Hôm nay trời lại mưa, hắn nghĩ Ngụy Thanh Sơn chắc sẽ không vào núi, nên mới ghé qua hỏi thử.
Biết chiếc giường mới đã làm xong, Lâm Ngư rất vui. Vừa rồi cậu còn thấy rảnh rỗi, giờ lại bận rộn ngay. Cậu gấp chăn màn lại, ôm hết lớp rơm rạ trải trên giường ra sân sau, rồi quét dọn sạch sẽ nền nhà. Đợi Ngụy Thanh Sơn về là có thể khiêng giường vào ngay.
Lâm Ngư vừa dọn dẹp xong thì Ngụy Thanh Sơn đã về, tay xách theo một miếng thịt. Nhìn thấy giường chiếu đã được dọn sạch sẽ, hắn liền hiểu ra: “Giường làm xong rồi à?”
“Vâng, vừa rồi thợ mộc có ghé qua báo.” Lâm Ngư hơi ngượng ngùng, đáp nhỏ nhẹ.
Ngụy Thanh Sơn treo miếng thịt sau cánh cửa, xắn tay áo lên khiêng tấm ván giường ra sân sau. Lâm Ngư cũng theo sau, bê những viên gạch kê chân giường ra ngoài. Lúc này, mưa đã nhỏ hơn nhiều, chắc lát nữa sẽ tạnh.
Cậu xách thịt vào bếp sơ chế. Ngụy Thanh Sơn làm xong việc ngoài sân cũng đi vào: “Để ta băm thịt, đệ nghỉ ngơi đi.”
Lâm Ngư nhường việc cho hắn, cậu ngồi bên cạnh nhặt rau cần nước. Cần nước non, làm nhân bánh bao chắc sẽ rất ngon. “Ta nghĩ một nửa làm nhân thịt, một nửa làm nhân thịt rau cần.”
Ngụy Thanh Sơn ừ một tiếng: “Đều được.”
Giọng nói của tiểu phu lang thật mềm mại, tựa như cơn mưa xuân ngoài kia.
Ngụy Thanh Sơn băm thịt lạch cạch, Lâm Ngư thì luộc rau cần. Hai người ai làm việc nấy, trong căn bếp nhỏ tràn ngập bầu không khí ấm áp, bởi vì chiếc giường mới hôm nay sẽ được đưa đến.
Bận rộn đến trưa, bột cũng đã ủ xong, Lâm Ngư bắt đầu gói bánh bao. Chưa gói xong, Ngụy Thanh Sơn đã thấy mùi nhân thịt thơm phức.
Vì một nửa nhân bánh có rau cần, nên gói được khá nhiều bánh. Lâm Ngư hấp đầy một nồi, những chiếc bánh bao này to hơn bánh mua ở phố hôm qua nhiều, mỗi cái đều to bằng nắm tay của Ngụy Thanh Sơn, trắng trẻo mập mạp, hấp được mười mấy cái.
Lâm Ngư biết nhà mình nghèo, lại không có ruộng, nhưng Ngụy Thanh Sơn chưa bao giờ để cậu thiệt thòi về ăn uống.
Buổi trưa hai người ăn bánh bao. Lâm Ngư thích nhất là bánh nhân thịt rau cần, cậu thấy còn ngon hơn cả bánh nhân thịt. Cậu ăn một cái bánh nhân thịt rau cần, nửa cái bánh nhân thịt, còn Ngụy Thanh Sơn thì ăn liền một hơi ba cái, lại húp thêm một bát cháo kê.
Ăn cơm trưa xong, mưa cũng tạnh, mặt trời ló dạng. Hai người ở nhà chờ giường mới được đưa đến.
Ăn no rồi, Lâm Ngư ra thăm vườn rau. Vừa mới mưa xong, biết đâu rau đã nhú lên rồi. Lâm Ngư đi tới xem, mừng rỡ phát hiện rau cải đã nhô lên hai lá nhỏ, ngay cả bí ngô, bầu hồ lô cũng đã đội đất nhú lên một chút màu xanh mơn mởn, chắc ngày mai là ngoi lên hết.
