Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ nghỉ đông của Tô Ý Tiện.
Sáng sớm, cô bưng cốc sữa đậu nành nóng ngồi trên tấm thảm lông ngắn ở trước cửa sổ sát đất, lật xem bảng mục tiêu trong năm ngoái của mình.
Cái nào hoàn thành thì đánh dấu tích, cái nào chưa hoàn thành…
Thì nghĩ cách sửa lại mục tiêu đó, cưỡng chế hoàn thành nó rồi đánh dấu tích.
Lúc Thẩm Tri Hành bước ra từ nhà vệ sinh, anh thấy cô ngẩn người nhìn quyển sổ với khuôn mặt buồn rười rượi, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Anh đi tới chỗ cửa sổ sát đất, ôm lấy eo Tô Ý Tiện từ phía sau, hỏi cô: “Sao thế?”
“Em đang xem lại mục tiêu trong năm ngoái của em.”
Tô Ý Tiện giơ trang mục tiêu trong một năm viết kín mít ra cho anh xem: “Cơ bản đều hoàn thành rồi, vừa nãy em còn bù thêm hai dòng, nhưng còn trống một ô không biết viết gì.”
Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, Thẩm Tri Hành biết điều này.
Mua đồ thì thích mua số chẵn, xếp đồ đạc thì thích xếp ngay ngắn, viết gì đó lên giấy thì hoặc là trống tròn nửa trang, hoặc là phải viết kín hết.
“Viết bừa một dòng vào?” Thẩm Tri Hành đề xuất.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua những mục tiêu ở bên trên của Tô Ý Tiện, hầu hết đều có liên quan tới học hành.
Thẩm Tri Hành nghĩ ngợi chốc lát: “Thêm cái thi đạt hạng nhất được không?”
“Em viết rồi.” Tô Ý Tiện chỉ vào dòng nào đó có nội dung tương tự.
Thẩm Tri Hành chỉ vào dòng trống, gắn từng chữ một: “Ngày chín tháng một, đi ăn lẩu với Thẩm Tri Hành.”
Tô Ý Tiện nghiêng đầu sang nhìn anh: “Gì thế?”
“Hôm nay ngày chín tháng một, tối chúng ta ăn lẩu, coi như mục tiêu được hoàn thành rồi.”
“Không được, anh qua loa quá rồi đấy.” Tô Ý Tiện chỉ từng dòng trong bảng mục tiêu một năm của mình, “Phải là chuyện lớn, việc quan trọng mới được viết vào mục tiêu một năm.”
Ăn lẩu là mục tiêu trong một năm gì chứ, một tháng bọn họ có thể ăn mấy bữa lẩu liền.
“Chuyện lớn?” Thẩm Tri Hành nhặt bút rơi trên thảm lên, đặt vào tay Tô Ý Tiện.
Anh nắm chặt tay Tô Ý Tiện, dịch ngòi bút tới ô trống.
“Này!” Tô Ý Tiện dùng sức ghìm lại, không cho anh làm bừa, “Không được qua loa, viết rồi không thể sửa được đâu.”
Thẩm Tri Hành cười đảm bảo với cô: “Không qua loa.”
“Phải là chuyện lớn.”
“Là chuyện lớn cực kỳ quan trọng.”
“Phải có ý nghĩa nữa.”
“Vô cùng ý nghĩa.”
…
Tô Ý Tiện gật đầu, thả lỏng cổ tay: “Được, vậy em giao mục tiêu cuối cùng của năm nay cho anh, dù anh viết gì em cũng sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn để thực hiện nó.”
Thẩm Tri Hành ngồi sát vào cô hơn, tay trái nắm chặt tay trái cô đè trang trong quyển sổ cho phẳng, sau đó hai người cùng cúi đầu xuống, vô cùng nghiêm túc viết vào dòng còn trống…
Đăng ký kết hôn.
Chữ của Thẩm Tri Hành hơi to, kiểu chữ hành thư cứng cáp mạnh mẽ của anh trông cực kỳ nổi bật giữa cả một trang mục tiêu trong một năm.
Nổi bật chứ không bất ngờ.
Lúc này trong mắt Tô Ý Tiện chỉ còn dòng chữ chưa khô mực ấy, còn lại cứ như không nhìn thấy gì hết.
Cô sững người mấy giây, sau đó nghe thấy Thẩm Tri Hành hỏi bên tai cô:
“Có bằng lòng cùng anh hoàn thành mục tiêu cuối cùng trong năm nay của em không?”
“Em bằng lòng.”
Thật ra sau hôm Thẩm Tri Hành cầu hôn mình, Tô Ý Tiện đã nghĩ đến chuyện đi đăng ký rồi.
Vốn dĩ cô định chọn ngày có ý nghĩa kỷ niệm nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được ngày đẹp, chuyện đó cứ thế mà tạm gác lại.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, cũng được.” Tô Ý Tiện kéo anh vào phòng để đồ tìm áo sơ mi trắng thích hợp cho chụp ảnh kết hôn.
Hai người nhanh chóng thay quần áo xong, Tô Ý Tiện ngồi trước gương trang điểm nhẹ cho bản thân.
Cô nhìn người sau gương, bỏ son xuống: “Em tỉa lông mày cho anh được không?”
Hình dáng lông mày của Thẩm Tri Hành rất đẹp nhưng khó tránh khỏi có mấy sợi mọc lung tung không nghe lời.
Tô Ý Tiện ấn anh ngồi trước gương, thoa ít kem dưỡng ẩm vào rìa lông mày của anh để bôi trơn, sau đó dùng dao cạo lông mày cạo các sợi mọc lung tung đi từng tí một.
Chỉnh lông mày xong, cô dùng hai tay nâng má Thẩm Tri Hành lên ngắm nghía một lúc.
Thẩm Tri Hành đoán ra cô định làm gì, giành nói trước: “Anh không trang điểm.”
“Thôi vậy.” Tô Ý Tiện sáp tới hôn anh một cái, “Không trang điểm vẫn đẹp.”
Cô định đánh kem nền cho Thẩm Tri Hành cơ nhưng nhìn một lúc lại thấy da anh rất đẹp, không có tỳ vết, ngay cả quầng thâm cũng rất nhạt, cực kỳ nhạt, căn bản chẳng cần che.
“Đi thôi!” Tô Ý Tiện đeo túi, cuối cùng kiểm tra các giấy tờ cần thiết để đăng ký kết hôn.
“Bên ngoài tuyết rơi rất dày, chúng ta đi tàu điện ngầm được không?”
Nơi này cách cục dân chính mấy trạm, ra khỏi trạm tàu điện ngầm đi bộ mấy trăm mét là đến.
“Được.” Đương nhiên Thẩm Tri Hành không có ý kiến gì.
Anh lấy hai cái ô trong tủ cạnh cửa chính ra, chưa kịp đưa cho Tô Ý Tiện đã bị cô giành lấy nhét ngược vào tủ.
“Mỗi người một ô thì còn gì hay.” Tô Ý Tiện chọn cái ô cỡ to màu đen đưa cho Thẩm Tri Hành, “Dùng cái này đi, cái này to.”
“Đen á?”
“Đen thì làm sao? Quả dứa đen, ngụ ý hay biết bao?”
*Quả dứa đen trong tiếng Trung đồng âm với “thích em/anh” trong tiếng Quảng.
Thẩm Tri Hành gật đầu: “Ừ, miếng hài này của em cổ lỗ sĩ lắm rồi đấy.”
Tô Ý Tiện: “...”
Miếng hài của em cổ, bản thân anh còn già hơn.
…
Nửa tiếng sau, hai người ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Đi theo hướng dẫn hơn ba trăm mét, Tô Ý Tiện nhìn thấy cổng cục dân chính từ xa.
“Tiệm chụp ảnh?” Tô Ý Tiện kéo áo Thẩm Tri Hành, chỉ vào chữ trên cửa kính trượt ở cửa tiệm chụp ảnh hỏi anh, “Cục dân chính không cho chụp ảnh sao?”
“Anh không biết.”
“Thế chụp luôn ở đây đi, chẳng may vào trong không chụp được thì lát lại phải đi ra.” Tô Ý Tiện kéo anh tới cửa tiệm chụp ảnh, cô gõ cửa hai cái, sau đó kéo cửa ló đầu vào, “Ông chủ ơi, có chụp ảnh kết hôn không?”
“Có, chụp chứ!” Giọng ông chủ tiệm truyền ra từ bên trong, “Hai vị vào ngồi đi đã.”
Ông chụ nhanh chóng đeo tạp dề đi ra, cười híp mắt nhìn bọn họ: “Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc nhé, mời qua bên này.”
Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện cởi áo phao ra, ngồi xuống trước tấm rèm đỏ.
Ông chủ đưa cái gương trong tay cho Tô Ý Tiện: “Cô gái xinh đẹp, chỉnh lại mái một chút, soi xem có muốn dặm lại trang điểm không, chờ hai người chuẩn bị xong thì chúng ta chụp.”
“Được rồi đúng không? Nào hai vị ngồi sát vào nhau đi, chúng ta chụp thử một tấm trước…”
“Đợi đã.” Ông chủ bỏ cái tay ra khỏi nút chụp, chỉ Thẩm Tri Hành, “Anh đẹp trai à, thật ra không cần sát đến thế đâu, đầu anh nghiêng quá rồi, lát nữa chụp ra sẽ không đẹp đâu.”
“Anh đẹp trai, hơi dịch sang bên cạnh một chút, anh chen hết chỗ của bạn gái anh rồi đó.”
Ông chủ chỉ huy một lúc lâu mới tách được hai người họ ra một chút xíu: “Đúng rồi, dịch vai ra một xíu nữa… Đúng, đừng đụng vai vào cô ấy, áo nhăn sẽ không đẹp.”
Sau khi điều chỉnh vị trí của hai người đến vị trí hài lòng, ông chủ nhìn gương mặt không cảm xúc của Thẩm Tri Hành, “Anh đẹp trai, chụp ảnh phải cười lên chứ, kết hôn là chuyện vui biết chừng nào? Đừng giả ngầu.”
Thẩm Tri Hành ừ một tiếng, hơi ngượng ngùng hắng giọng.
“Được rồi, nhìn tôi này, một, hai, ba, cười…” Ông chủ bắt được nụ cười của Thẩm Tri Hành trong khung hình, chụp xong ngẩng đầu nhìn lên thì độ cong ở khóe miệng anh đã quay lại như lúc đầu.
Anh cười chưa vậy?
Hay là ảo giác?
“Xì…” Ông chủ vội vàng nhìn ảnh vừa chụp được, không phải ảo giác mà cười thật.
“Đẹp lắm, anh đẹp trai cười tự nhiên lắm đó.”
Mặc dù nụ cười rất ngắn ngủi nhưng độ cong khóe miệng vừa đẹp luôn.
Ông chủ cho hai bọn họ xem bức ảnh vừa chụp: “Đẹp lắm, hai vị xem có hài lòng không, nếu bây giờ không bận thì chụp thêm mấy bức nữa rồi chọn?”
“Được, chụp thêm mấy bức nữa đi.” Tô Ý Tiện dùng vai huých Thẩm Tri Hành, “Lát nữa chúng ta cười tươi hơn chút nữa nhé.”
Nghe Tô Ý Tiện nói vậy, Thẩm Tri Hành giơ tay xoa khóe môi như đang vận động cơ mặt.
“Nào, ba, hai, một, cười nào…”
Ông chủ chụp xong bị nụ cười của hai người lây nhiễm, cầm máy ảnh bật cười: “Người đẹp cô xem thử đi.”
Tô Ý Tiện nhìn thấy nụ cười của Thẩm Tri Hành, lập tức không kiềm chế được bật cười ra tiếng: “Thôi thôi, lấy, lấy cái vừa nãy đi.”
Không phải bức thứ hai không đẹp mà hai bọn họ đều cười tươi quá, nhất là Thẩm Tri Hành, hôm anh cầu hôn thành công cũng không cười tươi rói đến mức này.
“Lát nữa phải cho người trong nhà xem sổ đăng ký kết hôn mới được, nụ cười đó của anh hỏng hết hình tượng luôn rồi.” Tô Ý Tiện bỏ bức ảnh đã in ra vào túi, sau đó hỏi ông chủ mua lại bức thứ hai.
“Người đẹp, cô xem các cô có đồng ý treo ảnh lên bức tường trưng bày của tôi không, nếu đồng ý thì tôi tặng các cô bức thứ hai miễn phí luôn.”
“Xin lỗi ông chủ, không tiện lắm.” Tô Ý Tiện ôm cánh tay Thẩm Tri Hành, “Chủ yếu là bạn trai tôi… Hơi xấu hổ.”
“Không sao, không sao, tôi hiểu.” Ông chủ xua tay không nói thêm nữa, “Thôi vậy, vẫn tặng hai người ảnh đó nhé.”
“Không cần, không cần, dù sao ông cũng mở tiệm làm ăn mà.” Tô Ý Tiện ra hiệu Thẩm Tri Hành trả tiền.
