“Thanh Sơn, tối nay huynh muốn ăn gì?”
“Kho cá nhé, ta đã ngâm sẵn măng rồi, còn mua thêm hai bìa đậu nữa.”
“Được.”
“Cho ít ớt thôi nhé.”
“Biết rồi.”
Tối đó, Lâm Ngư làm món cá kho măng đậu, lại thêm nướng mấy cái bánh bột mì đặt xung quanh. Món ăn cay cay thơm thơm khiến hai người ăn rất ngon miệng.
Đêm đến, Ngụy Thanh Sơn ôm Lâm Ngư ngủ. Thấy Ngụy Thanh Sơn không đòi hỏi, Lâm Ngư thở phào nhẹ nhõm. Cậu hơi sợ “chuyện đó”, hơi đau.
Mấy ngày nay, Lâm Ngư ngày nào cũng theo Ngụy Thanh Sơn lên núi từ lúc trời chưa sáng. Vùng đó rau cần nước mọc rất nhiều, nước từ thượng nguồn chảy xuống còn mang theo cả cá lớn. Nhìn những đồng tiền leng keng rơi vào trong giỏ tre mỗi ngày, Lâm Ngư chẳng thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn rất hăng hái.
Ngụy Thanh Sơn thấy vậy thì xót, sợ Lâm Ngư không chịu nổi, muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy cùng mình lên núi. Nhưng Lâm Ngư sợ bỏ lỡ mùa rau dại, nhân lúc rau trong ruộng chưa mọc lên, cậu muốn tranh thủ bán thêm rau dại. Hơn nữa rau dại cũng không bán được lâu, rau cần nước này chẳng mấy chốc sẽ già, ăn không ngon nữa.
Ngụy Thanh Sơn đeo hai cái giỏ tre trên lưng. Trời tối, có những đoạn đường gồ ghề khó đi, Ngụy Thanh Sơn sợ Lâm Ngư ngã, nên một tay cầm đuốc soi đường, một tay đưa ra sau lưng về phía Lâm Ngư: “Cẩn thận.”
Lâm Ngư ừ một tiếng, vịn tay Ngụy Thanh Sơn leo lên dốc.
Mấy hôm nay, cậu ngày nào cũng theo Ngụy Thanh Sơn lên núi. Ngày đầu tiên đến, cậu rất sợ. Càng đi sâu vào trong rừng, cây cối càng rậm rạp, trời cũng càng tối. Tiếng chim giật mình vỗ cánh, tiếng cú kêu ma quái, đôi mắt sáng lấp lánh của loài thú nhỏ vụt qua trong bóng đêm, không biết là cáo hay chồn, giẫm lên lá khô chạy xa.
Sau khi quen rồi, Lâm Ngư không còn sợ nữa. Trong bóng đêm, Ngụy Thanh Sơn sẽ nắm chặt tay cậu. Hai người không đi quá sâu vào rừng, may mà chưa gặp phải thú dữ nào. Trời sáng là cậu hết sợ.
Hai người đang đi thì Đại Hắc phía trước bỗng dừng lại, sủa về phía khu rừng trước mặt. Cả Bạch Tuyết theo sau cũng gừ gừ.
Ngụy Thanh Sơn dừng bước, che Lâm Ngư phía sau: “Cầm đuốc.”
“Sao vậy?”
“Không sao, chắc có con gì không biết điều.”
Ngụy Thanh Sơn rút dao trong giỏ tre ra. Phía trước chắc là một con thú nhỏ, hắn có thể đoán được qua tiếng sủa của Đại Hắc.
Trong bóng đêm vang lên tiếng sột soạt. Một đôi mắt xanh lục dần hiện ra, nhe nanh về phía hai người. Dưới ánh đuốc leo lét, Lâm Ngư nhìn rõ con thú đối diện, nắm chặt lấy áo Ngụy Thanh Sơn: “Là sói sao?”
“Không, là chó hoang.”
Ngụy Thanh Sơn không ngờ lại gặp sói trên đường lên núi. Lẽ ra thú dữ phải ở sâu trong rừng hơn chứ. Nơi hai người định đến chỉ mất hơn nửa canh giờ, chỉ xem như là bìa rừng, không nên gặp thú lớn.
Mùa hè và mùa thu đi săn, hắn thường vào sâu trong rừng nửa ngày đến một ngày. Lần đó hắn và sư phụ săn hổ thì phải đi mất hai ngày.
Con sói già này chắc là đói quá nên mới ra bìa rừng. Ngụy Thanh Sơn không nói cho Lâm Ngư biết đó là sói, sợ cậu sợ hãi.
Ngụy Thanh Sơn chỉ giơ dao bảo vệ Lâm Ngư phía sau: “Đại Hắc, lên.”
Khi con sói đến gần, Đại Hắc sủa to hơn, hạ thấp người xuống, nhe răng nanh, rồi nhảy vọt lên, cắn vào cổ con sói vật lộn.
Bạch Tuyết thấy vậy cũng muốn xông lên, nhưng Ngụy Thanh Sơn không cho nó lên, chỉ để nó canh chừng phía sau đề phòng thú dữ khác tấn công. Cẩn tắc vô áy náy, hắn không thể để Lâm Ngư gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Đại Hắc vật lộn với con sói già, rõ ràng Đại Hắc chiếm ưu thế. Nó dùng sức cắn đứt cổ con sói.
Lâm Ngư đứng cách đó không xa, lòng bàn tay đầy mồ hôi vì lo lắng.
Đợi đến khi con sói tắt thở, Đại Hắc mới nhả ra, chạy đến bên Ngụy Thanh Sơn. Ngụy Thanh Sơn xoa đầu nó: “Làm tốt lắm.”
Ngụy Thanh Sơn cầm dao lên, dùng thân mình che chắn, sợ Lâm Ngư nhìn thấy, bổ thêm mấy nhát vào đầu con sói, đảm bảo nó chết hẳn rồi mới kéo xác nó vào bụi cỏ bên đường, còn chặt thêm mấy cành lá cây có mùi nồng để che đi mùi máu tanh của sói.
Sau đó, hắn quay lại chỗ Đại Hắc vừa vật lộn với con sói, lấy dao xới đất lấp vết máu. Lâm Ngư vội vàng giơ đuốc lại gần soi sáng, Đại Hắc và Bạch Tuyết thì đứng trước sau bảo vệ cậu.
Thú dữ trong rừng đói cả mùa đông rồi, mùi máu tanh e sẽ dụ đến những con thú khác.
Xử lý xong xuôi, Ngụy Thanh Sơn nắm tay Lâm Ngư đi tiếp. Chạm vào tay cậu toàn là mồ hôi: “Sợ rồi à?”
“Không, chỉ là sợ huynh bị thương. Trước đây huynh đi săn có gặp nhiều nguy hiểm không?”
Ngụy Thanh Sơn không ngờ tiểu phu lang lại lo cho mình. Đi săn làm sao mà không gặp nguy hiểm chứ? Nhưng bài học đầu tiên sư phụ dạy hắn là cách phán đoán con mồi và cách bảo vệ mạng sống của mình.
“Không có, thú dữ đều ở sâu trong rừng, ta không vào đó. Đến mùa hè, mùa thu chủ yếu là săn hươu, nai, cáo, gà rừng, thỏ.”
Ngụy Thanh Sơn nói thật. Hắn không phải đang cần tiền đến mức phải liều mạng săn thú dữ. Hắn cùng lắm là săn lợn rừng, cũng chỉ chọn con nhỏ mà thôi. Giờ hắn đã có tiểu phu lang rồi, càng không dám vào sâu trong rừng.
Lâm Ngư nắm tay Ngụy Thanh Sơn: “Sau này huynh đừng vào sâu trong rừng nữa. Hai chúng ta dù nghèo một chút cũng không sao, cơm rau nước lã no bụng là được rồi.”
Ngụy Thanh Sơn thấy lòng mềm nhũn, ừ một tiếng đáp ứng. Tiểu phu lang của hắn thật dễ nuôi, chỉ cần no bụng là được rồi. Không được, hắn phải nuôi tiểu phu lang cho béo lên một chút mới được.
Khi hai người đến chỗ rau cần nước, trời đã sáng hơn mấy hôm trước. Lâm Ngư vội vàng cúi xuống cắt rau, Ngụy Thanh Sơn thì xuống nước bắt cá.
Hôm nay cá ít hơn mấy hôm trước. Cành cây hắn cắm xuống đã chặn cá lại, nhưng số lượng cá vẫn ít đi, chắc chỉ hai ngày nữa là không còn cá lớn nữa.
Hai người làm xong việc, đeo giỏ tre xuống núi. Ngụy Thanh Sơn lấy vải rách bọc con sói lại, để lên trên giỏ tre. Hôm nay hai người định đổi chợ, khu phố đó họ đã bán ba bốn ngày rồi, sợ người dân quanh đó ăn ngán, đổi chỗ khác bán sẽ nhanh hơn.
Vẫn như mọi khi, Ngụy Thanh Sơn đi nộp tiền chợ, Lâm Ngư ở lại bày hàng. Hôm nay cá và rau cần nước của hai người vẫn bán rất chạy, sớm dọn hàng. Lâm Ngư theo Ngụy Thanh Sơn đi xử lý con “chó hoang”.
Ngụy Thanh Sơn dẫn Lâm Ngư đến một tiệm thuốc. Hắn bảo Lâm Ngư đợi ở ngoài, còn mình vào thương lượng. Dù sao con sói nhìn cũng hơi ghê, phu lang nhà hắn lại nhát gan.
Lâm Ngư cứ tưởng Ngụy Thanh Sơn sẽ đến chỗ hàng thịt, không ngờ lại đến tiệm thuốc.
Lâm Ngư đợi ở ngoài một lát thì Ngụy Thanh Sơn đi ra cùng một người trông giống chưởng quầy. Vị chưởng quầy cười tươi tiễn khách: “Đây là phu lang của ngươi sao? Sắc mặt phu lang có vẻ không tốt lắm.”
Ngụy Thanh Sơn khẽ động lòng, dắt tay Lâm Ngư lại gần: “Chưởng quầy xem giúp.”
Ông lão vuốt râu bắt mạch. Ông ta bán thuốc, cũng biết chút ít y thuật: “Tâm huyết hư, khí huyết không đủ. Phu lang có phải hay sợ lạnh, tay chân lạnh toát không?”
Chưởng quầy vừa nhìn là biết vị phu lang này lâu nay ăn uống không đủ no, cơ thể suy nhược. Là thương nhân, vừa bỏ tiền ra tất nhiên phải tìm cách thu lại. Bổ bằng thức ăn cũng được, nhưng hiệu quả không bằng uống thuốc, lại chậm.
Lâm Ngư ngơ ngác gật đầu. Hai người đến đây bán đồ mà, sao lại bắt mạch cho cậu rồi?
“Vậy phiền chưởng quầy kê cho vài thang thuốc.”
Lâm Ngư kéo áo Ngụy Thanh Sơn: “Ta không sao đâu.”
“Ấy, phu lang đừng nói vậy. Khí huyết đầy đủ thì tinh thần mới tốt, sau này mới dễ sinh con chứ.”
Vừa nghe đến chuyện sinh con, Lâm Ngư liền gật đầu. Nốt ruồi son ở đuôi mắt cậu mờ nhạt, cậu sợ mình không sinh con cho Ngụy Thanh Sơn được.
Ông lão cười híp mắt bốc cho mấy thang thuốc bổ: “Uống mấy thang này sắc mặt sẽ tốt lên, người cũng ấm áp hơn. Sau này ăn nhiều trứng gà, táo đỏ bồi bổ nhé.”
Lâm Ngư thấy Ngụy Thanh Sơn đưa một thỏi bạc. Khi đi ra, trên tay Ngụy Thanh Sơn xách theo mấy thang thuốc và một cái ấm thuốc.
Lâm Ngư nghĩ đến thỏi bạc đó liền thấy xót ruột. Hai người ngày nào cũng lên núi, chắc chỉ kiếm được bốn năm trăm văn, vậy mà một thỏi bạc đã ra đi, bằng hai ngày công sức của họ rồi. “Sao lại đắt thế?”
“Không đắt đâu, con chó hoang đó bán được ba lượng bạc.”
Sáng nay, Ngụy Thanh Sơn còn thấy hơi áy náy vì gặp sói trên núi, Lâm Ngư đi theo hắn mà gặp nguy hiểm. Giờ dùng con sói đó đổi lấy thuốc cho Lâm Ngư, hắn mới thấy yên lòng hơn.
Làm sao hắn lại không biết ý đồ của chưởng quầy kia chứ? Hắn mặc cả hồi lâu ông ta mới chịu trả ba lượng bạc, rõ ràng là muốn kiếm thêm chút đỉnh từ hắn.
Tiểu phu lang nhà hắn sức khỏe yếu, phải bồi bổ cho tốt. Mấy hôm nay tuy sắc mặt có trắng hơn một chút, nhưng vẫn không có chút huyết sắc nào. Đã sắp tháng ba rồi mà ban đêm chân vẫn lạnh, số tiền này không thể tiết kiệm.
Về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn lấy đất sét xây một cái bếp nhỏ, đặt ấm thuốc lên sắc thuốc cho Lâm Ngư.
Lâm Ngư bưng bát uống cạn. Thuốc đắt thế này không thể lãng phí được. Một thang thuốc cậu định sắc ba lần. Buổi tối, Lâm Ngư rúc vào lòng Ngụy Thanh Sơn để sưởi ấm. Cậu thích gần gũi Ngụy Thanh Sơn, người hắn ấm áp. Trước đây, khi cậu còn ngủ ở nhà kho một mình thì lúc nào cũng lạnh lẽo ẩm ướt.
Được ở bên cạnh Ngụy Thanh Sơn, thật thoải mái, thật ấm áp, thích quá.
“Ngày mai đệ ở nhà nghỉ ngơi, ta tự lên núi được rồi.”
Lâm Ngư lập tức ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói không muốn.
“Ngoan, chạy mấy hôm rồi đệ cũng mệt.”
“Không mệt.”
Lâm Ngư lắc đầu, mái tóc dài từ trên vai trượt xuống ngực Ngụy Thanh Sơn, khiến hắn thấy nhột nhột.
“Qua mấy hôm nữa rau cần nước sẽ già.” Hơn nữa, huynh một mình lên núi ban đêm rất nguy hiểm.
Ngụy Thanh Sơn hôm nay mới phát hiện tiểu phu lang nhà mình nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng tính tình lại rất cứng đầu. Hắn không chịu nổi ánh mắt đáng thương của tiểu phu lang, đành phải đồng ý: “Vậy mấy hôm nữa sẽ không dậy sớm như vậy, đợi trời gần sáng rồi mới đi.”
“Vâng.”
Thấy Ngụy Thanh Sơn đồng ý, Lâm Ngư mới nằm trở lại. Có lẽ là do uống thuốc bổ, nên cả đêm cậu ngủ rất ngon.
Mấy ngày sau, cá ở chỗ đó dần ít đi, cả rau cần nước cũng sắp hết.
Hai người quyết định bán hết hôm nay thì nghỉ. Mấy hôm trước, rau dại của Lâm Ngư bán rất chạy, nhưng khi trời dần ấm lên, các loại rau dại khác được bày bán nhiều, rau cần nước của cậu cũng hơi già, nên buôn bán không còn được như trước. Rau dại trước kia bán hết trong buổi sáng, giờ phải đến chiều mới bán xong.
Hai người tính ra cũng đã lên núi bảy tám ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi.
Khoảng thời gian này hai người kiếm được kha khá tiền, Lâm Ngư ban đêm mệt nên không đếm mỗi ngày. Vì hôm nay là ngày cuối cùng, Lâm Ngư vừa mừng vừa tiếc.
Mừng vì hôm nay là ngày cuối, tiếc vì không còn bán rau dại được nữa.
Hôm nay dọn hàng xong, Lâm Ngư đến chỗ bà cụ bán chỉ mua ít chỉ thêu. Không bán rau dại nữa thì cậu sẽ thêu hoa, dù sao cũng không thể ở nhà rảnh rỗi được.
“Thanh Sơn, ta muốn mua thêm vải lụa.”
“Được, định may áo à?”
“Ta muốn thêu hoa bán khăn tay.”
Ngụy Thanh Sơn thấy hơi xót: “Nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy làm.”
“Thêu hoa không mệt đâu.”
“Ngoan, mua về cũng không được thêu ngay, đợi mấy hôm nữa đã.”
“Vâng, ta biết rồi.”
Thấy Ngụy Thanh Sơn đồng ý, Lâm Ngư vui mừng. Hai người cùng đến cửa hàng vải mua ít vải lụa. Lâm Ngư sợ mình thêu không đẹp bán không được, nên chỉ mua ít vải.
Ngụy Thanh Sơn mua thêm gạo mang về, lại mua thêm một con gà, một miếng thịt.
Lúc về vẫn đi xe bò. Lâm Ngư nắm chặt tay áo Ngụy Thanh Sơn, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương: “Huynh cũng ngồi đi.”
Sau khoảng thời gian chung sống với Ngụy Thanh Sơn, Lâm Ngư đã mạnh dạn hơn. Cậu biết tuy Ngụy Thanh Sơn mặt lạnh, nhưng đối xử với cậu rất tốt.
Ngụy Thanh Sơn không chịu nổi sự nũng nịu của Lâm Ngư, cười một tiếng rồi ngồi lên: “Được.”
Trên đường về làng, gặp người trong làng là hai người chào hỏi. Vương phu lang thấy vậy liền ồ lên: “Thanh Sơn mua gà à?”
“Ừ.”
“Dạo này trên núi nhiều thú săn lắm hả?”
“Cũng tạm.”
Vương phu lang vừa nói vừa tiến lại gần, thò đầu vào giỏ tre của Ngụy Thanh Sơn: “Ôi chao, mua nhiều gạo với bột mì thế.”
Ngụy Thanh Sơn hơi khó chịu, nhưng không nổi nóng, chỉ hờ hững đáp: “Không bằng nhà Vương phu lang có ruộng, nhà ta chỉ có thể mua ăn thôi.”
Nghe Ngụy Thanh Sơn nói vậy, Vương phu lang che miệng cười, lại nắm tay Lâm Ngư một cách thân thiết: “Đây là Ngư ca nhi phải không? Ngươi có nhớ ta không? Lúc ta chưa gả đi còn gặp ngươi đấy.”
Lâm Ngư hơi ngơ ngác, chỉ biết lắc đầu. Cậu không quen người trước mặt.
Vương phu lang cười: “Nhà mẹ đẻ ta cũng ở thôn Đại Lý Tử. Ta là tẩu tử của Xuân ca nhi bán đậu phụ. Cũng phải, ngươi mới đến thôn chưa lâu thì ta đã gả đi rồi, ngươi không nhớ cũng đúng. Mới đó mà ngươi đã lớn thế này rồi.”
Thấy Lâm Ngư lúng túng, Ngụy Thanh Sơn liền giải vây cho cậu: “Vương phu lang, chúng ta về trước đây.”
“À, được, hai người về đi, xách đồ nặng thế này chắc mệt lắm.”
Trên đường, Ngụy Thanh Sơn nhỏ giọng nói với Lâm Ngư: “Không cần để ý đến hắn, hắn là tẩu tử của Xuân ca nhi, bình thường hay thích chiếm tiện nghi của người khác.”
Lâm Ngư cũng không thích Vương phu lang lắm, gật đầu: “Ta biết rồi.”
Về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn đun nước cho Lâm Ngư tắm rửa nghỉ ngơi trước, rồi mới làm gà. Cá hai người không giữ lại, mấy hôm nay toàn nấu cá kho cá, ăn cũng hơi ngán rồi.
Lâm Ngư tắm rửa sạch sẽ liền đi ra: “Thanh Sơn, huynh đi tắm đi.”
“Ừ, ta làm con gà này xong rồi sẽ tắm. Đệ đứng xa ra một chút, đừng để nước bắn vào người.”
Lâm Ngư không đi xa, chỉ ngồi xổm xuống xem. Ngụy Thanh Sơn làm gà rất nhanh nhẹn, cuối cùng chặt thành miếng nhỏ rửa sạch.
“Ta đi hầm gà trước nhé.”
“Đợi đệ tỉnh ngủ rồi làm cũng được.”
Ngụy Thanh Sơn muốn Lâm Ngư nghỉ ngơi. Mấy hôm nay Lâm Ngư vất vả theo hắn rồi. Hắn cũng biết hầm gà, chỉ là nấu không ngon lắm. Thôi cứ để tiểu phu lang làm, kẻo lại làm hỏng con gà.
Lâm Ngư bưng gà đã rửa sạch vào bếp: “Không sao đâu, cho củi vào bếp hầm, đợi chúng ta ngủ dậy là gà cũng chín nhừ rồi.”
Lâm Ngư múc nửa thùng nước nóng trong nồi cho Ngụy Thanh Sơn tắm, rồi thêm củi vào bếp, dưới hầm gà, trên hấp cơm. Đợi hai người ngủ dậy là có thể ăn ngay.
Lâm Ngư nằm trên giường nghỉ ngơi, Ngụy Thanh Sơn ôm cậu vào lòng. Hắn đã quen ôm tiểu phu lang ngủ rồi.
Lâm Ngư mấy hôm nay mệt mỏi, dựa vào Ngụy Thanh Sơn một lát liền ngủ thiếp đi. Cậu thích ngủ cùng Ngụy Thanh Sơn, người hắn ấm áp, rất thoải mái.
Trong lòng Lâm Ngư không còn nghĩ đến việc mai phải dậy sớm lên núi nữa. Cậu mở mắt ra thì mặt trời đã sắp lặn. Cậu ôm chăn vươn vai dậy, thật thoải mái. Mấy hôm nay tuy hơi mệt, nhưng nhìn những đồng tiền trong giỏ tre là cậu lại thấy hăng hái.
Lâm Ngư lấy dây buộc tóc túm tóc lại, cũng chẳng buồn chải chuốt, cứ để tóc buông xõa ra sau lưng.
“Dậy rồi à?”
“Ừ.”
Lâm Ngư ngáp dài một cái đầy vẻ uể oải, đuôi mắt còn đọng lại một giọt nước mắt sắp rơi xuống. Ngụy Thanh Sơn nhìn mà ngẩn ngơ.
“Rửa tay ăn cơm thôi, gà hầm nhừ rồi.”
Trên bàn ăn là một bát đầy gà hầm, thịt gà hầm nhừ đến mức lộ cả xương, nước dùng trắng sữa nổi một lớp mỡ vàng óng ánh, ngay cả Đại Hắc và Bạch Tuyết cũng ngửi thấy mùi thơm mà chạy đến.
Hai người mỗi người múc một bát cơm trắng. Ngụy Thanh Sơn gắp đùi gà cho Lâm Ngư: “Ăn nhanh đi.”
“Huynh cũng ăn đi.” Lâm Ngư gắp cái đùi gà còn lại cho Ngụy Thanh Sơn.
Hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy cuộc sống hiện tại thật bình yên và tốt đẹp.
Lâm Ngư cắn một miếng đùi gà to, híp mắt thỏa mãn. Bạch Tuyết thấy vậy kêu ư ử, dụi đầu vào chân Lâm Ngư.
Lâm Ngư gắp một miếng cổ gà ném cho nó, Đại Hắc cũng được một miếng. Tuy Lâm Ngư tiết kiệm, nhưng hai con chó săn này ngày nào cũng theo hai người lên núi bảo vệ họ, chúng cũng là thành viên trong gia đình.
Bạch Tuyết ăn xong vẫn muốn ăn thêm. Nó khôn lắm, biết Ngụy Thanh Sơn không chiều nó nên liền tìm Lâm Ngư, đặt chân lên đùi cậu ra hiệu muốn ăn thêm.
Ngụy Thanh Sơn liếc nó một cái: “Đệ cứ ăn đi, không cần chiều nó.”
“Bạch Tuyết với Đại Hắc chắc cũng đói rồi.”
Ngụy Thanh Sơn thấy con chó mặt dày này làm phiền Lâm Ngư ăn cơm, bèn lấy bát của chó vào, gắp ít cổ gà, chân gà, múc nước dùng chan cơm vào, Bạch Tuyết mới chịu buông tha Lâm Ngư.
Nhìn hai con chó vẫy đuôi ăn cơm, Lâm Ngư cười híp mắt.
Lâm Ngư ăn một bát cơm, lại húp một bát canh gà. Cậu rất thích canh gà ngọt thanh này. Lâm Ngư đặt bát xuống không ăn nữa, Ngụy Thanh Sơn lại múc thêm canh và thịt gà cho cậu: “Ăn thêm chút nữa đi.”
“Ta no rồi.”
“Ăn thêm đi, đệ ăn ít như mèo vậy.”
Lâm Ngư lại húp thêm một bát canh, cuối cùng no căng bụng phải ra sân đi dạo cho tiêu.
Trời tối, hai người lấy tiền kiếm được mấy hôm nay ra. Nhìn cả giỏ đồng tiền, Lâm Ngư không thể tin nổi: “Sao nhiều thế?”
“Mấy hôm nay tiểu phu lang của ta vất vả rồi.”
Lâm Ngư nghe Ngụy Thanh Sơn gọi “tiểu phu lang” thì mặt đỏ bừng.
Hai người ngồi đếm tiền, cứ một trăm xâu thành một xâu, một nghìn văn là một lượng. Lâm Ngư càng đếm mắt càng sáng, đây là số tiền mà trước kia cậu không dám mơ tới.
Hai người đếm hồi lâu mới xong. Mấy hôm trước buôn bán tốt hơn, cá to rau tươi, mấy hôm sau cá dần ít đi, rau cần nước bán mãi cũng không còn được ưa chuộng nữa. Hai người đổi chỗ bán mới khá hơn chút.
Lâm Ngư cầm những xâu tiền đếm: “Một, hai, ba, bốn…”
Một xâu này là một trăm văn, mười xâu là một lượng bạc. Lâm Ngư cười tươi hơn: “Tổng cộng là ba lượng hai trăm văn! Còn cả đồng lẻ nữa.”
Lâm Ngư lại lấy tiền trước đó ra: “Vừa trong này còn tám trăm văn, gộp lại là bốn lượng! Còn hai thỏi bạc bán chó hoang nữa, tổng cộng kiếm được sáu lượng!”
“Ừ, mấy hôm nữa ta lên trấn đổi thành bạc nén.”
Ngụy Thanh Sơn cũng cười. Số bạc này là hắn và tiểu phu lang tích cóp từng đồng từng đồng. Hai người gà gáy đã lên núi, tiểu phu lang theo hắn không hề than thở lấy một lời.
Hôm đó hai người ngủ sớm. Hôm sau, gà vừa gáy là Lâm Ngư tỉnh dậy. Ngụy Thanh Sơn cũng tỉnh, mấy hôm nay hai người đều quen như vậy rồi. Ngụy Thanh Sơn đắp chăn cho Lâm Ngư: “Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa.”
Tỉnh dậy rồi, hai người đều không ngủ lại được nữa. Lâm Ngư rúc vào lòng Ngụy Thanh Sơn, cảm thấy có thứ gì đó cấn vào người, mặt đỏ bừng, lùi vào trong.
Ngụy Thanh Sơn hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng. Ngày nào cũng ôm tiểu phu lang, nói không muốn là giả. Mấy hôm nay Lâm Ngư quá mệt mỏi, nên hắn không động vào cậu.
Lâm Ngư lùi ra rồi lại thấy không ổn, liền đưa tay kéo áo Ngụy Thanh Sơn. Ngụy Thanh Sơn giọng khàn khàn: “Ngủ thêm chút nữa đi, trời còn chưa sáng hẳn.”
“Huynh không khó chịu sao?”
“Ừm, cũng tạm.”
“Huynh muốn không?”
Hai câu nói của Lâm Ngư khiến Ngụy Thanh Sơn đỏ mắt, hắn lật người đè cậu xuống. Lâm Ngư cắn môi không dám lên tiếng, vẫn rất đau. Ngụy Thanh Sơn hôn cậu, hôn đến cả nước mắt, vội vàng dừng lại: “Có phải làm đệ đau không?”
“Không, không có.”
Ngụy Thanh Sơn không còn lỗ mãng như lần đầu tiên nữa. Hắn cảm nhận được đôi chân đang run rẩy ở eo mình, Lâm Ngư không hề có chút phản ứng nào.
Ngụy Thanh Sơn hối hận ôm cậu vào lòng dỗ dành: “Xin lỗi, làm đệ đau rồi.”
“Không, không, không đau.”
Ngụy Thanh Sơn không dám tiếp tục nữa, chỉ ôm cậu an ủi không ngừng. Tiểu phu lang vừa nãy còn không ngủ được, giờ lại ngủ thiếp đi.
Ngụy Thanh Sơn chỉ muốn tự đấm mình hai cái. Sao lại làm tiểu phu lang bị thương chứ!
Sáng hôm đó, Lâm Ngư dậy khi mặt trời đã mọc. Ngụy Thanh Sơn đã nhóm lửa, thấy Lâm Ngư đến liền bưng nước nóng cho cậu: “Lau người đi.”
Hắn biết tiểu phu lang rất sạch sẽ, dù mệt mỏi đến đâu mỗi ngày về nhà cũng phải lau người. Lâm Ngư hơi đỏ mặt không dám nhìn Ngụy Thanh Sơn. Hôm qua là tại cậu nhõng nhẽo, chút đau đó cũng không chịu được.
Cả buổi sáng hai người không nói chuyện, trong lòng đều áy náy. Ngụy Thanh Sơn áy náy vì làm Lâm Ngư đau, còn Lâm Ngư áy náy vì mình quá nhõng nhẽo.
Ngụy Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng: “Còn, còn đau không?”
Lâm Ngư vội vàng lắc đầu: “Không, không đau. Xin lỗi, là ta quá nhõng nhẽo.”
“Không phải, là ta quá thô lỗ.”
Ngụy Thanh Sơn mặt lạnh nhưng dái tai lại đỏ ửng. Lâm Ngư tưởng hắn giận, trong lòng càng áy náy hơn.