Lâm Ngư rất vui mừng: “Thanh Sơn, huynh xem! Rau sắp mọc lên rồi!”
Ngụy Thanh Sơn cũng đi tới: “Ừm, mọc lên rồi.”
Lâm Ngư trong lòng kích động không nói nên lời. Đây là vườn rau của cậu!
Đang nói chuyện thì Thạch Tử đánh xe lừa tới: “Thanh Sơn ca, giường làm xong rồi.”
Thấy có người ngoài, Lâm Ngư lùi lại phía sau Ngụy Thanh Sơn. Ngụy Thanh Sơn sờ thử chiếc giường mới, rất hài lòng: “Sao lại còn làm thêm cả cái màn?”
Thạch Tử làm giường sáu cột, phía trên có màn, xung quanh màn có thể buông rèm, mùa hè có thể tránh muỗi, mùa đông thì giữ ấm.
Thạch Tử gãi đầu cười cười: “Không tốn mấy công sức đâu, coi như là chúc mừng Thanh Sơn ca tân hôn.”
Ngụy Thanh Sơn chắp tay: “Đa tạ.”
Hai người cùng nhau khiêng giường xuống. Nghe hai người nói chuyện, Lâm Ngư biết chiếc giường này không chỉ có giá một hai lượng bạc, tốt hơn nhiều so với những chiếc giường bình thường cậu từng thấy, còn có thêm màn và cột.
Hai người đứng bên xe lừa nói chuyện, Lâm Ngư vội vàng rót trà nóng ra mời. Thạch Tử cười chất phác, Ngụy Thanh Sơn bảo Lâm Ngư gói mấy cái bánh bao mang ra.
Lâm Ngư vội vàng đi gói bánh, cậu không biết nhà Thạch Tử có mấy người, bèn chọn bốn cái, hai cái nhân thịt, hai cái nhân thịt rau cần. Bánh bao vẫn còn trong nồi, giờ lấy ra vẫn còn hơi ấm.
Ngụy Thanh Sơn nhận lấy đưa cho Thạch Tử: “Phu lang của ta làm, ngươi mang về nếm thử.”
Thạch Tử nói lời cảm tạ rồi đánh xe đi: “Thanh Sơn ca, tẩu tử, vậy ta về đây.”
Thạch Tử sờ bánh bao, vẫn còn nóng hổi, cái nào cái nấy đều rất to. Hắn ngồi trên xe lừa, cầm một cái lên ăn ngay. Cắn một miếng, dầu mỡ chảy ra, Thạch Tử ừm một tiếng, vội vàng mang về cho nương hắn nếm thử. Tân phu lang của Thanh Sơn ca nấu ăn ngon thật!
Lâm Ngư có ấn tượng rất tốt về Thạch Tử, người chất phác thật thà. Thạch Tử không biết rằng, chính vì Lâm Ngư có ấn tượng tốt với hắn, nên sau này chuyện hôn sự của hắn không thể thiếu Lâm Ngư giúp đỡ se duyên.
Giường mới được kê vào chỗ, Lâm Ngư liền bận rộn trải giường. Đệm rơm dày đặt lên trên, rồi trải ga giường, còn màn thì nhà hiện tại không có tiền mua vải, để sau này tính.
Lâm Ngư tâm trạng rất tốt, đang trải giường thì nghe thấy tiếng chửi mắng của nam nhân bên ngoài, còn có tiếng khóc của Thanh ca nhi.
Lâm Ngư vội vàng đi ra: “Thanh Sơn, nhà Tang nương sao vậy?”
“Chắc là Tiền Quý Nhi trở về.” Ngụy Thanh Sơn cau mày. Hắn chuyển đến đây sống hơn một năm, chuyện nhà họ Tiền hắn cũng biết ít nhiều. Tiền Quý Nhi nghiện rượu lại thích đánh bạc, chơi bời chán chê bên ngoài rồi mới về nhà đánh vợ.
