"Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?!"
"... Thì không phải cái chị hồi nãy là vợ sắp cưới của anh à? Chị ta đã tìm đến cửa, anh lại không cho vào, chắc là anh lo người khác sẽ dị nghị chứ gì?" Giọng Phổ Thông bốc mùi giấm chua nồng nặc.
Hồng Kỳ hít sâu một hơi để áp chế cơn giận, nghĩ lại thì cũng tại hắn cả, không chịu nói rõ với Phổ Thông ngay từ đầu, y hiểu lầm cũng phải thôi. Chủ yếu là do hắn tưởng dì Lý đã giải thích rõ ràng cho cô nàng kia rồi, ai ngờ cô ta còn dám một mình tìm đến. Kể cũng lạ, hắn với cô ta chỉ mới gặp vài lần, chẳng hiểu cô ta vừa mắt hắn ở điểm nào nữa.
Phổ Thông vừa nghĩ đến cảnh sau này Hồng Kỳ sẽ chăm sóc người phụ nữ kia từng miếng ăn giấc ngủ, đối xử với chị ta dịu dàng như đối xử với y, lòng y lại càng bức bối khó chịu.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Đừng dỗi mà, nghe tôi giải thích cái đã..." Hồng Kỳ dịu giọng lấy lòng Phổ Thông, vừa đau đầu vừa thầm mừng vì y quan tâm đến mình như thế.
Hứ, đợi anh giải thích xong chắc tôi cuốn gói ra đường luôn quá. Trong lòng Phổ Thông nghĩ thế, nhưng chẳng dám nói ra vì sợ sẽ thêm dầu vào lửa. Thật ra y giận nên nói vậy thôi, chứ nếu Hồng Kỳ thật sự cưới vợ, y chẳng biết phải làm thế nào nữa.
"Tôi với cô gái đó vốn chẳng quen biết gì hết trơn. Chị Lý muốn làm mai cho chúng tôi, nhưng tôi đã từ chối rồi. Giờ kinh tế eo hẹp, tự lo thân mình còn chưa xong nữa là."
"Ý anh là, nếu sau này anh có tiền rồi, anh vẫn sẽ đi tìm phụ nữ phải không?" Phổ Thông vẫn xụ mặt.
"Có cậu ở đây rồi, tìm phụ nữ làm gì nữa?"
Mặt Phổ Thông không biến sắc, nhưng trong lòng đã tưng bừng nở hoa:
"Ừm... Vậy chuyện người phụ nữ kia anh định xử lý sao?"
"Yên tâm đi, mai tôi sẽ qua giải thích rõ ràng với cô ấy."
"Mai tôi cũng ra ngoài, hay là... để tôi nói với cổ giúp anh cho?" Anh muốn đi gặp người phụ nữ kia hả? Mơ đi!
"Cũng được, nhưng nói khéo chút, người ta vốn đâu có làm gì sai."
"Biết rồi." Phổ Thông kéo màn lại, nắng thế này mà được đánh một giấc thì phải biết.
"Ngoan." Hồng Kỳ kéo Phổ Thông lên giường, "Nào, ngủ thôi."
"Anh ngủ trước đi." Phổ Thông từ chối, định bật TV.
"Ngủ chung cho vui." Hồng Kỳ cướp remote trong tay Phổ Thông, "Cậu đóng cửa giùm tôi nhé. Đừng lo, có mấy tiếng thôi, khách đi WC sẽ tự biết phải trả tiền mà."
Phổ Thông làm theo lời Hồng Kỳ, hơi tò mò: "Anh thoáng chuyện tiền bạc quá nhỉ?"
"Ha ha, dù sao cũng có cậu nuôi tôi rồi mà. Tiền cậu kiếm được còn nhiều hơn tôi nữa cơ."
Phổ Thông bật cười. Hồng Kỳ nói đúng, dù đi làm mệt thật, nhưng mỗi ngày kiếm những sáu mươi, bảy mươi đồng, đó là con số rất lớn đối với người như bọn họ.
"Mát chưa?" Phổ Thông chỉnh quạt, hỏi Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ gật đầu, che miệng ngáp một cái, "Được rồi, nào, ngủ thôi."
Phổ Thông bò lên giường, dựa sát vào Hồng Kỳ, hai người cùng chìm vào giấc ngủ. Nắng trưa rất gắt, khu thương mại vắng hoe, các chủ tiệm đều gà gật cả.
Lúc Hồng Kỳ thức giấc, Phổ Thông đã đi rồi, còn chu đáo pha nước chanh cho hắn giải nhiệt nữa. Hồng Kỳ mở ngăn kéo, phát hiện chanh khô sắp hết, chiều phải mua bổ sung vào mới được.
Phổ Thông định sẽ đi thu thùng các tông, sau đó mới đến tìm người phụ nữ kia. Nhưng chuyện càng để lâu y càng không yên lòng, nên y đã quyết định phân rõ phải trái với người ta trước rồi làm gì thì làm.
Đẩy xe đến WC phía nam, Phổ Thông quét mắt đánh giá một lượt, bĩu môi, chỗ này nhỏ hơn so với bên Hồng Kỳ, lại còn chẳng sạch sẽ bằng nữa.
Đất đọng đầy nước và những dấu chân bẩn thỉu, trước cửa phòng có một thằng nhóc mặt lắm lem đang ngồi chơi một mình.
Phổ Thông đứng trước cửa sổ nhìn vào trong nhà, thấy người phụ nữ kia đang xem TV.
"Khụ khụ." Người này họ Vương phải không ta?
Người phụ nữ nghe tiếng động, quay sang nhìn, thấy là Phổ Thông, liền nở nụ cười thân thiện.
"A, là Phổ Thông à, mời vào." Tuy cô không thích cậu em kết nghĩa của Hồng Kỳ này cho lắm, nhưng y có thể xúc tiến tình cảm giữa cô và Hồng Kỳ, cô phải lợi dụng triệt để mới được.
Phổ Thông ghét bỏ nhìn nụ cười thân thiện không rõ nguyên do của cô Vương: "Không cần đâu, chị Vương."
Quả nhiên, nụ cười trên mặt cô Vương liền cứng lại. Phụ nữ ghét nhất bị người khác chê mình già, cô cũng không ngoại lệ. Thật ra tuổi của cô cũng xấp xỉ tuổi Phổ Thông, thế mà y lại nỡ lòng nào gọi cô bằng "chị".
"Anh cậu bảo cậu đến à?" Bằng trực giác của phụ nữ, cô Vương có thể cảm nhận được sự bài xích của Phổ Thông đối với mình, nên cô đổi ý, không mời y vào nhà nữa.
"Vâng."
"Có chuyện gì sao?" Cô Vương mừng rỡ, hai mắt sáng như đèn pha.
Phổ Thông cau mày, lời giải thích ra đến cuống họng lại bị nuốt xuống, thay vào đó là câu hỏi y vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Chị quen biết anh tôi chưa lâu, sao lại muốn kết hôn với anh ấy?"
Cô Vương chớp mắt một cái, cho rằng đây là nghi vấn của Hồng Kỳ, liền đỏ mặt trả lời: "Ừm... Ha ha, vì anh ấy là người tốt, đúng kiểu đàn ông tôi thích."
Phổ Thông mơ mơ hồ hồ hỏi lại: "Là sao, chị nói rõ chút được không?"