• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Giam sợ ngây người.

Anh thấy cái gì?

Là, Tô, Diệc!

Cô cùng anh nằm trên cùng cái giường, dáng người nho nhỏ như gấu koala treo trên người anh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, lúc này hai mắt nhắm ngủ say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Mà cánh tay trái anh vòng qua cái eo thon của cô, lòng bàn tay dán trên da thịt trơn bóng của cô, hai người tựa hồ đã ngủ như vậy thật lâu.

Lục Giam không thể tin được, dùng sức nhắm mắt, anh hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

Mang theo một tia hy vọng, anh lần nữa mở mắt ra.

Tô Diệc vẫn ở trên ngực anh!

Đầu Lục Giam "Ong" một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc này, đại khái Tô Diệc cảm thấy có chút nóng, đột nhiên văn vẹo đẩy chăng, bởi vì động tác này, Lục Giam không kịp phòng ngừa mà thấy nửa người trần trên của cô.

Lục Giam cả người cứng đờ, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nhưng cô cố tình không thật thà, nghiêng trái nghiêng phải, thậm chí cẳng chân không lệch mà ở bộ phận giữa hai chân anh cọ cọ.

Lục Giam nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, bụng dưới nổi lên cảm giác khác thường, trướng trướng đau......

Anh đột nhiên rút tay về, ngồi bật dậy.

Không có gối ôm bằng người, Tô Diệc chậm rãi mở mắt.

Cô nhíu mi lại, đánh giá nam nhân bên cạnh!

Nam nhân bên cạnh!!

Nam, nhân!!!!

Nằm mơ sao?!

Wow, nam nhân này còn rất giống Lục Giam.

Tô Diệc cảm thấy chính mình là không tỉnh ngủ, cô hung hăng xoa xoa đôi mắt, cô hy vọng khi mở mắt ra lần nữa, gương mặt Lục Giam có thể biến mất.

Nhưng mà không có.

Cô kinh ngạc mà trừng lớn mắt, một hai ba bốn, rốt cuộc "A!!!" một tiếng kêu lên.

Lục Giam không chút suy nghĩ, bịt kín miệng cô.

"Tối qua chúng ta không có gì" Lời vừa nói ra, Lục Giam tự mình thấy có điểm sai. Một cô gái ngủ trong ngực anh còn nói không có gì. Anh bực bội mà đem đầu tóc xoa nhẹ:"Ý anh nói là, chúng ta chỉ đơn thuần mà ngủ một giấc, cái gì cũng không làm" (Hẳn là làm:33 )

Tô Diệc đôi mắt nhanh chóng nhìn, anh vẫn quần áo thể thao chỉnh tề, mà chính cô tuy chỉ mặc nội y, nhưng tốt xấu gì cũng có mặc.

Cô kéo tay anh ra, đem chăn bọc chính mình thành nhộng, mới ngơ ngác hỏi:" Sao, sao lại thành thế này a?"

"Anh cũng không biết" Lục Giam là thật sự không biết:" Anh tối hôm qua đưa em trở về, thật là đưa đến phòng mẹ em, quần áo của em cũng không phải anh cởi"

Tô Diệc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó dùng sức mà vỗ vỗ trán mình, "Bang" một tiếng, thanh âm thanh thúy.

Cô vừa thẹn vừa bực, ngập ngừng nói:" Thực xin lỗi a, hẳn là tối qua em đi vệ sinh lúc nửa đêm, lúc sau, đi nhầm phòng." Quần áo tự nhiên chính là cô cởi, khó trách tối qua cô nằm mơ vẫn luôn là cởi quần áo, cởi đến mệt chết.

- ----------

Thẳng đến thời điểm đến bệnh viện cùng Chu Kết Thu tạm biệt, Tô Diệc mặt còn có chút đỏ.

"Bảo bảo, con làm sao, mặt lại đỏ như vậy?" Chu Kết Thu thấy có chút kỳ quái hỏi.