“Tiền đâu, đưa tiền cho ta! Hôm qua ngươi mới đi bán vải ở trấn trên mà, tiền đâu đưa đây!”
“Không có, không có, ta đưa hết cho nương rồi.”
Từ nhà bên cạnh truyền đến tiếng kêu đau đớn của Tang nương bị đánh, Thanh ca nhi chắc là bị dọa sợ nên cũng khóc không ngừng.
“Đánh mạnh vào, đánh chết nó, con đàn bà này dám giấu tiền, đánh chết cũng đáng!”
Nghe thấy giọng nói chói tai của Tiền bà bà, Lâm Ngư run lên, cậu lại nhớ đến lúc bị Thái Xuân Hoa đánh. Ngụy Thanh Sơn nắm lấy tay cậu: “Chúng ta qua nhà bên cạnh xem sao.”
Trước đây, khi nghe thấy Ngụy Thanh Sơn cũng không ra mặt. Hắn là nam nhân, lên tiếng bênh vực cho phụ nhân đã có chồng không tiện, hơn nữa Tiền Quý Nhi lại là kẻ bất cần đời, cái gì cũng dám nói, nếu vì hắn ra mặt giúp đỡ mà bị người ta nói ra nói vào, thì ngày tháng của Tang nương càng khó sống hơn.
Ngụy Thanh Sơn vốn không muốn quản chuyện bao đồng này, nhưng tiểu phu lang của hắn mềm lòng, nếu không qua khuyên can, hắn sợ tiểu phu lang sẽ áy náy trong lòng.
Vì vậy, Ngụy Thanh Sơn mới dẫn Lâm Ngư sang nhà bên cạnh. Bởi vì mấy nhà ở hơi xa, nên chỉ có nhà hàng xóm bên kia thò đầu ra xem náo nhiệt, cũng không có ý định lên tiếng.
Lâm Ngư đi tới thì thấy gã đàn ông kia cầm chổi đánh vào người Tang nương. Tang nương bị đánh ôm người khóc lóc, Tiền bà bà đứng bên cạnh xúi giục đánh mạnh vào, Thanh ca nhi đứng ở cửa bị dọa khóc thét cũng không ai dỗ dành.
“Có chuyện gì vậy?”
Người hàng xóm xem náo nhiệt nói: “Hình như là Tiền Quý Nhi về thấy Tang nương giấu mấy đồng tiền, nên mới đánh người.”
Lâm Ngư ôm lấy Thanh ca nhi đứng ở cửa dỗ dành: “Thanh ca nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
Tiền Quý Nhi vẫn đang đánh Tang nương: “Nói, còn nữa không, còn nữa không!”
Tiền bà bà nhổ một bãi nước bọt: “Đánh mạnh vào, dám giấu tiền, đánh chết cũng đáng!”
Tang nương bị đánh kêu đau đớn hai tiếng, ôm tay né tránh liên tục. Nàng càng né, Tiền Quý Nhi càng ra tay tàn nhẫn.
Ngụy Thanh Sơn bước tới giật lấy cây chổi trong tay hắn: “Được rồi!”
Tiền Quý Nhi bị Ngụy Thanh Sơn mặt lạnh làm cho giật mình, nhưng đây là chuyện nhà hắn, Ngụy Thanh Sơn không có quyền xen vào. Hắn vênh mặt cãi: “Ta dạy dỗ vợ mình, can hệ gì đến ngươi, ngươi, ngươi lắm chuyện!”
Ngụy Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không liên quan đến ta, nhưng ngươi dọa đến phu lang của ta thì có liên quan đến ta.”
Ngụy Thanh Sơn ném cây chổi xuống chân Tiền Quý Nhi: “Còn để ta nghe thấy tiếng động nữa thì đừng trách ta không khách khí.”
Ngụy Thanh Sơn đi ra: “Ngư ca nhi, chúng ta về thôi.”
