Ba người đi khuất, dân làng vẫn còn dõi mắt nhìn theo. “Trước kia ai cũng bảo nhà Ngụy Thanh Sơn nghèo, giờ thì xem nào, mới mấy năm ngắn ngủi đã thuê được cửa tiệm trên trấn rồi.”
“Lúc đó ngươi cũng chẳng ít lời gièm pha nhà người ta.”
“Thanh Sơn giỏi giang, Ngư ca nhi cũng khéo tay, thêu thùa lại làm lòng lợn, hai người đều biết kiếm tiền.”
“Sao nhà người ta lại khéo vun vén thế nhỉ?”
“Đừng có ghen tị với người ta, đều là do họ vất vả làm lụng mà ra cả.”
“Lão thái bà họ Ngụy mất chưa? Chắc bà ta hối hận xanh ruột, con trai tốt như thế mà không cần, cứ khăng khăng chọn Ngụy lão Nhị.”
“Thôi, đừng nhắc đến Ngụy lão Nhị nữa, giờ nghĩ đến hắn ta là ta lại nghiến răng.”
Lúc ba người đến trấn trên thì đã gần trưa. Tại cửa sau, Ngụy Thanh Sơn dắt la đến, ba người tất bật chuyển đồ vào trong sân. Căn nhà này nằm trong một con hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà dân, mặt tiền hướng ra phố, vị trí rất đắc địa.
Thấy ba người khuân vác, một người hàng xóm thò đầu ra hỏi: “Mới chuyển đến à?”
Lâm Ngư cười đáp: “Vâng ạ.”
“Hàng xóm láng giềng cả, có việc gì cứ gọi nhé.”
“Cảm ơn.” Lâm Ngư đang bận chuyển đồ nên không nói nhiều. Hôm qua Ngụy Thanh Sơn đã mang thỏ rừng, gà rừng đến trước, mấy con gà mái ở nhà cũng được mang theo, hiện đang ở trong chuồng. Trứng gà bây giờ đắt đỏ, Lâm Ngư không nỡ bán gà mái của mình.
Đồ đạc đã chuyển vào sân, Ngụy Thanh Sơn tháo la ra, đặt xe ở khoảng trống trước cửa.
Khuân vác đồ đạc mồ hôi nhễ nhại, Lâm Ngư múc nước lên: “Thôi đừng dọn nữa, giờ đã quá trưa rồi, ra ngoài ăn cơm rồi dọn tiếp.”
Triệu Nguyệt Nguyệt từ trong nhà bước ra: “Ca, chúng ta ăn gì vậy?”
“Ra ngoài xem đã.”
Ba người rửa mặt xong liền cùng nhau ra ngoài. Phố trước mặt có hàng bán mì nước, hàng bán bánh trái cây, còn có cửa hàng dầu, cửa hàng hoành thánh và một cửa hàng bán vải, trông khá nhộn nhịp.
Lúc tìm cửa tiệm, Ngụy Thanh Sơn đã cố tình tìm chỗ gần đó không có hàng thịt, để tránh cạnh tranh, dễ làm ăn hơn.
“Ăn hoành thánh được không?” Lâm Ngư hỏi.
“Được.”
Ba người đi về phía quán hoành thánh nhỏ. Quán rất nhỏ, trước cửa bày một gánh hàng, bên trong chỉ đủ kê hai cái bàn, ngoài cửa cũng kê hai cái bàn.
Thấy có khách, người phụ nữ đang gói hoành thánh đứng dậy, cười với ba người: “Hàng xóm mới chuyển đến phải không? Ba vị muốn dùng gì?”
Người phụ nữ mặc bộ đồ vải thô màu lam, eo quấn khăn, đầu đội khăn vải, trông rất sạch sẽ gọn gàng.
Lâm Ngư mỉm cười: “Cho ba bát hoành thánh.”
“Được rồi, Thiết Ngưu, cho ba bát hoành thánh ra đây!” Người phụ nữ gọi vào trong quán.
Nắng đẹp, ba người ngồi ở ngoài. Người phụ nữ rót trà: “Uống nước nghỉ ngơi chút đi. Kia là trượng phu của ta, Thiết Ngưu, mọi người gọi ta là Thúy Nương. Sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ nói nhé.”
Lâm Ngư cảm ơn, ấn tượng tốt với đôi vợ chồng buôn bán này. Người chồng trông thật thà chất phác, vợ thì sạch sẽ gọn gàng.
Thúy Nương rót trà xong liền ngồi xuống gói hoành thánh: “Vị phu lang này, nhà ngươi buôn bán gì vậy?”
“Chúng ta bán thịt heo.”
“Ồ, vậy thì tốt quá, sau này nhà ta mua thịt khỏi phải đi xa, mua ngay tại nhà ngươi là được.”
Tiệm còn chưa mở đã có khách, Lâm Ngư rất vui: “Vậy thì phiền ngươi chiếu cố.”
Một lát sau, người đàn ông bưng ba bát hoành thánh ra. Trên mặt bát nổi một lớp mỡ heo và hành lá xanh mướt, thơm phức. Vỏ hoành thánh mỏng, nhân đầy đặn, có thể thấy hai vợ chồng làm ăn rất thật thà.
Lâm Ngư nếm thử, khen: “Hoành thánh ngon thật đấy.”
Thấy khách thích hoành thánh của mình, Thúy Nương cười: “Thích thì sau này đến ăn thường xuyên nhé.”
Hoành thánh rất ngon, Lâm Ngư rất thích. Những người đi bán hàng rong đều phải có tay nghề riêng biệt.
Ba người ăn xong, trả tiền rồi về dọn dẹp đồ đạc. Đồ đạc vẫn còn bày la liệt trong sân. Ngụy Thanh Sơn dọn dẹp bên ngoài, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt dọn dẹp bên trong.
Nhà gạch ngói ở thoải hơn nhà tranh vách đất nhiều, mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp. Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn đã bàn bạc, tuy bây giờ có tiền, nhưng nếu xây nhà gạch ngói ở quê cũng phải mất ít nhất năm sáu mươi lượng bạc, giờ cũng không có ai ở, chi bằng để sau này tính tiếp.
Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn ở phòng chính, có một phòng ngủ và một phòng khách, Triệu Nguyệt Nguyệt ở sương phòng phía tây, cũng rất sáng sủa. Còn một phòng trống không ai ở.
Phía đông sân là bếp, chuồng gà, chuồng thỏ và chỗ buộc la. Trong sân còn có một cây hoè lớn, mùa hè có bóng mát.
Hai người dọn dẹp phòng ốc xong, giường chiếu đồ đạc đâu vào đấy, Ngụy Thanh Sơn cũng dọn dẹp xong sân và cửa tiệm phía trước. Mấy hôm nữa là có thể khai trương rồi.
Lâm Ngư dọn dẹp xong, lau mồ hôi, đi ra cửa tiệm phía trước. Mặt tiền khá rộng, Lâm Ngư đi một vòng, rất hài lòng, cười tươi như hoa. Ngụy Thanh Sơn thấy tiểu phu lang vui vẻ trong lòng cũng mừng rỡ: “Đã nghĩ ra sẽ kinh doanh gì chưa?”
“Huynh và Nguyệt Nguyệt đều khen bánh bao ta làm ngon, ta muốn mở tiệm bánh bao.”
“Ừ, vậy thì tìm thợ mộc đến đóng vách ngăn chia thành hai tiệm. Trong nhà có cần đặt bàn không? Nếu cần thì bảo thợ mộc làm luôn.”
“Không cần, trong nhà không đặt bàn, chỉ cần ngăn ra một khoảng bằng quán hoành thánh là được. Khách mua mang đi, cũng không bán đồ ăn nước, dọn dẹp cũng phiền, chỉ cần đặt một cái bàn phía sau là được, bình thường làm ở trong sân, rộng rãi, nếu trời mưa thì làm trong tiệm.”
“Được, vậy ngày mai ta đi tìm thợ mộc đến đóng vách ngăn, rồi làm hai tấm biển hiệu treo lên.”
Lâm Ngư vội vàng xua tay: “Quán bánh bao của ta chỉ là buôn bán nhỏ, đâu cần biển hiệu gì. Huynh quên ta biết thêu rồi sao? Ta tự thêu cờ hiệu là được.”
Ngụy Thanh Sơn không ngờ đến chuyện này: “Vậy tiệm thịt cũng không cần biển hiệu nữa, phiền tiểu phu lang của ta thêu luôn nhé.”
“Được chứ, mua vải về tìm người viết chữ, ta thêu, đến lúc khai trương là xong.”
Cả hai đều thấy cờ hiệu thêu rẻ hơn biển hiệu nhiều, lại tiết kiệm được kha khá bạc, hơn nữa Ngụy Thanh Sơn thấy cờ hiệu do tiểu phu lang thêu, hắn càng thích hơn.
Hai người bàn bạc xong liền đi mua vải. Trên con phố này có một cửa hàng vải nhỏ. Lúc hai người đến, ông chủ đang ngủ gật, Ngụy Thanh Sơn gọi mới tỉnh.
Ông chủ vội vàng đứng dậy. Người đàn ông này trông có vẻ lớn tuổi, khóe mắt hơi cụp xuống, mặc bộ áo vải thô màu nâu, trông có vẻ lạc lõng giữa những tấm gấm vóc đủ màu sắc trên quầy.
“Khách quan cứ xem thoải mái, cần gì cứ nói.”
Lâm Ngư nói muốn mua vải thêu cờ hiệu, ông chủ lấy ra một xấp vải thô hơi ngả vàng: “Loại vải thô này làm cờ hiệu là tốt nhất, phơi nắng phơi mưa cả năm cũng không rách đâu.”
Lâm Ngư ước lượng độ dài rồi bảo ông chủ cắt. Ông chủ đang lấy thước đo thì từ phía sau vọng ra một giọng nói hơi the thé: “Châu đại, Châu đại, nhìn con trai ông xem, lại nghịch bẩn hết cả người rồi! Ông mau lại đây!”
“Được rồi, chờ chút, ta lại ngay.”
Ông chủ vội vàng đo vải cho Lâm Ngư, phía sau lại gọi thêm hai tiếng, thấy người không đến liền kéo một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đến: “Châu đại, nhìn con trai ông kìa, bẩn chết đi được!”
Người vừa vào liền thấy có khách trong tiệm. Đó là một ca nhi trẻ, mặc áo xuân bằng gấm màu sắc sặc sỡ, ca nhi nhìn lướt qua hai người, nở nụ cười: “Có khách à.”
Hắn ta chen vào chỗ Châu đại, cầm lấy cây thước: “Vụng về quá, để ta đo cho. Ông dẫn nó ra sau tắm rửa đi, bẩn chết được, suýt nữa làm bẩn quần áo của ta.”
Ca nhi đo vải xong, đưa cho Lâm Ngư: “Vị tướng công và phu lang này chưa từng gặp.”
Lâm Ngư cười, không đáp, hỏi giá bao nhiêu rồi trả tiền, cầm vải cùng Ngụy Thanh Sơn rời đi.
Hai người đi rồi, Phương Thủy Tử vẫn còn ngó đầu ra, thấy hai người vào cửa tiệm đối diện. Nghe nói cửa tiệm đó đã được thuê, chắc là thuê cho đôi phu phu này. Chậc, xem tướng công nhà người ta kìa, tuấn tú làm sao, lại nhìn trượng phu mình, Phương Thủy Tử cắn răng.
“Thủy Tử, Thủy Tử, giày của Tiểu Ngũ đâu rồi?”
Nghe Châu đại gọi, Phương Thủy Tử bực bội đáp: “Gọi cái gì? Tự tìm đi!”
Lâm Ngư không hiểu sao lại có chút không thích cửa hàng vải này.
Về đến nhà, Lâm Ngư cất vải đi. Lúc này cũng không còn sớm nữa, nên nấu cơm thôi. Vì là ngày đầu tiên chuyển đến trấn trên, bữa cơm đầu tiên không thể qua loa được, liền bảo Ngụy Thanh Sơn bắt một con thỏ ra làm thịt.
Buổi tối, cậu làm món thỏ kho, măng kho, lại xào một đĩa trứng. Họ mang theo cả một giỏ rau, mấy ngày nay không cần phải mua. Ở trấn trên cái gì cũng tốn tiền, không như ở quê có thể hái rau dại về ăn.
Trên bàn ăn, Triệu Nguyệt Nguyệt nghe Lâm Ngư nói sẽ bán bánh bao, rất vui: “Ca, muội giúp huynh gói bánh bao!”
“Được, coi như đã ổn định rồi, mai chúng ta đi gọi Tiểu Liễu đến.”
“Ca, năm nay huynh còn làm lòng lợn không?”
Lâm Ngư suy nghĩ một chút. Hai năm trước vì thiếu tiền, mỗi ngày phải làm sạch bốn, năm thùng lòng lợn. Thứ đó khó rửa lại có mùi, cậu thật sự không thích lắm.
Cậu lắc đầu: “Không làm nữa, bán bánh bao rồi thì không có thời gian, gọi Tiểu Liễu đến phụ.”
Triệu Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Bây giờ tiệm còn chưa mở, Lâm Ngư cũng không biết sẽ thế nào, nhưng thấy Ngô nương tử một mình nuôi ba đứa con cũng vất vả, nghĩ nhà có hai tiệm, luôn có việc phải làm, đã một năm không gặp, cũng không biết Thạch Tiểu Liễu thế nào rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Ngư cắt miếng vải thô thành hai miếng bằng nhau, đốt đèn dầu lên vắt sổ. Để cho hai lá cờ hiệu đẹp hơn, Lâm Ngư tìm miếng vải đỏ ở nhà để viền.
Ngụy Thanh Sơn rót cho cậu chén nước: “Mai hãy làm, nghỉ sớm đi, hôm nay đã bận rộn cả ngày rồi.”
“Không sao, chỉ vắt sổ thôi, nhanh lắm, mai huynh có thể mang đi viết chữ rồi.”
Ngụy Thanh Sơn không nói gì nữa, ngồi bên cạnh tiểu phu lang của mình. Đường kim mũi chỉ của Lâm Ngư rất tỉ mỉ, vắt sổ hai lá cờ hiệu mất khá nhiều thời gian. Lâm Ngư cắn đứt chỉ, giũ lá cờ cho Ngụy Thanh Sơn xem: “Thế nào, được không?”
“Rất đẹp, tiểu phu lang của ta khéo tay nhất.”
Lâm Ngư hơi ngại ngùng: “Đợi mai huynh mang đi viết chữ, ta sẽ dùng chỉ màu tết tua rua ở phía dưới nữa là đẹp hơn.”
Ngụy Thanh Sơn đứng dậy xoa bóp vai cho tiểu phu lang: “Vất vả cho tiểu phu lang của ta rồi.”
Lâm Ngư hơi đỏ mặt, khi Ngụy Thanh Sơn gọi cậu là “tiểu phu lang”, cậu thấy mặt nóng bừng. Cậu cẩn thận gấp hai lá cờ hiệu lại rồi mới đi ngủ.
Nằm trên giường không bao lâu thì ngủ quên mất. Tuy đổi chỗ ngủ mới, nhưng hôm nay vừa đi đường vừa dọn dẹp cũng mệt mỏi. Ngụy Thanh Sơn ôm cậu vào lòng, kiếp trước hắn đã tích đức gì mà kiếp này mới gặp được phu lang tốt như thế này.
Hai người ngủ ngon giấc, hôm sau cũng không dậy sớm lắm. Dậy rồi, ba người tự lo việc của mình, Triệu Nguyệt Nguyệt nhóm lửa, Lâm Ngư tráng bánh, Ngụy Thanh Sơn chăm sóc gia súc trong sân.
Ăn sáng xong, Ngụy Thanh Sơn mang hai lá cờ hiệu đi tìm người viết chữ. Lâm Ngư thì đựng mấy cái bánh vàng ruộm vào giỏ, cùng Triệu Nguyệt Nguyệt đi tìm Thạch Tiểu Liễu.
Lâm Ngư chỉ đến nhà Thạch Tiểu Liễu một lần, không nhớ rõ đường, chỉ nhớ mang máng vị trí, phải hỏi đường người ta mới tìm được.
Đến cửa, Lâm Ngư nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện, cậu gõ cửa: “Ngô nương tử có nhà không?”
“Có ạ!” Thạch Tiểu Liễu lau tay chạy ra mở cửa. Nó tưởng là người đến đưa đồ thêu, vội vàng mở cửa.
Vừa mở cửa, Thạch Tiểu Liễu ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, mũi cay cay, suýt nữa khóc: “Lâm tiểu mụ!”
Lâm Ngư xoa đầu nó. Một năm không gặp, Thạch Tiểu Liễu cao hơn một chút, nhưng vẫn gầy như vậy.
Thạch Tiểu Liễu không ngờ Lâm Ngư còn nhớ đến nó. Năm ngoái, lần cuối cùng Ngụy thúc đến trấn, có nói qua cơn nạn này sẽ lại tìm nó làm việc. Nó đợi mãi, đến khi sang xuân, những người chạy nạn trên trấn lần lượt trở về quê, trấn trên cũng yên ổn trở lại.
Nó nghĩ Ngụy thúc và Lâm tiểu mụ cũng sẽ sớm đến bán thịt heo, nó cũng có thể kiếm được chút tiền mua gạo cho gia đình.
Tuy nhà có tích trữ chút lương thực nhưng ăn hết từ Tết rồi, đến giờ nhà chẳng còn gì ăn, chỉ đành dẫn các em đi đào rau dại ngoài trấn, ngày nào cũng ăn rau luộc.
Nó ngày nào cũng mong sạp hàng sớm được mở, lại sợ Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư quên mất mình, nên thỉnh thoảng lại ra chợ xem, nhưng lần nào cũng không thấy, Thạch Tiểu Liễu dần dần thất vọng.