"Ta đặt mua cái gì sao".
"Không có, bất quá có người gửi tặng, phiền tiên sinh mở cửa".
Cạch một tiếng, cửa mở ra Dương Thần mắt lóe lên một vệt sáng không ai hiểu thấu, đúng lúc này, xưu một tiếng tên sát thủ tay lưu loát rút ra thanh đoản kiếm đâm thẳng về trái tim Dương Thần.
Phập, âm thanh gọn gàng, máu tươi phun ra văng lên mặt tên sát thủ, còn tưởng lợi hại đến đâu cũng liền một đòn sự tình, tự tiếu một câu rất nhanh tên sát thủ rời đi hiện trường.
"Lão công, ai vậy", Mạn Thiên Âm nghe tiếng động bước xuống.
"Há không sao, nghe nói có người gửi quà đến, nàng bận cứ tiếp tục, ta tựu xử lý rất nhanh liền xong", Dương Thần cười cười nhìn lấy tên sát thủ đứng bất động mắt không một tí gợn sóng chỉ càng ngày càng ảm đạm.
"Ân vậy tốt", theo sau câu nói Mạn Thiên Âm lại đi xuống cũng liền không hỏi nhiều nữa.
Tên sát thủ đắc thủ xong tựu rời đi, nhưng chạy kiểu gì vẫn vậy, cứ rời đi lại phát hiện trở về chỗ cũ, mà tựa hồ làn da mình bắt đầu lão hóa nhanh chóng."Không đúng là Huyễn Thuật, từ lúc nào".
Hiển nhiên từ ban đầu ngay khi mở phòng,tên sát thủ đã bị huyễn thuật vây khốn,buồn cười tên sát thủ còn tưởng thành công giết Dương Thần.
Dương Thần nghiền ngẫm nhìn tên sát thủ đang nhanh chóng lão hóa, mặt không một chút biểu tình mãi cho đến hóa thành bụi phấn.
Dương gia, Thần Võ Đại Lục.
"Tỉ, ngươi nói cha rất vui, nhưng là hắn muốn đánh chết hai chúng ta không thể"
Nói chuyện là một thiếu niên 16 tuổi,để Dương Thần gặp chắc chắn kinh ngạc không thôi, vì cơ bản khuôn mặt nhìn quá giống Dương Thần, tên Dương Hối,
"Aiz giúp cha có thêm đứa con nữa, vậy còn muốn đánh mình",Dương Liên tỏ vẻ tiếc hận bộ dáng.
"Hai tên nhóc khốn kiếp này để ta bắt được lột da không thể", nơi xa Dương Hạo vọng đến âm thanh vô cùng giận dữ.
"Chạy a x2)". Đồng thời hô hai người chui tót vào khe nứt, chạy thục mạng liền đường cũng không thèm nhìn thêm".
"Tướng công, hai đứa kia đi rồi",Sau lưng Dương Hạo xuất hiện một người mĩ phụ hỏi.
"Đi rồi", đáng đánh hai đứa kia, giờ chắc chắn lại đi tìm đại ca nó.
"Chả phải ngươi cũng thích vậy sao, còn cố ý đổ lỗi cho hai con".
"Hừ thấy ta có điểm nào là thích sao", haha hai đứa không tệ về cha không thưởng cho không được, mặt ngoài tỏ vẻ tức giận, trong lòng thì sướng đến điên hận không thể chạy tới ôm ấp một phen hai đứa con cưng.
"Đủ vô sỉ, lần trước không phải cũng vậy à".
Nàng cầm đi gặp thiên địa chi linh đổi pháp tắc,ta sợ ba đứa chúng nó về thần võ đại lục liền có biến, đổi chút thời gian,nói Dương Hạo không khỏi đưa cho mỹ phụ một mai giới chỉ.
Ngoài không gian, "tỉ tỉ người biết đại ca ở đâu sao."
"Ta không biết, nhưng theo trước kia đại ca kể, thì đường này hoàn toàn không sai"
"Tại sao nhiều mĩ nữ vậy đại ca lại không cưới, nhất quyết phải tới nơi chim không thèm ị xa xôi này đâu"
"Ngươi không hiểu được, chờ ngươi lớn thêm rồi sẽ tự khác biết".
"Tỉ ngươi hiểu sao",Dương Hối hưng phấn ánh mắt mong chờ nhìn lấy Dương Liên.
"Ta không, dù sao ta vẫn còn trẻ"
"Không biết cũng liền nói không biết, còn trẻ...sớm liền vạn tuổi rồi còn trẻ" Dương Hối vẻ mặt khinh thường nhìn lấy Dương Liên.
Ý là ngươi nói ta già đúng không, tin hay không ta quăng ngươi về nhà cho cha lột da.
"Tỉ tỉ, chỉ đùa chỉ đùa mà thôi, thiết nghĩ thần võ, không đúng Tiên giới ai là người đẹp nhất, ta dám vỗ ngực thẳng thắn nói, còn ai nữa chắc chắn là Dương gia đại tiểu thư Dương liên", Dương Hối không biết xấu hổ lẽ thẳng khí hùng hô to.
Dương Liên đầu đầy hắc tuyến,"Ta nói thật, di nương có bao nhiêu hiền dịu, ngươi không lấy ngươi hết lần này lại kế thừa độ vô sỉ của cha".
"Tỉ tỉ chúng ta không phải giống nhau sao, ta lại không phải kết quả do trò đùa tỉ mang ra sao, chúng ta liền là ba tên phá hoại, không năm sau lại có thêm một đứa nữa, vậy liền là tứ đại phá hoại, haha nghĩ đến thôi".
Ngươi chết ý niệm này đi, Đại ca sẽ không vô sỉ như ngươi và cha đấy, đại ca là giống mẫu thân tích tự như kim, một chữ cũng lười nói nữa là vô sỉ.
"Giống mẹ cả!!!", Dương Hối bỗng lạnh run lên, nghĩ đến hàng ngày Dương Hạo cha hắn suốt ngày bị mẹ cả lôi ra làm bông gõ đánh.
Ta nói đại ca ít nói giống mẫu thân, không phải thích đánh giống mẫu thân, bất quá đại ca lại là biết đánh nhau nhất người.
A đến rồi.
"Phía trước là một tinh cầu màu xanh, tỉ tỉ chắc đây không vậy, ta cảm nhận linh khí so tử địa còn mỏng".
Chắc chắn, pháp tắc bị đổi qua, ngoài ra ta còn cảm nhận thấy khí tức của đại ca.
Dương Thần đang ngồi trong phòng, mắt nhìn lên trên, mặt đầy phiền muộn.
"Lão công, lại có chuyện gì sao".
"Muội muội ta, sắp đến".
"Chuyện tốt mà, chả lẽ hai người có xích mích gì sao", Mạn Thiên Âm khó hiểu nhìn lấy Dương Thần.
"Không có, nhưng ma đầu kia đi đến đâu gây chuyện đến đó,ta đoán chừng không phải tới thăm ta mà là bị ông già đuổi đi", đến đây Dương Thần lại ôm chán.
Mạn Thiên Âm nhìn Dương Thần bất lực cười khanh khách, "nếu vậy liền đợi đến đây dặn không gây chuyện liền tốt".
" Hừ đến đây không náo đủ, còn lâu mới tìm đến mình đấy ".
Quả đúng là vậy, Dương Liên cùng Dương Hối sau khi hạ thấp tu vi liền xuất hiện ở một đỉnh núi, "Tỉ linh khí ở đây có thể so với phổ thông linh giới, ta cũng cảm nhận được linh lực ba động, có nên đến chào hỏi không".
"Có, tất nhiên là có ta phải chiếm núi làm đại vương".
"Đúng đúng, tỉ lợi hại, vậy đệ liền kiếm vài muội tử làm áp trại phu nhân".
Dương Liên khóe mắt liếc cái khinh bỉ, quả nhiên một bộ giống cha.
"A tỉ tỉ trước đây ở đây từng có linh mạch,hẳn vừa bị người cho đào đi không lâu".
"Ân có khí tức đại ca từng ở đây", Lại đi ăn trộm.
Trong đại điện, Báo....
"Trưởng môn, lại có người xé rách trận pháp sâm nhập khu vực linh mạch".
"Còn linh mạch đâu mà đến, Cái Gì!! trận pháp bị người phá rách rồi".
"Vâng", Tên đệ tử run cầm cập trả lời.
"Triệu tập trưởng lão, đi đi lên xem, ban ngày ban mặt còn dám ở Thiên Hành Sơn ra tay", quá ư là phiền muộn hôm qua mất linh mạch, hôm nay bị người cho phá trận pháp.
Không lâu say, một đám lão giả xuất hiện trên đỉnh núi, tuy đã già nhưng vẫn chấn kinh đến nhìn hai người trước mặt.
Không nói trang phục cổ trang, liền mặt nhìn ở góc độ nào cũng thấy tựa như thần tiên hạ phàm, nam nhân khuôn mặt như ngọc không tì vết nếu không phải nhìn không thấu tu vi còn tưởng tiểu bạch kiểm đâu.
Nữ nhân tựa bước ra từ trong tranh vẽ, hoàn toàn thoat tục, người không dính một hạt bụi.
Đặc biệt hai người khuôn mặt giống nhau, dễ nhận biết nhât là đôi mắt hai người đều màu tím.
Bước lên trước lão giả nhẹ hô "Không biết hai vị từ đâu đến, bổn phái không biết chỗ nào đắc tội, cớ sao hai vị lại phá hủy mất hộ sơn trận pháp".
Dương Hối cùng Dương Liên mặt mộng bức, không phải liền một đường rơi xuống đây sao, sao lại phá mất cổng nhà người ta rồi,thôi kệ chiếm luôn núi này vậy, quyết định thoáng chốc, Dương Liên bước lên trước quát.
"Từ đâu đến không biết, bất quá từ bây giờ núi này là của bổn tiểu thư, dọn đồ đạc xéo hoặc thuần phục".
Lão giả tức giận căm phẫn nói", Cô nương không khỏi quá bá đạo điểm đi, không biết cô nương thuộc môn phái nào".
"Đúng đúng, tỉ tỉ chí it phải xem có muội tử nào xinh đẹp không đã chứ".
Mấy lão giả, miệng co quắp lại, mẹ nó đây là khinh thường mình hay sao đến đây còn muốn tìm cô nương.
"Lui sang một bên nhìn tỉ làm việc", Dương Liên liếc mắt một cái.
Dương Hạo vẻ mặt ủy khuất cực độ cũng khó trách hồi nhỏ Dương Liên luôn bảo hộ tuy nhiên từ bé đến giờ bị bắt nạt đến suốt hiện tại cứ có việc lại bị cho cõng dần dần liền sinh tâm ma, mấy lão giả cũng xác định được cầm đầu không phải nam tử mà là nữ tử đứng bên cạnh hiển nhiên nam tử kia còn rất sợ hãi vị này.
Dương Liên lại gắt lên" Cho các ngươi 30 hơi thở".
Mấy vị trưởng lão khí không chịu được,"Cho hai người các ngươi mặt, gọi một tiếng cô nương còn cho là mình cùng cấp bậc rồi, đừng có quá bá đạo đây là Thiên Hành Sơn không phải nơi các ngươi tùy tiện hung dữ địa phương".
Dương Liên khinh thường một tiếng"Quản các ngươi là Thiên Hành Sơn vẫn là Địa Hành Sơn ta bất cần biết ta đang thiếu chỗ ở,nhìn thấy đây không sai liền tới chiếm có vấn đề gì sao".
Mấy lão giả miệng co quắp lại, Thiếu chỗ ở...
"Vậy cô nương có thể ở đây vài ngày, không vấn đề gì".
"Chưởng môn, làm sao có thể như vậy được, từ lúc nào Thiên Hành Sơn chịu nhượng bộ quá như vậy", Mở miệng là tứ trưởng lão
Bất quá rất nhanh Dương Liên đánh gãy, "ta không quen ở nhờ nhà người khác, nhà ta vẫn thoải mái hơn".
Mấy vị lão giả thở phào, vậy liền tốt để chúng ta tiễn cô nương.
"Đây từ giờ là nhà ta, hết 30 hơi thở rồi".
Mấy lão giả...
"Hừ không biết tốt xấu, tại hạ tứ trưởng lão xin lãnh giáo cao chiêu của cô nương".