Hy vọng trước khi thi xong trời không mưa, Tô Diệc thầm cầu nguyện.
Mới vừa cầu nguyện xong, trên không trung bắt đầu rơi rơi những giọt mưa xuống.
Tô Diệc tức giận đến trợn mắt, ở trong lòng thầm giơ ngón tay giữa: Xem như ngươi lại hại.
Đáp lại cô là một tiếng sấm vang trời.
Từ trường thi đi ra, Tô Diệc đứng thật lâu ở cửa, nhìn màn mưa bên ngoài giống như là thác đổ, trong lòng sầu sầu.
Buổi sáng Lục Giam gửi tin nhắn nhắc cô mang ô, cô nhìn nhìn trời, cảm thấy không giống là muốn mưa. Hiện tại cô hối hận, ai mẹ nó nghĩ đến dự báo thời tiết lại chuẩn như vậy?!
Tô Diệc buổi sáng ra cửa mặc một chiếc áo ngắn tay, lúc này lạnh đến lông tơ đều dựng đứng lên, vì thế khoanh hai tay, chà chà sát nhau.
Có nam sinh đến gần:" Bạn học,không mang ô sao?"
"Không có." Tô Diệc nhìn cậu ta, hình như có gặp, chỉ là không biết cậu ta tên gì.
"Mưa này trong chốc lát cũng không tạnh, tôi đưa cậu về KTX đi." Nam sinh căng ô ra nói.
"Không cần, tôi gọi điện thoại cho bạn trai đến đón."
"Vậy cũng thật phiền toái, dù sao đúng lúc tôi trở về, tiện đường đưa cậu."
Tô Diệc tâm có điểm động, dù sao cũng làm Lục Giam đi một trận mưa to, cũng không tốt.
"Vậy..." Cô đang muốn đồng ý, liền nghe cách đó không xa có người gọi cô:" Tô Diệc... "
Là Lục Giam.
Tô Diệc vừa mừng vừa sợ:" Bạn học, bạn trai tôi đến rồi, không phiền đến cậu." Nói xong, cô hướng Lục Giam chạy tới.
Lục Giam liếc mắt nhìn nam sinh một cái, sau đó đáng giá Tô Diệc từ trên xuống dưới,nhíu mày nói:" Sao lại mặc ít như vậy?"
"Em cho rằng sẽ không có mưa, ai biết lại lạnh như vậy." Tô Diệc lẩm bẩm một câu.
Lục Giam bên ngoài là áo sơ kẻ ô vuông xanh đen, bên trong là chiếc áo thun. Anh đem ô nhét cho cô, tiếp theo là lưu loát cởi áo sơ mi ra.
Áo sơ mi còn lưu lại hơi ấm dạt dào của cơ thể anh.
"Vậy anh phải làm sao?" Tô Diệc băn khoăn.
Lục Giam một lần nữa tiếp nhận ô trong tay cô, bàn tay ấm áp khô ráo cầm bàn tay cô, làm cô cảm nhận được một ít hơi ấm của anh, sau đó nhận lấy cặp sách của Tô Diệc, một tay ôm bả vai cô, một tay bung ô, nói:" Anh không lạnh, đi thôi."
"Sao anh lại đến đây?" Tay Tô Diệc tự nhiên mà vòng qua eo anh.
"Anh nghĩ liền biết em không mang ô." Lục Giam ngữ khí bất đắc dĩ.
"Anh thật tốt." Tô Diệc hắc hắc hắc mà cười.
"Chỉ nói ngoài miệng, không có thành ý." Lục Giam liếc cô.
Tô Diệc nhìn chung quanh một vòng, bởi vì trời mưa, xung quanh rất ít người, mà địa điểm thi cũng rất lâu không có người đi ra.
Cô đè bả vai Lục Giam, đột nhiên nhón chân, thực nhanh ở trên cằm anh hôn một cái.
Có một chút yên tĩnh.
Lục Giam cúi người, nghiêng đầu ở trên mặt Tô Diệc mà cắn một cái.
Là cắn thật!
Tô Diệc vội vàng che lại, lấy tay phải đánh anh.
