"Đây là quán ruột của tôi với Ngô Trung, đồ ăn bao ngon luôn." Lý Chí đặt một phòng đơn, bốn người lần lượt ngồi xuống.
Tuy Lý Chí là ân nhân, nhưng Hồng Kỳ và Phổ Thông không vì vậy mà tỏ ra khúm núm, e dè. Hai người họ vẫn ung dung tự tại, nợ ân tình thì sau này từ từ mà trả, hơn nữa, có lẽ Lý Chí cũng chẳng cần họ báo đáp đâu, đối với gã, giúp họ chỉ là thuận tay mà thôi, xem như trò giải trí lành mạnh khi rảnh rỗi.
Đúng là Lý Chí chẳng có ý kiến gì với thái độ trước sau như một của Phổ Thông và Hồng Kỳ, hơn nữa gã còn mừng thầm vì Phổ Thông không còn nhìn gã bằng ánh mắt hình viên đạn nữa. Đây rõ ràng là một thành tựu lớn, nhưng vì Ngô Trung đang ngồi sát bên nên Lý Chí không dám vênh váo. Không chỉ Lý Chí, Ngô Trung cũng đánh giá cao cách cư xử đúng mực của hai người bạn mới quen này.
"Tối nay không say không về, cụng ly!" Lý Chí xung phong cầm chai bia tu ừng ực.
"Tôi..." Phổ Thông hơi do dự, y và Hồng Kỳ luôn cho rằng nhậu nhẹt là xấu nên hai người rất ít khi uống rượu.
Hồng Kỳ nhìn sang phía đối diện, thấy Ngô Trung có vẻ ngầm cho phép, thế là hắn cười bảo, "Uống thì uống." Người ta đã mời, mình không uống cũng kỳ, nhấp môi một chút chắc cũng không sao đâu. Nói gì thì nói, lát nữa cũng phải có người còn tỉnh để đưa đám ma men về. Hắn tự nguyện lãnh trọng trách đó, còn lại trông cậy hết vào Phổ Thông.
May mà Lý Chí không gọi rượu đế. Tửu lượng Lý Chí khá cao, tuy không đến mức ngàn chén không say, nhưng cũng dư sức đánh bại một kẻ rất hiếm khi đụng đến bia rượu như Phổ Thông. Ngô Trung với Hồng Kỳ thì ý tưởng lớn gặp nhau, lâu lâu mới nhấp một ít bia.
Mấy lon bia rỗng nằm lăn lóc dưới đất, mặt Phổ Thông đã đỏ ửng, bắt đầu ngã trái ngã phải. Lý Chí cũng ngà ngà say, cao hứng chuốc bia cho Phổ Thông. Phổ Thông cản không nổi đòn tấn công vồn vập của gã, đành gắng gượng chống đỡ.
"Gì mà yếu thế! Đây mới là bia thôi đó!" Lý Chí cười người mà không xem lại mình, chính gã cũng phải nhờ Ngô Trung ôm lấy eo mới không gục xuống bàn.
Nếu là ngày thường, đối với Lý Chí, nhiêu đây chẳng xi nhê gì, nhưng hôm nay gã để bao tử rỗng mà uống rượu nên mới say đến vậy. Phổ Thông thì khỏi phải bàn, tửu lượng của y vốn thấp đến đáng thương.
Ngô Trung thường xuyên đi sớm về muộn, thời gian dành cho Lý Chí không nhiều, mỗi lần thấy gã lén đi nhậu với đám hồ bằng cẩu hữu về, Ngô Trung lại tức, tức lên thì phạt Lý Chí một trận, sang hôm sau, gã lại chứng nào tật đó. Nhưng lần này có mình ngồi ở đây quản, nên Ngô Trung cho Lý Chí uống thả ga một bữa.
Sau một hồi âm thầm quan sát, Hồng Kỳ nhận ra, tuy không nói thành lời, nhưng Ngô Trung thật sự quan tâm Lý Chí, xem ra hai người cũng là kiểu quan hệ kia.
Lúc tính tiền, thấy Ngô Trung định rút ví ra, Hồng Kỳ liền ngăn lại, "Hai người đã giúp chúng tôi rất nhiều, sao có thể bắt hai người trả tiền nữa? Bữa này coi như là chúng tôi mời, được không Ngô Trung?"
Ngô Trung mỉm cười, "Đừng khách sáo quá, gọi tôi Tiểu Trung là được rồi." Trong bốn người, Hồng Kỳ là lớn tuổi nhất, sau đó là Ngô Trung, tới Phổ Thông, trẻ nhất là Lý Chí.
