Quán của Lâm Ngư buôn bán rất đắt hàng. Nhiều người từng ăn qua đều quay lại mua thêm, ai nấy đều ngóng cổ sợ đến lượt mình lại hết. Cũng phải, ngày đầu Lâm Ngư chỉ làm một thùng, hôm sau mới làm hai thùng, vốn dĩ đã ít lại thêm người mua đông, nào đủ chia.
Hôm nọ ăn thử một lần rồi, Diêu Ma Tử cứ nhớ mãi. Nghe con gái nói quán ở khu chợ Đông, sáng sớm đi chợ, ông liền ghé qua. Còn chưa tới nơi, đã ngửi thấy mùi thơm từ xa. Ông ngó đầu nhìn, thấy hai người kia chắc là bà con bên nhà họ Triệu, xem ra buôn bán khấm khá lắm.
Diêu Ma Tử cũng xếp hàng. Người phía trước liếc nhìn ông: “Ấy, đừng xếp nữa, tôi còn e mình chẳng mua được, huống hồ ông.”
“Vậy sao ngươi còn xếp?”
“Lỡ đâu đến lượt ta thì sao.”
Mỗi người một muôi, rất nhanh, người phía trước đã hô lên: “Phía sau đừng xếp nữa, hết rồi!”
Nghe nói hết, những người phía sau đành tiếc nuối bỏ đi. “Thật là, mai phải làm nhiều thêm, lại còn phải đến sớm hơn mới được.”
Diêu Ma Tử cũng chẳng mua được. Ông nhìn hai người đang bận rộn trước mặt, buôn bán đắt hàng thế này, lại còn bán thịt, chắc hẳn sống còn tốt hơn nhà ông. Phải nói với con gái, chớ có đắc tội với bà con này, biết đâu còn được thơm lây.
Diêu Ma Tử tiến lên bắt chuyện: “Có phải Ngư ca nhi không?”
Lâm Ngư ngẩng lên nhìn người trước mặt, không quen biết, hơn nữa nhà cậu ở trong trấn cũng chẳng có bà con gì. “Ngươi là…”
“Ta họ Diêu, là a cha của Kim Linh.” Diêu Ma Tử cười xoa xoa tay.
Lúc này, cả hai mới biết người này đến làm gì, chẳng qua là đến nịnh bợ, lấy lòng, Ngụy Thanh Sơn bịch một tiếng chặt dao xuống thớt: “Hóa ra là Diêu đại bá. Hai nhà chúng ta gộp lại cũng coi như bà con.”
Hắn xẻo một cái đuôi heo đưa cho ông ta: “Đem về hầm canh.”
Những nếp nhăn trên mặt Diêu Ma Tử giật giật. Chỉ cho cái thứ này thôi sao? Thôi được, của biếu là của lo, dù sao cũng là chút đồ ăn mặn.
Tuy có chút bất mãn, nhưng Diêu Ma Tử vẫn cầm cái đuôi heo bỏ đi.
Lâm Ngư hơi lo lắng: “Liệu mỗi lần đến ông ta có đòi xin đồ không?”
Đây gọi là bà con kiểu gì chứ, vòng vo tam quốc có chút dính líu.
“Không sao, chỉ là muốn đến kiếm chút lợi thôi. Cứ cho qua lần này, nếu lần nào cũng thế thì đừng cho ông ta cái gì nữa.”
Thạch Tiểu Liễu ở bên cạnh chen vào: “Tiểu mụ, người và nhà họ Diêu là bà con sao?”
“Không hẳn, ngươi quen ông ấy à?”
“Quen ạ, nhà ông ấy ở gần nhà ta, nhà ông ấy nghèo, con cái lại đông, chắc là muốn đến ăn bám thôi.”
“Nhà họ Diêu gả con gái không phải còn cho mười lượng bạc làm của hồi môn sao, sao lại nghèo được?” Ngụy Thanh Sơn hỏi.
“Nghe nương ta nói là gả cho một người đọc sách nên mới cho nhiều của hồi môn.”
Tuy có thể đoán được Diêu Kim Linh gả cho Triệu Đại Chí là vì ham thân phận tú tài của hắn, lại nghĩ nhà họ Diêu ở trong trấn ít nhiều cũng khá giả, nào ngờ lại là cố tỏ ra sang.
Lâm Ngư đếm tiền đồng đưa cho Thạch Tiểu Liễu, lại lấy từ trong giỏ ra một viên kẹo mạch nha: “Vất vả rồi, về sớm đi.”
Được kẹo, Thạch Tiểu Liễu rất vui. Công việc này kiếm tiền thật nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ cần khoảng nửa canh giờ là có thể kiếm được mười đồng!
Thạch Tiểu Liễu cầm đồ chạy đi: “Cảm ơn Thanh Sơn thúc, cảm ơn tiểu mụ!”
Lâm Ngư nhìn theo bóng cậu bé mỉm cười. Tiểu Liễu tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, một mình cũng có thể quán xuyến quán hàng nhỏ.
Rảnh rỗi, Lâm Ngư ngồi thêu hoa. Bà lão bên cạnh thấy vậy rất ngạc nhiên: “Lâm phu lang còn biết thêu hoa nữa à?”
“Biết một chút.”
“Ôi chao, giỏi quá, Lâm phu lang không chỉ khéo tay làm đồ ăn mà còn biết thêu hoa nữa chứ.”
Bà lão lúc này mới rảnh rỗi, ngồi bên cạnh xem. Quán của Lâm phu lang đắt hàng, quán bánh của bà cũng bán chạy, cả buổi sáng bận túi bụi.
Chiều dọn hàng, hai người đến nơi chuyên bán gia súc. Bên trong có rất nhiều người dắt gia súc ra bán, có ngựa, bò, la, cả dê cừu các loại. Ngụy Thanh Sơn hỏi giá, la chưa trưởng thành thì rẻ hơn, khoảng hai mươi lượng, còn la trưởng thành có thể làm việc thì đắt, phải ba mươi lượng.
Lâm Ngư trợn tròn mắt, ba mươi lượng! Gần một nửa số tiền dành dụm của hai người. Nhưng Ngụy Thanh Sơn làm việc quá vất vả, con la này vẫn phải mua.
Ngụy Thanh Sơn chấm được một con, tai dài móng nhỏ, thân hình cường tráng, chỉ là tính tình hơi bướng, không cho ai chạm vào. Thấy có người xem la của mình, lão già bán la vội vàng giới thiệu: “Xem con la này chắc nịch chưa, mua về là dùng được ngay.”
Ngụy Thanh Sơn khịt mũi: “Ông còn giữ nó không yên kìa.”
Lão già cười ngượng nghịu: “Vậy… bớt cho ngươi, hai mươi tám lượng, được không?”
La thì tốt nhưng hơi bướng, sợ làm Lâm Ngư bị thương nên Ngụy Thanh Sơn không xem nữa.
Hai người vừa định đi thì Lâm Ngư kêu lên “ối”. Quay lại thì thấy con la kia đang cắn áo cậu. Sợ áo bị cắn rách, Lâm Ngư vội giật ra. Lão già thấy vậy liền giơ roi quất mấy cái: “Đồ không nghe lời!”
Con la bị đánh, giậm chân tại chỗ mấy bước, không có chỗ trốn liền bắt đầu đá lung tung. Lâm Ngư sờ nó: “Ai bảo ngươi cắn áo ta.”
Con la được Lâm Ngư sờ liền không đá nữa, còn dùng đầu cọ cọ tay cậu. Lão già thấy vậy vội nói: “Con la này hình như thích vị phu lang này, hay là bớt thêm chút nữa dắt về đi.”
Ngụy Thanh Sơn hơi do dự. Con la này ở chợ xem như thuộc loại tốt, nếu không phải tính tình bướng bỉnh, chắc lão già cũng chẳng bán rẻ.
“Tính nó bướng quá, làm bị thương phu lang ta thì không tốt.”
“Hai mươi bảy lượng, hai mươi bảy lượng thì dắt về đi.”
Lâm Ngư nhìn Ngụy Thanh Sơn. Cậu thấy con la này cũng được, nhìn to khỏe.
“Hai mươi sáu lượng, được thì dắt, không được thôi.”
Lão già vỗ đùi: “Trên đời nào có ai trả giá kiểu này, ngươi xem trên chợ con la nào trưởng thành mà không ba mươi lượng.”
