Anh trước tiên điều chỉnh âm thanh chuông điện thoại, nhìn đến tiểu mỹ nhân trong ngực cũng chỉ là nhăn nhăn mày, không có dấu hiệu tỉnh, lúc này mới nhẹ nhàng rút tay ra, kéo góc chăn cho cô, xoay người xuống giường, ra khỏi phòng mới nghe điện thoại.
Điện thoại là Hứa Thuần gọi đến.
Hứa Thuần trừ vừa làm đạo diễn vừa tự diễn, vẫn là người đầu tư nhiều nhất trong << Liên Sinh Duyên>>. Anh ta biết rõ một bộ phim tiên hiệp hay, trừ kỹ thuật của diễn viên xuất sắc, cốt truyện logic chặt chẽ, thì bối cảnh xung quanh cũng vô cùng quan trọng.
Vì để tạo cho người xem một cảm giác chân thực, quá trình quay phim cơ hồ đều là dùng cảnh thật. Cho nên kinh phí đoàn phim ngoài làm thù lao cho diễn viên, dư lại đều dùng cho trang trí bối cảnh, trang phục, đạo cụ.
Trên đời này không có gì là tự nhiên, một bên cày cấy một bên sẽ thu hoạch, và doanh thu phòng vé là một minh chứng tốt nhất.
<> đã chiếu được 6 ngày. Cùng thời điểm công chiếu, cũng có không ít các bộ phim trong ngoài nước ưu tú, cho nên trước đó cơ bản không ai nghĩ đến bộ phim này có thể trở thành một con hắc mã.
Nhưng ngoài sự dự đoán của mọi người, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, doanh thu của <> đã phá đến 200 triệu tệ, mọi người đều sợ ngây người.
Theo độ hot của phim, cả khúc chủ đề <Vị ương> của Lục Giam sáng tác cũng trở nên phổ biến.
Đây là một tình khúc phong cách cổ xưa, giai điệu cuốn hút, ca từ lưu loát dễ nghe, tựa như âm thanh tiếng nước chảy mùa xuân, xóa đi những ồn ào náo nhiệt, nhẹ nhàng truyền vào tai.
Lúc trước Lục Giam thấy Hứa Thuần kinh phí thiếu hụt, bất luận là sáng tác ca khúc chủ đề hay diễn vai Thanh Huyền Thượng Quân đều chưa từng lấy một đồng thù lao nào.
Hiện giờ bộ phim rất hot, anh em cùng mình trải qua hoạn nạn đương nhiên không thể quên. Lục Giam là làm về lĩnh vực âm nhạc, yêu cầu cần thiết nhất là gì, lưu lượng a! Vì thế Hứa Thuần mời anh tham gia một số buổi phỏng vấn và chương trình phát sóng trực tiếp.
Cả hai đều có thể quảng bá và tiếp thị, ai cũng có lợi, đương nhiên Lục Giam sẽ không từ chối.
Anh lại gọi cho giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty, để cậu ta đưa ra đề án càng sớm càng tốt.
Khi bắt đầu thành lập doanh nghiệp, cần nhanh chóng định hình thương hiệu và mở rộng nhận thức về thương hiệu, từ đó có thể tăng thêm khẩu phần. Phải mất một thời gian rất dài để các doanh nghiệp có thể thành lập, hình thành và duy trì một bộ phận quan hệ công chúng chuyên nghiệp, mà hiệu quả rất khó để dự đoán trước.
Vì vậy ngay từ đầu, Lục Giam đã ký hợp đồng với một công ty quan hệ xã hội nổi tiếng để có thể giải quyết các nhiệm về quan hệ công chúng.
Trước mắt xem ra, dùng người chuyên nghiệp để tạo dựng sự nghiệp thật sự không tồi.
An bài xong, anh tắt điện thoại, trở lại phòng ngủ.
Tô Diệc còn nặng nề mà ngủ, đã hơn 10 giờ, nhưng một chút ý tỉnh cũng không có.
Lục Giam chăm chú nhìn cô an tĩnh ngủ, sờ sờ mũi.
Đêm qua, tiểu nha đầu này thật sự bị anh lăn lộn tàn nhẫn. Cô khóc lóc xin tha, cũng không đổi lấy được sự thương tiếc từ anh, ngược lại mỗi tế bào trên người đều kêu gào phát tiết, làm cho anh càng trở nên thú tính hơn.
Thời điểm rạng sáng 4h lúc ôm cô đi tắm, Tô Diệc đã sắp mất đi ý thức, vậy mà anh lại có phản ứng. Anh biết rõ cô chịu không nổi, cô cần nghỉ ngơi, nhưng mỗi dây thần kinh đều hưng phấn đến cực điểm, căn bản là dừng không được, vì thế lại ở bồn tắm lăn lộn một hồi.
Giờ phút này nhìn khuôn mặt trắng nõn hiên rõ ràng vẻ mệt mỏi, đôi mắt khóc đến có điểm sưng, mí mắt cùng quầng thâm rất bắt mắt, một bộ dạng bị khi dễ thảm hại. Lục Giam lại đau lòng ảo não, cúi người xuống, gạt những sợi tóc trên mặt cô ra, thương tiếc mà hôn lên môi cô.
Tô Diệc tựa hồ cảm thấy có chút ngứa, hừ hừ hai tiếng liền gạt chăn, chăn cũng vì vậy trượt xuống. Từ cổ tới xương quai xanh dầy đặc những vết hôn đỏ, thậm chí mấy chỗ còn có dấu răng đã chuyển xanh.
Lục Giam thầm mắng chính mình một câu, đắp chăn cho cô đàng hoàng. Xuống phòng khách dưới lầu tìm hòm thuốc, tìm cả nửa ngày mới thấy một hộp thuốc mỡ nhỏ.
Anh dùng tay lấy thuốc, nhẹ nhàng xoa cho cô. Anh đã cố nhẹ lực đạo, nhưng trong lúc ngủ Tô Diệc vẫn là sợ hãi trốn tay anh. Thoa xong thuốc mỡ, anh tùy ý lấy khăn giấy lau tay.
Thời tiết hôm nay cực tốt, Lục Giam lười nhác mà nằm lại xuống ổ chăn. Nhìn cô gái bên người anh, dường như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp anh, vẫn nặng nề mà ngủ.
Đáng yêu đến cực điểm.
Lục Giam nhịn không được lại nhích người gần một chút, duỗi tay ôm lấy cô, đem cằm của chính mình kề với trán cô, lại lần nữa nhắm mắt.
Lúc Tô Diệc thức dậy, Lục Giam đã không còn trên giường.
Cô vừa cử động nhẹ cơ thể, liền đau đến hít một hơi. Cô cảm thấy xương cốt toàn thân dường như đã bị hủy rồi gắn lại, không chỗ nào không đau, đặc biệt là phần eo trở xuống.
Tô Diệc oán hận mà đấm xuống giường.
Tối hôm qua lúc bắt đầu cô còn có thể miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của chàng trai, nhưng qua hai lần, cô đã không được, kế tiếp liền bại trận, không còn sức chống cự.
Cô bất tri bất giác mà ý thức được, chàng trai kia đêm qua đúng thật rất tàn nhẫn.
Sau đó liền tự trách mình quá ngây thơ, đàn ông trong thiên hạ đều háo sắc như nhau, vậy mà cô còn ngu ngốc mà tin lời anh nói.
"Sẽ không đau."; "Anh đảm bảo sẽ nghe lời em."; "Chỉ một lần."..... Mọe nó toàn là đánh rắm!
Cô lấy điện thoại đến xem, đã là 3h chiều.
Hô, cái gì mà đi chùa, cái gì mà ngắm hải dương... Đều đem ngâm nước nóng. Bây giờ cô đến rời giường còn khó khăn!
Cô tự nhận mình không phải là một cô gái hư hỏng, nên không thể chịu nổi sự lăn lộn như vậy a. Anh như thế nào cứ làm theo ý mình, đạo lý như vậy cũng không hiểu chứ!
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Lục Giam bưng ly nước tiến vào.
Tô Diệc nhìn thấy anh liền bày ra sắc mặt không tốt, tức hộc máu muốn ném gối về phía anh. Nhưng cô đã quên sau một đêm bị tàn phá, cơm sáng cơm trưa đều chưa ăn, nên cả người căn bản một chút lực cũng không có. Không tính tới ngay cả gối còn chưa nâng lên tới, ngược lại thiếu chút nữa lại đánh vào mặt mình.
Lục Giam nhìn cô tức giận nằm ở trên giường, cắn môi trừng anh: "Đồ trứng thối..." Lời vừa nói ra, cô mới phát hiện giọng mình khàn khàn.
Anh ngồi ở mép giường, tự giác đưa đầu mình qua:"Đầu chó cho em đánh." Ngữ khí dịu dàng ngoan ngoãn.
"Anh có phải là người không?"
"Không phải."
"Anh là cầm thú?"
"Ân, cầm thú cũng không bằng."
Tô Diệc là người chịu mềm không chịu cứng, hơn nữa với thái độ này của Lục Giam, căn bản không còn gì để cãi.
Lục Giam lúc này đang nhìn sắc mặt, thấy sắc mặt cô đã hòa hoãn, duỗi tay muốn bế người từ trên giường đến, lại bị đẩy ra.
Tô Diệc nhe răng trợn mắt dùng chăn che ngực ngồi dậy, Lục Giam tương đối có mắt mà đem ly nước đưa tới bên miệng cô:" Em đã đói bụng đi? Anh đã mua cháo nấm tuyết, một lát nữa ăn đỡ đói. Anh cũng đã nấu xong lẩu, chờ em rửa mặt xong liền có thể ăn."
Nói xong anh đem quần áo đưa qua. Chờ Tô Diệc mặc xong, liền đem chân cô đặt trên đầu gối, mang vớ cho cô. Sau đó giống như ôm em bé, đem cô đến bồn rửa mặt, kem đánh răng, khăn lông, sữa rửa mặt đều đã được chuẩn bị.
Tô Diệc từ trong gương nhìn đến mảng xanh mảng tím trên cổ mình, tức giận mà đem anh tống cổ ra ngoài.
Lục Giam vẫn luôn chờ ở cửa toilet, chờ cô rửa mặt xong, đem ôm cô xuống lầu.
Tô Diệc đã đói đến ngực dính ra lưng, vừa thấy nồi lẩu sôi nghi ngút, ánh mắt tức khắc phát sáng. Lục Giam khẽ mỉm cười, lập tức gắp thức ăn cho cô.
Anh xem như hiểu được con người cô, bất luận vì chuyện gì, chỉ cần cho cô đồ ăn ngon, đều có thể giải quyết.
Quả nhiên, nồi lẩu còn chưa ăn xong, sự tức giận của Tô Diệc đã biến mất hơn phân nửa.
"Anh hiện tại khom lưng cúi đầu,vì sao hôm qua lại không nhẫn nhịn một chút?" Cô thỏa mãn ăn một chén thịt lớn, hỏi.
"Là đàn ông thì đều không thể nhịn."
"Hơ, anh còn có lý lẽ?"
"Tiểu nhân sai rồi." Lục Giam lại đem gắp thức ăn cho cô.
Hôm nay Tô Diệc nơi nào cũng không đi, sửa mặt sau đó lên giường sớm.
Buổi tối, một giấc mơ đã làm cô vui vẻ.
Trong mơ, tấm màn mỏng màu đỏ từ trên trần nhà rũ xuống, mỗi trụ chân giường đều được điêu khắc tinh xảo, trên đỉnh mỗi trụ còn có một viên minh châu, tạo ra hào quang mờ ảo. Trên mặt đất là bốn lư hương tỏa ra mùi hương thơm kỳ dị âm u.
Lục Giam quần áo bất chỉnh(*), tứ chi bị xiềng xích khóa trên giường.
(*) không chỉnh tề
Tóc dài đen của anh rũ xuống sườn mặt, một dung nhan tuấn mỹ đến kinh động bởi vì quá sợ hãi mà có chút tái nhợt.
"Sợ?" Tô Diệc đứng ở mép giường, váy trắng mềm mại rũ ở chân, như mây như trăng. Cô vẻ mặt vô tình mà nhìn xuống anh.
Lục Giam cắn môi đỏ bừng, tựa hồ như muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra, chỉ đảo quanh trong hốc mắt. Anh liên tục lắc đầu, nói:" Công chúa, tiểu nhân chỉ là đồ vật bên cạnh người, trừ bỏ phụng dưỡng người, thì hoàn toàn không có sở trường. Người muốn thế nào cũng được, chỉ cầu người đừng đem tiểu nhân tặng cho người khác."
Nói xong lời cuối cùng, lông mi anh hơi run run như cánh bướm, một giọt nước mắt buồn bã thê lương rơi xuống. Đáng tiếc một bức tranh đau thương như thế cũng không nhận lại được sự thương tiếc.
"Vậy phải xem biểu hiện của ngươi có làm bản cung hài lòng." Tô Diệc nhàn nhạt cười, mua roi da trong tay, không do dự đánh xuống.
"Bang" một tiếng giòn tan, nam nhân thống khổ mà kêu thảm một tiếng, nhưng lại không dám xin tha.
Tô Diệc lập tức nâng váy lên và ngồi lên người anh, ra lệnh nói:" Nhanh lên, nếu hầu hạ không tốt thì nhận roi."
"Dạ."
(Giấc mơ của chế thật phong phú:))
..................
Lục Giam nghĩ rằng hai ngày này Tô Diệc bị chính mình náo loạn đến không xuống giường được, đêm nay vốn là chuẩn bị ngủ phòng khách. Nhưng khi sắp ngủ, anh đi lên lầu xem cô, liền thấy tiểu cô nương đang ngủ, trong lòng liền ấm áp.
Anh cong khóe môi, cúi đầu xuống hôn cô. Sau đó, Lục Giam luyến tiếc không muốn rời đi. Kỳ thật anh không có tâm tư gì khác, chỉ đơn thuần muốn ôm người ngủ một giấc.
Vì thế anh xốc chăn lên nằm vào, đem Tô Diệc ôm vào ngực.
Nửa đêm trước còn tốt, nửa đêm sau Tô Diệc bắt đầu làm loạn, ở trong ngực anh xoa xoa nắn nắn, Lục Giam bị cô đánh thức. Anh mở mắt ra, phát hiện cô giống như gấu koala, hơn nửa người đều dính trên người anh. Nơi mềm mại đẫy đà cách lớp áo ngủ mỏng dán lên ngực anh, đùi cũng không an phận mà gác trên eo anh.
Lục Giam cả người đều cứng, thân dưới trướng đau như sắp phát nổ, chỉ cần xoay người, liền có thể......
Nhưng anh lại muốn cho cô nghỉ ngơi khỏe mạnh một buổi tối, ngày mai còn mang cô đi đến chùa, ngắm hải dương.
Trong lúc do dự, đôi tay Tô Diệc đã vòng lên cổ anh, ở trên người anh cọ loạn, trong miệng còn mơ hồ không rõ mà kêu anh nhanh lên.
"Phanh" một cái, ngọn lửa trong lòng như bùng cháy lên.
Nhưng nơi kia vẫn ở nơi đó không chạy, lần sau đi không muộn. Anh nghĩ thầm.
Trong lúc ngủ mơ,Tô Diệc cảm thấy người mình không khống chế được mà run rẩy, trong đầu như có pháo hoa rực rỡ mà nổ tung, một loại sung sướng như chưa từng có làm cô rên rỉ ra tiếng.
Cô thở hổn hển mở mắt ra, trong mắt còn mang theo mờ mịt, đã thấy chàng trai trên người, kinh hãi nói:" Anh anh anh vì cái gì ở trên giường ngủ của em?"
"Em có bảo anh không được ngủ trong phòng em à?" Lục Giam hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cô.
"Vậy anh không thể thành thật mà ngủ một chút sao?" Cô dùng sức đấm vai anh, lên án nói.
"Anh vốn là đang ngủ, nhưng có người nói anh hầu hạ không tốt, sẽ chịu roi. Còn nói anh làm đừng ngừng." Anh lại hôn gò má cô.
"Kia chính là nói mớ nha!" Tô Diệc vừa xấu hổ vừa tức giận, đẩy mặt anh ra.
"Được thôi, em nói không cần liền không cần." Lục Giam cố ý chơi xấu mà đĩnh đĩnh eo, "Em xác định là không cần sao?"
Tô Diệc khịt mũi, cả cơ thể lập tức mềm nhũn.
"Nói chuyện." Lục Giam thúc giục nói:" Cần hay không cần?"
"Không cần....ngừng." Tô Diệc lấy đôi tay che mắt, cực thẹn thùng.
Lục Giam khéo môi tươi cười, đem tay cô kéo xuống, nói:" Anh nghe không rõ, em nói lại một lần nữa."
"Đừng có ngừng, đừng có ngừng." Tô Diệc bị anh trêu chọc đến hét lớn.
Lục Giam đắc ý cười ha ha.