"Vậy Tiểu Trung cứ ở lại chăm sóc Lý Chí đi, tôi ra ngoài tính tiền." Lúc đầu Hồng Kỳ còn thấy hơi ngượng mồm, nhưng gọi vài lần cũng quen. Ngô Trung chậm rãi gật đầu.
Lúc về, Lý Chí dựa vào người Ngô Trung la hét đòi uống tiếp. Còn Phổ Thông thì ngược lại, lúc say y ngoan hơn hẳn, im lặng đứng bên cạnh Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ thấy bước chân của Phổ Thông vẫn vững vàng nên quyết định đi bộ về. Ngô Trung dìu Lý Chí, tạm biệt Hồng Kỳ rồi vẫy một chiếc taxi.
Trên đường về, hai người gặp phải một nhân viên tiếp thị. Người đó giới thiệu gói cước gì đó, chỉ cần đóng ba trăm là được tặng ngay một chiếc điện thoại. Tuy chỉ là loại điện thoại cùi bắp, nhưng Hồng Kỳ và Phổ Thông vốn chẳng chơi game cũng không nghe nhạc, chỉ đơn thuần gọi - nghe nên cũng không cần điện thoại xịn làm gì. Hồng Kỳ thấy hời quá, thế là bỏ ngay sáu trăm đổi liền hai chiếc.
Về đến phòng nhỏ, Hồng Kỳ dìu Phổ Thông ngồi xuống giường rồi ra ngoài múc cho y thau nước để rửa mặt rửa chân, sau đó đổi dép đi trong nhà cho y. Suốt quá trình, Phổ Thông chỉ im thin thít mặc Hồng Kỳ làm gì thì làm.
Hầu hạ xong Phổ Thông, Hồng Kỳ lại múc thêm một thau nước khác để rửa mặt. Hai ngày qua, so với Phổ Thông vừa mệt thân vừa nhọc lòng, Hồng Kỳ sống thoải mái hơn nhiều, nguyên nhân là do hắn không phải đáp ứng ham muốn mãnh liệt của ai đó mỗi đêm, nên sáng ra hắn rất có tinh thần, tuy rằng đôi lúc cũng rất nhớ Phổ Thông.
Mặc thêm áo khoát, Hồng Kỳ vào WC giải quyết nỗi buồn để chuẩn bị đi ngủ. Cửa phòng chỉ khép hờ nên gió lạnh lùa vào, thổi tỉnh Phổ Thông. Phổ Thông vẫn còn hơi chóng mặt, nhìn quanh quất bốn phía tìm Hồng Kỳ nhưng chẳng thấy đâu.
"Anh, anh ơi?" Y hoảng hốt mò xuống giường, người yêu của y đâu rồi? Không ổn, y phải đi tìm Hồng Kỳ, nếu không lão già xấu xa kia sẽ bắt hắn đi mất!
Tư duy của Phổ Thông bị hơi men làm đóng băng nên y có chút lẫn lộn giữa thực tế và tưởng tượng. Y đẩy cửa ra, đi loanh quanh không mục đích một hồi, thấy WC vẫn còn sáng đèn bèn đi vào. Y đi thẳng đến căn buồng duy nhất đang đóng cửa, gọi to, "Mau ra đây!"
Hồng Kỳ đang trút bầu tâm sự giật mình một cái, suýt nữa là nín luôn. Sau khi nhận ra đó là giọng của Phổ Thông, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, "Ra liền đây."
"Anh? Sao anh lại ở trong đó?" Phổ Thông nghe được giọng của người yêu, lập tức kích động đập ầm ầm lên cửa. Hồng Kỳ sợ y làm phiền hàng xóm xung quanh, liền nhanh chóng giải quyết rồi kéo quần, mở cửa, "Ra rồi đây, gấp cái gì." Hồng Kỳ cứ tưởng Phổ Thông muốn đi vệ sinh nên mới vội như vậy. Cũng lạ thật, chỗ này có một đống phòng trống, mắc gì y cứ nhất quyết phải giành phòng của hắn? Thôi, hắn không chấp người say.
Phổ Thông nhìn chằm chằm Hồng Kỳ, bỗng dưng bật cười khúc khích, vừa cười vừa đẩy Hồng Kỳ vào lại trong phòng.
"Gì đấy? Anh đi xong rồi, không cần đi nữa đâu..." Hồng Kỳ chưa nói xong, môi Phổ Thông đã áp tới.
Mới hai ngày chưa chạm vào Hồng Kỳ, Phổ Thông đã nhớ sắp điên rồi. Nỗi nhớ dần tích tụ, lại còn được cồn khuếch đại lên gấp mấy lần, bây giờ liền chính thức bùng nổ.