Sau khi nhận được tiền, ông chủ tiễn hai người ra cửa.
“Đầu bạc răng long, hòa thuận vui vẻ.” Ông chủ vẫy tay với hai người họ, nhìn theo hai người đi vào trong cục dân chính.
Có lẽ hôm nay tuyết rơi dày, số người đến cục dân chính kết hôn không nhiều.
Thẩm Tri Hành đi lấy số quay lại: “Phía trước còn hai người nữa.”
Tô Ý Tiện đang định nói gì đó thì điện thoại bỗng vang lên: “Ông Thẩm gọi cho em.”
“Alo, ông Thẩm ạ?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Ý Tiện hơi dịch người về phía Thẩm Tri Hành, ra hiệu anh qua nghe cùng.
“Ý Ý à, hôm nay… Hôm nay, hoặc mai, cháu và Tri Hành có rảnh về thăm được ông không?” Giọng ông cụ Thẩm hơi khàn, thỉnh thoảng ho mấy tiếng.
Tô Ý Tiện khựng lại mấy giây rồi đáp ngay lập tức: “Rảnh ạ, chiều bọn cháu về được không? Bây giờ cháu và Thẩm Tri Hành đang xếp hàng ở cục dân chính để đăng ký kết hôn.”
Hồi Nguyên Đán bọn họ vừa về, hôm nay mới mùng chín.
Bình thường ông cụ Thẩm rất ít khi gọi trực tiếp cho bọn họ bảo họ về nhà, nhưng nếu ông ấy đã mở miệng rồi thì chắc chắn Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành không từ chối.
“Chờ đăng ký xong, bọn cháu về nhà thay quần áo rồi về đó ngay.”
Ông cụ Thẩm nghe bọn họ đi đăng ký kết hôn thì vô cùng vui vẻ, giọng cũng to hơn một chút: “Được, được, tối về nhà ăn cơm, đúng lúc chúc mừng hai đứa luôn.”
“Vâng, ông Thẩm ơi, cháu cúp máy trước nhé, gọi số bọn cháu rồi ạ.” Tô Ý Tiện cúp máy, theo Thẩm Tri Hành đi tới trước cửa sổ đăng ký.
Sau một loạt thủ tục, hai người thuận lợi nhận được sổ đăng ký kết hôn.
Tô Ý Tiện cất cuốn sổ đỏ vào túi như cất vật báu: “Đi thôi, về nhà thay quần áo rồi về nhà chính nào.”
Sau khi về đến nhà, Tô Ý Tiện vội vàng đi vào trong, kéo tay Thẩm Tri Hành, cùng nhau đánh dấu tích cho dòng cuối cùng của bảng mục tiêu một năm.
Sau đó, cô chụp hai bức đăng lên vòng bạn bè, lần lượt là đặc tả dòng cuối cùng trong bảng mục tiêu một năm và đặc tả sổ đăng ký kết hôn.
Tô Ý Tiện: [Việc chờ xử lý cuối cùng năm nay đã hoàn thành ✓ (ảnh) (ảnh)]
Giản Đan là người bình luận đầu tiên, bình luận vô cùng có tâm, siêu nhiều chữ nhưng hơi khó hiểu.
Giản Đan không đơn giản: [Gâu!!! Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu uông, gâu gâu gâu gâu gâu…]
Tô Ý Tiện đang định thoát ra để hỏi cô ấy cái đoạn ngôn ngữ gâu đó được phiên dịch ra là gì thì khi làm mới lại cái đã thấy bản dịch của mấy bạn chung.
Lưu Tử Dịch: [Tớ phiên dịch qua nhá, Giản Đan bảo là: “Oa!!! Thế mà đã đi đăng ký rồi, tân hôn hạnh phúc, phải mãi mãi hạnh phúc đó nha…”.]
Quan Nhãn Ninh: [Giản Đan nói: “Vãi!!! Không báo cho tớ biết, cậu đúng là, đùng một phát đi đăng ký luôn…”]
Nhan Nghiên: [Ý của chị Giản Đan là: “Á!!! Á á á á á, hu hu hu hu hu, tớ là con chó FA…]
Giản Đan không đơn giản: [Các phần dịch trên đều đúng hết, giải thích một cách hoàn hảo về nội tâm đa chiều của tớ, nhưng xin phép tag sinh viên năm nhất nào đó ở đây, không phải em cũng là chó FA à?]
Nhan Nghiên: [Ôi, người ta vẫn là bé cún FA nha (xấu hổ).]