Tô Ý Tiện nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ lông mềm ra, thay sang bộ quần áo mới cô chuẩn bị để đón giao thừa từ rất lâu trước đó rồi vội vàng ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cổng sân, Tô Ý Tiện nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng bên cạnh cổng vòm chạm trổ hoa văn cách đó không xa, cô bước chậm lại đi về phía đó.
Là Thẩm Tri Hành.
Hình như anh vẫn mặc cái áo bành tô dạ lông cừu mỏng màu xám đậm hồi Tết năm ngoái, kiểu dáng và màu sắc cũng y hệt, nhưng mẫu thiết kế lại khác.
Cái năm ngoái vừa vặn hơn nhiều.
Thẩm Tri Hành nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu qua, lẳng lặng chờ cô đến gần.
Mùa đông trời tối sớm, Tô Ý Tiện lâu rồi không về nhà chính, anh sợ cô lỡ giờ ăn nên anh đi sớm, đợi cô ở đoạn đường ắt phải đi qua.
Tô Ý Tiện đi thẳng tới trước mặt anh rồi dừng lại, nhìn cổ áo của chiếc áo bành tô của anh, cổ áo được may kiểu đường diễu, là sản phẩm chính bản giới hạn của hãng M vào năm ngoái.
Cô ngẩng đầu lên: “Chú gầy đi à?”
“Vẫn ổn.”
Mấy tháng gần đây công việc bận rộn quá, ăn ngủ không đúng quy luật, cũng không có thời gian tập thể hình, vì thế sụt mấy cân cơ.
Hai người sóng vai đi đến nhà ăn, khoảng cách hai vai hơn nửa mét.
Khoảng cách xa như thế khiến Tô Ý Tiện cảm thấy cứ như trở lại thời điểm mới quen biết anh năm mười tám tuổi vậy.
Xa cách, khách sao, tránh hiềm nghi.
Cô không thích.
Nhưng cô đành chịu thôi.
Trong phòng ăn, mọi người đến đông đủ hết rồi, vẫn chừa hai ghế ở vị trí cũ cho hai người họ.
Bữa cơm giao thừa rất náo nhiệt, có Thẩm Cẩm và Nhan Nghiên, bầu không khí ở bàn bọn họ rất tốt.
Sau khi ăn xong, Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành đến phòng Thẩm Cẩm chờ tới mười hai giờ đón năm mới như trước kia.
Điều khác biệt là Nhan Nghiên mới chơi được một lúc đã kêu gào buồn ngủ rồi đi ngủ trước, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Ba người ngồi vây quanh bàn trà, TV đang phát sóng hòa nhạc đón năm mới.
Bầu không khí khá tốt nhưng diễn viên trên TV hát không được hay cho lắm.
Thẩm Cẩm điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nhìn lướt qua hai người chẳng để ý gì đến nhau ở phía đối diện, giận dỗi nói: “Hai đứa không có ai định nói chuyện với chị à?”
“Nói…” Tô Ý Tiện ngồi thẳng người dậy.
“Nói gì?” Thẩm Tri Hành cất điện thoại đi.
Thẩm Cẩm nhìn hai con người y như hai cọc gỗ ấy, chủ động khơi chuyện: “Dạo này hai đứa bận lắm à?”
Tô Ý Tiện: “Cháu bận lắm.”
Thẩm Tri Hành: “Em bận lắm.”
“Bận chuyện gì?” Thẩm Cẩm hỏi tiếp.
Tô Ý Tiện: “Công việc.”
Thẩm Tri Hành: “Thi cử.”
Thẩm Cẩm bất đắc dĩ gẩy cục đá trên móng tay giả, không biết tiếp tục câu chuyện thế nào nữa.
Ba người ngồi không một lúc, Thẩm Cẩm thực sự không chịu nổi nữa bèn đứng dậy đuổi hai cái người hũ nút ấy ra ngoài.
“Ai cũng bận thì về ngủ sớm đi, đi đi, đi hết đi.”
“À chờ đã.” Thẩm Cẩm vòng vào trong lấy mấy túi quà ra, nhét cho mỗi người mấy túi: “Hai đứa đang rảnh thì đi tới các sân một chuyến, gửi quà giúp chị, trên túi có tên đấy.”
Thẩm Tri Hành nhíu mày hỏi cô ấy: “Sao lúc ăn tối chị không mang tới luôn?”
“Chị quên mất.” Thâm Cẩm đáp lại một cách hùng hồn.
“Cô ơi, thế mai đi ăn sáng thì tặng được không ạ?” Tô Ý Tiện hỏi.
Bây giờ là mười một giờ rồi, nếu lần lượt đi tới các nhà một vòng thì khi về phòng cũng mười hai giờ luôn rồi.
“Đây là quà chào năm cũ đón năm mới, phải tặng trong ngày hôm nay mới được.” Thẩm Cẩm kiên quyết, giục bọn họ ra ngoài, “Hai đứa đi ngay bây giờ luôn đi, đi cùng nhau. Cứ để đồ trước cửa phòng mọi người, sáng mai mọi người sẽ nhận được niềm vui bất ngờ.”
“Em biết rồi.” Thẩm Tri Hành gật đầu, đi ra ngoài trước.
Tô Ý Tiện ôm một đống nghi vấn nhưng thấy Thẩm Tri Hành đồng ý thì đành mặc áo khoác vào rồi đi ra theo.
“Sao cô lại bắt chúng ta đi tặng vào lúc này?” Cô hỏi Thẩm Tri Hành.
Thẩm Tri Hành cảm thấy có lẽ Thẩm Cẩm đã nhận ra gì đó rồi, thấy anh và Tô Ý Tiện mất tự nhiên nên cố ý tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau.
Nhưng anh không thể nói thẳng điều này với Tô Ý Tiện được, vì thế anh ậm ờ nói: “Chị ấy có cảm giác nghi thức khá cao, quà giao thừa nhất định phải tặng vào giờ này.”
Tô Ý Tiện cau mày, cảm thấy lý do này hơi gượng ép nhưng không cố hỏi thêm nữa.
Cả một đường không nói gì, bầu không khí hơi kỳ dị.
Tô Ý Tiện theo Thẩm Tri Hành đi tới hai nhà, khi tặng hết quà xách theo thì đã gần không giờ rồi.
Giữa bầu trời lục tục có pháo hoa được phóng lên, đi tới bên cạnh cái đình nghỉ mát gần hồ, Tô Ý Tiện dừng bước.
“Chú về trước đi, cháu xem pháo hoa rồi mới về.”
Thẩm Tri Hành im lặng chốc lát: “Ừ.”
Cái đình được xây ở vị trí cao trên hòn non bộ, Tô Ý Tiện bước lên bậc thang, nghiêng người ngồi dựa vào lan can.
Hai mươi phút sau, cô bước xuống thềm, nhìn thấy một người đứng như trời trồng bên cạnh hòn non bộ.
“Chú chưa về sao?” Tô Ý Tiện bước nhanh qua đó.
Thẩm Tri Hành sợ cô tối về không biết đường nên chờ cô rồi cùng về.
“Năm mới vui vẻ.” Anh nói với Tô Ý Tiện.
“Năm mới vui vẻ.”
“Học xong chưa?” Thẩm Tri Hành hỏi.
“Bọn cháu học xong rồi, cháu chuẩn bị dọn tới chung cư để ôn tập.”
“Về nhà đi, ở chung cư không có ai nấu cơm, ăn ở căng tin với đồ ăn ngoài nhiều không có dinh dưỡng.” Giọng Thẩm Tri Hành lạnh nhạt, “Bao giờ về thì nói với chị Trần, cô ấy rất nhớ cháu.”
“Gần đây chị Trần tìm người học được món lẩu gà nước dừa mà cháu thích, cứ lải nhải đợi cháu về rồi làm.”
Tô Ý Tiện cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng…”
Thật ra cô cũng muốn về, vừa rồi chỉ chờ Thẩm Tri Hành chủ động nói thôi.
Dù thế nào, cô chỉ cần nhìn thấy Thẩm Tri Hành thôi cũng vui rồi.
Đi về phía phòng mình được một lúc, Tô Ý Tiện bỗng nhìn thấy bên cạnh hồ có một góc nhỏ bị quây kín lại: “Chỗ này…”
“Chỗ chúng ta cùng nhau ngắm pháo hoa vào giao thừa năm ngoái.”
Tô Ý Tiện dừng mấy giấy: “Cháu muốn hỏi chỗ này đang giữ gìn tránh bị phá hoại hay đang sửa sang lại?”
Thẩm Tri Hành: “Không biết nữa.”
Việc giữ gìn sửa chữa nhà chính đều do Thẩm Hưng Trung quản lý, vì đây là nơi Thẩm Hưng Trung sống từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tri Hành chưa từng dính líu tới chuyện này.
“À…” Tô Ý Tiện đáp một tiếng chẳng có cảm xúc gì, tiếp tục bước đi.
Lúc sắp tới sân, đột nhiên điện thoại Thẩm Tri Hành vang lên.
“Nhan Nghiên gọi.”
Anh ấn nút phát tin nhắn thoại, cái giọng ỉu xìu của Nhan Nghiên vang lên…
“Chúc cậu năm mới vui vẻ, cháu ngoại đáng yêu nhất của cậu chúc cậu sang năm mới tiếp tục giàu sụ… Điều ước năm mới của cháu là tới Maldives vào kỳ nghỉ đông, cháu còn muốn trọn bộ gồm búp bê, túi xách, đồ trang trí, trang sức phiên bản giới hạn mùa đông nữa, dù sao cậu cũng biết cháu lòng tham không đáy rồi đấy, cháu muốn hết hì hì.”
Thẩm Tri Hành bật cười, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tô Ý Tiện cũng đang cười.
Tối nay không nhìn kỹ cô lần nào, lúc này dựa vào ánh đèn hành lang, Thẩm Tri Hành mới nhận ra cô mập hơn trước kia một chút.
Trên mặt có chút thịt, xinh đẹp hơn ngày trước.
Trước kia anh luôn cảm thấy Tô Ý Tiện quá gầy, nhờ dì Trần tìm cách bồi bổ cho cô mà chẳng thấy thêm tí thịt nào.
Thẩm Tri Hành trả lời tin nhắn của Nhan Nghiên rồi hỏi Tô Ý Tiện: “Vừa nãy cháu đã ước chưa?”
Tô Ý Tiện từ từ thu lại nụ cười, ngước đầu lên, lẳng lặng nhìn anh: “Ước rồi ạ.”
“Chú muốn nghe không?”
Thẩm Tri Hành tránh ánh mắt của cô, đốt ngón tay cầm điện thoại siết tới trắng bệch,
Yết hầu anh cuộn lên cuộn xuống, môi hé mở nhưng mãi một lúc lâu vẫn không phát ra tiếng nào.
Thấy anh rối rắm, Tô Ý Tiện cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cháu ước qua học kỳ này, điểm tích lũy của cháu có thể giành được hạng nhất toàn chuyên ngành.”
Cô vừa dứt lời, Thẩm Tri Hành chậm rãi thở ngụm không khí trong lồng ngực ra ngoài.
“Vốn dĩ cháu muốn ước ông trời ban cho cháu một anh bạn trai nhưng cháu cảm thấy chuyện này phải đi xin nguyệt lão thì hợp hơn.” Tô Ý Tiện hững hờ nói, “Ông Thẩm nói thành phố M có một ngôi miếu nguyệt lão rất linh, bảo cháu lần sau có cơ hội thì tới đó xin lễ thử.”
“Không linh đâu.” Thẩm Tri Hành nói.
“Sao ạ?
“Ông ấy dẫn chú đi lễ rồi.”
Mấy năm trước Thẩm Tri Hành vừa mới về nước đã bị ông cụ Thẩm lừa tới đó.
Tô Ý Tiện trầm ngâm chốc lát: “Chắc là vì chú không chân thành.”
“Chú không muốn có bạn gái nên nguyệt lão cũng không giúp chú được.”
Dù sao thì ngay lúc này đây một cô bạn gái sẵn có ở ngay trước mặt mà anh còn chẳng cần, e rằng nguyệt lão dùng xích sắt đỏ ở bộ neo của tàu thùy cũng không buộc anh lại được.
…
Mấy ngày sau, Tô Ý Tiện về nhà của Thẩm Tri Hành.
Còn sáu ngày nữa là tới kỳ thi cuối kỳ cuối cùng của cô, cô có tương đối đủ thời gian để ôn tập, đủ để thưởng thức mấy bữa lẩu gà nước dừa thật tỉ mỉ.
Tới tối, cô vừa đẩy cửa ra đã thấy nhà ăn tràn ngập hơi nóng.
Tô Ý Tiện bỏ vali ở huyền quan chẳng thèm quan tâm, xỏ dép lê chạy vào phòng khách, sáp tới nồi lẩu gà nước dừa nóng hổi: “Thơm quá dì Trần ơi!”
Ngoài lẩu gà nước dừa, dì Trần còn làm cua biển xào ớt và ngao xào ớt.
“Chưa cho thịt gà vào nồi đâu, thơm gì mà thơm chứ hả?” Dì Trần cười đưa gia vị chấm cho cô.
“Cháu mau nếm thử xem chuẩn vị chưa, lần trước sếp Thẩm mời bếp trưởng người ta về dạy dì làm là hồi tháng chín, hơn ba tháng rồi không làm, không biết có ngon không nữa.”
Tô Ý Tiện bỏ mấy miếng thịt gà vào nồi trước, sau đó chạy vào bếp rửa tay.
“Chú ấy mời bếp trưởng về ấy ạ?” Lần trước Thẩm Tri Hành bảo dì Trần tự đi tìm người ta học mà.
“Đúng vậy, cậu ấy nói cháu thích nên bảo dì học.”
Dì Trần đeo găng tay dùng một lần vào cho cô rồi nói tiếp: “Thảm lông dài trên tầng cũng được thay rồi, sếp Thẩm nói cháu không thích thảm lông dài vì dễ bám bụi nên năm nay đặt làm thảm lông ngắn theo yêu cầu. Mấy hôm trước cậu ấy còn gửi tin nhắn bảo dì chắc cháu về sẽ muốn bơi, nhắc dì gọi người quản lý bể bơi tới thay nước.”
Tô Ý Tiện cầm một con cua gặm, ngây ngẩn nghe dì Trần nói chuyện.
Bản thân cô đã quên mình nói không thích thảm lông dài với Thẩm Tri Hành từ bao giờ luôn rồi…
“Sao học kỳ này bận thế?” Dì Trần vén lọn tóc rối rủ xuống hai bên má của cô ra sau tai, thở dài nói, “Cháu bận, sếp Thẩm cũng bận, dì đây rảnh rỗi suốt ba tháng trời, nhận lương mà không yên tâm.”
“Chú ấy cũng ít khi về sao ạ?”
“Đúng vậy, từ Quốc Khánh đến giờ chỉ về nhà có ba, bốn lần, mỗi lần ở lại một đêm, hôm sau lấy ít đồ rồi đi luôn.” Dì Trần thở dài lần nữa, “Hôm nay cậu ấy cũng không về, lát nữa cháu ăn xong thì nghỉ ngơi cho sớm, đừng chờ cậu ấy.”
Tô Ý Tiện im lặng chốc lát rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Trước kia chú ấy đều về vào cuối tuần thôi ạ?”
Dì Trần nghĩ một lúc: “Dì không nhớ nữa, để dì xem lại lịch hằng ngày.”
Dì ấy lật xem lịch hằng ngày mà dì ấy ghi chép công việc rồi nói: “Đều là ngày làm việc, kỳ lạ thật đấy, gần đây cậu ấy không đi công tác, vẫn ở Giang Thành mà lại không về nhà…”
Tô Ý Tiện đáp một tiếng, cảm thấy con cua trong tay chẳng còn ngon nữa.
…
Mấy ngày sau đó, Thẩm Tri Hành vẫn không về nhà lần nào.
Mỗi ngày Tô Ý Tiện thức dậy học bài đúng giờ, rửa mặt đi ngủ đúng giờ, không hỏi dì Trần về chuyện của anh thêm lần nào nữa.
Ngày mười tháng Một, thi môn cuối cùng xong, Tô Ý Tiện chậm rì rì thu dọn đồ đạc trong ký túc xá.
“Về nhà sếp Thẩm à?” Giản Đan hỏi cô.
“Chưa nghĩ ra… Chú ấy đang tránh mặt tớ, tớ mà về thì chú ấy sẽ không về, tớ cảm thấy không cần phải mệt như thế.”
Bây giờ nhìn lại, niềm yêu thích của Tô Ý Tiện dành cho Thẩm Tri Hành đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh.
Theo đuổi người khác và yêu đương đều vì vui vẻ, nếu trong quá trình đó gây nên phiền nhiễu tới bất cứ bên nào, mối quan hệ đó ắt sẽ không lành mạnh, vậy thì cần kết thúc nó.
“Liệu có phải do cậu nghĩ nhiều không, có thể chú ấy bận nhiều việc ở công ty thì sao?” Giản Đan cảm thấy Thẩm Tri Hành là một sếp lớn như thế, chắc hẳn anh sẽ không làm cái việc trốn tránh người khác nên không về nhà.
Tô Ý Tiện lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Dạo gần đây chú ấy không bận lắm, vẫn ở trong Giang Thành nhưng không chịu về nhà, có thể là chú ấy cảm thấy gặp tớ sẽ khó xử.”
“Tớ rất muốn gặp chú ấy, rất muốn… Rất muốn ở cạnh chú ấy nhiều hơn, xem chú ấy có thể thích tớ không. Nhưng nếu chú ấy không muốn thì thôi vậy.”
Bị người mình không thích theo đuổi là một chuyện rất phiền.
Bị người mình không thích theo đuổi, vừa muốn từ chối cho lịch sự, lại phải giữ quan hệ vốn có của hai người thì càng mệt mỏi hơn.
Tô Ý Tiện không muốn làm khó anh.
Dọn đồ đạc xong, Tô Ý Tiện quyết định về chung cư.
Lúc chị Khương đưa cô tới chân tòa chung cư, Tô Ý Tiện bỗng nhận được điện thoại của Tiền Tiễn, anh ấy nói Thẩm Tri Hành nằm viện, hỏi cô có rảnh tới thăm không.
Nửa tiếng sau, Tô Ý Tiện vội vàng chạy tới bên ngoài phòng bệnh.
Cô đang định gõ cửa đi vào thì nghe thấy giọng Tiền Tiễn ở bên trong.
“Sếp Thẩm à, nếu anh không muốn về nhà thì tôi sẽ bảo người đi xem nhà ở gần công ty cho anh, anh không thể ở công ty mãi được, ăn không ngon ngủ không yên, người sắt cũng không chịu nổi…”
“Được rồi, cậu nhờ người đi tìm thử trước đi.” Giọng Thẩm Tri Hành nghe có vẻ hơi suy yếu.
“Chốt nhé, lát nữa tôi còn có việc, chờ cô Tô đến tôi sẽ đi trước, đêm nay anh…”
“Cậu gọi cô ấy đến làm gì?” Thẩm Tri Hành bỗng cao giọng lên.
Không chờ Tiền Tiễn mở miệng, Tô Ý Tiện gõ cửa đi vào.
“Trợ lý Tiền, anh bận gì thì đi xử lý trước đi.” Cô đi thẳng tới bên cạnh giường bệnh, cúi đầu nhìn gương mặt xanh xao của Thẩm Tri Hành. “Đúng lúc tôi có lời muốn nói với chú.”
“À, được…” Tiền Tiễn thấy tâm trạng của cô không ổn cho lắm, xách túi đi ngay lập tức.
Anh ấy bước đi rất chậm, bước một bước dừng một bước, tư thế cũng rất kỳ lạ.
“Anh bị thương à?” Tô Ý Tiện hỏi.
“Không không không!” Tiền Tiễn bước nhanh chân hơn, vừa bước vừa lướt chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Tiền Tiễn đi rồi, Tô Ý Tiện ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, cô bỏ miếng dán giữ nhiệt trong túi mình ra nhét vào lòng bàn tay Thẩm Tri Hành: “Truyền nước sẽ bị lạnh tay.”
“Thi xong rồi à?” Thẩm Tri Hành hỏi.
Mặt và môi anh đều tái mét, hít thở không thông thuận cho lắm, nói chuyện cũng tốn sức.
“Cháu vừa thi xong.”
Tô Ý Tiện ngẩng đầu nhìn mấy chai nước treo ở trên chưa truyền xong, nhíu mày hỏi anh: “Không phải chú rất khỏe mạnh sao? Không phải y như chàng trai mười tám tuổi sao? Có chàng trai mười tám tuổi nào mệt đến mức nằm ở đây truyền bốn chai không?”
Thẩm Tri Hành nhếch miệng, nói nhỏ nhẹ: “Gần đây công ty bận quá.”
“Cháu quyết định dọn khỏi nhà chú rồi.” Bỗng nhiên Tô Ý Tiện nói.
Cô sợ cứ kéo dài mãi, nhìn Thẩm Tri Hành thêm mấy lần, cô sẽ không nỡ nói câu này ra khỏi miệng.
“Dọn đi?”
“Vâng, cháu chuyển về chung cư, cháu có thể học nấu một số món đơn giản, khu chung cư cũng có các dì chuyên nấu nướng làm theo giờ, chú không cần lo lắng cho đời sống của cháu. Cứ ở chỗ chú mãi cũng không hay, trước kia vì ham muốn cá nhân của cháu nên cứ dầm dề không đi, bây giờ nên dọn đi rồi…”
Cô muốn rời khỏi môi trường ngập tràn hồi ức với Thẩm Tri Hành, muốn điều chỉnh lại tình cảm của mình với anh, muốn bắt đầu lại, thích ứng lại với cuộc sống không có Thẩm Tri Hành.
Nếu không có khả năng gì khác với anh thì bọn họ nên giữ khoảng cách.
Duy trì khoảng cách chú cháu nên có.
Không có đứa cháu gái đã thành niên nào lại ở cùng chú cả, bạn đời tương lai của mỗi người cũng sẽ thấy kỳ cục.
“Sau này chú cứ đối xử với cháu như Thẩm Tùng ấy, không cần cố chăm lo cho cháu, cũng không cần dặn riêng cháu trời lạnh mặc thêm quần áo.” Tô Ý Tiện liếm bờ môi khô khốc, “Cháu đã lớn rồi.”
Thẩm Tri Hành nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, bỗng nhớ tới trước kia Tô Ý Tiện đã nhấn mạnh cô đã lớn với mình mấy lần.
Nhưng mục đích của câu nói lần này khác hoàn toàn với trước kia.
“Không cần tốt với cháu như vậy nữa, con người cháu hơi tự phụ, rất dễ hiểu lầm.”