Lục Giam cười nghiêng né tránh.
Mặc dù ô trong tay Lục Giam, nhưng nó lại hướng trên đỉnh đầu cô che chắn, còn thân thể chính anh lại có phần đưa ra mưa.
Tô Diệc thấy thế, vội vàng đem anh kéo vào. Từ cặp sách tìm ra khăn giấy, một bên lau nước mưa cho anh, một bên nói:" Em cảm thấy em thi khá tốt, cảm ơn anh nha, giữa trưa em mời khách, anh muốn ăn gì cũng được."
"Được a, anh thật rất có bản lĩnh." Lục Giam vuốt cằm, tự đắc nói.
Canh củ cải thịt dê thật nóng, Tô Diệc dùng muỗng khuấy theo chiều kim đồng hồ. Lục Giam thì lại gọi cá hoa tiêu hầm ớt cay.
Lấy xương ra sạch sẽ, anh đem cá hầm ớt đẩy tới trước mặt Tô Diệc, Tô Diệc cũng thuận thế đem canh thịt dê đẩy đến trước mặt anh.
Uống một chén canh ấm ấm xong, cả người từ trong ra ngoài đều thoải mái. Bất quá, cá hầm ớt có chút cay, Lục Giam đi mua hai chai coca.
Anh trước đưa cho Tô Diệc một chai, chính mình giữ một chai.
Tô Diệc nhìn nhìn anh, lại nhìn nhìn chai coca, muốn nói lại thôi.
"Làm sao thế?" Anh hỏi.
"Anh tốt nhất đừng nên uống coca." Tô Diệc chọc chén cơm,cúi đầu nói.
"Vì sao?"
Tô Diệc từ chén cơm ngẩng đầu lên, cho anh một ánh mắt "anh hiểu mà".
Lục Giam chớp chớp mắt, lắc đầu, không rõ.
Trước dân chúng, Tô Diệc không có cách nào cùng anh thảo luận vấn đề này, chỉ có thể lấy điện thoại ra, gõ nhanh 4 chữ, sau đó đưa màn hình cho anh xem.
"Nga....thì ra là như vậy." Lục Giam gật gật đầu, đột nhiên đứng dậy đến ngồi bên cạnh Tô Diệc, nhỏ giọng phổ cập cho cô:" Y viện của đại học Harvard đã từng khảo nghiệm, đem t*ng trùng đông lạnh để vào trong ống nghiệm, lại cho coca vào. Trái qua nhiều lần thí nghiệm lặp đi lặp lại, đưa ra kết quả là coca xác thật có tính sát tinh. Nhưng, nếu chỉ uống coca vào bụng, nó sẽ không trực tiếp tiếp xúc với t*ng trùng, ở dạ dày cũng sẽ bị phân giải, nên không có tác dụng sát tinh nữa."
Nói xong, anh chậm rãi nhéo nhéo mặt cô:" Bất quá, lời bà xã không thể không nghe, anh liền sẽ không uống, vẫn là suy nghĩ vì nửa cuộc đời hạnh phúc phía sau đi."
"....." Tô Diệc vẻ mặt biểu tình cơ tim bị tắc nghẽn.
Lục Giam gắp cho cô một miếng thịt dê, hỏi:"Ngày mai em có việc gì không?"
"Không có, bất quá ngày mai không phải anh đi thi khẩu ngữ cấp sáu sao?"
Lục Giam gật đầu:" Ông bà anh trở về, kêu chúng ta đi ăn bữa cơm. Em không có việc gì, vậy thì thi xong chúng ta cùng đi qua, vừa kịp lúc cơm trưa."
"Ầm" một tiếng, chiếc muỗng inox rớt vào nồi canh, vài giọt nước canh bắn lên cằm cô.
"Gặp gia trưởng?"
Lục Giam cong môi, dùng khăn giấy lau lau cằm cô, " Cứ xem là vậy đi."
"Sao sao sao sao lại đột nhiên như vậy?" Tô Diệc nói lắp.
Cũng quá nhanh đi?!
Thật sự rất nhanh!
A, không đúng, cô đã từng gặp qua mẹ của anh.
"Ông bà anh từ phía nam trở về, nghe anh có bạn gái, liền muốn gặp mặt." Lục Giam thấy vẫn là không có gì bất ổn, nhưng là da mặt con gái rất mỏng, suy nghĩ cũng rất nhiều.
"Em không muốn gặp sao?" Anh hỏi.
"Cũng không phải, em chỉ lo bọn họ không thích em."
"Em đáng yêu như vậy, có ai không thích em chứ?"
"Em phải mặc cái gì đây, còn phải trang điểm nữa."
"Em như vậy đã xinh đẹp rồi."
"Ai tin chứ, anh đang dỗ em." Tô Diệc bĩu môi.
"Đừng khẩn trương, anh thích thì bọn họ cũng sẽ thích." Lục Giam cầm tay cô, nghiêm túc chắc chắn mà nói.
Trở lại KTX, Tô Diệc bắt đầu lục tung lên tìm quần áo. Tuy rằng cô thấy giữ nguyên phong cách bình thường rất tốt, không cần vì một lần gặp mặt mà thay đổi chính mình. Nhưng dù sao cũng là gặp trưởng bối, không thể quá tùy ý. Áo kiểu, quần jean, trang sức gì đó vẫn là không thể mặc.
Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây. Đầu hạ không khí không giống như đầu xuân mà gió lạnh thấu xương, cũng không giống vào giữa hè mà nóng rực khắc nghiệt.
Lục Giam từ trường thi đi ra, liếc mắt liền thấy một người con gái chờ ở cạnh bồn hoa, trong mắt có hơi kinh ngạc. Cô mặc một chiếc váy liền màu đỏ có ren cổ điển, cổ chữ V, trước ngực là hàng loạt chiếc trân châu cúc áo. Dưới chân mang một đôi giày đen đế bằng thắt nơ bướm, cẳng chân thẳng tắp trắng nõn.
Diện mạo Tô Diệc được trang điểm có phần đáng yêu, làm người ta có thể cảm nhận được từ cô tỏa ra sức sống tươi mát, nhiệt tình, dẫn tới có liên tiếp ánh mắt các nam sinh ghé đến.
Thấy Lục Giam ra tới, đôi mắt so với kim cương trên vòng cổ còn sáng hơn cong lên, Tô Diệc vui sướng giống như chú bướm mà đi tới.
Cô kéo tay anh, cười khanh khách hỏi:" Đẹp không?"
Lục Giam buột miệng thốt ra:" Đẹp."
"Em nói là người, không phải quần áo." Tô Diệc giả vờ nổi giận.
Lục Giam cười ôm vai cô:" Anh chính là nói người."
- ----------
Nhà ông bà của Lục Giam ở gần khu chợ đèn hoa, mỗi năm từ ngày 8 đến 18 tháng giêng âm lịch thì nơi đây đều có hội đèn hoa.
Từ tàu điện ngầm đi xuống, Lục Giam một tay cầm vật lấy lòng, một tay nắm tay Tô Diệc.
Tô Diệc tuy ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng cô vô cùng khẩn trương.
Lục Giam nắm tay cô, quơ quơ:" Đừng sợ, ông bà anh rất dễ ở chung. Bởi vì trong nhà chỉ có 2 tiểu tử là anh và Lục Ngôn, cho nên bà anh vẫn luôn nhắc mãi muốn có cháu gái. Em xinh đẹp đáng yêu như vậy, bà chắc chắn rất thích."
"Kia vậy lỡ ông anh không thích thì sao?"
Lục Giam lắc đầu:"Không sao, trong nhà mọi chuyện đều thống nhất nghe bà nội anh."
Tô Diệc phụt một tiếng bật cười:" Nguyên lai ông của anh lại bị vợ quản a."
"Khụ khụ...." Phía sau có người ho khan.
Bước chân hai người chợt dừng, quay đầu lại, Lục Giam gọi một tiếng:"Ông nội."
Tô Diệc:"......" Lạnh lạnh a.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Giam: Đừng sợ, có bà nội anh!