Lâm Ngư xoa đầu Thanh ca nhi rồi rời đi. Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Ngụy Thanh Sơn làm vậy đã là tốt lắm rồi.
Nhà bên cạnh im lặng trở lại, chỉ còn tiếng khóc của Thanh ca nhi. Tiền Quý Nhi không dám đắc tội với Ngụy Thanh Sơn, lôi Tang nương cùng Thanh ca nhi ném vào nhà kho: “Không được ăn cơm, hôm nay hai người ngủ ở đây cho ta!”
Lâm Ngư trở về nhà thở dài một tiếng, thương cho Tang nương gặp phải người trượng phu không ra gì.
Lâm Ngư biết Ngụy Thanh Sơn hôm nay ra mặt hoàn toàn là vì cậu, cậu nắm tay Ngụy Thanh Sơn: “Cảm ơn huynh.”
“Đi trải giường đi, giường trong nhà còn chưa trải xong.”
Ngụy Thanh Sơn dắt tay Lâm Ngư vào nhà. Mỗi nhà mỗi cảnh, hắn cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là tiểu phu lang của hắn mềm lòng.
Đến chiều, trời lại đổ mưa. Ngụy Thanh Sơn nhìn về phía xa: “Ngày mai chắc cũng không vào núi được.”
Lâm Ngư ừ một tiếng.
Vì trời mưa nên hai người ăn cơm tối sớm. Bánh bao không còn mấy cái, Lâm Ngư lại hấp thêm mấy cái bánh bột rau dại, chấm tương ớt ăn cũng ngon.
Lâm Ngư hai tay ôm bánh bao, cắn từng miếng nhỏ. Buổi tối chỉ còn lại bốn cái bánh nhân thịt rau cần, cậu thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài trời mưa, mưa xuống lại hơi lạnh.
“Lát nữa mang cho Thanh ca nhi hai cái bánh bao nhé.”
Lâm Ngư ngẩng phắt đầu lên: “Một cái thôi, bánh bột rau dại vẫn còn.”
Đồ trong nhà đều là do Ngụy Thanh Sơn làm ra, cậu không thể làm người tốt một cách vô tội vạ. Nhà trừ ăn uống khá hơn một chút thì cũng chẳng khá giả gì, đều dựa vào Ngụy Thanh Sơn lên núi săn bắn.
“Cả hai cái đều mang đi.”
“Vậy ta sẽ để dành tiền mua ruộng.”
Ngụy Thanh Sơn cười một tiếng: “Đồ trong nhà đều là của đệ và ta.”
Lâm Ngư lúc này mới yên tâm ăn cơm. Ăn xong, cậu cầm hai cái bánh bao đi ra ngoài, còn Ngụy Thanh Sơn thì vào bếp đun nước.
Trong nhà kho nhà họ Tiền, Tang nương ôm Thanh ca nhi co ro. Trận mưa xuân vừa tạnh, trời lại trở lạnh, nhà kho bốn bề trống huơ trống hoác, trên mái nhà thỉnh thoảng lại nhỏ xuống những giọt mưa.
Tang nương chỉ có thể cố gắng tìm một chỗ khô ráo, ôm chặt Thanh ca nhi trong lòng để mưa không tạt vào người con.
Thanh ca nhi còn nhỏ, chưa hiểu nỗi khổ của nương, chớp chớp mắt mút tay đáng thương: “Nương, Thanh ca nhi đói, muốn ăn cơm.”
Tang nương lau nước mắt, bẻ một cọng rơm đưa cho Thanh ca nhi: “Ngoan, mút cái này trước được không? Đợi trời sáng, nương sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Thanh ca nhi đói quá, cầm cọng rơm định bỏ vào miệng, Tang nương vội vàng giữ tay con lại: “Ngoan, không được nuốt vào bụng.”
Thanh ca nhi chỉ có thể cắn cọng rơm mút mát: “Nương, con nhớ a ma xinh đẹp, a ma cho… cho Thanh ca nhi ăn bánh bao thơm, còn có nước ngọt, Thanh ca nhi thích a ma đó.”