Ngụy Thanh Sơn nhìn ra, lão già này chắc đã đến đây bán được vài hôm rồi, con la này tính tình bướng nên khó bán, nếu không cũng chẳng ế ẩm thế này.
“Tiểu Ngư, chúng ta đi xem con khác.”
“Ừ.” Lâm Ngư đi theo Ngụy Thanh Sơn.
“Quay lại, quay lại, được rồi, được rồi.” Lão già cởi dây cương. “Thật là, lỗ chết ta rồi, ta nuôi nó dễ dàng lắm sao?”
Ngụy Thanh Sơn lúc này mới hài lòng nhận lấy dây cương: “Tiểu Ngư, trả tiền.”
Lâm Ngư lấy bạc trong lòng ra trả. Lão già trêu chọc: “Vị hậu sinh này thú vị thật, tiền bạc trong nhà đều do phu lang quản lý à?”
“Nhà ta là do phu lang làm chủ.”
Lâm Ngư khẽ đánh vào cánh tay Ngụy Thanh Sơn: “Đừng nói bậy, ở ngoài đường đấy.”
Ngụy Thanh Sơn sợ con la làm Lâm Ngư bị thương nên tự mình dắt đi một đoạn. Con la này hình như rất thích tiểu phu lang của hắn, trong tay hắn thì không ngoan ngoãn cho lắm, tiểu phu lang vừa sờ liền vui vẻ vẫy đuôi.
Lúc về phải đẩy xe đẩy, Ngụy Thanh Sơn đành để Lâm Ngư dắt la, Lâm Ngư đi trước, hắn theo sau, nếu con la không nghe lời liền dùng roi quất, la không nhận chủ mua về cũng vô dụng.
Dọc đường, con la khá nghe lời, được Lâm Ngư dắt cứ thế ngoan ngoãn đi theo. Ngụy Thanh Sơn lúc này mới yên tâm.
Hôm nay hai người về khá sớm, lúc đến làng thì mặt trời vẫn chưa lặn. Bên cạnh cối xay đá ở đầu làng vẫn còn vài người đang xay lúa.
Thấy Lâm Ngư dắt la đi tới, mọi người xúm lại: “Ôi chao, mua la rồi à? Con la này đẹp thật!”
Con la này không cho người khác sờ, vừa sờ là đá lung tung, Lâm Ngư suýt nữa giữ không được. Ngụy Thanh Sơn vội tiếp lấy dây cương: “Con la này hơi bướng, đừng sờ.”
Lúc này, đừng nói phụ nữ, phu lang, đến cả đàn ông cũng vây lại. Đây là la đấy! Trong làng mấy nhà có được? Thấy hai người Ngụy Thanh Sơn ở cái nhà tranh rách nát cứ tưởng chẳng có mấy đồng bạc, vậy mà âm thầm mua cả la!
Con la có thể cày ruộng, kéo đồ, xay lúa, nhà nông ai mà chẳng muốn có một con chứ!
“Vẫn là Thanh Sơn giỏi kiếm tiền, mới qua năm thành thân đã có bạc mua la rồi.”
“Phải đấy, Ngư ca nhi thương phu quân, lấy hết tiền dành dụm ra mua la.” Ngụy Thanh Sơn vuốt lông la. “Về trước đây, con la này tính tình không tốt, lỡ làm người ta bị thương.”
Ngụy Thanh Sơn đưa dây cương cho Lâm Ngư, hắn đẩy xe đẩy phía sau, hai người về nhà.
“Giỏi thật, mới nửa năm đã mua được la rồi.”
“Chứ còn gì nữa, trước đây Ngụy Thanh Sơn danh tiếng không tốt, chẳng ai muốn gả, xem giờ người ta sống thế nào kìa.”
“Ngư ca nhi cũng giỏi kiếm tiền, y bán khăn ở thôn mình cũng được kha khá đấy. Hai phu phu đều chăm chỉ chịu khó.”
Mọi người đều rất ngưỡng mộ. Hai người tay trắng, mới được bao lâu, nhà đã nuôi heo, giờ còn có cả la. Sao hồi đó không gả nữ nhi hoặc ca nhi nhà mình cho Ngụy Thanh Sơn nhỉ.
Danh tiếng không tốt gì chứ, xem giờ người ta sống đáng ngưỡng mộ biết bao, ngày nào cũng có thịt ăn, nhà ai ngày nào cũng ăn thịt được? Trước kia còn cười người ta nghèo mà bày đặt hào phóng, rốt cuộc còn không bằng người ta.
Chuyện Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư mua la nhanh chóng lan truyền trong làng. Nhà Ngụy lão thái đương nhiên cũng nghe thấy. Hạ Hà Hoa tức đến mặt mày xanh lét, càng nhìn càng thấy Ngụy Nhị vô dụng.
“Đều là huynh đệ ruột, sao nhà người ta có xe la, nhà mình đến lông heo cũng không có? Huynh đệ cái gì chứ, cũng chẳng thấy cho nhà mình miếng thịt nào.”
Ngụy Nhị trừng mắt nhìn Hạ Hà Hoa: “Ngươi có giỏi giang bằng Lâm Ngư không? Ngươi ngày nào cũng chỉ biết la cà ở ngoài thì làm được gì?”
“Vậy ngươi làm được gì? Cỏ ngoài ruộng mọc cao gần bằng ngươi rồi cũng chẳng thấy ngươi ra nhổ!”
Hai người lời qua tiếng lại cãi nhau. Giờ càng nghĩ càng thấy hồi chưa phân gia sống tốt, việc đồng áng có Ngụy Thanh Sơn làm, hắn còn lên núi săn bắn, đồ ăn mặn trong nhà chưa từng thiếu. Giờ thì hay rồi, ngày càng lụn bại, thịt thà chẳng được dính dáng, đến cả lương thực thu hoạch cũng ít hơn!
Ngụy lão thái thấy con trai bị bắt nạt liền mắng Hạ Hà Hoa: “Ngươi còn dám mắng lão Nhị hả? Bản thân ngươi tham ăn lười làm còn mắng chồng. Ngươi con gà mái không biết đẻ, thế này bao nhiêu ngày rồi cũng chẳng thấy đẻ được quả trứng nào.”
Câu này chọc trúng tim đen của Hạ Hà Hoa: “Ta không đẻ được thì ngươi con gà già này đi mà đẻ!”
Hai người vừa cãi vừa giật tóc nhau. Ngụy Nhị ở giữa can ngăn, mặt mũi bị cào mấy vết, còn khiến hàng xóm đến xem náo nhiệt.
Hạ Hà Hoa bĩu môi: “Xem, xem cái gì mà xem!”
Hàng xóm định can ngăn cũng bỏ đi. Nhà này chỉ giỏi lươn lẹo, nghe nói Ngụy Thanh Sơn mua la, chắc ghen tị người ta sống tốt hơn.
Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn về nhà liền dắt la vào sân sau. Sau khi quyết định mua la, hai người đã dọn dẹp sân sau làm một cái chuồng. Giờ sân sau nhà cậu nhộn nhịp hẳn lên, la, heo, gà, hai con chó săn đều được nuôi ở đây.
Đặc biệt là mấy con heo trong nhà, con nào con nấy béo tròn, đều đã cao tới đầu gối Lâm Ngư, nuôi đến sang năm là xuất chuồng được rồi.
Trong nhà có thêm vật dụng lớn, cả hai đều rất vui. Buổi tối, Lâm Ngư xào mấy món, hai người còn uống chút rượu. Lâm Ngư không biết uống rượu, uống chút đã cay đến đỏ mặt.
Xe vẫn chưa đóng xong, chắc phải mất vài ngày nữa. Ngụy Thanh Sơn bây giờ đi trấn trên vẫn phải đẩy xe đẩy, đợi thêm mấy hôm nữa là có thể đánh xe đi rồi.
Trận mưa vừa rồi qua đi, trời bắt đầu se lạnh. Nhân lúc trời còn đẹp, Lâm Ngư đeo giỏ lên núi cắt cỏ, phơi khô dự trữ thức ăn mùa đông cho la.
Thấy Lâm Ngư gánh cỏ, Tang nương cũng đeo giỏ ra: “Ngư ca nhi, ta giúp ngươi cắt cỏ.”
“Không cần, không cần, không vội, ta từ từ cắt cũng được.”
“Ta ở nhà cả ngày chỉ ngồi dệt vải, ra ngoài vận động chút.”
Tang nương mang ơn Lâm Ngư đã từng giúp đỡ mình, lại còn dạy Thanh ca nhi thêu hoa, đừng nói chỉ vài giỏ cỏ, bảo đưa bạc thị cũng bằng lòng.
Lâm Ngư biết Tang nương vẫn luôn muốn giúp mình làm việc gì đó, cũng không từ chối nữa. Thanh ca nhi cũng lon ton chạy theo.
Ba người cùng lên núi. Cỏ trên núi bây giờ đã hơi ngả vàng, Tang nương chọn những loại cỏ gia súc thích ăn cắt xuống, Thanh ca nhi ở bên cạnh giúp ôm cỏ bỏ vào giỏ.
Thanh ca nhi chạy rất nhanh, đi đi lại lại, trên mặt mang theo nụ cười, trông hoạt bát hơn nhiều so với lúc Lâm Ngư mới đến.
Hai người chất đầy một giỏ liền gánh về, sau đó đổ ra sân phơi. Cả buổi chiều hai người cắt được kha khá cỏ, có thể giúp Lâm Ngư làm việc, Tang nương rất vui.
Ba người rửa tay ngồi nghỉ trong sân. Lâm Ngư lấy mật ong pha nước uống, Thanh ca nhi ôm bát uống ừng ực: “Tiểu mụ, ngọt quá!”
“Vậy uống thêm bát nữa.”
Lâm Ngư cười rồi lại pha cho Thanh ca nhi một bát, trên bàn bày sẵn quả khô mời Tang nương ăn, Tang nương không dám ăn nhiều, chỉ lấy lệ ăn hai miếng.
“Dạo này Thanh ca nhi hình như cao lên thì phải.”
“Phải đấy, hôm trước may áo đông cho nó mới phát hiện vải năm ngoái ngắn đi một khúc.” Cuộc sống của Tang nương bây giờ đã khá hơn, trước kia quanh năm không ra khỏi nhà, bây giờ cũng thường xuyên ra ngoài đi lại, trên mặt hai mẹ con đều có da có thịt hơn.
Tang nương nghỉ ngơi một lúc rồi về. Bây giờ thị có thể tự dệt vải kiếm tiền, hoàn toàn nuôi sống được hai mẹ con, cộng thêm trong nhà còn có ruộng, chẳng lo ăn mặc.
Hiện tại, Lâm Ngư ở nhà quán xuyến mọi việc, trấn trên có Ngụy Thanh Sơn và Thạch Tiểu Liễu lo liệu, cậu chăm sóc nhà cửa, thêu thùa, đợi Ngụy Thanh Sơn về lại làm lòng lợn luộc.
Hôm nay Thạch Đầu chạy đến báo là khung xe đã làm xong, bảo rảnh thì đến lấy. Xe la nhà cậu cuối cùng cũng xong rồi! Lâm Ngư đáp lại, nói đợi Ngụy Thanh Sơn về sẽ đi lấy.
Mỗi lần Ngụy Thanh Sơn đi trấn trên đều về vào buổi chiều. Vừa về, Lâm Ngư đã báo tin vui này cho hắn.
“Thạch Đầu làm nhanh thật, đi, giờ đi lấy khung xe thôi.”
“Ừ.”
Ngụy Thanh Sơn ra sân sau dắt la ra. La vừa ra thấy cỏ khô phơi đầy sân liền cúi xuống ăn. Ngụy Thanh Sơn giật dây cương kéo nó đi: “Về rồi ăn tiếp.”
Lâm Ngư mang cho Hà Đông Đông một ít quả óc chó núi. Lúc trước, cậu và Ngụy Thanh Sơn gánh từ trên núi về khá nhiều, giờ phơi khô hết rồi, vừa hay mang cho Hà Đông Đông một ít.
Hai người vừa đến đã thấy chiếc xe la mới đặt giữa sân. Ngụy Thanh Sơn dắt la lại gần, Thạch Đầu giúp lắp khung xe lên thử.
Lâm Ngư vui vẻ xách giỏ ngồi đối diện Hà Đông Đông: “Mang cho ngươi ít quả óc chó núi, rảnh thì cắn chơi.”
“Ừ! Ta sẽ bảo Thạch Đầu đập cho ta ăn.”
Trong sân, Hà Đông Đông và nương Thạch Đầu đang may áo bông và tã lót cho trẻ con. Đứa nhỏ này sang năm đầu xuân sẽ chào đời, tính ra trời vẫn còn hơi lạnh, phải may thêm hai bộ áo bông nữa, nếu không vài hôm nữa trời rét làm mấy việc này sẽ lạnh tay.
Bên kia, Ngụy Thanh Sơn và Thạch Đầu đã lắp xong khung xe. May mà con la không đá lung tung. Nói là ba lượng bạc, Ngụy Thanh Sơn thêm hai xâu tiền đồng làm công, Thạch Đầu không muốn nhận nhưng bị Ngụy Thanh Sơn nhét vào tay: “Không nhận thì lần sau sao ta dám tìm ngươi làm ăn nữa.”
Thạch Đầu gãi đầu nhận lấy.
Ngụy Thanh Sơn vỗ vỗ con la: “Tiểu Ngư, lên ngồi thử xem.”
“Ừ!”
Lâm Ngư vui mừng ngồi lên xe la. Đây là xe la của cậu và Ngụy Thanh Sơn đó! Nhà cậu vậy mà có xe la rồi! Lâm Ngư ngồi lên sờ sờ khung xe mới.
Hà Đông Đông cũng vui mừng cho cậu, biết Ngụy Thanh Sơn đẩy xe đẩy đi trấn trên vất vả nên đã giục Thạch Đầu nhanh chóng làm xong khung xe. Cần gì Hà Đông Đông giục, Thạch Đầu cũng biết, trời vừa sáng đã bắt tay vào làm, đến khi trời tối không nhìn rõ mới nghỉ tay, nên mới làm xong khung xe nhanh như vậy.
“Đông ca nhi, ta về trước đây.” Lâm Ngư ngồi trên xe vẫy tay chào Hà Đông Đông.
“Ừ, vậy hai người đi thong thả, để la làm quen dần là được.”
“Ừ, biết rồi.”
Ngụy Thanh Sơn dắt la đi bên cạnh, Lâm Ngư ngồi trên xe la, cả hai đều mặt mày hớn hở. Người trong làng thấy vậy xúm vào chào hỏi: “Khung xe làm xong rồi à? Nhanh vậy?”
“Phải, xong rồi.”
“Con la này nhìn khỏe thật. Nhà ta bao giờ mới mua được la đây.”
Người phụ nữ bên cạnh khịt mũi: “Không mong nhà mình có xe la, chỉ cần ngày nào cũng được ăn thịt là ta đã thắp hương rồi.”
Về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn tháo khung xe xuống, dắt la vào sân sau. Mai nghỉ ngơi ở nhà, ngày kia đi thu mua heo là có thể dùng xe la rồi.
Vì trời ngày càng lạnh, dây leo trong vườn rau cũng héo úa kha khá. Hai người quyết định bắt đầu thu hoạch rau củ. Dưới những lá úa vàng, những quả bí ngô, bí đao to tròn lộ ra. Lâm Ngư dọn trống một khoảng trong bếp, Ngụy Thanh Sơn liền bắt tay vào nhổ dây leo.
Hai người ôm bí ngô, bí đao đã chín vào bếp. Có vườn rau này, Lâm Ngư chẳng cần phải mua rau, rau trong vườn cộng thêm rau dại hái trên núi đã đủ hai người ăn rồi.
Bí ngô, bí đao thu hoạch được mười mấy quả. Hái hết, Lâm Ngư liền xách giỏ đến hái ớt, Ngụy Thanh Sơn thì đi hái mướp, bầu đã vàng.
Rau trong vườn được hái sạch, trên nền bếp bày la liệt rau củ dự trữ cho mùa đông: một túi măng khô, một túi quả óc chó núi, cả mộc nhĩ khô, hai giỏ bí ngô, hai giỏ bí đao, hai hũ dưa muối, nửa giỏ trứng gà.
Ban đầu cứ tưởng bếp chứa được hết số này, giờ xem ra, đồ đạc bày ra đến mức không có chỗ đặt chân, hai người lại chuyển hết sang gian phía đông của nhà chính. Gian đó đang chứa mười mấy bao lương thực, vừa hay chuyển hết đồ ăn qua đó.
Nhìn căn phòng chất đầy lương thực dự trữ cho mùa đông, Lâm Ngư trong lòng vui mừng khôn xiết. Lương thực và rau củ đã dự trữ đủ, củi mùa đông cũng đã chặt xong, cả cỏ khô cho la ăn cũng phơi đầy sân, mùa đông này dù tuyết rơi dày đặc, đường núi bị chặn cũng không sợ hết đồ ăn.
Buổi chiều, hai người ngồi trong sân xử lý bầu hồ lô. Lâm Ngư dùng kim chỉ xâu ớt thành từng xâu, Ngụy Thanh Sơn thì cưa bầu hồ lô, lấy hạt giữ lại để sang năm trồng tiếp, bầu hồ lô được làm sạch để múc nước, múc gạo.
“Trời lạnh rồi, gà trong nhà cũng đẻ ít hơn.”
“Nửa giỏ trứng gà kia không mang ra trấn bán nữa, giữ lại ăn dần trong mùa đông.”
“Được, trước kia một ngày nhặt được bảy tám quả trứng, giờ một ngày chỉ nhặt được bốn năm quả. Đến mùa đông, mấy con gà này sẽ không đẻ nữa.” Giọng Lâm Ngư có chút tiếc nuối, giá mà gà nhà cậu có thể ngày nào cũng đẻ trứng thì tốt biết mấy.
Ngụy Thanh Sơn bật cười, tiểu phu lang của hắn đúng là ham tiền.
Ngụy Thanh Sơn làm xong bầu hồ lô lại xử lý mướp, lột bỏ lớp vỏ khô, đổ hạt đen bên trong ra, giữ lại xơ mướp để rửa bát, cọ nồi.
Lâm Ngư treo hai xâu ớt đã xâu xong lên tường bếp, còn có bảy tám miếng xơ mướp cũng được treo lên. Cái gáo múc nước đã cũ trong chum được thay bằng cái mới, dù sao trong nhà giờ cũng nhiều gáo, cái cũ cứ để trong thùng cho heo ăn là được.
Lâm Ngư nhìn gian phía đông chất đầy đồ ăn, cả gia súc ở sân sau, đống củi chất cao như núi trong lòng vô cùng yên tâm. Trước kia cậu không thích mùa đông, giờ thấy mùa đông cũng chẳng sao.
Hôm sau, Ngụy Thanh Sơn đánh xe la mới đi thu mua heo. Lâm Ngư ở nhà khâu giày, chuẩn bị làm giày bông mới cho hai người. Ngụy Thanh Sơn đi giày rất hao, làm cho hắn hai đôi luôn.
Lâm Ngư cúi đầu, khóe miệng mỉm cười. Mỏi thì đứng dậy đi lại, nghe thấy tiếng gà mái cục tác ở sân sau, Lâm Ngư liền đi nhặt trứng.
Có một con gà mái nằm im trong ổ rơm, Lâm Ngư đợi một lúc mà nó vẫn không rời đi, vẫn cứ cục tác không ngừng. Lâm Ngư bước vào đẩy nó một cái mà nó vẫn không nhúc nhích. Lâm Ngư trừng mắt: “Không lẽ lúc này lại ấp trứng?”
Lâm Ngư giữ đầu gà mái, thò tay vào, dưới bụng nó có hai quả trứng, một quả chắc là do con gà mái khác đẻ, gà mái này cứ nằm im trên đó không chịu đi.
“Sao ngươi lại ấp trứng lúc này? Đợi gà con nở ra thì trời lạnh rồi.”
Tuy miệng phàn nàn, nhưng gà nhà cậu ấp trứng, Lâm Ngư vẫn rất vui, vội vàng đi đến gian phía đông lấy mười lăm quả trứng bỏ hết vào dưới bụng gà mái: “Ấp cho tốt, không biết ngươi ấp được mấy con đây.”
Ban đầu cậu cứ tưởng đàn gà mái này sang năm mới ấp trứng, ai ngờ năm nay đã có một con ấp rồi. Hiện tại, cậu có tám con gà mái, một con gà trống, lứa này mà thành công thì sang năm cậu có hơn hai mươi con gà rồi!
Lâm Ngư càng nghĩ càng vui, chỉ mong con gà mái này ấp được nhiều gà con.
Đang lúc cậu ở sân sau xem gà thì có người gọi cậu ở cửa: “Ngư ca nhi, Ngư ca nhi, ngươi mau ra xem, có một nữ nương tìm ngươi!”