"Chắc là do mình hoa mắt thôi." Hắn tự an ủi mình, đoạn chuyển hướng về khu thương mại. Suốt đường đi, hắn cố gắng bảo vệ bọc thức ăn, luồn chỗ này lách chỗ kia để tránh va chạm với người khác, gây ra những mâu thuẫn không đáng có. Tới ngã rẽ, Hồng Kỳ hơi chần chừ, đường bên trái xa hơn, nhưng rộng, và những ngôi nhà hai bên đường đều được tu bổ mấy năm gần đây, vẫn khá chắc chắn, còn bên phải là đường tắt, có điều một bên là tường bao, một bên là nhà ngói cũ, trông như có thể sụp bất cứ lúc nào.
Đương lúc Hồng Kỳ đang do dự, cơn địa chấn tiếp theo lại ập đến. Hồng Kỳ vịn vào một cây đại thụ để giữ thăng bằng, nuốt nước bọt, quyết định rẽ trái. Hắn vẫn còn yêu đời lắm.
Bình thường chỉ cần mười phút là tới nơi, lần này Hồng Kỳ phải mò mẫm trong bóng đêm chỉ với ánh sáng le lói từ màn hình di động những ba mươi phút. Hiện đã hơn mười giờ tối.
Cuối cùng cũng về đến khu thương mại, nhưng Hồng Kỳ lại không vào được, bởi cổng trước đã bị hàng loạt rào chắn chặn kín mít.
"Vậy là sao?" Hồng Kỳ hoang mang.
"Giới nghiêm." Một đồng chí Vũ cảnh (cách họi tắt của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc) trả lời hắn.
"Tại sao?" Hồng Kỳ choáng váng, hắn mới chỉ rời đi có hai, ba tiếng thôi mà.
"Thì chỗ này là khu thương mại, hàng hóa nhiều, chắc anh không biết, hồi nãy có một trận hỗn chiến, đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì giành mua đồ, mãi đến khi cảnh sát đến mới xử lý được. Hiện giờ xung quanh mấy kho lớn đều có người bảo vệ hết sức nghiêm ngặt đấy." Đồng chí kia giải thích xong thì xách súng về lại vị trí.
Hồng Kỳ vẫn chưa nhụt chí, đường này vào không được thì ta đi đường khác.
Phổ Thông về sớm hơn Hồng Kỳ, cũng bị nhốt ở ngoài. Thế là y nảy ra một ý tưởng y chang Hồng Kỳ, tìm cách lẻn vào. Giờ điều duy nhất y muốn là gặp được Hồng Kỳ, linh cảm của y ngày càng mãnh liệt, Hồng Kỳ nhất định sẽ đến tìm y!
So với việc đi loanh quanh không mục đích, trốn trong nhà ngồi chờ nghe có vẻ khả thi hơn. Phổ Thông đến cổng phía Tây, tuy ở đây cũng có người canh giữ, nhưng rất thưa, chỉ có ba, bốn Vũ cảnh.
Phổ Thông xoa tay, đang cân nhắc nên qua mặt bọn họ thế nào thì nghe thấy tiếng gọi hết sức quen thuộc, "Phổ Thông!"
Phổ Thông mừng quýnh quay lại, đúng là Hồng Kỳ của y, "Biết ngay anh sẽ đến tìm em mà!"
Phổ Thông toét miệng dang hai tay chạy về phía Hồng Kỳ, ôm chầm lấy hắn. Hồng Kỳ cũng cười tươi thật tươi, may là thằng nhóc ngốc nhà hắn không xảy ra chuyện gì.
"A, đúng rồi." Hồng Kỳ khẽ đẩy Phổ Thông ra, cởi ba lô xuống, lấy nước và bánh mì đưa cho y, "Chắc em đói lắm rồi phải không, mau ăn đi."
Phổ Thông nhận thức ăn, đúng là từ trưa đến giờ y vẫn chưa ăn gì, nhưng lúc nãy vì quá lo cho Hồng Kỳ mà y quên luôn cả việc đói, giờ thấy hắn bình an vô sự, bụng y mới bắt đầu kêu réo biểu tình.
Phổ Thông cạp hai, ba cái là xử xong cánh bánh mì nhân đậu, lại tu non nửa chai nước, tuy chưa no, nhưng cũng thấy khỏe hơn nhiều rồi. Hồng Kỳ thấy y hình như vẫn còn thèm nhưng lại không dám xin thêm, hắn bèn đoán ra y đang băn khoăn chuyện gì.
"Anh đã mua đồ ăn dự trữ rồi, em cứ yên tâm đi." Nói rồi Hồng Kỳ lại lấy ra thêm một cái bánh mì nữa đưa cho Phổ Thông.
Ăn xong, xem tình hình, có lẽ không về nhà được rồi, Phổ Thông liền thẳng thắn dắt Hồng Kỳ đến một tảng đá to trước cửa Tây khu thương mại, ngồi xuống nghỉ ngơi. Trời tối đen như mực, hai người không kiêng dè gì dựa sát vào nhau, thủ thỉ những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.
"May mà chúng ta đều ổn." Phổ Thông cảm thán, không biết ngày mai mọi chuyện sẽ ra sao đây.
Có tảng đá che chắn, quanh cửa Tây lại chẳng có mấy người, Phổ Thông liền lớn mật kéo Hồng Kỳ vào lòng, "Cũng trễ rồi, anh ngủ đi."
Hồng Kỳ ừm một tiếng, hôm nay quả là một ngày đầy vất vả. Nằm trong lồng ngực ấm áp của người yêu, Hồng Kỳ thấy lòng bình yên đến lạ, chẳng mấy chốc hắn đã mơ mơ màng màng.
Hai giờ sáng, mặt đất lại rung chuyển, lần này chấn động khá lớn, một vài người đánh bạo vào nhà ngủ nay bị dọa chạy trối chết, mặt mày xanh mét ôm chăn nệm ra nhập bọn với đám đông ở bãi đất trống luôn.
Hồng Kỳ giật mình tỉnh giấc, theo bản năng định kéo Phổ Thông chạy, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở ngoài, xung quanh chẳng có công trình nào hết, trừ cánh cổng sắt của khu thương mại.
"Không có chuyện gì đâu, ngoan, ngủ đi, em canh cho." Phổ Thông ôm Hồng Kỳ dỗ dành.
Hồng Kỳ đã tỉnh rồi thì rất khó ngủ lại, ngồi không cũng chán, thế là hắn định tán gẫu với Phổ Thông. Nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọt nước từ trên trời rơi trúng má hắn, lạnh buốt.
Mưa! Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo. Nhìn xung quanh, thấy chỉ có hai bên trụ bê tông của cổng vào là tạm trú mưa được, Phổ Thông bèn kéo Hồng Kỳ lại đó.
Mưa cứ ba hồi nhỏ ba hồi lớn, chắc chẳng thể tạnh trong thời gian ngắn được. Nửa tiếng sau, cổng sắt bỗng mở ra một khe nhỏ, một đồng chí Vũ cảnh vẫy vẫy hai người đã sắp ướt như chuột lột, "Này, vào đi."
"Ở yên đây, không được chạy lung tung, rõ chưa?" Đồng chí dặn dò Phổ Thông và Hồng Kỳ, hai mắt anh ta hằn đầy tơ máu, trông mệt mỏi vô cùng.
Phổ Thông gật đầu nói cảm ơn, đi theo đồng chí kia vào một căn phòng nhỏ. Trong phòng có sẵn một cái giường đơn với cái ghế, trên giường là một đồng chí đang ngáy o o, chắc là người gác cổng ở ca trước.
Phổ Thông và Hồng Kỳ chen chúc nhau ngồi trên ghế, Hồng Kỳ tựa đầu vào vai Phổ Thông, Phổ Thông thì hơi ngửa ra sau tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.