Hầu kết Lục Giam nhanh chóng lăn tăn, đầu gối quỳ giữa hai chân cô, tầm mắt từ khuôn mặt cô chậm rãi dò xuống. Tô Diệc không biết có phải ảo giác của mình không, nhưng cô thấy ánh mắt của chàng trai lúc này có phần hung ác, so với ngày thường khác hẳn.
Cô khẩn trương đến không chịu được.
Hơi thở của chàng trai như lửa thổi vào mặt cô, cô hỏi:"Anh có mua cái kia không?" Đừng lại cũng giống tối hôm trước phạm một sai lầm.
Lục Giam nâng lông mày, kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cô xem.
"Anh, anh mua lúc nào?" Cô cả ngày đều ở bên cạnh anh, lúc nào mà cô không biết chứ?
"Thời điểm ăn bữa sáng."
Tô Diệc:"......"
Lục Giam cũng cảm thấy đỏ mặt, sáng sớm đã đi mua cái kia, có vẻ như bị t*ng trùng thượng não.
Tô Diệc khụ một tiếng, đẩy đẩy anh, nhẹ giọng nói:"Em đi tắm đã."
Theo tiếng cửa toilet đóng lại, Lục Giam bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi. Anh thuận tay cầm đồ vật mua lúc sáng nghiên cứu. Thời điểm mua anh cũng không nghiên cứu kỹ, từ trên kệ lấy một hộp liền tính tiền. Thì ra thứ này còn có hương vị, anh mua là dâu tây? Chẳng lẽ còn có vị dứa, hương thảo?
Đột nhiên, toilet truyền đến thanh âm của Tô Diệc.
Lục Giam đứng dậy đi đến trước cửa:"Làm sao thế?"
Tô Diệc giữ chiếc cửa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhẹ giọng nói:" Trong hành lý của anh có một chiếc túi màu trắng có hình xương rồng, bên trong có chiếc túi nhỏ màu lam, anh giúp em lấy một chút."
Lục Giam gật gật đầu.
Anh đi đến nơi để hành lý, ngồi xổm xuống mở vali Tô Diệc ra. Quần áo, giày dép, vật dụng hằng ngày của cô đều được sắp xếp rất chỉnh tề.
Anh rất nhanh tìm được chiếc túi trắng xương rồng kia, mở chiếc túi ra, bên trong là đồ nhỏ con con gái, còn có ren. Lục Giam mím môi, lấy vài thứ ra ngoài, rốt cuộc cũng tìm được chiếc túi màu lam.
Anh đứng lên đi đến trước cánh cửa, gõ gõ cửa, cánh cửa theo tiếng gõ mà mở ra, tay Tô Diệc từ bên trong nhận lấy đồ vật, một làn hương hoa hồng ngào ngạt truyền đến.
Dầu gội đầu hay sữa tắm của cô đều là hương hoa hồng.
Lục Giam cái gì cũng chưa nói, chỉ là cầm lấy bình nước khoáng trên bàn, ngửa đầu uống hơn nửa bình.
Lại đợi vài phút, cửa mở, Tô Diệc đi ra.
Thói hư tật xấu cùng ham muốn chinh phục của nam nhân trong cơ thể Lục Giam sống dậy, anh cảm giác có một luồng điện từ phía dưới truyền lên, muốn đem cô gái ở trước mặt ăn tươi nuốt sống vào bụng.
Anh đi lên mấy bước đẩy người vào cửa, không chờ cô phản ứng liền hôn xuống. Tô Diệc muốn kháng cự, dùng tay đẩy anh, anh trực tiếp bắt hai tay cô để lên đỉnh đầu. Tô Diệc không nhúc nhích được, liền há miệng cắn anh một cái.
Nhưng cái đau đớn này đối với Lục Giam, như là đổ một thùng xăng vào viên lửa, bùng bùng cháy lớn.
Tô Diệc hết cách, chỉ dùng sức lắc đầu, tránh anh hôn môi, mặt đỏ tai hồng nói:"Không cần."
Lục Giam không nói gì, chỉ theo hôn môi cô, giống như một chú chó con, đang đòi chủ cho ăn.
Tô Diệc cũng muốn a, nhưng vấn đề là hiện tại cô không được....
"Em, "dì cả" của em đến." Cô ấp úng nói.
Lục Giam dừng một chút, ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nói:"Không phải em đều là ngày 12 hàng tháng sao?" Bây giờ mới là ở đầu tháng.
"Cái này, nó đâu phải là một đề toán, một là một, hai là hai." Tô Diệc cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng, không phải cô không nghĩ đến mà là không thể, "Trời lạnh, tâm tình không tốt, thức đêm làm việc hay nghỉ ngơi không tốt đều có khả năng chịu ảnh hưởng. Mấy tháng này em đều sai vài ngày, cho nên....."
Lục Giam giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, cảm giác uể oải như bị thiếu không khí.
Tô Diệc an ủi người bạn trai đang ủy khuất vô cùng.
Lục Giam ôm cô mà ngửa đầu gào lên:"Sao có thể như vậy chứ?"
Ô ô ô ô!!!