"Ách,....Chính là có chút nóng"

"Vậy chờ một lát hãy ra ngoài, đừng để bị cảm"

"Ân ân, con biết rồi"

Lục Giam ở dưới lầu bệnh viện chờ cô, anh vẫn luôn dòng người xuống của thang máy, đương nhiên khi thấy Tô Diệc, tầm mắt liền trụ trên người cô.

Tô Diệc đón ánh mắt,hướng anh đi tới, vì để biểu hiện được tự nhiên như trước, cô ngẩng mặt, nhìn anh cười cười.

Chỉ là nụ cười này, ở trong mắt Lục Giam, còn không bằng đừng cười.

Hai người đối với sự việc tối hôm qua, đều lựa chọn mất trí nhớ tạm thời, ai cũng không nhắc lại.

Đến sân bay, thời gian vẫn còn sớm, bọn họ tìm nhà ăn giải quyết buổi trưa.

Chọn nhà ăn xong xuôi, Tô Diệc cứng ngắc gọi món ăn, Lục Giam đi Toilet.

Gọi đồ ăn xong, đột nhiên có người gọi tên cô:"Tô Diệc?"

Tô Diệc theo tiếng gọi quay lại.

"Thật là em a?" Một cô gái hơn hai mươi đi trên cao gót, trang điểm tỷ mỷ, lắc lắc người đi đến, trên mặt còn có chút không tưởng tượng được.

Là chị họ Tô Thiến, không nghĩ tới ở chỗ này gặp mặt.

Tô Diệc khô cằn mà đáp:" Ân, đã lâu không gặp"

Bên cạnh Tô Thiến còn có một chàng trai cầm vé máy bay, bộ dáng cỡ 26 27 tuổi, diện mạo đoan chính, chỉ là vóc dáng không quá cao, cùng Tô Thiến mang giày cao gót không sai biệt lắm.

"Đây là bạn trai chị Vương Gia Duyệt, A Duyệt, đây là em họ Tô Diệc"

Tô Thiến hỏi cũng không hỏi, chính mình kéo Tô Diệc ngồi xuống ghế dựa đối diện:" Nếu đã gặp mặt, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi, A Duyệt tính tiền"

Vương Gia Duyệt phụ họa nói:" Đúng vậy, hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên, đều là thân thích, cùng nhau ăn đi"

Tô Diệc cũng không muốn cùng bọn họ, nhưng lại không có lý do cự tuyệt.

"Tô Diệc, em như thế nào lại về rồi?" Tô Thiến một bên hỏi một bên gọi món ăn.

" Mẹ em nhập viện, em về thăm"

" Uy, chị nghe mẹ chị nói thím nhỏ nhập viện. Ai nha, không phải chị nói, bà nội mạnh miệng mềm lòng, các người chiều theo ý bà, sự tình cũng không lớn như vậy."

Hay cho một thứ nói chuyện không đau eo!

Tô Diệc bưng ly nước chanh lên, không nhanh không chậm mà uống một ngụm:"Được a, để tôi quay về nói với mẹ, cùng bà đến thỉnh đại bá mẫu (mẹ Tô Thiến) một chút, xem làm sao mới có thể làm bà nội có niềm vui, đem tài sản ba tôi năm đó phân chia lấy lại"

Thời điểm ông nội Tô Diệc qua đời, trừ bất động sản thì còn để lại hơn 80 vạn tiền tiết kiệm. Dựa theo ý ông nội, Tô lão thái được 40 vạn, ba người con mỗi người 14 vạn, hơn nữa phải thay phiên phụng dưỡng Tô lão thái.

Bất quá, Tô lão thái lại làm khó Chu Kết Thu cùng Tô Diệc, không đưa tiền.

Chu Kết Thu chính là người bên ngoài mềm, bẹn trong cứng rắn, tùy rằng một mình nuôi dưỡng con gái vất vả, nhưng bà thà chịu cực hơn nữa, cũng không tới cửa cầu xin người coi bà là sao chổi.

Chu Kết Thu không lấy số tiền này, nhưng có người lại để trong mắt, tỷ như mẹ của Tô Thiến, Lương Ngọc Phượng. Mấy năm nay đi theo Tô lão thái hống hách, lén lút được trợ cấp không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK