm phiền Thẩm Tri Hành...
Lỗ tai không sát trùng một ngày chắc không sao đâu nhỉ?
Tô Ý Tiện hơi rối rắm, cô lấy điện thoại mở app Tiểu Tử Thự ra, tìm kiếm “Lỗ tai vừa mới bắn xong có thể không sát trùng không”.
Dạo phố một ngày nên hơi mỏi chân, Tô Ý Tiện ngồi xổm xuống đất xem các bài viết đưa ra kinh nghiệm... Các dân cư mạng nhiệt tình có người bảo được, có người bảo không được khiến cô càng rối hơn.
Đúng lúc đó, Tô Ý Tiện bỗng nghe thấy tiếng cọt kẹt.
Xung quanh tối mịt, cô không biết âm thanh ấy phát ra từ đâu, vô thức nín thở, cảnh giác nhìn xung quanh.
Mấy giây sau, trước mắt cô bỗng có ánh đèn sáng bừng lên.
Cửa thang máy từ từ mở ra, người ở bên trong, người ở bên ngoài đều bị dọa giật mình.
Đây là cái thang máy ư?
Tô Ý Tiện còn tưởng rằng đó là bức tường trang trí làm từ gỗ.
“Ở đây làm gì thế?” Thẩm Tri Hành vươn tay cài nút cổ áo ngủ lại.
Lúc này Tô Ý Tiện đang ngồi xổm, cả người co quắp lại, tóc tai bù xù xõa trước ngực.
Hình như cô đang lướt video?
Thẩm Tri Hành nhớ tốc độ mạng trong nhà rất nhanh, chui vào góc xó nào đó cũng có mạng.
“Cháu xuống tìm hòm thuốc...” Tô Ý Tiện chống tường chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm một lúc lâu khiến chân cô hơi tê.
“Không thoải mái ở đâu?” Thẩm Tri Hành vô thức giơ tay lên định thử nhiệt độ trên trán cô, lúc mu bàn tay sắp áp vào trán cô thì ngừng lại.
Anh rụt tay về, nhẹ nhàng hỏi: “Bị sốt sao?”
Tô Ý Tiện lắc đầu, giơ tay vén tóc bên phải ra để lộ lỗ tai.
“Cháu vừa xỏ lỗ tai nên muốn sát trùng.”
Thẩm Tri Hành nhìn vào vành tai cô, liếc một cái rồi nhìn qua chỗ khác.
Anh đi vào bếp, múc một muôi đá to vào bình giữ nhiệt, hứng chút nước lọc lắc cái bình rồi cho thêm nửa muôi đá nữa.
Tô Ý Tiện ngẩn người đứng ở cửa phòng bếp, cô luôn nghĩ rằng trong bình giữ nhiệt của Thẩm Tri Hành ngâm cẩu kỷ giống ông Thẩm...
Thẩm Tri Hành đi ra khỏi bếp, giơ tay ra hiệu cô đi theo mình.
“Hòm thuốc ở phòng tôi.”