• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảm đương vị trí người có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất trong phòng 616 tòa số 2 khu Tây của đại học Giang Thành, Giản Đan tổng kết một cách ngắn gọn ba bước để Tô Ý Tiện theo đuổi Thẩm Tri Hành…

Bước một, trước tiên phải cho Thẩm Tri Hành ý thức được Tô Ý Tiện là một cô gái đã trưởng thành chứ không phải cháu gái ngoan ngoãn của anh.

Thứ hai, phơi bày sức hấp dẫn, thể hiện sự quyến rũ của người khác phái.

Thứ ba, khiến anh phá giới, khiến anh đắm chìm, khiến anh yêu chết đi sống lại.

“Cậu hiểu không?” Giản Đan hỏi cô.

Tô Ý Tiện gật đầu: “Nghe thì hiểu rồi nhưng không biết thực hiện thế nào.”

Các bước đều hiểu cả nhưng thực thi thế nào mới là vấn đề lớn.

Lời Giản Đan vừa nói giống như ụp xuống đầu cô một đống công thức, có công thức rồi nhưng Tô Ý Tiện vẫn chưa biết phải sử dụng nó như thế nào.

Hơn nữa, những công thức này khó hơn Toán nâng cao nhiều, cũng trừu tượng hơn hẳn.

“Cậu không biết làm bước nào?” Giản Đan hỏi cô.

“Bước nào cũng không.” Tô Ý Tiện thành thật trả lời.

Giản Đan: “...”

Trang giấy trắng yêu đương với kinh nghiệm tình cảm bằng không thật khó dạy mà!

“Tớ phải làm thế nào để chú ấy ý thức được tớ là một cô gái đã trưởng thành? Chú ấy đã xem thẻ căn cước của tớ vô số lần rồi.”

Từ ngày Tô Ý Tiện biết anh, Thẩm Tri Hành đã biết cô là người trưởng thành.

Hơn nữa có một khoảng thời gian cô luôn miệng nhắc Thẩm Tri Hành mình đã lớn, không phải trẻ con, nhưng hình như chẳng có tác dụng gì cả.

“Ý tớ là cô gái trưởng thành thực thụ, quyến rũ, gợi cảm, sexy ấy, cậu hiểu chưa?”

Giản Đan nhấc váy ngủ cotton nguyên chất họa tiết hoạt hình trong vali của cô lên: “Tin tớ, trước tiên cậu đổi váy ngủ cổ bèo họa tiết hoạt hình của cậu đi.”

“Cái này do mẹ của Nhan Nghiên cho bọn tớ vào năm ngoái.” Tô Ý Tiện và Nhan Nghiên mỗi người một cái, cùng kiểu khác màu.

“Đây là vấn đề lớn nhất đó, cậu mặc cùng kiểu váy áo với cháu gái chú ấy, chỉ cần chú ấy là người thôi cũng sẽ không có suy nghĩ lung tung gì với cậu.”

Tô Ý Tiện nhíu mày: “Có suy nghĩ lung tung với tớ?”

Cô muốn Thẩm Tri Hành yêu cô chứ không phải… Làm tình với cô.

“Tớ muốn yêu đương với chú ấy, không phải, không phải…” Má Tô Ý Tiện hơi nóng lên, cô không nói những lời liên quan tới tình dục ra khỏi miệng một cách trôi chảy được.

Trước khi lên đại học, cô không biết gì nhiều về chuyện yêu đương nam nữ, những kiến thức ít ỏi mà cô biết đều học từ sách sinh học và tài liệu khoa học.

“Tình yêu và tình dục không thể tách rời, nhất là đàn ông.” Giản Đan vỗ vai cô đầy ẩn ý, “Cậu tin tớ đi, dù cho chú ấy đoan chính và bảo thủ đến mức nào đi chăng nữa, chú ấy vẫn là đàn ông. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chú ấy thích nữ, đồng thời chức năng bình thường.”

“Thế thể hiện sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành với gọi… gọi mời có gì khác nhau?” Vẻ mặt và giọng điệu của Tô Ý Tiện đều cực kỳ nghiêm túc đàng hoàng, cứ như đang thảo luận với cô ấy một vấn đề học thuật uyên thâm nào đó vậy.

Giản Đan nhún vai: “Cậu có thể hiểu không có gì khác nhau hết.”

“Nếu cậu muốn theo đuổi một ai đó khác, có lẽ tớ sẽ kiến nghị cậu thể hiện học thức, tính cách hoặc sở thích của cậu trước.”

Theo đuổi một người xa lạ không quá thân quen, đương nhiên phải xem tam quan của hai bên có hợp nhau không, sau này ở bên nhau mới vui vẻ được.

“Nhưng bây giờ cậu muốn theo đuổi chú cậu, hai người đã ở chung lâu như thế, chắc chú ấy đã hiểu tất cả mọi thứ của cậu như nắm trong lòng bàn tay rồi. Dù bây giờ cậu thể hiện mấy thứ ấy như thế nào, chú ấy cũng chỉ có cảm giác vui mừng “Nhà ta có cô con gái mới lớn”, chứ không có suy nghĩ gì khác cả.”

Tô Ý Tiện gật đầu, cảm thấy điều đó khá hợp lý.

Nghỉ đông năm ngoái, cô nói với Thẩm Tri Hành rằng điểm tích lũy của cô đứng đầu chuyên ngành, biểu cảm và giọng điệu của Thẩm Tri Hành giống y như lúc khen ngợi Nhan Nghiên.

“Chú ấy yêu đương bao giờ chưa?” Bỗng nhiên Nhan Nghiên hỏi.

Tô Ý Tiện lắc đầu: “Chưa.”

“Chậc, thuần khiết thế… Vậy thì chẳng phải dễ xử gọn à? Kiểu người này dễ theo đuổi nhất đấy.” Giản Đan vỗ vai cô, an ủi cô, “Cậu cứ thử đi, thử thôi cũng chẳng thiệt gì.”

“Hơn nữa, không phải cậu chuẩn bị xin ra nước ngoài trao đổi sao? Thất bại thì cùng lắm đi luôn, ở lại đó học nghiên cứu sinh không về, chú thôi mà, ai thèm quan tâm chứ?”

Tô Ý Tiện thở dài: “Tớ thèm đó…”

Có lúc cô nghĩ cứ làm chú cháu thế này ở chung với nhau cũng rất tốt.

Nhưng có lúc cô lại không cam lòng, muốn nhiều hơn.

“Ý Ý, lo trước lo sau không thể làm nên việc lớn, cũng không theo đuổi đàn ông được.”

Giản Đan dùng hai tay đặt lên vai cô lắc thật mạnh, tiếp sức cho cô: “Cố gắng, phấn chấn, xông lên!”



Lúc Tô Ý Tiện đi ra khỏi trường thì trời đã nhá nhem tối, cô bảo chị Khương đưa cô tới trung tâm thương mại gần nhà nhất, sau đó nhờ cô ấy đưa quân sư Giản Đan về nhà.

Một mình cô đi dạo trong trung tâm thương mại, khi đi ngang qua hai cửa hàng đồ nội y hay mặc, cuối cùng cô dừng chân ở bên ngoài cửa hàng nổi tiếng với phong cách gợi cảm.

Sau khi do dự hai giây, Tô Ý Tiện bước vào.

Ngay khi vào cửa hàng, thứ đập vào mắt Tô Ý Tiện đầu tiên là bộ nội y vải voan màu đen bán trong suốt, nó mỏng đến mức cô nhìn thấy cả vết nứt trên ma-nơ-canh.

Cô sợ tới mức muốn co cẳng bỏ chạy nhưng vẫn cố kiềm chế.

Hơn một tiếng trước, lúc ở ký túc xá, cô được Giản Đan cổ vũ cho tràn đầy tự tin, đến nơi này Tô Ý Tiện lại do dự.

Cô cứ tưởng rằng mình là một người dũng cảm, cô có thể một mình đối diện với đám họ hàng không phân rõ phải trái, có thể một mình đi tới đồn công an, có thể giành lấy tất cả mọi thứ cô muốn…

Ngoại trừ Thẩm Tri Hành.

Cứ hễ nghĩ tới chuyện mặc váy ngủ của phụ nữ trưởng thành xuất hiện trước mặt Thẩm Tri Hành, còn phải trêu chọc anh, Tô Ý Tiện lại cảm thấy tay chân bủn rủn, căng thẳng tới mức không thể hít thở đều đặn.

Cuối cùng, Tô Ý Tiện chọn hai bộ đồ ngủ tương đối bảo thủ trong cửa hàng rồi thanh toán.

Khi đi ra khỏi cửa hàng, thậm chí cô còn không cần túi đựng đồ mà nhét luôn váy ngủ xuống tận đáy túi tote mà hôm nay cô xách theo.

Sau khi ra ngoài, Tô Ý Tiện đi ngang qua một tiệm lẩu cô và Từ Niệm Niệm hay tới hồi trước.

Cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Từ Niệm Niệm nói nhớ cô ấy.

Thi học kỳ xong, Từ Niệm Niệm bay ra nước ngoài tận hưởng kỳ nghỉ, mấy ngày nay bận rộn có rất ít thời gian gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Tô Ý Tiện.

Sau khi đọc được tin nhắn của cô, cô ấy gọi tới ngay: “Cậu sao thế? Không vui hả?”

“Không phải, tớ chỉ là…” Tô Ý Tiện không biết diễn tả cảm giác này thế nào.

“Tớ chỉ cảm thấy mình không có can đảm.” Cô ra khỏi trung tâm thương mại, vừa nói chuyện với Từ Niệm Niệm vừa đi bộ về nhà.

“Ví dụ như?”

Tô Ý Tiện nghĩ ngợi: “Ví dụ như bây giờ tớ muốn theo đuổi một người đàn ông nhưng tớ không dám hành động.”

“Tại sao? Sợ thất bại à?”

“Sợ thất bại, càng sợ sau khi thất bại không thể duy trì mối quan hệ hiện giờ hơn.”

Người ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây: “Sếp Thẩm à?”

Tô Ý Tiện bỗng dừng bước: “Sao cậu biết?”

Sao các cô ấy đều đoán ra tâm tư của cô một cách dễ dàng vậy chứ?

Có phải cô thể hiện quá rõ ràng rồi không?

“Với tính cách của cậu, người duy nhất có thể khiến cậu nói ra câu vừa rồi chỉ có sếp Thẩm thôi.”

Hơn nữa mỗi lần Từ Niệm Niệm tán gẫu với cô, cái tên xuất hiện nhiều nhất từ miệng cô là Thẩm Tri Hành, điều này vốn đã không bình thường rồi. Nếu Tô Ý Tiện chỉ coi Thẩm Tri Hành là một người chú bình thường, sao lại treo người ta bên miệng suốt ngày như thế?

“Nhưng cậu yên tâm đi, cậu sẽ không thất bại đâu.” Giọng Từ Niệm Niệm chắc nịch, “Tớ nghe cậu kể bao nhiêu việc sếp Thẩm làm như thế, nếu chú ấy không có ý gì với cậu thì sau này tên tớ viết ngược luôn.”

Tô Ý Tiện bất đắc dĩ, hỏi cô ấy: “Cậu có biết tên cậu là Niệm Niệm không đấy?”

Hơn nữa bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, họ tên vốn đã đảo ngược rồi.

“Cái này không quan trọng, cứ nói thế này nhé, kiểu tốt mà chú ấy dành cho cậu đã vượt qua phạm vi chú cháu luôn rồi, mẹ tớ còn chẳng thể nhớ mua quà cho tớ vào mỗi lần đi công tác.”

“Nếu chú ấy có thể tốt với một đứa cháu gái bình thường đến mức đấy… Chương trình “Cảm động Trung Quốc” sang năm không có chú ấy thì tớ sẽ quỳ trước cửa nhà đạo diễn.”



Về đến nhà, Tô Ý Tiện giặt sạch bộ đồ ngủ mới mua, ném vào máy sấy nhiệt độ thấp cho khô.

Cô tắm xong, mặc bộ khác màu “cùng kiểu với Nhan Nghiên” rồi xuống tầng.

Bộ này trưởng thành hơn một chút, nó là kiểu váy sơ mi tay ngắn vạt áo song song, tơ lụa mày đen.

Dì giúp việc nấu bữa khuya, thấy Tô Ý Tiện xuống thì bảo một lúc nữa là Thẩm Tri Hành về rồi.

“Vậy cháu chờ chú ấy về ăn cùng luôn.” Tô Ý Tiện dựa vào ghế sô pha, tìm bừa một bộ phim điện ảnh vừa mới phát sóng trực tuyến lên xem.

Không bao lâu sau, dì Trần tới nói bữa khuya đã được làm xong để ở bếp.

“Vâng, dì về phòng nghỉ trước đi.” Tô Ý Tiện ngáp một cái, điều chỉnh âm lượng của bộ phim xuống thật thấp.

Đêm qua cô say rượu mãi khuya mới về, hôm nay lại dậy sớm, lúc này mới chín giờ đã buồn ngủ rồi.

Tô Ý Tiện tiện tay kéo chăn mỏng đắp lên người, cố vực tinh thần tiếp tục xem bộ phim tình cảm tẻ nhạt kia.

Chín giờ rưỡi, Thẩm Tri Hành về nhà thấy phòng khách đèn điện sáng trưng, anh thay giày đi vào trong thì thấy người ngủ say trên ghế sô pha.

Tô Ý Tiện ngả lên gối tựa, nằm nghiêng người.

Hơn nửa mái tóc dài và xoăn bị cô đè sau gáy, có mấy lọn không nghe lời rủ xuống gò má và xương quai xanh, lén chạy vào trong áo theo khe hở ở cổ áo.

Thẩm Tri Hành đến gần định đánh thức cô dậy, lúc tới gần bỗng chợt nhìn thấy phần căng đầy dưới cổ áo cô…

Cúc áo nhỏ mà tinh xảo ở cổ áo bị tuột ra không biết từ lúc nào, lỏng lẻo mắc trên người như món đồ trang trí như có như không.

Dường như nhận ra có người tới gần, Tô Ý Tiện nhíu mày lại, trở mình hơi ngửa người ra.

Vải tơ tằm nhẹ mà trơn, lại không còn sự trói buộc của cúc áo, miếng vải tụt xuống theo biên độ phập phồng của lồng ngực, để lộ khe ngực dưới lớp ren.

Vệt hồng đào giữa mảng đen trắng.

Như pha thêm một phần lộng lẫy chỉ thuộc về thiếu nữ giữa gợi cảm và trong sáng.

Thẩm Tri Hành day mi tâm, nhìn qua chỗ khác không dám liếc thêm cái thứ hai.

Anh đi tới bên cạnh Tô Ý Tiện, muốn dịch cái chăn mỏng ở chân cô lên che ngực rồi mới gọi cô dậy.

Nhưng anh vừa mới vươn tay cầm một góc chăn, cái chăn bỗng trốn khỏi các kẽ ngón tay anh, tuột một nửa khỏi đôi chân cô, chạm xuống đất.

Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi, vạt váy ngủ co vào vị trí hơi chếch lên trên ở đùi cô.

Đôi chân dưới làn váy dài mà nhỏ, đầu gối hơi co lại, hai chân và cái chăn mỏng kia quấn lại với nhau.

Thẩm Tri Hành nhắm mắt lại, bàn tay buông hai bên người siết chặt lại lần nữa.

Anh nhìn chằm chằm cái chăn mỏng trên đất, cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng che kín ngực và cả đôi chân của cô lại.

Khi mở rộng chăn ra, Thẩm Tri Hành mới thấy rõ hoa văn chìm trên nền xám.

Đây là cái chăn anh hay dùng.

Hôm nay anh và Thẩm Cẩm gặp nhau, Thẩm Cẩm biết Tô Ý Tiện vẫn đang ở cùng anh thì dặn anh nhớ tránh hiềm nghi.

Tránh hiềm nghi…

Trước kia, Thẩm Tri Hành cảm thấy anh đã tránh đủ rồi, nhường phòng ngủ thông với phòng sách, phòng tắm cho cô ở, cả thang máy đơn chuyên dụng nữa.

Nhưng hôm nay anh mới thấy như thế vẫn chưa đủ.

Cách tránh hiềm nghi tốt nhất là để cô dọn ra ngoài ở một mình, nhưng cứ nhớ tới dáng vẻ cô khóc, Thẩm Tri Hành lại không đành lòng.

Anh lặng lẽ thở dài, muốn gọi cô dậy lại sợ Tô Ý Tiện thức giấc nhìn thấy anh rồi ngại ngùng.

Vì thế, Thẩm Tri Hành đi vòng lại huyền môn, mở cửa ra rồi đóng lại thật mạnh, muốn dùng tiếng đóng cửa để đánh thức cô.

Anh chờ một lúc, thò đầu ngó vào bên trong.

Thấy người trên ghế sô pha vẫn chẳng có động tĩnh gì, anh lại mở cửa ra, đóng sầm một phát thật mạnh lần nữa.

Tô Ý Tiện vẫn không có phản ứng gì, ngủ rất say.

Đúng lúc này, trong nhà có tiếng dì Trần vang lên…

“Cô Tô, sếp Thẩm về rồi sao?”

“Ối, sao lại ngủ quên thế này?” Dì Trần vỗ Tô Ý Tiện gọi cô dậy, “Lát nữa hãy lên tầng ngủ, đừng để bị cảm lạnh.”

Tô Ý Tiện mở mắt ra, thấy cái chăn che kín người mình thì cảm thấy hơi lạ, hình như cô chỉ che bụng và chân thôi mà nhỉ…

Tô Ý Tiện vén chăn lên, dụi mắt ngồi thẳng dậy.

Bỗng nhiên cô thấy ngực hơi lạnh, cúi đầu xuống thì thấy chẳng biết từ bao giờ bị tuột mất hai cái cúc áo. Cô giật nảy mình, xoay người đi cài lại.

Lúc xoay người về, Tô Ý Tiện thấy Thẩm Tri Hành đi vào bèn đi tới hỏi anh: “Chú ăn khuya không?”

Thẩm Tri Hành gật đầu rồi hỏi: “Chờ tôi à?”

“Vâng.” Tô Ý Tiện xoa mũi, “Cháu chờ chú mà bất cẩn ngủ quên mất.”

“Sau này tối đừng đợi nữa, tôi không chắc sẽ về lúc nào.” Thẩm Tri Hành đi thẳng vào phòng ăn, không liếc nhìn qua phía cô cái nào.

Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, người nào ăn bát chè trôi nước đậu đỏ ở trước mặt của người đó.

Tô Ý Tiện mất tập trung khuấy chè đậu đỏ, bỗng ngẩng đầu lên: “Nhưng cháu muốn đợi chú.”

Cô đang thăm dò.

Thẩm Tri Hành dừng tay lại, thìa sứ đụng vào thành bát, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Anh ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt trong veo của Tô Ý Tiện, trong đến mức chẳng dính chút xíu dục vọng nào.

Thẩm Tri Hành bỗng nhớ tới chuyện cô từng nói khi ông cụ Tô còn sống, tối nào ông cũng đợi cô tự học tối về. Hai ông cháu sẽ chúc nhau ngủ ngon trước khi đi ngủ rồi mới về phòng, đối với cô mà nói, đây là cảm giác nghi thức trước khi đi ngủ, mang cảm giác khi có một gia đình.

Chắc hẳn bây giờ cô đã coi đây là nhà.

“Muốn chờ thì chờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK