" Tự tìm người dẫn về. " Minh Triệt phũ phàng nói
" Nhưng ở đây không có ai hết với lại lạnh lắm...tôi sợ... " Linh Vũ nhỏ giọng ỉu xìu
Minh Triệt: "..." Sao lúc nào nó cũng làm phiền tôi hết vậy?
Lão tử đã làm lên nghiệt gì?!
Minh Triệt thở dài " Nhóc đang ở đâu? "
" Thấy đề là ngõ 125 "
" Đứng im ở đấy ta sẽ đến ngay "
" Được... " Linh Vũ nhẹ nhàng tắt máy
Đeo bao guitar trên lưng đứng dậy, mỏi chân quá
Muốn được cõng!
Đợi tầm 15 phút sau, một bóng người quen thuộc chạy tới
Minh Triệt bây giờ không còn mặc cái đồng phục của trường nữa tay vào đó là một chiếc áo T-shirt rộng, với cái quần đùi màu đen, chân đi dép tông loẹt quẹt đi tới
Phải công nhận là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp
" Đợi lâu không? "
Linh Vũ lắc đầu " Không lâu lắm "
" Mà lão đại mặc đồ lạ thật, mùa đông mà lại đi mặc áo tay ngắn "
Minh Triệt: "..." Là tại ai chứ?
Đang yên đang lành tự nhiên gọi cho người ta làm cái quỷ gì?!
" Nhóc mua guitar làm gì? " Minh Triệt giờ mới để ý bao guitar phía sau lưng Linh Vũ
" Tất nhiên là để tập rồi, sau này còn giúp được anh nữa chứ " Linh Vũ cười nhẹ
Minh Triệt trầm mặc
" Anh không thể hát sao? " Linh Vũ rũ mắt
" Không hẳn chỉ là...không thể hát được nốt cao... "
" Ra vậy... "
" Đi thôi! " Minh Triệt xoay người bước đi
Nhưng không thấy Linh Vũ đi theo
" Sao vậy? "
" Tôi mỏi...anh cõng tôi đi.. " Linh Vũ bè nheo
Minh Triệt: "..."
Nếu gặp đứa nào khác nói câu này...
Ta thề là sẽ đập chết nó lâu rồi!
Minh Triệt cúi thấp người lạnh giọng nói " Lên đi "
Linh Vũ: "..."
Còn tưởng anh ta tức giận chôn không cho mình đẻ trứng nữa chứ
Không ngờ nhìn vậy mà quá tốt bụng!
Linh Vũ nghĩ một lát trèo lên lưng rắn chắc của Minh Triệt
" Ngồi chắc chưa? "
" Rồi.. " Linh Vũ gật đầu nhẹ
Minh Triệt chậm rãi đứng dậy
" Mẹ! Nhóc ăn gì mà nặng gớm! "
Linh Vũ: "..." CM anh ý! Tôi còn chưa ăn gì đâu!
" Anh không lạnh sao? "
" Tại nhóc mà ta chảy hết mỡ rồi "
Linh Vũ: "..." Anh có mỡ sao?
" Hôm nay nhóc đến đây cùng ai vậy? " Chắc không phải đi một mình đâu ha! Con nhóc này mù đường nặng mà
" Dư Tịch "
" Vậy tại sao không đưa về chung đi "
" Tôi muốn gặp anh mà~ Tự dưng bỏ đi làm người ta lo chết được " Linh Vũ bĩu môi
Thôi giả bộ quan tâm đi!
" Nhiều lúc ta thấy nhóc thật khó hiểu đấy.. "
" Đừng nói vậy tôi buồn lắm " Làm như tôi là người ngoài hành tinh ấy
" Nhiều lúc chỉ là tôi...cảm thấy cô đơn thôi " Linh Vũ nhỏ giọng
Minh Triệt rũ mắt không nói gì nữa chậm rãi bước đi, có khá nhiều người ghen tị nhìn họ
Nhưng ai quan tâm chứ...
Tự nhiên lại nói một câu khiến hắn đau lòng vậy...
" Đến nhà rồi "
" Cảm ơn... " Linh Vũ trượt xuống
" Nếu được anh có thể hát bài 'Trống Rỗng' của Hắc Kỳ Tử được không?...Tôi khá thích bài đó.. "
"...Suy nghĩ sau "
...
" Phải rồi, nhóc...cỡ A phải không? " Bỗng Minh Triệt hỏi một câu làm Linh Vũ cứng đờ
" hả? "
" Không cần ngại đâu anh đây hiểu mà " Minh Triệt gật đầu
" Thôi tạm biệt " Minh Triệt nhanh chóng rời đi
" Khoan... " Linh Vũ cứng đờ
Tôi cỡ B mà!
Chẳng qua là mặc chặt quá thôi!
Mẹ kiếp!
____Ngoài Lề____
Minh Triệt: Ha! Cuối cùng ta cũng đã trả thù được
( Suzue: Chap này tình củm ghê 😂)