- -----------
Từ năm 3 đại học, các bạn học ngoại trừ áp lực từ việc học hành, còn có bên ngoài phải khẩn trương tìm công việc bù lu lên. Thi lên thạc sĩ, hay ra ngoài làm việc....mỗi cái đều phải tính toán kỹ càng.
Kỳ thật từ lúc còn học sinh, từ nhỏ đến lớn đều bị cha mẹ giáo huấn phải thật chăm chỉ học hành, những cái khác không cần lo. Nhưng tiến vào đại học, không chỉ dừng lại ở việc học, mà còn phải chuẩn bị rất nhiều hành trang tiến vào xã hội đầy áp lực.
Lục Giam đã năm 4, cũng không yêu cầu phải đi học. Anh toàn tâm toàn ý mà sáng lập trang web âm nhạc, mà Tưởng Duyên cũng được anh chiêu mộ đến dưới trướng của mình.
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, sẽ tiến đến đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần.
Đại hội thể thao so với trung học tùy ý hơn rất nhiều, cũng không cần phải mỗi lớp mỗi người đều báo danh thi. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn các lớp đều đồng nhất không tham gia. Khoa văn nữ nhiều nam thiếu, các nữ sinh đối với các hạng mục vận động không có nhiệt tình gì, cho nên mấy ngày nay nhiều hạng mục chẳng ai báo danh.
Giáo viên phụ đạo ở tiết tự học buổi tối cũng tích cực mà động viên:" Này có thể là lần duy nhất được làm học sinh, lần cuối cùng được tham gia đại hội, tương lai nhớ lại cũng là một kỷ niệm quý giá. Vòng 1, vòng 2.... Quan trọng vẫn là phát huy tinh thần tự giác tham gia...."
Tô Diệc cảm thấy giáo viên nói đúng, vì thế báo tham gia hạng mục 3000m.
Âu Dương Mỹ Mỹ vẻ mặt sùng bái mà nhìn cô. So với ở trên đường băng đầy plastic mồ hôi ướt đẫm chạy như điên, cô nàng nguyện rằng cắn hạt dưa, ngồi ở bên cạnh sân thi đấu ngắm các học đệ tràn ngập năng lượng khỏe mạnh.
Tô Diệc thi đấu vào buổi sáng ngày thứ ba.
Cô mặc một bộ đồ vận động màu trắng, tay áo và ống quần là đường sọc màu đỏ. Trên chân là đôi giày thể thao màu trắng xinh xắn, tóc cột cao nửa đầu, trước ngực còn đeo bảng số của vận động viên.
Dưới nắng sớm, gương mặt trắng nõn của cô ửng hồng lên, cả người đầy vẻ sức sống thanh xuân, khí thế bừng bừng.
Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ mỗi người một bên, vừa xoa vai vừa bóp chân cho cô.
Có phải cảm thấy sẽ rất thích đi? Trên thực tế thì không có, tần suất hai người này không giống nhau, lực đạo cũng không đồng đều, Tô Diệc cảm thấy mình như sắp gãy vụn đến.
Cô kêu một tiếng "Ngừng", sau đó chính mình tự làm các động tác chuẩn bị, kéo duỗi cơ bắp.
Liễu Minh Nguyệt đời này sợ nhất đi bộ, thậm chí so với Tô Diệc còn khẩn trương hơn, thời điểm lần thứ ba cô nàng hỏi Tô Diệc muốn đi WC, Tô Diệc vừa lúc khỏi động xong chân tay:"Cậu thế nào so với tớ còn khẩn trương hơn, bình tâm bình tâm ha."
10h rưỡi, Tô Diệc đứng trên đường chạy.
Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người như những mũi tên phóng đi.
Nhưng sau khi chạy 2 vòng, nguyên lai là một nhóm nữ sinh, dần dần có người tụt lại phía sau, không đuổi theo kịp.
Tô Diệc cắn chặt răng chạy sau người thứ nhất.
100m cuối cùng, cô bắt đầu tăng tốc. Bên tai là tiếng tim thình thịch thình thịch của chính mình, không khí như một lưỡi dao sắt bén, phảng phất tiếp theo có thể cắt đứt yết hầu của cô.
Tô Diệc nhìn về phía trước, cắn răng chạy từng bước từng bước.
Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Liễu Minh Nguyệt kích động mà ôm nhau một chỗ, gân cổ lên cổ vũ cô cố lên. Bên ngoài các bạn học cùng lớp khác cũng gọi tên cô Tô Diệc.
Cuối cùng, cô được hạng 2.
Tô Diệc đi đến chỗ giáo viên kiểm tra thành tích, sau đó liền chống gối thở dốc.
Mồ hôi theo từng sợi tóc nhỏ từng giọt từng giọt, áo cũng đã ướt đẫm. Âu Dương Mỹ Mỹ muốn đưa cô khăn lông, ai ngờ so với cô nàng còn có người nhanh hơn.
"Tô bảo bảo của anh thật lợi hại!"
Tô Diệc ngẩng đầu, vọt thẳng tới bên người kia:" Sao anh có thời gian đến đây?"
Lục Giam lau cho cô xong, lại mở bình nước đưa cho cô:"Bạn gái tham gia đại hội thể thao, như thế nào lại không đến cổ vũ?"
Có lẽ trong mắt mọi người tự xây dựng sự nghiệp chỉ là làm nền, nhưng đâu ai biết được quá trình thực hiện lại vô cùng nỗ lực, khó khăn, gánh vác bao áp lực. Vì tiết kiệm thời gian, Lục Giam từ thứ hai đến thứ sáu đều ăn cơm ở công ty. Hai người một đi học một đi làm, chỉ có thể buổi tối mới gọi video tâm sự, cuối tuần cũng không nhất định sẽ được hẹn hò.
Sáng nay Lục Giam là từ công ty chạy đến, đáng tiếc là trên đường kẹt xe, thời điểm anh đến thì Tô Diệc đã chạy được nửa đường. Nhưng Tô Diệc thấy anh thì vô cùng vui vẻ, khóe miệng cong lên, mềm mại mà làm nũng:"Tay em không có lực, anh đút em uống."
Lục Giam cười ừ một tiếng, đưa bình nước đến miệng cô.
Tô Diệc liền từ trên tay anh uống. Uống xong, cô nói:"Em phải về KTX tắm rửa một chút, buổi trưa chúng ta có thể cùng ăn cơm không?"
"Được " Nghe được câu trả lời, Tô Diệc cười, không kịp đề phòng cô bị Lục Giam kéo vào trong ngực, hai tay hơi dùng lực, đem cô chặn ngang bế lên.
"Anh làm gì thế?" Làm trò ôm công chúa trước toàn trường, cứ như vậy mà khoe ân ái,không phải phong cách của Lục Giam a.
"Em không phải ngay cả sức lực uống nước cũng không có sao, anh tưởng em cũng không có lực để đi đường."
Tô Diệc:"....."
Thời điểm Lục Giam lau mồ hôi đưa nước cho Tô Diệc, trong sân liền hấp dẫn không ít ánh mắt đưa đến đây. Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, dáng người thon dài đĩnh đạc, khí chất ung dung tự tại, cả người đều toát lên vẻ soái khí ngút trời.
Lúc anh bế Tô Diệc lên, thậm chí toàn trường trăm miệng một lời mà "Oa" một tiếng.
Một bên Âu Dương Mỹ Mỹ vỗ vỗ vai Liễu Minh Nguyệt trêu ghẹo nói:"Tớ nói cậu mỗi ngày đều bỏ tiền ra đọc tiểu thuyết ngôn tình để tìm đường ăn? Đây, ân ái thật sự đang bày ra ở ngay trước mắt."
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu:"Quá ngọt, tớ ăn không vô."
"Không có gì, hôm nay ăn không vô, ngày mai ăn tiếp."
Nói xong, hai người kề vai tránh đi.
Mặt Tô Diệc nóng lên, ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Giam đang ôm cô.
Cho dù nhìn từ dưới lên, ngũ quan của chàng trai này vẫn không chê vào đâu được. Ánh nắng chiếu vào làm anh hơi nheo mắt lại, lông mi đen nhánh trên dưới dây dưa cùng một chỗ.
Nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình không chớp mắt, Lục Giam rũ mắt, dò hỏi:"Muốn chính mình tự đi?"
"Ôm đi." Tô Diệc nghĩ nghĩ rồi nói.
Học kỳ trước tin đồn hai người chia tay rất nhiều, tuy rằng lúc sau Lục Giam đã đánh tan bằng cách tặng quà cô vào kỷ niệm một năm, nhưng cái loại bị cảm giác chia tay vẫn làm cô khó chịu.
Vì thế cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, trán áp vào xương quai xanh của anh.
Chị đây yêu đương thì cớ gì không được ân ái chứ?!
Bất quá ra khỏi sân thể dục, Tô Diệc liền muốn chính mình tự đi. Tuy rằng Lục Giam ôm cô chỉ 45kg, hơi thở cũng không loạn, nhưng cô vẫn là đau lòng a.
Tô Diệc về KTX tắm rửa, Lục Giam liền ở hàng ghế dưới lầu chờ cô.
Lại nói, trường Y ngày càng có nhân tính. Khai giảng năm nay ở dưới KTX của các nữ sinh có thêm không ít các hàng ghế dài, chính là phương tiện để các nam sinh chờ đợi bạn gái của mình.
Khi Tô Diệc đang thổi tóc, bọn Âu Dương Mỹ Mỹ đã trở lại.
"Nhìn không ra, Lục Giam có sức lực như vậy, cậu về sau liền hạnh phúc rồi." Âu Dương Mỹ Mỹ ngồi ở trên ghế, chế nhạo nói.
"Cái gì hạnh phúc?" Tô Diệc trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Chờ thời điểm làm chuyện xấu, còn có thể làm một vài tư thế có độ khó cao a."
Mọe nó, cái mụ Yêu Vương này.
Tô Diệc nhào lên đánh cô nàng, Âu Dương Mỹ Mỹ cười né tránh,đùa giỡn trong chốc lát, Tô Diệc mới đi xuống lầu.