Thái Xuân Hoa nhìn đĩa trứng, đưa đũa ra gắp, bị Diêu Kim Linh gạt sang một bên: “Đây là ta mua bằng tiền của ta, muốn ăn thì tự mua đi, sao lại ăn đồ ta mua bằng tiền của ta?”
Diêu Kim Linh về nhà chưa được hai ngày đã biết Thái Xuân Hoa là người thế nào. Vừa về nhà đã đòi nàng ta mười lượng bạc hồi môn. Diêu Kim Linh nào phải người dễ bắt nạt, tại chỗ liền mắng cho một trận. Muốn lấy tiền của nàng ta, nằm mơ!
Triệu Gia Trụ nào từng chịu uất ức như vậy: “Kim Linh à, cả nhà đều là người một nhà, sao lại ăn cơm khác nhau chứ.”
“Không quen thì phân gia đi, hai người ra ngoài ở, muốn làm gì thì làm.” Diêu Kim Linh nói rồi gắp một miếng trứng: “Triệu Đại Chí, ăn đi, năm nay không thi đỗ không sao, năm sau nhất định phải đỗ, để ta làm vợ tú tài.”
Triệu Đại Chí mặc kệ cha mẹ có cơm ăn hay không, gắp trứng xào trong bát ăn ngon lành.
Lần nào cũng vậy, ngày nào cũng cãi nhau, Triệu Nguyệt Nguyệt cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, sợ ai đó không vui lại trút giận lên đầu mình.
Lâm Ngư về nhà, Ngụy Thanh Sơn vẫn chưa về, cậu liền đun một nồi nước nóng đợi hắn về mổ lợn.
Ngụy Thanh Sơn về nhà thấy Lâm Ngư có vẻ không vui: “Có phải chuyện của Nguyệt Nương không ổn lắm không?”
“Ừ, tân tẩu tử về nhà, cuộc sống của nó càng khó khăn hơn.”
“Triệu Gia Trụ và Thái Xuân Hoa không quản sao?”
“Thái Xuân Hoa vốn đã không thích Nguyệt Nương là con gái, còn Triệu Gia Trụ thì càng khỏi nói, cả ngày chỉ mong con trai thi đỗ tú tài.”
Ngụy Thanh Sơn xoa đầu tiểu phu lang: “Đừng lo lắng, đợi mấy hôm nữa bán hết thịt, chúng ta đến nhà họ Triệu xem sao.”
“Được.” Lâm Ngư lúc này mới phấn chấn hơn.
Ngụy Thanh Sơn mổ lợn xong, cậu liền xử lý lòng lợn rồi cho vào nồi luộc.
Mùi thơm bay sang nhà bên cạnh, Tiền bà bà đang nằm trên giường ngửi thấy mùi thơm liền gọi: “Tang nương, Tang nương, ngoài kia đang nấu gì thế, ta muốn ăn thịt.”
Tang nương mở cửa bước vào: “Nhà chỉ có mình ta làm việc, lấy đâu ra tiền mua thịt.”
Tiền bà bà nằm trên giường kêu lên: “Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt.”
Tang nương bị bà ta làm phiền, có chút bực bội: “Được rồi, biết rồi, lát nữa sẽ mua cho bà.”
Tang nương cũng không cố ý bạc đãi Tiền bà bà, dù sao Thanh ca nhi còn nhỏ, thị sợ ảnh hưởng đến nó, nên vẫn đối xử với Tiền bà bà như bình thường.
Thị cho Thanh ca nhi đến chỗ Lâm Ngư học thêu, một phần cũng là vì muốn Thanh ca nhi học hỏi Lâm Ngư. Lâm Ngư tính tình tốt, lại nhiệt tình, lúc thị gặp khó khăn còn giúp đỡ mình, thị hy vọng Thanh ca nhi sau này cũng được như Lâm Ngư.
Không biết Ngư ca nhi đang nấu gì mà thơm thế, thị cũng bưng bát ra mua: “Ngư ca nhi bận rộn quá, ngươi đang nấu gì thế, thơm quá.”
“Chỉ là luộc lòng lợn thôi, để Thanh Sơn mang ra chợ bán.”
“Bán cho ta một ít.” Tang nương bưng bát mua một ít về ăn thử.
Lâm Ngư còn nhiệt tình chỉ cho thị cách làm: “Bây giờ ăn nóng cũng ngon, nguội rồi thì thêm hành, ớt xào là được.”
Tang nương cảm ơn rồi bưng bát về nhà. Lòng lợn cũng không đắt, một khúc cũng được nửa bát, ngửi thì rất thơm, không biết vị thế nào.
Thạch Đầu hôm nay cũng bưng bát đến sớm. Hôm qua Đông ca nhi không được ăn lòng mà khóc, hắn vội vàng đến mua, mua nhiều một chút, đủ ăn hai ngày, cho Đông ca nhi ăn đã đời lần này.
Ban đêm, Lâm Ngư nghĩ đến tình cảnh của Triệu Nguyệt Nguyệt, trằn trọc không ngủ được. Ngụy Thanh Sơn vỗ lưng dỗ dành cậu: “Không sao đâu, để tân phụ kia bận rộn đấu đá với Triệu Đại Chí và Thái Xuân Hoa, sẽ không có thời gian gây sự với Nguyệt Nương.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Triệu Đại Chí đi lầu xanh, đệ có biết không? Chuyện này chắc Diêu Kim Linh không biết, nếu không sao lại không gây sự với Triệu Đại Chí.”
“Hả, Triệu Đại Chí lại đi lầu xanh?”
“Năm nay, lúc ta lên trấn bán thú rừng, ta gặp hắn mấy lần. Chuyện này chắc Triệu Gia Trụ và Thái Xuân Hoa cũng không biết. Đừng lo, đợi hai hôm nữa chúng ta đi xem sao.”
Lâm Ngư lúc này mới hơi yên tâm. Cuộc sống của Nguyệt Nương ở nhà họ Triệu chắc cũng chẳng khá hơn cậu lúc trước là bao.
Ngụy Thanh Sơn ăn sáng xong, trời vừa hửng sáng đã đẩy xe ra ngoài. Lâm Ngư cho lợn, gà ăn, buổi sáng còn đi cắt một gùi cỏ về. Lợn nuôi rất tốt, đã tách chuồng, còn đàn gà mái, ngày nào cậu cũng thu được sáu bảy quả trứng.
Lúc vui vẻ nhất trong ngày của Lâm Ngư là buổi chiều đi nhặt trứng. Cậu đã nắm rõ gà nhà mình hay đẻ trứng ở ổ rơm nào, mỗi lần đều dùng vạt áo hứng trứng mang về, trứng nhiều quá, hai tay cậu không cầm hết.
Lâm Ngư dọn dẹp sạch sẽ sân sau, lại ra vườn hái ớt. Những quả ớt chín đỏ đều bị cậu hái hết, cậu định nhân lúc trời đẹp làm tương đậu.
Hôm qua cậu đã mở vải rách dưới lớp rơm ra xem, đậu đã lên mốc xanh, hôm nay làm tương là vừa. Ớt băm nhỏ trộn với đậu, thêm gia vị, đậy kín rồi đem phơi nắng, mười ngày nửa tháng là tương sẽ chín.
Chiều nay, Ngụy Thanh Sơn về sớm. Lâm Ngư vội vàng ra giúp hắn dỡ đồ trên xe. “Hôm nay bán nhanh thế.”
“Hôm nay nhiều người đến mua lòng lợn, nên thịt cũng bán nhanh hơn.” Ngụy Thanh Sơn đưa túi tiền cho Lâm Ngư: “Hôm nay bán hết một nồi lòng lợn.”
“Bán nhanh vậy sao!”
“Tiểu phu lang của ta khéo tay, làm cái gì cũng ngon hơn người khác.”
Lâm Ngư cũng vui, lòng lợn vốn chẳng đáng mấy đồng, bán như vậy cũng kiếm thêm được mấy trăm văn, còn nhanh hơn bán khăn thêu nhiều.
“Mai đi chắc lại có nhiều người đến hỏi.”
“Mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Ngư thấy Ngụy Thanh Sơn ngày nào cũng đẩy xe nặng đi đi về về, nửa con lợn không nhẹ, lại còn mang theo thớt, nồi, lò than, đi bộ một canh giờ không phải chuyện đùa.
“Ta hôm nay làm tương đậu, đang nghĩ có nên cho tương đậu vào luộc lòng không, chắc sẽ ngon hơn. Cách làm này chắc không bao lâu nữa sẽ bị người khác học theo, đến lúc đó, của chúng ta ngon hơn, mọi người mới đến mua.”
“Tiểu phu lang của ta thật thông minh.”
Hôm sau, Ngụy Thanh Sơn lại đẩy nửa con lợn còn lại ra chợ. Hắn còn chưa bày hàng xong đã có người đến hỏi: “Ngụy lão bản, hôm nay còn lòng lợn không?”
“Hết rồi, chỉ có bấy nhiêu thôi, hôm qua bán hết trong một ngày rồi. Đợi ta mổ lợn lần sau sẽ có.”
“Vậy à, vậy cho ta một cân thịt.”
Hôm nay, lúc hắn bán thịt, liên tục có người đến hỏi còn lòng lợn không, nghe nói hết rồi, chỉ biết lắc đầu tiếc nuối ra về. Lòng lợn ngày thường mọi người đều không thèm nhìn, không biết người ta làm thế nào mà không hề có mùi hôi, lại còn thơm ngon đặc biệt.
Quan trọng là đồ ngon như vậy mà lại rẻ, nửa bát chỉ có sáu văn, người thích uống rượu mua về làm đồ nhắm, một ít lòng có thể uống được cả bữa rượu.
Không chỉ người ăn rồi mới đến hỏi, ngay cả ông bà lão bán bánh bên cạnh cũng hỏi: “Ngụy lão bản, hôm nay không có lòng lợn bán à?”
“Vâng, hôm qua bán hết rồi.”
Ông bà lão có chút tiếc nuối: “Giá mà cậu có thể bán lòng lợn hàng ngày thì tốt.”
Lúc Ngụy Thanh Sơn bán lòng lợn, buôn bán rất tốt, nhiều người mua lòng lợn kẹp bánh ăn, một phần lòng cũng không ít, họ có thể mua ba bốn cái bánh ở chỗ ông bà.
Ngụy Thanh Sơn cũng biết hàng thịt của hắn bán chạy như vậy, nồi lòng lợn kia cũng góp công không nhỏ. Ngụy Thanh Sơn nghĩ, một con lợn hắn phải bán hai ngày, có lúc bán chậm còn phải đẩy xe đi các thôn lân cận. Có lẽ hắn có thể mua thêm lòng lợn về cho Ngư ca nhi làm, như vậy hắn cũng có thể bán hết hàng sớm mà về nhà.
Hôm nay, thịt lợn của Ngụy Thanh Sơn bán chậm hơn. Hắn lại đẩy xe đổi chỗ. Đi ngang qua phố, Ngụy Thanh Sơn gặp người quen. Triệu Đại Chí đi ngược chiều lại, vừa thấy Ngụy Thanh Sơn, hắn liền rụt cổ, dù sao hôm Lâm Ngư về nhà mẹ đẻ, hắn bị đánh tơi bời, nằm liệt giường nửa tháng mới khỏi.
Nhưng nhìn Ngụy Thanh Sơn bây giờ đẩy xe bán thịt rong, Triệu Đại Chí liền lên tiếng mỉa mai: “Ồ, đây không phải là đệ phu làm thợ săn của ta sao, sao lại đổi nghề bán thịt rồi?”
“Ngươi lại ngứa da à?”
Triệu Đại Chí vội vàng chạy mất. Hắn thật sự sợ Ngụy Thanh Sơn đánh hắn, đồ nhà quê bán thịt lợn, đúng là càng ngày càng lụn bại.
Hôm nay hắn vất vả lắm mới ra ngoài được một chuyến, không muốn để Ngụy Thanh Sơn phá hỏng hứng thú của mình. Từ khi cưới Diêu Kim Linh, hắn ngày nào cũng bị quản thúc, còn nghiêm hơn cả phu tử quản hắn. Hắn phải năn nỉ Diêu Kim Linh nửa ngày mới xin được một lượng bạc.
Ngụy Thanh Sơn nhìn hướng hắn chạy đi, cười khẩy một tiếng. Hướng đó chắc chắn là đi Hồ Lô nhai, chỗ đó toàn là nơi ăn chơi hưởng lạc, Triệu Đại Chí chắc lại đến lầu xanh tên Trường Xuân lâu đó.
Ngụy Thanh Sơn chỉ muốn bán hết thịt rồi về nhà. Tiểu phu lang của hắn còn đang ở nhà đợi hắn.
Quả nhiên, khi hắn về đến nhà, tiểu phu lang đã nấu cơm nóng đợi hắn. Thấy hắn về, đôi mắt sáng long lanh.
Bây giờ hắn làm nghề mổ lợn, trong nhà không thiếu thịt, bữa nào cũng được ăn thịt. Tuy hai người không nỡ tiêu tiền, nhưng cuộc sống trong thôn cũng không tệ.
Vì hôm sau hai người đã hẹn đến nhà họ Triệu thăm Triệu Nguyệt Nguyệt, nên ăn sáng xong liền đi, chỉ mang theo một cân thịt, không mang gì khác.
Hai người còn chưa đến cổng nhà họ Triệu đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào trong sân. Thái Xuân Hoa và Diêu Kim Linh đang đánh nhau.
Hai người túm tóc nhau, giằng co, Diêu Kim Linh là người hung dữ, không hề thua kém Thái Xuân Hoa, hai người lăn lộn dưới đất.
Lâm Ngư nhìn cảnh tượng này có chút kinh ngạc. Cậu biết Diêu Kim Linh tính tình chanh chua, nhưng không ngờ lại dám đối đầu với Thái Xuân Hoa.
Diêu Kim Linh thấy có người đứng ở cổng liền buông tay, phủi đất trên người đứng dậy. Vốn trên mặt có chút khó chịu, nhưng nhìn thấy miếng thịt Ngụy Thanh Sơn xách trên tay, nàng ta lập tức tươi cười: “Hai vị là ai vậy?”
Lâm Ngư nuốt xuống sự chán ghét trong lòng: “Ta đến thăm cữu cữu.”
“Ồ, thì ra là biểu đệ à, mau vào nhà, mau vào nhà.” Diêu Kim Linh nhiệt tình mời hai người vào nhà chính, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt kia. Nhà họ Triệu có người thân hào phóng như vậy mà nàng ta không biết sao.
Thái Xuân Hoa khịt mũi coi thường: “Hai người đến làm gì? Lúc trước đánh Đại Chí quên rồi à?”
“Lúc trước chỉ là hiểu lầm.” Ngụy Thanh Sơn thản nhiên đáp.
Diêu Kim Linh nghe nói đánh Triệu Đại Chí, vừa định đổi sắc mặt, lại nghe người ta nói là hiểu lầm, mặc kệ, người ta mang thịt đến, dù sao cũng không thể đuổi người ta đi được.
“Lúc ta thành thân sao không thấy hai người, thật là, nhà ta có người thân tuấn tú như vậy mà ta lại không biết.” Diêu Kim Linh nhìn người thân này, cả hai đều rất tuấn tú, Ngụy Thanh Sơn đứng đó còn hơn hẳn Triệu Đại Chí nhà nàng ta.
Lâm Ngư cũng nói những lời khách sáo: “Hôm nay ta đến thăm Nguyệt Nương, sao không thấy nó đâu.”
“Nguyệt Nương à, nó ở trong phòng.” Diêu Kim Linh gọi ra ngoài mấy tiếng: “Nguyệt Nương, Nguyệt Nương, có khách đến nhà.”
Nghe Diêu Kim Linh gọi, Triệu Nguyệt Nguyệt mới dám vào nhà chính. Bình thường tẩu tử không gọi, nó không dám vào, nếu không tẩu tử sẽ nổi giận.
Lúc này, Triệu Đại Chí cũng đang đọc sách trong phòng, nghe nói Ngụy Thanh Sơn đến, hắn không dám ra ngoài, sợ Ngụy Thanh Sơn nhìn hắn không vừa mắt lại ném hắn vào chum nước.
Lâm Ngư kéo Triệu Nguyệt Nguyệt nói chuyện một lúc, dặn nó tự chăm sóc bản thân, sau này cậu sẽ lại đến thăm. Trước mặt Diêu Kim Linh, Triệu Nguyệt Nguyệt không dám nói gì, chỉ biết gật đầu đáp lại.
Hai người cũng không ngồi lâu, nói chuyện một lúc rồi đi. Diêu Kim Linh tươi cười tiễn hai người ra cửa: “Biểu đệ, biểu đệ phu, rảnh rỗi thì đến chơi nhé.”
Tiễn hai người đi, Diêu Kim Linh tâm trạng rất tốt. Người thân hào phóng lại hiểu chuyện như vậy thật hiếm thấy, vừa đến đã mang theo cả cân thịt.
Thấy Ngụy Thanh Sơn đi rồi, Triệu Đại Chí mới dám ló đầu ra khỏi phòng: “Nàng nói chuyện với bọn họ làm gì, Ngụy Thanh Sơn chỉ là đồ tể, chúng ta là người đọc sách, giao du với loại người đó thật mất mặt.”
Nghe nói Ngụy Thanh Sơn làm nghề mổ lợn, nụ cười trên mặt Diêu Kim Linh càng rạng rỡ: “Vậy chẳng phải nhà hắn ngày nào cũng có thịt ăn sao. Thôi đi, bớt vênh váo cái mác người đọc sách của chàng đi, nhà chàng mua thịt chẳng phải cũng phải mua ở hàng thịt sao.”
Diêu Kim Linh mặc kệ, nàng ta đã nhìn ra, Ngư ca nhi này quan hệ với nhà chồng không tốt lắm, nói là đến thăm cữu cữu, nhưng cữu cữu không có nhà cũng không bảo người đi gọi, hôm nay đến chính là để thăm cô em chồng này.
Bất kể người ta làm nghề gì, dù sao cũng là họ hàng, sau này mua thịt chẳng phải cũng được giảm giá sao?
“Nguyệt Nương, Nguyệt Nương, trưa nay làm thịt này ăn nhé, dùng một nửa thôi.”
“Vâng, tẩu tử.”
Đi một chuyến này, hai người cũng coi như đã gặp tân phụ nhà họ Triệu, tính tình còn ghê gớm hơn cả Thái Xuân Hoa, Nguyệt Nương ở giữa chắc chắn bị hai người sai bảo hết công suất.
Lâm Ngư thở dài: “Cuộc sống của Nguyệt Nương biết làm sao bây giờ.”
“Không sao, sau này chúng ta thường xuyên qua lại, Diêu Kim Linh cũng không dám làm gì Nguyệt Nương đâu.”
Hắn đã nhìn ra, Diêu Kim Linh tham lam, biết hai người sẽ thường xuyên đến thăm Nguyệt Nương thì sẽ không làm gì quá đáng.
Lâm Ngư gật đầu: “Hy vọng vậy.”
Hai người về nhà ăn cơm, buổi chiều, Ngụy Thanh Sơn cũng không nghỉ ngơi, cầm dao lên núi đốn củi.
Lâm Ngư ở nhà lấy áo bông cũ của Ngụy Thanh Sơn ra giặt lại. Tuy bây giờ còn lâu mới đến mùa đông, nhưng hai người đã bắt đầu chuẩn bị đồ cho mùa đông.
Ngụy Thanh Sơn mua lợn, mổ lợn, Lâm Ngư ở nhà chăm lợn, gà, rảnh rỗi thì dạy Thanh ca nhi thêu thùa.
Thỉnh thoảng lại lén đến thôn Đại Lý Tử thăm Nguyệt Nương hai lần, mang theo đồ ăn cho nó. Nghe Nguyệt Nương nói, từ sau khi hai người đến, Diêu Kim Linh không còn đánh mắng nó nữa, nhưng vẫn sai bảo nó, trong nhà ngày nào cũng cãi nhau, nương nó và tẩu tử ngày nào cũng cãi nhau.
Lâm Ngư cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thường xuyên mang đồ ăn đến cho Nguyệt Nương.
Hôm nay, Ngụy Thanh Sơn về muộn. Lúc hắn về trời đã gần tối, Lâm Ngư vội vàng ra giúp hắn đẩy xe vào sân.
Ngụy Thanh Sơn cởi túi tiền, rửa tay rồi đi ăn cơm. Lâm Ngư gắp thức ăn cho hắn: “Hôm nay buôn bán không được tốt à?”
“Ừ, trên phố có thêm một hàng bán lòng lợn nữa, tuy buôn bán không bằng nhà mình, nhưng khách nhà mình cũng ít đi.”
Đây là chuyện sớm muộn, dù có cố tình giấu cách làm, nhưng có người thấy mình buôn bán tốt thì chắc chắn sẽ học theo, Lâm Ngư cũng không để tâm: “Không sao, vừa lúc tương đậu nhà mình đã ủ xong, ta sẽ thử cách khác, ăn lòng lợn luộc lâu như vậy chắc mọi người cũng ngán rồi.”
Trời dần lạnh, nhà nào nhà nấy đều bận rộn thu hoạch lúa vụ hai. Ngụy Thanh Sơn uống một hớp canh nóng, trong lòng ấm áp: “Ngày mai lên núi đốn củi một ngày nữa là đủ dùng cho mùa đông rồi. Lúc này quả óc chó chín rồi, chúng ta lên núi nhặt một ít về.”
“Được!” Vừa nghe đến việc lên núi nhặt quả rừng, mắt Lâm Ngư sáng lên.
Sáng hôm sau, hai người ăn sáng xong liền lên đường. Quả rừng ai cũng có thể hái, ở chân núi gần nhà mọi người đã hái hết rồi, chỉ có thể đeo gùi vào sâu trong núi mới hái được.
Ngụy Thanh Sơn quanh năm suốt tháng ở trên núi, biết chỗ nào có cây óc chó, liền dẫn Lâm Ngư đi thẳng đến đó. Bây giờ trời đã se lạnh, lá cây trên núi cũng bắt đầu ngả vàng.
“Mấy hôm nữa cùng ta lên trấn mua vải và bông, may cho đệ hai bộ áo bông mặc.”
Lâm Ngư gật đầu: “Trong nhà còn da thỏ, mùa đông huynh lên trấn lạnh, ta làm cho huynh hai cái mũ da thỏ đội.”
Ngụy Thanh Sơn mỉm cười, tiểu phu lang của hắn thật chu đáo: “Vậy thì hơi ít, ta sẽ lên núi săn thêm thỏ rừng, xem có thể làm cho đệ một cái áo da thỏ không, mùa đông mặc ấm áp.”
Mắt Lâm Ngư sáng long lanh, hai người vừa đi vừa nói chuyện, ngay cả đường núi cũng không còn xa xôi nữa.
Lâm Ngư nhìn thấy từ xa những quả màu nâu sẫm rơi trên mặt đất: “Nhiều quá!”
Trong rừng sâu có một cây óc chó cao lớn, dưới gốc cây rơi rất nhiều quả óc chó to bằng quả trứng gà, có quả vỏ đã nứt ra, nhìn thấy cả nhân bên trong.
Hai người không nói chuyện nữa, cúi xuống nhặt. Cả Đại Hắc và Tiểu Bạch cũng giúp nhặt quả óc chó bỏ vào gùi. Trên cây còn rất nhiều quả chưa rụng, Ngụy Thanh Sơn liền trèo lên cây: “Tiểu Ngư, tránh ra xa một chút, ta rung cho rụng xuống.”
“Vâng.” Lâm Ngư vội vàng chạy sang một bên.
Ngụy Thanh Sơn đứng trên cây rung cành, quả óc chó rơi xuống lả tả. Vừa rồi trên mặt đất đã nhặt gần hết, bây giờ lại rơi xuống thêm một lớp. Lâm Ngư nhìn những quả óc chó này, mắt sáng rực, những quả óc chó này không chỉ để dành ăn mùa đông, mà còn có thể mang ra chợ bán, nhiều người thích lắm.
Đợi Ngụy Thanh Sơn xuống, Lâm Ngư chạy đến. Cây óc chó này thật sự quá to, gùi của hai người đều đầy, dưới đất còn rất nhiều. Ngụy Thanh Sơn còn mang theo bao tải, lại đựng thêm một bao tải đặt lên trên gùi.
Lâm Ngư sợ hắn mệt: “Đựng ít thôi, chúng ta lại lên một chuyến nữa là được.”
“Nặng gì đâu, không sao.”
Lâm Ngư thấy Ngụy Thanh Sơn làm việc không biết mệt mỏi, ngày nào cũng đẩy xe nặng đi đi về về, nghỉ ngơi một ngày thì lại lên núi đốn củi hoặc săn thú.
Hai người xuống núi rồi lại lên một chuyến nữa, trong sân phơi rất nhiều óc chó. Buổi chiều, hai người ngồi trong sân bóc vỏ óc chó, như vậy sẽ dễ phơi hơn.
Hai người đang bóc óc chó, Tiểu Bạch nghịch ngợm chạy qua chạy lại trên đống óc chó. Ngụy Thanh Sơn mắng nó một tiếng, nó liền tủi thân chui vào lòng Lâm Ngư kêu ư ử. Lâm Ngư bị nó chọc cười, xoa đầu an ủi nó: “Ai bảo ngươi không nghe lời, ra chỗ khác chơi đi.”
“Đừng chiều nó, không đi săn nữa, ở nhà ăn béo cả lên rồi.”
Hai người đang bóc óc chó, Vương Nhị xách giỏ, mặt mày hớn hở đến: “Xuân ca nhi sinh rồi, sinh con trai.”
Vương Nhị lấy lạc trong giỏ mời hai người ăn. Lâm Ngư cũng rất vui: “Không nghe thấy gì cả, sinh lúc nào vậy?”
“Lúc giữa trưa, đứa bé khóc to lắm.”
Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư chúc mừng. Vương Nhị nói chuyện một lúc rồi đi, hắn còn phải đi báo tin cho những nhà khác. Nhà mẹ đẻ của Xuân ca nhi, hắn nhờ đại ca hắn chạy qua báo tin, còn hắn thì báo tin cho mấy nhà thân thiết trong thôn.
Lâm Ngư cũng mừng cho Xuân ca nhi, mong ngóng bấy lâu cuối cùng cũng có con rồi, chỉ là Xuân ca nhi hay nói muốn sinh ca nhi, giờ sinh con trai, không biết y thấy thế nào.
Tính ra, chắc đại tẩu nhà họ Hà cũng sắp sinh rồi, Lâm Ngư đã chuẩn bị quà cho hai nhà từ lâu.
Sáng hôm sau, Ngụy Thanh Sơn lại đẩy xe đi mua lợn. Chiều đến, mổ lợn xong, lấy lòng ra, Lâm Ngư cẩn thận rửa sạch, lần này khi luộc, cậu cho thêm tương đậu xào, lại cho thêm đậu tương đã ngâm vào luộc cùng. Lần này, lòng lợn luộc ra có màu đỏ au, nhìn ngon mắt hơn, mà vị cũng ngon hơn!
Lâm Ngư nếm thử, gật đầu hài lòng, gắp một miếng chạy ra ngoài cho Ngụy Thanh Sơn ăn: “Hôm nay ta thử cách mới, huynh ăn thử xem.”