• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Há vậy được, tiểu Hối lên giáo huấn hắn.

"tỉ tỉ chẳng phải nói đệ lui qua nhìn tỉ làm việc sao, giờ lại để đệ lên đánh".

Nói nhảm nhiều lắm, để đệ lên đánh thì đánh, không phải vậy ta liền giết tốt.

Tứ trưởng lão lặng lẽ bay lên một quyền bổ xuống quyền phong gào thét không dữ lại chút sức mạnh nào.rất nhanh bổ đến hai người một lúc, ý định một đòn diệt hai người.

Bành, một âm thanh nổ vang xung quanh khói bụi mù mịt.

"Xong, còn tưởng có bao lớn bản sự,dám đến thiên hành sơn gây chuyện".

Mấy vị lão giả tươi cười, "chúc mừng tứ trưởng lão Toái thạch quyền lại mạnh mẽ không ít haha".

Duy nhất chỉ có chưởng môn ánh mắt nhíu lại nhìn chằm chằm vào đám bụi mù, "Chưa xong đâu".

Ọc ọc, vài tiếng ho khan bên trong bụi mù, đợi tản đi lại thấy một miệng hố to lớn xuất hiện trước mặt, còn hai người kia lông tóc không chịu một chút tổn thương.

"Sao có thể, ta nhưng dùng hết sức mạnh, các ngươi rốt cục..."

Mẹ nó, trốn nhà không mang theo quần áo, giờ quần áo bẩn hết rồi, lấy gì thay ta nhưng còn muốn đi tán gái.

"Làm chính sự đi ta có chút mệt muốn ngủ rồi."

Tỉ người không lo lắng sao, quần áo dính bụi bẩn hết rồi.

"Chiếm xong núi này chả phải có quần áo mặc sao."

Ơ... Hợp lý, Dương Hối vỗ đùi một cái đét biểu thị Dương Liên nói vô cùng chí lí.

"Các ngươi, các ngươi đừng có quá đáng, chúng ta không hề gây chuyện với các ngươi". Đại trưởng lão hô to lên tựa như gà bị bóp cổ đồng dạng.

Các ngươi là đang nói chuyện đấy sao, ta còn tưởng các ngươi hội đánh nhau đấy, bất quá vừa rồi ta cùng tỉ tỉ nói chuyện các ngươi nhưng là đánh lén, bẩn hết quần áo, các ngươi nghĩ làm sao đền, biết áo này làm từ gì sao, áo này nhưng ta vất vả lột da một con rồng mới may ra, không được tỉ dạy nói chuyện tốn nước bọt vẫn là ra tay nhanh nhất.

Nói thì nhanh, làm còn nhanh hơn,Dương Hối cũng tương tự nhảy lên nhất quyền vào giữa đám lão giả.

Lại bành một tiếng, mấy lão giả bị chấn động đánh tới bay ra ngoài, phốc phốc năm tiếng, năm người thổ mỗi người một ngụm máu tươi.

Năm người giờ mới hiểu được, hai người kia khủng bố, cho dù năm người hợp lại bất quả cũng chỉ như vậy, không nhiều lời chưởng môn hai tay kết ấn thủ pháp kì lạ.

"Không được, chưởng môn nhất định không được thả ra thần thú hộ sơn, 4 vị trưởng lão thét lên kinh hãi".

Lý do Thiên hành sơn có thể đứng ngang hàng với ba môn phái khác, không phải có cường giả nguyên anh kì tọa chấn, mà là vì một đầu yêu thú hộ sơn, con yêu thú này vô cùng hung ác không nghe ai trừ chủ nhân cũ cũng là người lập nên thiên hành sơn.



"Há, còn có bài gì chưa lật sao", Dương Hối một vẻ chờ mong.

Đùng đùng, ở cách đó không xa một thạch động sập xuống: grào rào....

Một đầu yêu thú xuất hiên, hình dạng lại là một con bạch hổ vô cùng to lớn, so phổ thông hổ phải to gấp ba lần, răng nanh thè ra,đôi mắt đỏ ngàu nhìn vô cùng hung ác, Bỗng con hổ phát ra tiếng người.

"Ta hứa với chủ nhân sau khi hắn phi thăng, sẽ thủ hộ một lần thiên hành sơn, xong việc ta sẽ rời đi, xem ra đến lúc ta phải đi rồi."

Thần thú đại nhân, xin ngài thủ hộ thiên hành sơn, năm lão giả đồng thời hô

"Càng ngày càng vô năng a,linh mạch bị mất, vẫn còn bị người bức đến mức này, xem ra thiên hành sơn chủ nhân bỏ ra tâm huyết cuối cùng sớm ngày tàn".

Đối với lời con hổ nói, mấy vị trưởng lão hoàn toán cúi thấp mặt không dám phản bác.

"Tỉ tỉ..." Dương Hối nhìn con bạch hổ lại nhìn về phía Dương Liên.

"Ta nhìn ra,có một chút bạch hổ huyết mạch, có thể mang về cải tạo huyết mạch một chút giúp nó phản huyết hợp với tổ tiên nó, miễn cưỡng làm một con thú cưỡi cũng không tệ".

Lời tuy nhỏ, nhưng Bạch hổ lại nghe được rõ ràng, rít gào một tiếng.

"Nhân loại, còn dám cho ta làm vật cưỡi, haha nực cười".

Mấy vị lão giả cũng âm thầm lắc đầu, tuy rằng hai người kia là kẻ thù, nhưng vẫn tiếc thay cho họ, vậy còn dám chọc cho thần thú đại nhân sinh khí.

Dương Hối mặt vô cùng nghiêm túc nhìn con bạch hổ."Ta là đang nói thật, ngươi làm thú cưỡi cho ta, ta giúp ngươi trở thành chân chánh Bạch Hổ".

Haha ngạo mạn, ngươi thành công chọc giận ta, Bạch Hổ dơ chân một vỗ xuống phía Dương Hối.

Dương Hối chỉ tùy tiện liếc nhìn, cũng xòe tay ra một cào, không khí như bị xé rách, hai chưởng lực chạm nhau, không chút do dự Dương Hối nhanh xé rách mất kình lực của con hổ.

Roẹt,gào!!!, con hổ phát sinh tiếng gào thảm thiết, trên người có năm vết cào, hiển nhiên là do Dương Hối tạo thành máu me be bét, bạch hổ thoáng chốc biến thành huyết hổ.

"Không có khả năng, nhân loại ngươi không phải người vi diện này, ngươi rốt cục là ai".

Không phải người vi diện này??. mấy lão giả mặt mộng bức, hoàn toàn không biết ý này là gì.

Dương Hối một bộ thú vị cười nhẹ nhìn Bạch Hổ, Thần thú vẫn là Thần thú, dù huyết mạch rất yếu ớt nhưng truyền thừa vẫn là có ha.

"Thế nào, có đồng ý làm thú cưỡi ta không, so với chủ nhân cũ của ngươi, theo ta là một kiện vui mừng nha, nói Dương Hối lại móc ra một khỏa trái cây".

Cảm nhận được khỏa trái cây, Bạch hổ huyết mạch rục rịch sôi trào, hận không thể một ngụm nhảy lên cắn một miếng.

"Đây đây, rốt cục là quả gì tại sao ta như cảm giác ăn vào ta sẽ trực tiếp tiến hóa".

Ai nha, quả này nhưng tên là "Phản Mạch" giúp yêu thú rất lớn nha, tỉ như đột phá huyết mạch tổ tiên này, mà tăng cường hồn lực nha, truyền thừa tổ tiên một mạch trở về, tiếc là ta không phải yêu thú không là ta cũng ăn rồi, vốn dĩ là để dành cho thú cưỡi ta cơ nhưng mà lại thôi vậy dù sao ta cũng không có, Dương Hối một vẻ tiếc hận bộ dáng.

Dương Liên một bên nhình khinh bỉ không thôi, rõ ràng muốn đạp đầu yêu thú này, lại tỏ ra một bộ đáng tiếc.

"Nếu, nếu không cần vậy,.. Vậy liền cho ta,."

Bạch hổ nhanh nước bọt tứa lưa khưa ra khỏi mép, mặc kệ vết thương, vẫn cố bò ra chỗ Dương Hối.

Ai nha, ta nhưng chỉ có cho thú cưỡi ta dùng thôi, tiếc quá không thể cho ngươi rồi, quả này nhưng là vô cùng hiếm, hoa không ít tiền đâu.

Cắn răng, Bạch hổ ngậm ngùi, "Ta, ta nguyện ý làm toa kỵ ngươi".

"Thần thú đại nhân không thể được, ngài nhưng là thú cưỡi của sư tổ, chả nhẽ ngài định theo địch nhân sao". Năm lão giả dùng hết sức không cam lòng gào thét.

Đáp lại, Bạch hổ chỉ hứng hờ nhìn năm người, "Sư tổ ngươi là ai nha, ta nhưng vừa mới được sinh ra hôm qua, vừa vặn hôm nay gặp chủ nhân ở đây, lấy đâu quen nhau mà hô đại nhân như đúng rồi, xéo đi đừng làm chủ nhân mất vui, cơ thể to tồng tềnh bỗng thu nhỏ bằng con mèo nhà, thỉnh thoảng lại bắt trước mèo kêu một dạng meo meo, lại đưa chân lên liếm liếm."

"Vô sỉ" năm lão giả, Dương Liên cũng không ngoại lệ mắng con bạch hổ.

Bạch hổ cái gì tựa cũng không nghe thấy, chạy chạy lại gần lấy đầu cọ cọ chân Dương Hạo lấy lòng, khuôn mặt nhìn bán manh, cực kì nhân tính hóa, ánh mắt vẫn luôn nóng rực nhìn chằm chằm Phản Mạch quả.

Dương Liên, vốn dĩ là địch nhân, nhưng bây giờ cũng cùng năm lão giả đứng một chỗ cạn lời.

Dương Hối rất đắc ý ngồi cười haha không thôi, lại ném cho Bạch Hổ quả trái cây, giờ tên ngươi là, tiểu Bạch đi, dù sao ngươi cũng màu trắng.

Bạch hổ chính là bất mãn với cái tên, nhưng mặc kệ mồm mở ra đớp lấy quả, như sợ bị đoạt mất đồng dạng.

Đùng đùng, nuôt xong quả Bạch Hổ xung quang bỗng nhiên phat sinh dị biến, bộ long trắng, giờ càng thêm trắng muốt, tỏa ra ánh sáng, đôi mắt màu đỏ ngàu, giờ lại bắt đầu chuyển qua màu vàng, Dương Hối không nói hai lời thu luôn Bạch Hổ vào không gian bảo vật.

" Không...." mấy vị lão giả không cam lòng gào thét, mất đi thần thú, thiên hành sơn coi như triệt để xong.

Dương Hối, nhìn xung quanh, duỗi thẳng một chỉ vào đầu lão linh lực tụ tập ở ngón tay, ngón tay phát ra ánh sáng màu lam nhạt, tùy thời bắn ra có thể xuyên hết thảy mọi thứ.

Đang lúc chuẩn bị kết liễu năm người, thì một tiếng hô: "Dừng tay".

Tha cho cha ta một mạng, chúng ta đồng ý bất kì điều kiện nào, thậm chí mạng của ta.

Dương Hạo ngẩng mặt lên đơ người một lúc,thật mẹ nó vãi đạn.

Trước mặt là một cô gái 16 17 tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mũi cao thanh tú,mắt hạnh mày liễu tuy đã ngấm nước mắt vẫn không thể che đi vẻ kiều diễm vốn có của mình, đặc biệt cơ thể tựa như một con kiến, lồi có lõm có đặc biệt cân xứng, mà hoàn toàn vẫn chưa phát dục hết,so ra với các công chúa tiên nữ, cũng không thua kém cạnh.

"Sương nhi sao con lại chạy ra đây,mau chạy đi,bọn họ sẽ không tha cho mình đâu, chạy ngay đi "Chưởng môn thiên hành sơn gào thét nhìn con gái.

Không được, cha chết cùng chết, con sẽ không đi đâu hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK