Buổi sáng hôm nay, hai mẹ con Tô Diệc đi đến xem tiệm ảnh cưới, sau đó Chu Kết Thu lại lôi kéo cô đi đến cửa hàng, mua quần áo cùng mỹ phẩm dưỡng da, con gái trẻ tuổi đáng yêu, không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp, nhưng là vẫn nên bảo dưỡng thì tốt hơn.
Hai mẹ con đi dạo cả buổi, mua túi lớn túi nhỏ, cao hứng mà trở về.
Về đến nhà, Chu Kết Thu có chút mệt mỏi, đi vào phòng nghỉ ngơi.
Tô Diệc mở tủ lạnh, phát hiện hết sữa bò, vì thế tùy tiện lấy áo khoác và điện thoại đi ra cửa.
Mùa đông gần kết thúc, không còn gió lạnh thấu xương, tay không trên mặt trẻ con có thể vuốt ve thoải mái.
Đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, trong tủ kính pha lê bày rất nhiều loại hoa tươi. Tô Diệc bước đến, đẩy cửa đi vào. Thực mau, cô từ cửa hàng hoa đi ra, trong tay là một bó hoa tươi mát, độc đáo. Màu trắng của hoa thược dược, hoa long đầu, xanh xanh của lá, dùng giấy vàng ố cổ xưa bọc, không có chút dư thừa.
Tâm tình cô tốt, hướng đi về nhà.
Điện thoại vang lên.
"Lục Giam? "
Lục Giam nghe đầu bên kia thanh âm cười, khóe môi anh cong lên:" Thật cao hứng?"
"Ân, em vừa mua một bó hoa tươi. Hắc hắc hắc."
"Cô bé ngốc"
"Anh là phàm nhân không hiểu những tiểu tiên chúng em." Tô Diệc cúi đầu ngửi ngửi bó hoa trên tay.
"Tô Diệc"
"Ừm?"
"Anh nhìn thấy một nữ sinh rất xinh đẹp."
"....." Cái quỷ gì thế, Lục Giam như thế nào lại nói với cô như vậy? Từ lúc cô quen biết Lục Giam tới nay, còn không nghe anh nói qua loại chuyện này. Có lẽ nhan sắc anh xuất chúng, nên tiểu chuẩn cái "đẹp" cũng cao hơn bình thường, anh có thể nói như vậy, hẳn nữ sinh kia cực kỳ xinh đẹp.
Nghĩ vậy, nhưng trong lòng có chút chua xót nhàn nhạt nhảy lên.
"Xinh đẹp liền theo đuổi, cố lên." Cô nói giọng khô cằn.
"Em có suy nghĩ gì?"
"Không nghĩ gì" Tô Diệc mím môi, nỗ lực làm ngữ khí mình thật bình thường:"Em hiện tại có chút việc, gặp lại sau."
"Được, hẹn gặp lại"
Tô Diệc đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, bỗng có âm thanh WeChat vang lên, cô mở ra.
Là Lục Giam gửi ảnh tới.
Chính xác là sườn mặt của một nữ sinh.
Cô ấy mặc áo khoác màu đỏ, đường cong gương mặc bạch ngọc mỹ lệ, một má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chiếc cổ mảnh khảnh hơi cúi xuống, chiếc mũi xinh xắn, khóe môi đỏ nhếch lên.
Đóa hoa trong tay tươi sáng, hòa lẫn cùng người càng thêm nổi bật.
Lông mi Tô Diệc khẽ run, bỗng dưng xoay người, nhìn khắp nơi xung quanh.
Thấy.
Thật là anh!
Cô nằm mơ cũng hoàn toàn không nghĩ đến người sẽ xuất hiện ở nơi đây.
Lục Giam đứng ở vị trí cách cô không quá 2 mét, mặc chiếc áo khoác đen, trên chiếc cổ là chiếc khăn choàng cổ ô vuông màu đen bằng nhung. Anh một tay cắm vào túi, một tay cầm điện thoại huơ huơ hướng cô, cười cười.
Tô Diệc choáng váng, ngơ ngác mà nhìn anh không nhanh không chậm đi về phía mình.
Thấy cô đôi mắt trợn tròn, một bộ dạng ngốc nghếch, khóe môi Lục Giam không nhịn được cong lên, ở trên đầu cô xoa nhẹ:"Cô bé ngốc"
"Anh như thế nào lại ở đây?" Tô Diệc ngơ ngẩn nói.
"Anh đi cùng mẹ tới."
Ánh mắt Lục Giam lười biếng nhìn thoáng qua đèn xanh đèn đỏ, nói:"Đi thôi, cùng anh đi ăn cơm chiều."
"A? Nhưng buổi tối em còn có buổi tiệc."
"Cùng bạn học?"
"Ân"
"Nam hay nữ?"
"Nam. Sinh nhật của cậu ấy, mời mọi người ăn cơm"
Lục Giam hơi liếm môi dưới, con ngươi thâm trầm như nước:" Anh ở chỗ này trời xa đất lạ, thật vất vả mới đụng phải người quen, em chẳng lẽ không nên ra dáng chủ nhà chút?"
Tô Diệc hơi khó xử, dù gì cô cũng đáp ứng Kinh Xuyên trước.
Nhưng Lục Giam nói cũng rất có đạo lý.
Tô Diệc cúi đầu suy nghĩ, Lục Giam cũng đang nhìn cô, thậm chí trong lòng có chút khẩn trương.
Thực mau, Tô Diệc lấy điện thoại ra:" Xin lỗi a, Kinh Xuyên. Tớ có một học trưởng từ đế đô đến đây, đêm nay tớ có lẽ không thể đến, quà tớ sẽ nhờ bạn học đem qua cho cậu."
Kinh Xuyên đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong giây lát:" Nếu học trưởng đã từ xa như vậy đến, các cậu liền cùng qua đây, nhiều người càng náo nhiệt."
"Như vậy có thể chứ?"
"Có cái gì chứ, không sao, các cậu cùng tới đi."
Tô Diệc che ống nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi ý kiến Lục Giam, không nghĩ tới Lục Giam không nói hai lời liền đồng ý.
Tô Diệc trước đem sữa bò cùng hoa về nhà.
Cô thay quần áo mới. Áo khoác giữ ấm xanh lam, bộ váy hoa dệt, tóc ngắn hơi uốn cùng chiếc kẹp thủy tinh.
Xuống tới lầu, thấy Lục Giam không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, cô có chút không tự nhiên, hỏi:"Làm sao thế?"
Lục Giam mím môi, hỏi:"Em phải ăn mặc đến mức này?"
"Đẹp không? Em cũng cảm thấy hơi quá, nhưng mẹ em nói mặc như vậy mới đẹp."
Là rất đẹp, nhưng tưởng tượng đến Tô Diệc trang điểm tỉ mỉ vì chàng trai khác, anh trong lòng liền khó chịu.
"Em thích cậu ta sao?" Anh hỏi.
"Ai?"
"Đây là đi sinh nhật nam sinh? Nếu em thích cậu ta, mặc như vậy không thành vấn đề. Nhưng nếu không thích cậu ta, mặc như vậy dễ gây hiểu lầm."
"Kia, vậy em quay về đổi đi." Nói xong,cô cộp cộp chạy trở về.
Lục Giam thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo ấn đường, anh cảm thấy chuyến này tới rất tốt.
Thực mau, Tô Diệc thay đổi thành một chiếc áo thun cùng quần jean, thêm phụ kiện là chiếc áo khoác đỏ.
Buổi hẹn là 6h, Tô Diệc trước hết đi mua quà.
Cô đi dạo nửa ngày, lựa chọn thực khó khăn, đành phải tiện tay cầm lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xám kẻ ô vuông.
"Khăn quàng cổ? Đây là quà của boyfriend." Lục Giam ở phía sau cô đột ngột lên tiếng.
Tô Diệc a một tiếng, bỏ khăn quàng cổ xuống, lại cầm lấy chiếc bật lửa hình quả táo.
"Quả táo? Em không biết có câu âu yếm kinh điển được gọi là "You are the apple of my eyes-- Em/anh là tình yêu suốt đời của anh/em sao?"
"Không, không biết"
"Cái ly? Em muốn trao cả đời mình cho cậu ta?"
"Vậy anh nói nên mua gì bây giờ?" Tô Diệc bị anh nói đến không dám đưa tay nữa, vẻ mặt đau khổ hướng anh xin giúp đỡ.
Lục Giam tiện tay lấy hộp bút máy LAMY Safari(*):"Lấy cái này đi, đơn giản dễ sử dụng."
Vẻ mặt Lục Giam cũng không phải biểu tình đặc biệt phong phú gì, lúc này chỉ có một khuôn mặt lãnh đạm, nhưng Tô Diệc biết anh chính là không cao hứng.
"Anh không vui sao?"
Lục Giam bước lên một bước, đột nhiên lôi kéo cô đến chân cầu thang của cửa tiệm. Hai tay anh chống tường, bá đạo lại cường thế vây cô bên trong.
Anh cong lưng.
Mùi mộc hương quen thuộc bao phủ, Tô Diệc qua con ngươi sạch sẽ như thủy tinh của anh có thể thấy hình ảnh của mình, có chút kinh động.
Tô Diệc không tự nhiên dời tầm mắt, bất hòa cùng anh đối diện.
Anh hơi cúi đầu,lại gần một chút, nói:" Anh cũng không phải từ cục đá nhảy ra đâu." Môi anh dán thật gần, hô hấp nóng bỏng ái muội đánh vào tai cô.
Ân?
Nguyên lai là anh muốn nói cho cô, anh cũng muốn được mừng sinh nhật?
Trong lòng Tô Diệc hiện lên một tia áy náy. Bọn họ quen biết lâu như vậy, anh đối với mình lại giúp đỡ rất nhiều, thậm chí nhiều việc không thể đơn giản nói "Cảm ơn" là rõ ràng. Mà cô đối với anh hiểu biết rất ít.
Áy náy qua đi, cô lại thấy Lục Giam như thế này, có chút đáng yêu.
Cô nhoẻn miệng cười, thanh âm ngọt ngào:"Sinh nhật của anh là ngày nào? Gần tới sao? Anh muốn quà gì, em đều tặng cho anh, được không?"
"Ngày 2 tháng 9."
"Ai nha, tiếc quá, năm nay qua rồi."
"Em có thể đền bù cho anh."
"Bù như thế nào?"
"Hai ngày này đều phải đi cùng anh."
"Được a."
Tô Diệc rất thống khoái mà đáp ứng, Lục Giam nhìn lông tơ nhỏ ở vành tai cô, cảm thấy ngọt ngào tràn khắp ngực.
Đêm nay, Kinh Xuyên mời đến tương đối đều là bạn học thời cao trung, nhìn Tô Diệc cùng đại soái ca tiến vào, ánh mắt mọi người trở nên kỳ quái.
Kinh Xuyên lại có vẻ rất phong độ, đứng dậy đón bọn họ.
Cậu vóc dáng trung đẳng, lớn lên thanh tú, phong đồ trí thức, hiện tại đang học y học lâm sàng tại đại học quân y.
Kinh Xuyên cười chào hỏi Tô Diệc, sau đó nhiệt tình chuyển hướng sang Lục Giam nói:" Đây là học trưởng trong điện thoại? Hoan nghênh, hoan nghênh. Tôi là Kinh Xuyên, bạn học cao trung của Tô Diệc."
"Xin chào,tôi là Lục Giam. Mạo muội đến đây, thật ngượng ngùng."
"Nào có nào có."
Một bên nhiệt tình tiếp đãi, một bên khách khách khí khí, hai người vươn tay bắt tay, trong lòng thì đang viết hoa hai chữ "Ha ha".
(*) Bút LAMY Safari
Tác giả có lời muốn nói: Lục Giam thật sự rất đáng yêu, sẽ càng ngày càng đáng yêu, càng đa dạng. Hai người sắp ở bên nhau, hứa sẽ đẩy nhanh cốt truyện, thật thật!