• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bầu trời một vùng bình nguyên phía dưới sương mù chằng chịt che kín hoàn toàn không nhìn thấy bên dưới.

Phía bên trên đi đầu là Dương Tiêu xếp sau là 15 vị trưởng lão phía sau lưng gồm bốn tên tinh anh đệ tử ưu tú, theo chót là hơn trăm vị đệ tử xếp hàng chỉnh tề, hiển nhiên tất cả đều là có thiên phú người.

Thần Dương Cung xưa này tuyển chọn đệ tử thế nhân không hề biết, nhưng mỗi đệ tử hoàn toàn không phải bọt nước.

Dương Tiêu tay điểm nhẹ một chỉ sương mù bên dưới tản ra, lộ diện một mảnh bình nguyên bên dưới cung điện xa hoa không thua kém gì nơi ở vua chúa thời xưa, xung quanh từng ngôi nhà, trang viên.v.v đều chỉnh tề giống như mô hình kinh thành. 

---------Lý gia đại điện--------

Trên đại điện ngồi trên vị chí cao nhất là Lý gia gia chủ, bên dưới từng lão giả khuôn mặt mỉm cười, không sai lầm gì bảo vật ngay tại cô bé trước mặt a.

Mọi người nhìn lại cô bé ngủ say ngon lành khóe miệng còn chẹp chẹp chảy một đường nước dãi.

Một tiểu manh a, vậy mà vận khí tốt vậy nắm giữ bảo vật, một tên trưởng lão cười cười gõ nhẹ đầu tiểu Tuyết, đánh thức dậy.

Tiểu Tuyết mắt chớp chớp mở đôi mắt ra, cả căn phòng tối như dường như được thắp lên đồng dạng, một đôi tử đồng lóe ra tựa một viên dạ minh châu thắp sáng bốn phía, không khỏi khiến nhiều người chú mục.

Lý trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc, trước cũng không để ý đến, tiểu cô nương này đôi mắt lại là như vậy đặc biệt.

"Tiểu bé con, nói thật cho gia gia biết, có phải trước đó từng nhặt được đồ vật đặc biệt không,cũng không giấu hôm trước ta đi qua cũng đã làm mất, nếu như trả lại mà nói gia gia tất nhiên sẽ có thưởng."

Tiểu Tuyết cau mày nghĩ nghĩ cũng không ra mình rốt cục từng nhặt được đồ vật gì.

Đúng lúc này từng tiếng chuông cảnh báo vang lên dữ dội, Chuyện gì.

Mọi người giật mình, gia tộc gõ chuông cảnh báo là chuyện hoàn toàn bất khả tư nghị, từ xưa tới nay chuông cảnh báo nhưng chưa từng một lần được gõ vang, bởi chẳng có ai dám đên đây trêu chọc cả.

"Đi! Ra xem, chắc chắn là mấy gia tộc khác muốn đến đây chiếm người, hừ Lý gia nội tình há tưởng dễ trêu."

Lý gia gia chủ bước đầu tiên đằng sau là toàn bộ con em gia tộc tinh anh xếp hàng dài, chuẩn bị nghênh địch.

Rất nhanh bên trên, hơn trăm người xếp hàng chỉnh tề nhìn xuống dưới ai nấy cũng một bộ mặt hưng phấn nhìn lấy con mồi của mình, những người này được đưa vào từ nhỏ, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có tu luyện, bây giờ ra ngoài có cơ hội triển hiện thực lực ai lại không vui mừng.

Lý gia gia chủ nhận ra địch nhân cũng không phải các gia tộc khác, giọng to dõng dạc hô, Các vị hôm nay đến Lý gia hẳn là có chuyện đi, các vị có gì cứ nói, không nhất thiết phải chém chém giết giết, Lý gia cũng không biết đắc tội quý phái ở đâu.

Duy chỉ có vị trưởng lão bắt đi tiểu Tuyết nhận ra người trước mặt này, cùng người hôm đó là một, nhưng bây giờ không còn một bộ hơi hợt như trước, trước mặt chỉ là một bộ lạnh lùng sát khí ẩn hiện.

"Các ngươi chết cũng không biết các ngươi đặc tội là người nào đâu, để người đó giải quyết các ngươi, chi bằng chúng ta chính là diệt các ngươi tốt nhất, sai lầm lớn nhất của các ngươi là tham lam.

Ngay từ đầu ta đã nhắc nhở qua rồi, hoàn toàn không có bảo vật gì xuất thế cả, chỉ có bùa đòi mạng dụ dỗ sự ngu ngốc như các ngươi cắn phải thôi, nếu như các ngươi không bắt đi đứa trẻ đó có khả năng các ngươi giữ được mạng, nhưng không, nói gì đi nữa các ngươi cũng chuẩn bị thả người rồi nhận lấy cái chết đi."

Lý gia mọi người cau mày, tên thanh niên này quá bá đao đi tuy là nhiều người nhưng trước mặt gia chủ cùng chúng trưởng lão vẫn thả ra là muốn diệt đi lý gia, chán sống sao.

Những người khác cho là vậy nhưng chúng trưởng lão cùng Lý gia chủ lại không giống vậy, những người này tu vi không thấp làm sao có thể suy nghĩ thiển cận như vậy được, đối phương tuy trẻ nhưng chưa chắc số tuổi hắn trẻ, đạt được tu vi như vậy ai không phải lão quái vật vài trăm năm, mà kinh khủng nhất đối phương cũng chỉ là nhận ủy thác đến mà thôi.

"Không biết quý tính tiền bối, cùng cô bé kia rốt cục có tầng quan hệ nào."

"Không cần phiền phức như vậy, kết quả Lý gia bị diệt chắc rồi, tên tuổi đã không đáng nói ra, còn phần cô bé kia là ta sư muội, như vậy đã đầy đủ lí do chưa."

Dương Tiêu ra hiệu một tiếng, toàn bộ đệ tử lao vun vút xuống như tên.

"Giết.!!!!!!!!!!!"

Âm thanh chấn động vang vọng khắp nơi,

Lý gia tộc trưởng giật mình, đối phương lười nói chuyện sao, cắn răng giận giữ hét lớn, 

"Thật coi Lý gia là vũng bùn nhão sao, tất cả nghe lệnh giết hết cho ta."

Dương Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, đừng nói bùn đất dễ nghe, căn bản cứt cũng không xứng.

Nơi này làm sao có sức chống lại chứ, Thần Dương cung đệ tử không biết ưu tú siêu việt bao nhiêu lần người ở đây, ngay cả cấp thấp nhất so với thiên kiêu ở đây cũng còn muốn vượt trội, đơn giản mà nói là một bầy sói đói gặp phải đàn cừu non, nhẹ nhà mà nghiền sát.

Chẳng bao lâu thi phơi đầy đất, máu chảy nhuốm đỏ cả phiến phiên địa, Lý gia đệ tử triệt để chết hết, không còn một người.

Thần Dương Cung đệ tử tổn thất không đến một phần, Các trưởng lão lại càng không.

Giờ phút này bên phía lý gia, trưởng lão sống sót không không quá ba người, Lý gia chủ càng thương bạch, đầu tóc luộm thuộm quần áo rách rưới không còn hoàn chỉnh.

Bây giờ bọn hắn hối hận rồi, nửa tiền trước vẫn còn vui vẻ nghĩ rằng nắm bảo vật trên tay, nhưng đùng một cái gia tộc đứng sát vách diệt vong, hối hận rồi, tham lam chính là tử tội.

Đúng lúc đang tuyệt vọng thì Lý gia lại chợt cười cười, bởi vì vách đá trước mặt truyền đến tiếng nói, là Lý gia lão tổ đấy.

"Bọn ta Lý gia từ lúc nào trêu chọc đến Thần Dương Cung, tại sao muốn làm tuyệt như vậy, các ngươi tính già trẻ cũng không tha một đầu sinh lộ hay sao."

. Dương Tiêu lắc lắc đầu 

"Các ngươi cẳn bản chỉ là đắc tội người không đến đắc tội mà thôi, về phần ta miễn bình luận đi, nể xưa có chút giao tình ngươi đi đi."

Lão già chậm chạp cười.

"Đi, đi đâu các ngươi phá nhà ta, diệt đi tộc nhân ta, giờ bố thí mạng sống, ngươi nói ta đi đâu, hơn nữa ta cũng không có ý định đi, ta muốn cùng ngươi liều mạng, vì tộc nhân báo thù."

Nhẹ nhàng chết không muốn, còn muốn đau khổ,ngu ngốc mà.

Dương Tiêu tiến lên trước động tác nhẹ nhàng nhưng người xung quanh nhìn vào giống như thuấn di một dạng.

"Ngủ lâu chính là quên mất cách đánh, khởi động gân cốt cũng tốt."

Rất nhanh Dương Tiêu cùng Lý lão tổ kịch chiến, từng âm thanh vang động, rất nhanh ai thắng ai bại liền rõ.

Hai người tuy tu vi ngang nhau, nhưng mà Lý lão tổ lấy đây ra phần thắng, Dương Tiêu kinh nghiệm thực chiến quá mức thượng thừa, còn Lý lão tổ ngoài tu luyện ra còn có gì hấp dẫn sao, hai người đánh một hồi rốt cục cũng phân ra được thắng bại.

Một bên Lý gia lão tổ quỳ một chân xuống đầu tóc bù xù, cắn chặt hàm răng rặn ra từng chữ.

"Hay cho một cái Dương Tiêu, hôm nay Lý gia hủy diệt, chuẩn bị đón nhận lửa giận đi, Lý gia chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi, ngươi còn cho rằng Lý gia xếp ngang với mấy thứ kia sao, ta ở địa ngục chờ ngươi đến."

Lý gia lão tổ thanh âm im lặng, cổ đã có một thanh xích đen xuyên thủng cuống họng, chết không thể chết hơn.

"Chúng đệ tử nghe lệnh, người già trẻ em thì thôi, xoát nhà rồi trở về."

Dương Tiêu vào đại điện thấy tiểu Tuyết vẫn đang khò khò ngủ, không khỏi tức cười cảm khái.

"Đều giống sư phụ, không sợ trời, không sợ đất a."

----------

Trên bầu trời không xa chỗ, các gia tộc khác vẫn đang phi hành về phía Lý gia, nhưng lạ một chỗ, cho dù đi bao lâu đi nữa, cuối cùng nhưng vẫn trở về vị trí cũ,phát giác được không đúng từng người không khỏi sợ hãi.

Đúng lúc đó một thanh âm trong trẻo vang lên. 

"Từ đâu đến cút về nơi đó, không có lần sau, Lý gia là ví dụ cho các ngươi."

Nghe đến thanh âm mấy người không khỏi tê hết cả da đầu,mấy người giờ này nào còn tâm tư dòm ngó đến Lý gia, chỉ mong có thể nhanh chóng về nhà, nơi này quá kinh khủng.

Mấy người đồng loại tách ra mỗi người một phía dùng hết khí lực chạy nhanh về nhà.

Hôm sau tin tức động trời truyền đến, Lý gia toàn bộ gia tộc, chết hết không sót một ai, có cũng chỉ còn thi thể đang không ngừng hư thối phân hủy.

Bảy gia tộc kia mới nghĩ đến câu nói hôm qua, Âm thầm rít một hơi lạnh, trong lòng cũng thề từ này không bước một bước đến Đông Hải nữa, quá kinh khủng cái gì bảo vật, con mẹ nó là một cái hố.

Dương Thần cảnh cáo về sau, ngồi bồi Mạn Thiên Âm.

Mạn Thiên Âm cũng đã vượt qua được Lôi phạt, cũng nhận được toàn bộ truyền thừa, hiện tại đang ngồi xếp bằng lấy ổn định lại khí tức, Đường Lâm thì sau khi sử dụng đan dược, hấp thu toàn bộ tu vi cũng đã ổn định lại ở luyện khí đỉnh phong.

Dương Thần cũng đình chỉ cho tu luyện tiếp, tu vi tăng nhanh có lợi cũng có hại, còn phải ổn định lại thích ứng hết với bản thân sức mạnh nếu không tại họa ngầm không phải một đầu hai đầu.

Tiếp tiểu Tuyết từ tay Dương Tiêu về sau Dương Thần cùng tiểu Tuyết xuất hiện ở một nơi vô cùng xa lạ.

"Oa, đẹp quá."

Thích không.

"Có, con rất thích."

Dương Thần cười cười, thích liền tốt, nơi đây cũng không phải đâu xa, nơi đây chỉ là trong nội thế giới Hỗn Thiên mà thôi

"Lần sau có gặp nguy hiểm cứ liên hệ với tiểu Thiên, chốn ở đây liền tốt."

Dương Thần đưa tiểu Tuyết ra, rồi lặng lẽ rời đi, lên trên phía tinh không, một hành tinh không hề có khí tức nhân loại, ổn định xếp bằng xuống.

Lần trước ngẫu nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu Dương Thần, khi sử dụng Không gian pháp tắc, Dương Thần dự tính dung hợp Không gian pháp tắc cùng Thời gian quy tắc thử xem.

Rất nhanh Dương Thần chìm vào trong tĩnh lặng, thời gian lặng lẽ trôi, ở đây nhanh qua bảy ngày, chỗ Mạn Thiên Âm bất quá cũng chỉ mới bảy tiếng đồng hồ chưa đến thôi.

Cứ lặng yên như vậy, xung quanh Dương Thần thành một vòng tròn, bên trong đó những cái cây không ngừng sinh trưởng già đi nhanh rồi héo xuống, cây mới lại mọc lên, tuần tự không ngừng, vùng đất xung quanh cũng khô cằn hiển nhiên không còn sinh khí nữa để phát triển.

Dương Thần bấy giờ mới mở mắt.

"Chưa được, quy tắc và pháp tắc dung hợp lại không được, bất quá thu hoạch cũng không ít, xem ra phải nhanh lên nắm giữ thời gian pháp tắc.

Muốn nắm giữ được pháp tắc trước hết phải hiểu thấu nõ là gì đã rồi mới có thể nắm giữ được, hiểu thấu nó chỉ là "quy tắc", mà thôi.

Hiểu là một truyện, nắm giữ được lại là một chuyện, khoảng cách tưởng gần nhưng lại vô cùng xa.

Dương Thần hiện tại nắm giữ cũng chỉ không đến 10 loại.

Ngũ hành pháp tắc (5 loại)

Không gian pháp tắc

Sinh tử quy tắc

Thời gian quy tắc

Dương Thần lắc lắc đầu, pháp tắc đâu dễ dàng nắm giữ như thế, có cơ hội tìm hiểu sau đi, lóe lên Dương Thần biến mất tại chỗ trở lại nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK